Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 50: Hài Lòng


Đọc truyện Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng – Chương 50: Hài Lòng


Editor: Masha
Ngưu Đại Bưu làm thổ phỉ bị phán chém đầu, thời điểm chém đầu, lão Triệu còn tự mình đi nhìn.

Trong lòng nói với lão bà tử của mình: “Kẻ thù của bà đã bị chém đầu, bà cứ yên tâm đi đầu thai đi.”
Triệu bà tử qua đời có ảnh hưởng không lớn không nhỏ.

Nếu là người khác, giữ đạo hiếu ba năm, cũng chỉ là nói mà thôi, nhưng Triệu Thủy Sinh là tú tài, cần thiết phải nghiêm khắc giữ đạo hiếu 27 tháng, sau đó mới có thể tham gia thi hương.
Chẳng qua kỳ thi hương mùa thu vốn dĩ hắn cũng không tham gia được, chỉ còn cách chờ ba năm sau, hiếu kỳ mãn lại đi.

Như vậy cũng tốt, thời gian chuẩn bị cũng đầy đủ hơn.
Huống chi, Lý Lê Hoa còn hoài hài tử, hắn cũng không yên tâm một mình đi thi hương.
Đối với Triệu bà tử, bọn họ thật không có cảm tình gì.
Triệu bà tử không còn nữa, không nói cái khác, bọn họ đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.

Nhưng còn không đến mức chúc mừng gì đó.
Nhà là đã sớm phân, chẳng qua ngày lễ ngày tết, tuy rằng hiện tại chỉ có mình lão Triệu, nhưng bọn họ cũng phải đưa không ít quà tặng trong ngày lễ.
Hà Thúy Cô trải qua chuyện này, khẳng định sẽ thành thật một đoạn thời gian rất dài, Triệu bà tử đã không còn, ả cũng không cần xúi giục.
Huống hồ, lão Triệu là công công, muốn tìm con dâu gây chuyện, lão cũng không tiện.
Cho nên, đối với tình huống trước mắt, Lý Lê Hoa rất vừa lòng.

Chỉ là làm trò trước mặt người ngoài, nàng cũng không thể biểu hiện dáng vẻ thật cao hứng, bất quá luận về làm bộ làm tịch, nàng đã rất tinh thông, hoàn toàn không cần cố tình đi học.
Hà Thúy Cô không bị hưu về nhà, đây cũng là trong dự kiến, bởi vì rốt cuộc Triệu bà tử không phải do ả trực tiếp hại chết, hơn nữa ả còn sinh đứa con trai.

Xem tính tình lão Triệu, sẽ không bắt Triệu Kim Sinh hưu Hà Thúy Cô.
“Nhị tẩu, tẩu muốn mướn người à.” Trương Vân Nhi lại đây, còn mang theo một ít y phục cho đứa nhỏ trong bụng Lý Lê Hoa.
Tay của Trương Vân Nhi cũng thực khéo, đường kim mũi chỉ trên quần áo đều rất kỹ càng.
“Đúng vậy, về sau bụng ta lớn, rất nhiều chuyện đều không làm được, vốn đã sớm muốn mướn người, giữa chừng bà bà xảy ra chuyện, nên vẫn luôn lỡ dỡ.” Lý Lê Hoa nói.
Kỳ thật lúc này mua người cũng không có vấn đề.

Để Triệu Thủy Sinh nhọc lòng đi làm thôi.
“Chúng ta cũng muốn mướn người nấu cơm linh tinh, nhị tẩu, có thể chúng ta và các người cùng nhau mướn người hay không?” Trương Vân Nhi hỏi.
“Được, những người đó đến, muội trực tiếp lại đây, xem được chưa, hoặc là bảo Thổ Sinh nói một tiếng với nhị ca hắn, sau đó hai huynh đệ cùng đi mướn người, như vậy không phải rất tốt?”
Trương Vân Nhi nói: “Chỉ là cha bên kia, có cần mướn người chãm sóc ông ấy không.”
Rốt cuộc bọn họ đều dùng người, lão Triệu hiện tại lại đi theo Triệu Kim Sinh.

Mướn người cũng tiện cho đại phòng, nhưng Trương Vân Nhi không muốn làm Hà Thúy Cô đắc ý, làm ra chuyện như vậy này, còn chưa nói gì ả, còn nghĩ mướn người, thật là nghĩ hay quá!
“Cái này, vẫn là hỏi mấy huynh họ đi, chúng ta thật ra khó mở lời.”
Muốn nói không mướn người, mấy người họ là nhi tử, nói không chừng trong lòng sẽ không dễ chịu, tuy rằng Triệu Thủy Sinh không phải, nhưng Triệu Thổ Sinh thật sự là nhi tử của lão Triệu, cảm tình phụ tử cũng tương đối thâm hậu.
“Cũng đúng, chờ muội trở về hỏi Thổ Sinh một chút.” Trương Vân Nhi tương đối xui xẻo, nàng còn chưa hoài thai, bà bà đã qua đời, như vậy hai năm này nàng đều không thể sinh hài tử.


