Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 37: Quá Khứ Của Rei (Phần 2)
Khi tiếng hát của kẻ du mục cất lên, cũng là lúc linh hồn con người rời khỏi thể xác. Những con chó săn đội lốt du mục, chúng gắn xé và đay nghiến từng linh hồn lang thang trên thảo nguyên rộng lớn.
Cậu bé tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, toàn thân nhẹ bẫng như quả bong bóng, bụng không còn đói, đầu óc minh mẫn đến lạ kì. Cậu ngồi bần thần giây lát, bất chợt bên tai văng vẳng một giọng nói trầm trầm.
– Ngươi là kẻ bọn chúng bỏ sót – Mistogan Rei.
Bất ngờ ngẩng cao đầu, Rei nhỏ bé sợ hãi ngồi lùi lại. Gã đàn ông đang nói chuyện với cậu vô cùng cao lớn, toàn người tỏa ra hương tử khí lạnh gáy, quả đầu trọc lóc, xương quai hàm hóp chặt, da xám ngắt, môi thâm đen, sát khóe mắt chi chít những vết sẹo dài. Hắn mặc một chiếc áo choàng du mục xám, bàn tay da bọc xương vươn ra túm lấy cậu.
Rei hoảng hốt co rúm thân thể, khuôn mặt gầy guộc như muốn ứa ra nước mắt, bờ môi mấp máy nhưng không thể phát ra lời nào.
Gã quay người cậu về hướng những con chó săn đen xì đang nhai ngấu nghiến đám xác chết dưới đồng cỏ, rồi cúi sát mang tai cậu thì thào.
– Ngươi thấy rõ chứ. Những con người muốn trốn tránh cái chết sẽ nhận được kết cục như vậy. Ngươi chính là một trong số đó, nhưng lũ ngục cẩu không dám chạm đến ngươi, mặc dù ngươi đang đứng trước mặt bọn chúng. Bọn chúng đã lựa chọn linh hồn của ngươi. Từ nay ngươi sẽ là thủ lĩnh của bọn chúng.
Rei như không dám tin vào tai mình. Toàn thân cứng đờ trong bàn tay của gã. Gã nói cậu đã chết, chết một cách hèn nhát. Và linh hồn của cậu, khiến lũ chó săn địa ngục ưu ái. Gã bảo cậu sẽ trở thành thần chết, một trong những tay sai của sứ giả địa ngục – là gã. Nhiệm vụ của cậu là điều khiển lũ ngục cẩu, truy bắt những linh hồn con người muốn trốn chạy khỏi cái chết, chỉ có làm như vậy, cậu mới không bị hành hạ giống mấy linh hồn chưa siêu thoát khác.
Bắt tay với sứ giả địa ngục, Rei cởi bỏ chiếc áo lương thiện, khoác lên mình bộ áo choàng đen kịt quét đất, đội vào cái mũ che mặt, và cầm chắc cây lưỡi hái tử thần.
***
Rời khỏi chỗ nghỉ chân, nhóm Zina lên đường sớm hơn dự tính. Ichiro thu dọn đồ đạc, bỗng phát hiện ra cờ cứu hộ biến mất. Cả nhóm hoảng hốt kiểm tra, chẳng còn chiếc cờ cứu hộ nào còn sót. Haru cau mày thầm rủa.
Chết tiệt! Thì ra bọn chúng muốn nhóm cậu chết không lối thoát. Nếu không có cờ dịch chuyển ngay tức khắc, các học viên gặp nguy hiểm trong rừng có thể sẽ mất mạng.
Đoán ra ý đồ của lũ quái vật, Yuki chỉ lẳng lặng nhếch môi cười. Bất chợt, cô gái lớp thủy nhỏ nhắn tên Xuka òa reo lên.
– Á, của tôi vẫn còn, lá cờ cứu hộ của tôi vẫn còn. – Đi kèm động tác vui mừng sung sướng, Xuka giơ cao lá cờ đỏ thẩm trong tay.
Rei thở phào nhẹ nhõm, trấn an các thành viên hoảng loạn.
– Mọi người yên tâm, tuy là còn một lá cờ nhưng có thể dùng chung cho tất cả. Chỉ cần mọi người nắm tay nhau trong lúc thực hiện phép dịch chuyển, sẽ không ai bị bỏ lại.
Nghe Rei giải thích, Zina vui mừng cảm thán, như người bắt được vàng.
– Vậy thì tốt quá, mọi người có thể tiếp tục thi rồi.
