Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 )

Chương 13: Hình Phạt Của Himea


Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 13: Hình Phạt Của Himea


Buổi học trên lớp kết thúc, mọi người ai ai cũng không giấu nổi sự mệt mỏi, các đống lý thuyết cộng bài tập áp dụng khiến học viên lười biếng, họ thích thực hành hơn ngồi à ê trong lớp ghi ghi chép chép mấy câu bài học nhàm chán này. Chỉ riêng Zina là người duy nhất cười toe toét, nhảy chân sáo ra khỏi lớp, làm không ít nam sinh tỉnh táo chới với theo, nữ sinh ghen tị ngúng ngẩy thầm nguyền rủa.
Xoay tới xoay lui mà không tìm được khu lớp Rika, Zina mím môi thổi phù phù mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt, xoa xoa cái bụng đói meo. Bây giờ có đứng ở đây cũng không được tác dụng gì, thôi thì cô cứ xuống đại sảnh đường, vừa kiếm đồ ăn, vừa chờ Rika, không khéo còn gặp lại hỏa thần đẹp trai nữa không chừng. Nghĩ là làm, nhanh như cắt, cô liền phi thân tới căn tin Witchcraft, chỗ nào chứ đường đi căn tin là cô rành nhất đấy.
Mới đạp chân đến ngưỡng cửa đại sảnh đường, hương thức ăn quyện cùng mùi canh nóng thơm phức đã hoàn toàn chế ngự khứu giác cô. Ánh mắt Zina di chuyển từ từ trên bàn buffe, thực đơn hôm nay là trứng thịt cá rau, nói chung là tất cả những món có trong căn tin này, cô đều phải ăn hết. Chen chân qua đám học viên nhao nhao bàn tán về mấy chuyện ba xàm ba láp, Zina bĩu môi vươn tay cầm lên chiếc đĩa bạc bóng lóang, chiếc thìa bạch kim và cái tô thủy tinh trong suốt, chỉ trong mười lăm phút, chén đĩa cô đã đầy ụ đồ ăn không thiếu món nào. Bốc vào miệng một miếng sushi mực, cô không quên bật ra đa mắt, dò tìm bóng dáng hai người bạn cô đang chờ, có vẻ họ lớp họ tan hơi trễ, đã quá nửa tiếng rồi sao chưa thấy ai xuống căn tin nhỉ? Hay Rika và Haru không thích chỗ đông người?
“Choanggggg”
Suy nghĩ Zina còn đang trên đà bay bổng, bất chợt, một tiếng đổ vỡ lớn, nghe như âm thanh tiếp xúc của kim loại với mặt đất gây nên. Cô giật mình quay lại, bữa ăn trưa của cô đã nằm gọn trên sàn, thức ăn văng tung tóe, cái bát đựng canh vỡ tan tành. Cả đại sảnh đường lại được một phen náo loạn, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, ngoại trừ các học viên trong lớp “Rick Light”. Zina cau mày, bặm môi, ngước đôi mắt đen láy tràn đầy phẫn nộ lên nhìn đám nữ sinh mặt mày chét son phấn lòe loẹt, đứng tụm nhau cười hả hê sau khi phá được bữa trưa của con nhỏ mà họ cho là xấu xí và có nguy cơ ăn đòn vì dám xúc phạm Himea tiểu thư. Cơn giận còn chưa nguôi ngoai, một giọng nói chanh chua nhằm về Zina, bỗng vọng ra từ đám nữ sinh đanh đá đó.

– Cái thứ hà bần mà cũng dám đụng vào gia tộc Atsushiko, đúng là không biết điều.
Sau tiếng đay nghiến ấy, lời xì xào ngày một to hơn. Gia tộc Atsushiko? Đụng vào? Dĩ nhiên ai ai cũng biết, mấy cô gái diêm dúa bắt nạt Zina là ai? Họ là con chó trung thành của Himea, hầu hết những kẻ động chạm vô ả, đều bị hội này xử đẹp, gái xinh thì bị hủy dung, trai đẹp thì troll đến bán sống bán chết. Trông Zina rực rỡ như đóa anh đào mùa xuân thế kia, không biết đã đắc tội gì với ả Himea kiêu kì, để bây giờ, mọi người trong Witchcraft, phải thương thay ột hồng nhan sắp ra đi.
Zina ngơ ngác thộn mặt, cô chẳng hiểu vì sao bọn con gái này lại vô duyên vô cớ gây sự, rồi còn buông lời hạ nhục cô, đã vậy tất cả mọi người trong căn tin còn e dè, tránh xa, thay cho việc giúp đỡ cô. Sự tình ngày một rối loạn, Zina hoang mang, mở miệng.
– Tôi đã làm gì không vừa ý mấy bạn sao? – Lời nói của cô vang lên một cách ngây ngốc và vô cùng thản nhiên.
Cô ả mới chửi Zina bước lên, nhếch mép cười khẩy.
– Mày giả nai đó hả? – Nói đoạn, cô ta hếch cằm nghiến răng, ra lệnh cho lũ đàn em đang xăn tay áo đằng sau. – Rạch mặt nó ra cho tao.