Tuy rằng nói ở địa phương nông thôn không chú ý, nhưng đại bá mẫu nàng nói, cần thiết phải chú ý, bằng không vạn nhất về sau phát đạt, bị người nắm cái này không bỏ, vậy không xong.
Dù sao bọn họ đều còn trẻ, qua mấy năm lại muốn hài tử cũng không sao.
Triệu Kim Sinh bởi vì tức phụ của mình làm loại chuyện này, ở trước mặt huynh đệ có chút không dám ngẩng đầu.

Cho nên lời nói càng thiếu.
Chờ Triệu Thủy Sinh và Triệu Thổ Sinh tìm hắn nói chuyện mướn người hầu hạ cha nhà mình, Triệu Kim Sinh trực tiếp lắc đầu, “Ta và nương Thiết Đản nhất định chăm sóc cho cha thật tốt, chúng ta là người nhà quê, mướn người gì chứ, không cần mướn người!”
Hắn là trưởng tử, chăm sóc cha mẹ là chuyện đương nhiên, hơn nữa tức phụ đã làm sai chuyện, đang muốn tìm cơ hội đền bù một chút, thật đi mướn người, còn đền bù như thế nào?
May mắn Thủy Sinh không có nói, đưa cha qua ở cùng, bằng không mặt mũi hắn để ở đâu.
Kỳ thật sau khi Triệu Thủy Sinh làm tang sự Triệu bà tử xong xuôi, Triệu Thủy Sinh từng nói với lão Triệu, nói lão Triệu theo chân bọn họ đi trấn trên ở.

Bất quá bị lão Triệu cự tuyệt.
Lúc ấy lão nói: “Con và tức phụ con sinh hoạt, ta không lo lắng chút nào, các con sẽ càng ngày càng tốt, còn lão tam, có một cha vợ tốt, ta cũng không lo lắng, chỉ có đại ca con bên này, không cưới được tức phụ tốt, lại nói tiếp cũng là do chúng ta làm cha mẹ không phải, lúc trước không có tiền, tuyển tức phụ không có tự tin, nhìn không sai biệt lắm, đã cho đại ca con cưới vợ.

Ta nếu ở bên cạnh đại ca con, còn có thể giúp đỡ nó một chút, thật rời bên này, cuộc sống của nó cũng không tốt.” Hơn nữa làm cha mẹ đều đi theo trưởng tử sinh hoạt, lão nếu rời nhà lão đại, đi nhà lão nhị sinh hoạt, người khác sẽ nói lão và lão đại thế nào.
Chuyện này là kiên quyết không thành.
“Ta biết các con đều hiếu thuận, ta cả đời này đều bám ruộng đất sinh hoạt, rời đi đất này, cả người ta cũng không được tự nhiên, các con có rảnh, đến xem ta là được.”
Lão Triệu cự tuyệt đề nghị của Triệu Thủy Sinh, muốn đi theo Triệu Kim Sinh sinh hoạt.
Ở trong mắt trưởng bối, trưởng tử vẫn rất quan trọng, chẳng sợ hắn không phải xuất sắc nhất.
Bởi vì như vậy, Triệu Thủy Sinh cũng không miễn cưỡng, nên làm đã làm, còn lại đều là ý của người khác.

Sau khi Triệu Thủy Sinh và Triệu Thổ Sinh rời đi, Triệu Kim Sinh kể việc hắn cự tuyệt hảo ý của hai huynh đệ cho lão Triệu, lão Triệu nói: “Hôm nay con làm tốt, Kim Sinh à, về sau làm việc cần chú ý, quản tốt tức phụ con, bằng không lại gặp rắc rối, cha cũng không bao che được.

Hiện giờ cha cũng hối hận thực, nếu lúc ấy cha quản nương con cho tốt, có phải sẽ không phát sinh chuyện hôm nay? Con đừng giống cha, không quản tốt tức phụ của mình, tức phụ của con là người thích chiếm tiện nghi, thật để huynh đệ con bên kia mướn người, nó còn không lười thành dạng gì.

