Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 15
Haru và Rika đồng thanh thì thầm, ánh mắt thoáng nét bàng hoàng.
– Yuki Tsutoshi?
Hoàng tử vương quốc pháp thuật, sao lại có mặt ở đây? Và cậu ta, còn đang bị chảy nhiều máu.
Tình thế rối ren hỗn loạn, trước sự xuất hiện của một coldboy lạnh lùng, đám nữ sinh toàn trường bất giác sững sờ, trong đó gồm cả những kẻ bắt nạt và Zina đáng thương. Yuki bước đến cạnh cô, liếc cái nhìn lạnh lẽo thấu tận xương tủy vô từng người một. Ả đầu đàn có chút run sợ, nhưng rồi vẫn vênh váo hếch cằm chĩa dao về Yuki mỉa mai.
– Muốn làm anh hùng cứu nhân ư?
– Tránh. – Một từ năm chữ, ngắn gọn nhưng đủ để khiến đối phương run sợ, Yuki nhếch môi thì thào.
Cô ả cầm dao run run hạ vũ khí, cậu tiếp tục ngồi xuống gần cô, nâng lên khuôn mặt trắng hồng rỉ máu, một luồng khí nóng bỗng sôi sục trong cậu, đôi mắt màu đen ấy, đang từ từ nhắm lại. Cởi áo choàng bọc lấy cơ thể Zina, Yuki cố gắng lắc đầu, rũ bỏ cơn quay cuồng hoa mắt. Bất chợt, ngoài cửa đại sảnh đường ập vào một toán nam sinh bặm trợn, tay cầm đủ thể loại hung khí. Tên cầm đầu đánh mắt chung quanh căn tin một vòng, con ngươi căng trợn đột ngột dừng lại trên người Yuki, hắn ngửa mặt cười ha hả, sau đó phất tay ra lệnh cho lũ tay chân bao vây cả hai cô cậu. Liếc nhìn cô ả nhận nhiệm vụ xử lý Zina, hắn đắc ý cười khẩy.
– Người đẹp Himea tiểu thư muốn giải quyết đây sao? Đúng là mỹ nhân, bị hủy dung thì hơi uổng phí. – Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay nhơ nhuốc của mình, toan sờ vào má Zina. Bỗng, Yuki bất ngờ nắm chặt cổ tay hắn, bẻ một cách thô bạo, khiến tiếng xương tay vang giòn trông thấy.
Gã cầm đầu la lên đau đớn, những tên khác được cớ vung gậy xông vào. Mọi người hoảng sợ chạy toán loạn, lời xì xào mỗi lúc một to. Zina dần dần mở mắt, bên tai ù ù tiếng người, toàn thân đột nhiên ấm áp, đáy lòng dâng trào xúc cảm thân quen. Chảy nhiều máu khiến ý thức Yuki mù mờ, cậu quẫy mạnh đồng tử tránh ảo giác, khóe miệng lẩm nhẩm gì đấy, chợt, hai tên cầm dao sau lưng cậu ôm đầu ngã khụy, toàn trường há hốc mồm kinh ngạc, Rika bịt miệng trợn mắt, Haru nheo mày nhìn cô gái trong vòng tay Yuki, trực giác nhói lên tia lạ thường. Một kẻ máu lạnh, vô tình, băng lãnh, dửng dưng như hoàng tử Yuki, chưa bao giờ ra tay bảo vệ bất kỳ ai, hơn nữa, người đó còn là một cô gái tầm thường. Xoa cằm, ung dung bắt chéo hai chân, Haru thử xài bùa nhãn quang của trưởng lão Gorgon từng dạy, có tác dụng nhìn rõ và xuyên thấu mọi thứ ở phạm vi xa. Nhấp một ngụm nước trái cây trong ly giấy mới lấy, anh xuýt xoa nhíu chặt mi tâm, hình ảnh cô gái nhỏ bé, khuôn mặt diễm kiều, mái tóc nâu sẫm, da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp êm ả tựa đầu trên bờ vai Yuki hiện rõ trong đồng tử Haru, có một chút gì đó rất đỗi thân thuộc ở cô gái này khiến tâm can anh day dứt, hình như, anh đã từng gặp cô ở đâu đấy?
” – Đó là đồ ăn của tôi. – Haru hèm giọng lạnh tanh lên tiếng.
– Thì sao? – Cô gái ăn mày mặc nhiên hỏi ngược.
– Cô đang ăn đồ – của – tôi. – Anh gằn mạnh vế sau cùng.
– Thì đã sao? – Nàng lọ lem chẳng những xấu hổ, lại còn tỉnh bơ liếm láp mười đầu ngón tay, khuôn mặt ánh lên vẻ ngây thơ vô (số) tội thấy rõ.
Haru hoàn toàn cứng họng trước sự tự nhiên không lời nào có thể lý giải ở cô ăn mày. Nàng lọ lem này, thật muốn chọc anh tức chết đây mà. “
Chấm dứt màn trôi ngược dòng thời gian nhớ lại chiều hôm qua, Haru bất giác đứng bật dậy, kinh hãi, vô thức hô lớn một tiếng.
– Lọ Lem?
Mới qua còn như cục than trong lò, sao giờ trông cô lại xinh đẹp khác thường như vậy, chẳng nhẽ là anh hoa mắt, nhận nhầm người, hoặc vì quá háo hức tìm cô, đâm ra nhìn thiên nga thành cóc ghẻ? Không thể nào chứ, rõ ràng cô gái Yuki đang bảo vệ là Lọ Lem của anh, cơ mà sao cô lại ra nông nỗi tàn tạ thế kia, và cả Yuki nữa, không phải phép thuật cậu ta cao siêu lắm ư? Giờ đến mấy tên nhãi nhép cũng đấu không lại, cậu ta kém tới vậy sao?
