Đọc truyện Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng – Chương 58: Thủ Tiết
Editor: Masha
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Thông gia, hiện tại cãi vã có ích lợi gì, nhanh chóng xử lý tang sự cho con rể đi, không xem mặt mũi người khác, cũng xem ở mặt mũi mấy đứa cháu ngoại của ta, cũng không thể không cho cha bọn nó xuống mồ vì an!”
Lão Triệu nói với cha Hà Điền, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai không thương tâm, nhưng ở chỗ này cãi cọ, rất là vô dụng.
Cha Hà Điền dù thương tâm, nhưng ông ta còn có tôn tử phải nuôi đưỡng, nghe xong lão Triệu nói, không khỏi gật đầu, nương Hà Điền lại nói: “Chậm đã, ta còn có chuyện muốn nói! Sự tình đã như thế này, cũng coi như là Hà Điền tự mình xui xẻo, ông trời không có mắt, nhưng nương bọn trẻ về sau cần phải thủ tiết với Hà Điền!”
Triệu Xuân Hoa nghĩ nhị đệ về sau càng ngày càng tốt, làm sao nguyện ý làm quả phụ, chỉ bằng thân phận hiện tại của ả, cũng có thể gả cho người tốt, lúc đầu gả chồng, điều kiện nhà chồng kém như vậy, lần này tái giá, ả nhất định phải đền bù lại tổn thất trong quá khứ.
Vừa muốn nói chuyện, lão Triệu nói: “Triệu gia chúng ta không có cô nương tái giá! Xuân Hoa chắc chắn sẽ thủ tiết!”
Lão vốn dĩ cũng không muốn Xuân Hoa bỏ rơi hài tử đi tái giá, lại không phải không có con, đã tuổi này, nuôi con cho tốt, về sau không phải cũng có chỗ dựa?
Tuy rằng nam nhân đã không còn, nhưng bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhi và cháu ngoại ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Lão Triệu trừng mắt nhìn Triệu Xuân Hoa, nếu là dám nói ra lời gì mất mặt, lão tuyệt đối không tha cho ả.
Nương Hà Điền trong lòng thoải mái, chỉ cần Triệu Xuân Hoa và tôn tử còn ở, bà không lo về sau không nuôi nổi tôn tử.
Mắt thấy nhà mẹ đẻ Triệu Xuân Hoa phát đạt lên, trong tay buông một chút cũng đủ bọn họ ăn uống.
Cho nên nhất định phải gắt gao bắt lấy con dâu này.
Nói nữa, nhi tử đã không còn, con dâu lại chạy, hai vợ chồng già bọn họ cũng không chăm sóc nổi tôn tử.
Vì thế, nhờ hai bên trưởng bối can thiệp, không náo loạn nữa, cũng bắt đầu xử lý tang sự.
Chủ yếu là tang sự của Hà gia, Triệu gia bọn họ đi về trước.
Lão Triệu nói với Triệu Thủy Sinh: “Thủy Sinh à, ta như vậy, cũng là sợ có một tỷ tỷ tái giá, đối với thanh danh của con cũng không tốt, về sau con có thể giúp đỡ thì giúp đỡ chút đi.”
Trên thực tế, mọi người đều đã nhìn ra Hà gia tính thế nào.
Còn không phải là theo dõi Triệu Thủy Sinh sao?
Triệu Thủy Sinh thực bình tĩnh nói: “Mấy cháu ngoại trai ta sẽ chiếu cố.” Còn Triệu Xuân Hoa, hắn không nói muốn chiếu cố.
Lúc trước, bọn họ nghèo như vậy, Lê Hoa còn có thể thêu thùa may vá trợ cấp trong nhà, vì sao Triệu Xuân Hoa không thể? Lại không phải bảy tám chục tuổi không làm nổi.
Lão Triệu đành phải nói rõ ràng, “Tỷ tỷ con hiện tại già già, trẻ trẻ, không thể làm nông nổi, con xem có thể treo những ruộng đất đó ở danh nghĩa con hay không?”