Lại nói, chúng ta người nhà quê, tự mình động thủ còn tốt một chút, thật muốn mướn người, để cho người khác chê cười sao?”
“Cha, ngài yên tâm, về sau con sẽ quản mẹ Thiết Đản thật tốt, không cho nàng lại làm ra chuyện này.”
Trong nhà Lý Lê Hoa rất nhanh mướn được người, là một đôi phu thê, tầm 40 tuổi.
Bởi vì chỉ có một nữ nhi, nữ nhi cũng đã gả đi ra ngoài, cho nên tới tìm việc làm.
Bất quá Lý Lê Hoa cũng biết một ít nội tình, sở dĩ chỉ có một nữ nhi, là bởi vì sau khi sinh nữ nhi, trượng phu bị thương, cho nên không thể sinh dục.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, trong tộc bảo bọn họ nhận một hài tử, kế thừa hương khói cho bọn họ, nhưng phu thê hai người không đồng ý, ngược lại là đem gia sản của mình đều bán lấy tiền mặt, trực tiếp cho nữ nhi làm của hồi môn.
Cứ như vậy, không ở quê hương nổi nữa, cho nên tới đến huyện Đồng Thành tìm việc làm.
Bất quá vì bọn họ muốn người khác thuê cả hai vợ chồng, cho nên mới kéo dài lâu như vậy không tìm được người thuê, nên tiện nghi cho nhà Lý Lê Hoa.
Lý Lê Hoa hỏi mấy vấn đề, xem hai vợ chồng đều là người thành thật, lưu hai người lại, ăn ở đều là ở nhà bọn họ, mỗi tháng hai người có tổng cộng 400 văn tiền.
400 văn tiền, cũng coi như là tiền công không tệ.
Hai vợ chồng bởi vì không bán thân, cho nên rất ít người thuê bọn họ, người khác đều yêu cầu mua thân khế mới dám dùng bọn họ.
Còn vì cái gì không bán thân, vợ Tống Phúc nói với Lý Lê Hoa: “Nữ nhi đã gả cho người, nếu nhà chồng nàng biết cha mẹ nàng làm nô tài, nàng ở nhà chồng cũng không có mặt mũi gì.”
Xem ra hai vợ chồng Tống Phúc đối với nữ nhi của mình cũng vô cùng yêu thương.
Lý Lê Hoa cũng không bắt buộc, có thể yêu thương nữ nhi, phẩm hạnh cũng không hề kém.

Nhà Tống Phúc vừa mới đến, ngay trong ngày đã xuống bếp trổ tài, hương vị thật đúng là không tồi, vì thế lập tức mướn hai vợ chồng.

Còn thừa một gian phòng trống, vừa lúc đưa cho hai vợ chồng ở.
Tống Phúc phụ trách trông cửa và đánh xe ngựa, bởi vì cách một đoạn thời gian, Triệu Thủy Sinh còn phải đi huyện học đưa tin.

Còn việc hai vợ chồng vì sao không muốn nhận nuôi hài tử, chờ sau khi quen thuộc, vợ Tống Phúc liền nói thật với Lý Lê Hoa, “Trong tộc chỉ là nhìn trúng gia sản nhà của chúng ta, hài tử cho nhận nuôi, đều là dưa vẹo táo nứt, nếu thật nhận nuôi, chúng ta sao có nổi ngày lành? Hài tử tốt, cha mẹ cũng luyến tiếc, hà tất làm hài tử tách khỏi cha mẹ thân sinh? Đã không có mệnh kia, cưỡng cầu cũng không được.

Chỉ cần nữ nhi sống tốt, cái khác chúng ta đều không để bụng.

Thái thái hôm nay muốn ăn gì? Ta đi làm đi.” Người mang thai thường xuyên đói, vợ Tống Phúc rất có kinh nghiệm.
“Ta thật ra đặc biệt muốn ăn tỏi ngâm giấm đường, cũng không biết vì sao, nghĩ đến mùi vị món đó, ta muốn chảy nước miếng.” Lý Lê Hoa cười nói.
“Có là gì đâu, ngài nếu không chê, ta cũng có thể tự làm được, so với mua bên ngoài sạch sẽ hơn nhiều.” vợ Tống Phúc nói.
“Không nghĩ tới Tống tẩu tử còn có tay nghề này, nếu như vậy, sao không tự mình đi bán.” Lý Lê Hoa hỏi.
“Ai, thái thái, ở bên ngoài làm buôn bán, sao có thể dễ dàng như vậy? Không nói cái khác, nếu không có tiền thì không thuê nổi cửa hàng, còn bày quán thì dễ gặp du côn lưu manh, không hiếu kính chút cho bọn họ, họ có thể đập phá sạp của ngài, làm ngài ném đá trên song vô ích, ngài còn không có nơi nào để khóc.

Ngài có chút tiền thuê cửa hàng, còn phải lo lắng kiếm tiền không đủ tiền thuê.

Tay nghề này của ta cũng không lên được mặt bàn, càng không kiếm được cái gì đồng tiền lớn, thành thật kiên định làm ở chỗ thái thái, so với kia thời thời khắc khắc phải nhọc lòng tốt hơn nhiều.”
Điều này cũng đúng, nói có lý.
Nhà mẹ đẻ Lý Lê Hoa, bởi vì cha Lê Hoa dạy dỗ Triệu Thủy Sinh thành công, rất nhiều người trong thôn đều nghĩ đưa hài tử nhà mình giao cho cha Lê Hoa.

Rốt cuộc vẫn có người muốn hài tử được đọc sách, người ta chính là dạy ra một tú tài.
Lí chính Lý gia thôn tính toán, liền mở một tư thục ở Lý gia thôn, thỉnh cha Lê Hoa qua làm tiên sinh, dạy dỗ bọn nhỏ.

Quà nhập học thì không nhiều không ít, nhưng chịu người tôn kính, đi đến nơi nào, đều sẽ được tôn xưng một tiếng tiên sinh.
Cha Lê Hoa chưa từng được thỏa mãn giống như bây giờ, thời trẻ ông ta bận về việc khoa khảo, căn bản không có tâm tư làm tiên sinh, về sau lại thật ra có tâm, nhưng cũng không có người nào muốn giao hài tử vào trong tay ông, bởi vì ông khảo không ra tên tuổi gì..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.