Cả nhóm gượng gạo gật đầu, nhưng thực tế chẳng ai còn tâm trạng để đi tiếp.
Nhà Ichiro mất một người, tinh thần của bọn họ giảm sút cùng cực, Haru nhận ra điều ấy, và cậu không muốn toàn đội bị ảnh hưởng nếu biết phía trước, nguy hiểm đang rình rập. Yuki vẫn âm thầm tính toán, tìm cách bảo vệ Zina, Rei trầm ngâm như chẳng có chuyện gì. Đi được một lúc, hai cô bạn lớp thủy đột ngột lên tiếng đề nghị bỏ cuộc.
– Chúng ta không thể biết trước trong rừng còn có những nguy hiểm gì, với chút ít năng lực cỏn con, các cậu nghĩ mình sẽ đến được làng phù thủy sao? Như vậy là quá đủ rồi, tôi và Xuka sẽ về Witchcraft.
Yuki im lặng. Haru chẳng buồn can ngăn. Cả Rei cũng vậy. Chỉ có Zina là ra sức thuyết phục. Nhóm càng ngày càng ít người, Zina biết thử thách lần này rất khó, nhưng nếu tất cả đoàn kết, mọi người sẽ vượt qua trở ngại.
Mặc kệ Zina có khuyên bảo thế nào, bọn họ cũng một mực từ chối, lựa chọn phương pháp bỏ thi. Cô gái tên Xuka rút cờ đỏ hỏi lớn.
– Còn ai muốn theo chúng tôi?
Một câu hỏi nghi vấn tầm thường nhưng lại khiến bao người tái mặt. Anh em Ichiro do dự nhìn toàn nhóm, không phải bọn họ hèn nhát, nhưng nếu chỉ vì một thành tích à mất mạng, bọn họ thà từ bỏ, còn hơn mạo hiểm đi tìm cái chết.
Haru nghe vậy cũng có chút phản ứng. Cậu kéo áo đến gần Zina, cúi đầu thì thầm hỏi.
– Em muốn đi tiếp chứ?
Zina thoáng giật mình, ngẩng mặt nhìn Haru ở sát, đỉnh đầu nhẹ chạm môi cậu. Một tia bối rối soẹt qua, cô e thẹn lùi vài bước, vô thức không trả lời.
Đồng tử Yuki bỗng nổi sóng, đáy mắt dâng trào hàng ngàn cảm xúc phức tạp, hướng về phía Zina.
Cô gái kia và Xuka hỏi lần nữa, cuối cùng hai anh em Ichiro cũng thở dài nắm lấy tay Xuka. Rei thờ ơ quay đi chỗ khác. Haru bình thản chẳng quan sát Zina. Tổng cộng có bốn người bỏ cuộc, nếu Zina quyết định bỏ cuộc nốt, Haru cậu cũng chẳng trách gì. Lá cờ chỉ còn lại một chiếc, con đường trước mặt nguy hiểm trùng trùng, thực lòng mà nói, riêng cậu vẫn muốn Zina, an toàn là trên hết.
Xuka mạnh tay phất lá cờ đỏ thẩm, Zina bước chân toan đi về phía trước, bỗng cổ tay cô bị ai đó nắm chặt.
Xuka đọc thần chú. Một luồng gió mạnh nổi lên. Zina giật lùi mấy bước, bàn chân hụt hơi ngã ngửa về sau.
Tiếng nổ lớn vang to trấn động khu rừng, khói trắng mịt mù lan khắp nơi. Cô ho sặc sụa vài cái, song phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Yuki, cổ tay vẫn bị cậu cầm chắc.
Bầu trời ló bình minh, xua đi màn đêm đen. Haru và Rei đồng loạt quắc mắt nhìn gặp đôi tình cảm trước mặt bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nhận thấy sự khó chịu phẳng phất đâu đó quanh đây, Zina bồng bột đứng bật dậy, bẽn lẽn kéo áo choàng che đi vẻ ngại ngùng trên khuôn mặt, song thẳng thừng bỏ đi. Yuki cười khẩy phủi bụi, chẳng để tâm đến hai chàng trai đang nhìn xoáy mình, bình thản tiếp tục cuộc thi.
Rei thở dài tiếp bước, theo sau là Haru.
Haru Natakira, rốt cuộc mày đang nghĩ cái khỉ gì vậy? Tỉnh lại đi chứ. Bây giờ không phải lúc mày rung động.
Tự tát vào bản thân một cái mạnh, Haru nắm chặt quả đấm, lững thững đi cuối cùng.