Thuế má một năm cũng tiết kiệm được không ít.
Triệu Thổ Sinh không chịu, nói: “Cha, đó là Hà gia mà, liên qua gì đến Triệu gia chúng ta? Cha lại không phải không biết Hà gia có đức hạnh gì, đến lúc đó bám lấy nhị ca không bỏ, mấy khoảnh đất nhà bọn họ cho người khác thuê trồng trọt không phải được rồi sao? Lại không phải một mình nhị ca chịu trách nhiệm!”
“Nàng tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ con, mấy đứa trẻ là cháu ruột của con! Con nói gì vậy?” Lão Triệu mắng Triệu Thổ Sinh.
“Chúng con mấy năm nay còn chưa đủ chiếu cố tỷ ấy à, tỷ ấy từ chỗ của cha lấy bao nhiêu thứ, đừng xem mọi người đều là ngốc tử, chỉ những cái đó tính thành tiền, cũng đủ giao điền thuế! Huống chi, phần lớn những thứ đó là do là nhị ca hiếu thuận cha, cha ngươi không thể cầm những thứ nhị ca hiếu thuận mà không để trong lòng.
Nhị ca kiếm tiền mua những thứ đó dễ dàng sao? Chúng ta không thể chỉ cần nhị ca chiếu cố, lại không giúp được gì cho nhị ca! Nhị ca đang chuẩn bị thi hương, chuyện gì cũng phải phiền toái nhị ca, con nhìn không được! Lại nói đại tỷ, nàng có dáng vẻ tỷ tỷ sao? Sở Sở mới bao lớn, nàng đến đó vừa khóc vừa nháo, cứ như toàn gia nhị ca khi dễ nàng, làm Sở Sở sợ quá mức, nàng làm cô mẫu như thế à?”
Triệu Thổ Sinh không nhìn được, được một tấc lại muốn tiến một thước cũng không phải như vậy! Những người Hà gia đó, nếm được ngon ngọt, sẽ cắn không bỏ.
Nhị ca hắn khó mở lời, hắn làm đệ đệ nhất định phải nói ra.
“Cha, nhị ca là con của cha, đại tỷ chỉ là cô nương gả đi ra ngoài, rốt cuộc ai mới thân với người?”
Lão Triệu không phản ứng Triệu Thổ Sinh, ngược lại hỏi Triệu Thủy Sinh, “Thủy Sinh, con nói một câu!”
Triệu Thủy Sinh đột nhiên cười, “Cha, có phải ông và cha Hà Điền đã sớm thương lượng xong? Hôm nay chẳng qua là đi ngang qua sân khấu?”
Ý tứ là ngươi đã đáp ứng trước với cha Hà Điền, hiện tại chẳng qua là thông báo cho Triệu Thủy Sinh một chút.
Triệu Thổ Sinh không dám tin tưởng, “Cha, cha thật sự đã đáp ứng rồi sao?” Đây không phải là buộc nhị ca đồng ý sao?
Lão Triệu có chút xấu hổ, “Ta thấy cũng không phải đại sự gì, nên đáp ứng trước rồi, cũng là vì mấy đứa cháu của con.”
“Cha, rốt cuộc ai là nhi tử của cha, Hà gia tính là cái gì chứ, chúng ta thiếu Hà gia sao?”
Triệu Kim Sinh cũng cảm thấy cha mình làm không đúng, nhưng hắn cũng không thể nói gì.
“Một tú tài, ruộng đất treo trên danh nghĩa cũng là có hạn ngạch, ta chỉ có thể được miễn một trăm mẫu điền thuế, trước mắt ruộng đất trên danh nghĩa của ta đã vượt qua một trăm mẫu, nếu muốn đem ruộng đất Hà gia cũng treo ở danh nghĩa ta, vậy chỉ có thể có người không thể treo ở danh nghĩa của ta.
Cha, ông nói xem, có thể để ai không treo ở danh nghĩa ta?” Triệu Thủy Sinh hỏi.
Chuyện này liên quan đến ích lợi của bản thân, ai cũng sẽ không bỏ phần của chính mình ra.