“Phừng”
Tình thế hỗn tạp, kẻ đánh người chống chọi. Yuki dùng tay bịt kín miệng vết thương, ra sức đọc thần chú khống chế kẻ thù, nhưng chịu đựng cũng có giới hạn, huống chi cậu còn mất không ít máu. Khi chiếc gậy sắt chuẩn bị dáng xuống Zina, Yuki lập tức trở mình, ôm gọn cô vào lòng, dùng tấm lưng mảnh khảnh, che đỡ bảo vệ Zina, bảo vệ cô gái sỡ hữu đôi mắt đen tròn “của” tiểu công chúa.
Đột nhiên, tất cả hung khí bất ngờ bốc cháy, tên cầm gậy còn chưa kịp quất Yuki và Zina, hắn đã buông vũ khí phẩy tay la oai oái vì nóng. Rika bất động hồi lâu, giờ mới bàng hoàng bừng tỉnh, chắp tay kêu gọi bí thuật Mộc tạo kết giới bảo vệ sự xâm phạm từ bên ngoài tác động đến hoàng tử và Zina. Liếc qua Haru đang thong thả phủi đôi tay tỏa khói, Rika khẽ cười thầm, đá lông nheo tinh nghịch với anh một cái. Haru vờ run lẩy bẩy chọc ghẹo nàng ta. Hếch cằm quay phắt 180°, Rika tức giận nghiến răng trèo trẹo. Nguyên đại sảnh đường trang hoàng lộng lẫy, chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi đã biến thành bãi chiến trường. Kịch hay tưởng chừng như vừa bắt đầu, từ phía cửa chính bỗng bước vào hai dáng người, một già một trẻ. Già là một người đàn ông, tuổi ngoài trung niên, mép nuôi râu kẽm, tóc vuốt keo bóng, mình bận âu phục quý phái, rất ra dáng một người quyền lực. Trẻ là một thiếu nữ, ngũ quan xinh xắn, tóc dài vàng hoe, xõa ngang eo một chút, thân mặc đồng phục nữ sinh, khuôn mặt toát ra vẻ hàn khí đáng sợ, chỉ cần bất cứ ai liếc qua cũng dễ dàng đông cứng. Người đàn ông tiến vô, chỉnh lại cravat, hèm giọng nói lớn.
– Đã có chuyện gì xảy ra ở đây?
Mọi người đều im thin thít. Ngài hiệu trưởng cau mày khó chịu, nhìn sơ bộ đống đổ nát hoang tàn, lời nói ẩn chứa tia giận dữ.
– Chika, điều tra mọi việc, gửi danh sách các học viên vi phạm nội quy về cho ta trong sáng mai.
– Vâng. – Cô gái tên Chika khẽ cúi đầu, đánh ánh mắt lên từng con người trong đại sảnh. Bất chợt, cái nhìn của nàng khựng lại trên thân ảnh của người con trai đang chảy nhiều máu. Âm thầm ngước lên hiệu trưởng Miyamoto, nàng và ngài hiểu ý gật đầu.
Hai phút không lâu sau đó, người bên hội bảo vệ quyền lợi học sinh và hội học sinh đồng loạt xuất hiện, hiệu trưởng Kazuo yên tâm giao lại mọi việc cho Hotaru và Chika giải quyết. Zina và Yuki được đưa gấp lên phòng y tế xử lý vết thương. Nguyên buổi tối hôm đó, các học viên phải tự xuống bếp lấy thức ăn, để lũ gia tinh lo chuyện tu sửa lại đại sảnh đường.
Đập nhẹ vai Haru, Rika thầm thủ thỉ.
– Cứu kẻ thù không sợ bị ngược ơn sao? Dù gì cậu và hoàng tử cũng là khắc tinh từ nhỏ, lần này cậu cứu điện hạ, không khéo điện hạ sẽ có chút cảm tình tốt với cậu đấy.
Chán nản thở dài, Haru lại phũ phàng gạt phắt tay Rika thêm một lần nữa. Nghiêng đầu đảo tròn mắt, anh nhấn mạnh từng từ.
– Tôi – không – cứu – cậu – ta.
Phải. Người anh muốn cứu, là nàng Lọ Lem xinh đẹp kia kìa. Không ngờ hiệu trưởng lại trực tiếp nhúng tay, coi như đại họa lần này với Himea, 80% Lọ Lem có cơ hội thoát nạn, vì một khi người gia tộc Mitsuke hoặc Miyamoto đã chạm tay vào, gia tộc Atsushiko nhà Himea nhất định sẽ nhân nhượng, thà lùi một bước, hơn đi một li. Haru có chút lo lắng, không biết Lọ Lem đã tỉnh chưa nhỉ? Anh thật sự … muốn đi thăm cô, nhưng…
…thôi thì đi thăm vậy. Không gặp trước cũng gặp sau. Vả lại lúc này, anh cũng rất tò mò về bộ dạng tuyệt mỹ của cô hiện giờ, quả là mỹ nhân khinh quốc khuynh thành.
Khẽ mỉm cười dịu dàng, Haru cởi áo choàng vắt lên vai, hững hờ bước chân về phía phòng y tế. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng rất muốn có cơ hội thử cảm giác bảo vệ ai đó… bằng cả tính mạng. Ví dụ như… nàng Lọ Lem xinh xắn kia chẳng hạn. Chỉ là ví dụ thôi nhé.
“Ví dụ” thôi.