Các học viên xung quanh nghe như tiếng sét ngang tai, ai ai cũng xuýt xoa, đanh mặt, bất bình vì hành vi ức hiếp người quá đáng của gia tộc Atsushiko, nhưng chẳng người nào đủ dũng khí, vực lên chống trả, bảo vệ quyền lợi cho bản thân mình. Đám nữ sinh bặm trợn, tiến đến gần cô, một trong số đó rút ra con dao găm bạc nhọn hoắt, lăm lăm vỗ vào bàn tay. Zina có chút hoảng sợ, nhưng thần trí không hề run rẩy.
Đại sảnh đường rơi vào tình trạng hỗn loạn.
***
Cùng thời điểm ấy, tại phòng học lớp “Rick Light”, Yuki thu dọn sách vở, bỏ vô túi áo choàng, kéo chiếc mũ lông trắng, đội sụp nửa khuôn mặt. Lãnh đạm bước ra khỏi lớp, đôi mắt xanh lá cậu nhìn vào khoảng không xa xăm trước mặt, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên của tiểu công chúa bé nhỏ, đôi đồng tử đen láy, to tròn, trong veo đang chớp chớp nhìn cậu tươi cười hớn hở. Bất giác Yuki khẽ mỉm cười, một nụ cười thản nhiên mà suốt mười ba năm qua cậu đã che giấu, không biết tại sao cậu lại muốn cười, nhưng khi thấy bộ dạng cô gái cùng bàn lăn lóc cười lớn tại lớp hồi sáng, tâm cậu đột nhiên xao động dữ dội, đặc biệt lúc cô len lén liếc cậu, Yuki đã liền nhận ra, tròng mắt quen thuộc đó chính xác là của cô gái bán thân ở chợ đen Nobura, người mà cậu rất muốn gặp lại một lần, nhưng không ngờ, nơi hai người hội tụ, lại là trường học phù thủy Witchcraft, và hơn cả thế nữa, cô gái ăn mày đấy, lại là một phù thủy ánh sáng quý tộc. Cuộc đời đúng thật khó đoán, một con vịt xấu xí, chẳng mấy chốc đã hóa thành thiên nga xinh đẹp. Và, đôi mắt màu đen đó, lại càng mê hoặc hơn khi chủ nhân của nó, là một thiên thần tuyệt mỹ.
Vừa rảo bước vừa nghĩ, Yuki không để ý, trước mặt cậu giờ đây là một đám nam sinh tầm năm sáu người, thân hình to cao, cơ bắp cuồn cuộn, đang khoanh tay chờ cậu. Họ đều mặc đồng phục Witchcraft, không áo choàng, ống tay áo xăn tận khủy, tay lăm le đũa thần. Yuki bình thản lướt qua họ, coi tất cả như không khí, sắc mặt lạnh tanh, không biểu lộ bất kỳ tâm trạng nào.

Tên đô con nhất trong đám cả giận thét lên. Trông hắn to gấp đôi cậu, tóc tai bờm xờm, mặt bặm mày trợn, kiểu như đang dọa người.
– Đứng lại.
Yuki hơi chùn bước. Gió khẽ thổi lướt qua phần mái vàng hoe, thở nhẹ, cậu tiếp tục đi theo hướng về kí túc xá nam.
Tức giận bắn một tia sét sượt bờ má cậu, tên đô con lúc nãy cười khanh khách, vòng tay ưỡn ngực, uy quyền nói lớn.
– Tai điếc à, bố mày gọi sao không thưa?
Giọng hắn ta vừa dứt, một loạt tràng cười khả ố ngân vang. Tên đô con khoát tay giữ trật tự, sau đó nhả lời mỉa mai.
– Mày thật không biết điều, thứ thấp kém như mày mà cũng được Himea tiểu thư ưu ái. Đã vậy còn bày đặt làm cao. Con bé xinh xinh kia chắc xử xong rồi, bây giờ đến lượt mày. – Dứt lời, tên đại ca phất tay cho đám đàn em xông lên, còn mình thì chống tay xem kịch.

Bỏ ngoài tai tất cả những câu nói vô bổ, nhảm nhí của lũ não phẳng sau lưng, Yuki toan phủi áo đi tiếp, nhưng chín từ “con bé xinh xinh kia chắc xử xong rồi” khiến cậu bần thần bất động chôn chân. “Con bé xinh xinh” ấy, là ám chỉ Mắt Đen của cậu sao?
Đám nam sinh đã đánh tới nơi, Yuki vẫn chưa hoàn hồn sau lời tên đại ca nói.
“Xoẹt” một tiếng sắc lẻm, con dao bén chẻ dọc cánh tay cậu, máu đỏ rỉ xuống, chậm rãi nhỏ giọt. Kẻ cầm dao đắc thắng cười điên dại, quay sang đại ca khoe chiến tích đầy tự hào. Các tên khác được nước đồng loạt xấn tới, Yuki bừng tỉnh ngộ, đôi mắt xanh chuyển đỏ, ánh lên tia hàn khí. Không một chút nghĩ ngợi, cậu mặc kệ vết thương đang dần rút đi hoàng huyết, gắng nghĩ ra chỗ cô ở hiện giờ. Nơi duy nhất tập trung nhiều học viên lúc này chỉ có căn tin, Zina vốn rất ham ăn, chắc chắn cô ấy, đang gặp nguy hiểm tại đó. Hướng theo lối đại sảnh đường, cậu gấp tốc chạy nhanh như bay, thầm mong mình không tới quá muộn.
Tưởng con mồi trốn thoát, tên đại ca giật nảy mình, xua tay cùng lũ đàn em ba chân bốn cẳng đuổi theo sau cậu.
Buổi trưa Witchcraft vốn dĩ yên tĩnh, nay đã náo nhiệt hơn, bởi sự tự tung tự tác của đại tiểu thư Atsushiko. Một người là truyền nhân Ánh sáng, một kẻ là hoàng tử dòng tộc. Lần này hiệu trưởng Miyamoto, tuyệt đối không để yên chuyện này. Gia tộc Atsushiko sao? Liệu có to cơ hơn Miyamoto và Mitsuke không chứ. Tất cả, đã đến lúc, nên được cải cách. Hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh, tốt nhất phải bắt đầu công việc…
… từ ngày… hôm nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.