Lão Triệu trợn tròn mắt, sao lão lại không biết ruộng đất của tú tài được miễn thuế lại còn có hạn ngạch? Không phải nói bao nhiêu cũng có thể à?
Nghĩ như vậy, cũng hỏi ra như vậy, Triệu Thủy Sinh nói: “Nguyên nhân chính là vì trước kia không có hạn chế, cho nên mới làm cho thuế má của toàn bộ triều đình thiếu rất nhiều, năm trước triều đình mới đưa xuống công văn, quy định tú tài chỉ có thể miễn một trăm mẫu thuế má.
Ta nghĩ, nếu công văn triều đình đã ra, không bằng mua cho đủ số ruộng đất được cho phép, không thì cũng lãng phí, cho nên hiện tại trong tay đã đủ số được miễn thuế.”
Trong lòng Triệu Thổ Sinh cười thầm, cái này tốt, không thể làm ruộng đất Hà gia treo ở danh nghĩa nhị ca.
Không phải không thể, nhưng là người Hà gia thích được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện tại nếu ruộng đất được treo ở danh nghĩa nhị ca, kế tiếp liền diễu võ dương oai.
Nhị ca hắn không phải phải bị bên kia liên lụy?
Hơn nữa đại tỷ của tỷ phu cũng không phải đèn cạn dầu, nói không chừng sẽ còn có chủ ý xấu gì đó.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ đây.” Lão đã đáp ứng Hà gia rồi.
“Cha cứ ăn ngay nói thật với Hà gia, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không trách.” Triệu Thủy Sinh nói.
Lão Triệu cảm thấy mình tự nuốt quả đắng, cho dù không nói, cũng không có khả năng treo ở danh nghĩa Thủy Sinh, muốn treo ở danh nghĩa, chỉ có thể có người rời khỏi, làm ai rời khỏi cũng không thể.
Cũng không thể làm nhi tử của mình giao điền thuế để tiện nghi Hà gia, nếu lão thật sự nói như vậy, mấy đứa con trai khẳng định sẽ trách lão.
Mà ruộng đất của Lý gia, thông gia dạy dỗ nhi tử như vậy, còn làm ra loại chuyện này, thì thật là vong ân phụ nghĩa.
Lão Triệu biết, cuối cùng chỉ có thể ăn ngay nói thật.
“Ta chỉ là sợ nói ra, bên kia đối với tỷ tỷ và cháu ngoại trai của con không tốt!” Lão Triệu lo lắng nói.
Đã nghe lén nửa ngày Hà Thúy Cô lập tức tiến vào nói: “Cha, về sau Hà gia còn muốn dựa vào cháu ngoại trai nối dõi tông đường, hai lão nhân, về sau cũng cần Xuân Hoa nuôi sống bọn họ, bọn họ còn dám đối xử với Xuân Hoa và các cháu không tốt? Vậy không phải tìm chuyện không thoải mái cho mình sao? Triệu gia chúng ta cũng không nợ Hà gia.
Làm gì phải ăn nói khép nép, này cũng đáp ứng, kia cũng đáp ứng? Đem chúng ta trở thành cây rụng tiền hay sao? Con cũng không tin, không treo ruộng đất ở danh nghĩa nhị đệ, bọn họ sẽ muốn chết muốn sống, sống không nổi nữa!”
Tưởng tượng đến việc nói không chừng bọn họ phải nhường cho Hà gia, Hà Thúy Cô tràn đầy không thoải mái.
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Dựa vào cái gì chứ.
Hà Điền đã chết, lại không phải do bọn họ tạo thành? Mắc gì xương cốt mềm thành như vậy?
“Cha, Hà gia bọn họ dám đối với người không tốt, không phải còn có chúng ta sao? Ngài có ba nhi tử, ngài sợ cái gì?”
“Ngài chính là cha tú tài, có nói đạo lý với bọn họ hay không đều được!” Hà Thúy Cô cuối cùng tổng kết.
Triệu Thủy Sinh nói: “Hài tử trong nhà còn nhỏ, ta đi về trước.”
Triệu Thổ Sinh cũng vội nói: “Con vừa lúc theo nhị ca cùng trở về.” Thật thất vọng với cha hắn, sao có thể khuỷu tay quẹo ra ngoài như thế.
Một chút cũng không thay nhị ca suy xét.
Hà Thúy Cô ngầm nói với Triệu Kim Sinh: “Lần này lão nhị tức giận, cũng đúng, lão nhân gia hỏi cũng không hỏi, đã định ra mọi chuyện, lão nhị là tú tài, sao có thể không tức giận? Lại nói tiếp, Hà gia cũng thật nhân tâm không đủ, lại không phải chúng ta làm chết người, còn yêu cầu thế này yêu cầu thế nọ, lão ta cho rằng lão là Ngọc Hoàng Đại Đế à.
Ngươi nói, có phải thật sự Hà Điền chết có liên quan đến Triệu Xuân Hoa không?”
Hà Thúy Cô đợi nửa ngày không thấy Triệu Kim Sinh trả lời, nhìn thử bên kia, kết quả Triệu Kim Sinh đã ngủ rồi, làm Hà Thúy Cô tức điên.
Tống Phúc Gia từ chỗ Tống phúc đã biết chuyện, liền nói cho Lý Lê Hoa.
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, không trách được sắc mặt Triệu Thủy Sinh không thế nào đẹp.
Lão Triệu này, thoạt nhìn không càn quấy như Triệu bà tử, nhưng có đôi khi làm chuyện khiến cho người rất không thoải mái, hỏi cũng không hỏi một chút, đã đáp ứng người khác, hiện tại tự mình vả mặt mình.
Bất quá, trải qua chuyện này, về sau khẳng định lão không dám tự chủ trương, từ phương diện này mà nói, cũng coi như là chuyện tốt.
Triệu Thủy Sinh sẽ không bị loại việc nhỏ này đả đảo, Lý Lê Hoa chỉ chuẩn bị tang nghi, bảo người đưa qua còn người căn bản không cần đi.
Tang sự nông gia đều rất đơn giản, cho nên Triệu Thủy Sinh chỉ là đi thắp một nén nhang đã trở lại.
Cứ như vậy, Triệu Xuân Hoa còn cảm thấy huynh đệ tăng mặt mũi cho ả.
Hai vợ chồng già Hà gia khóc thật thương tâm, chỉ có một nhi tử này, còn tuổi này đã chết, về sau cũng chỉ có thể ngóng trông tôn tử nhanh chóng trưởng thành, chống đỡ môn hộ.
Đối với chuyện không thể treo ruộng đất ở danh nghĩa Triệu Thủy Sinh, trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng cũng biết, nhà bọn họ không thể đắc tội Triệu gia, bằng không cả gia đình sinh hoạt như thế nào.
Lưu lại con dâu, vẫn như cũ có quan hệ với Triệu gia, về sau Triệu Thủy Sinh càng ngày càng tốt, bọn họ cũng có thể đi theo thơm lây, tôn tử cũng không đến mức bị người khi dễ.
Sau tang sự của Hà Điền, lão Triệu nghiêm khắc bắt Triệu Xuân Hoa thủ tiết cho Hà Điền, không cho phép ả lại như trước kia, động một chút liền chạy về nhà mẹ đẻ.
Còn nhờ cha mẹ Hà Điền cùng nhau nhìn, dù sao cũng là trưởng bối ả.
Sự tình cuối cùng hạ màn.
Lý Lê Hoa chỉ ở nhà dỗ nữ nhi, thật ra rất thanh nhàn.
Bởi vì có Sở Sở, sang năm thi hương, Lý Lê Hoa không chuẩn bị đi theo, miễn cho phiền toái, rốt cuộc dìu già dắt trẻ.
Thời điểm Triệu Thủy Sinh đi viện thí, cũng đã đi qua tỉnh thành, không tính xa lạ.
Cũng không sợ xảy ra chuyện gì..