Đọc truyện Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng – Chương 22: Tụ Hợp
Editor: Masha
Mắt thấy lão Triệu tức giận, Triệu Thủy Sinh nói: “Cha, ta và Lê Hoa đã phân gia, nên có dáng vẻ đúng của phân gia, lát nữa chúng ta trở về nhà đón giao thừa.
Ngày mai sẽ đến đây chúc tết các người.”
Lão Triệu cũng sợ đêm 30 còn ầm ĩ, bị người Triệu Gia Trang chế giễu, chỉ có thể bất đắc dĩ để hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh đi trở về.
Trong lòng không phải không khổ sở, hai vợ chồng lão nhị càng ngày càng ly tâm với bên này.
“Bà cứ làm vậy đi, làm bọn nhỏ ly tâm với bà, trong lòng bà thích ý sao.” Lão Triệu nói với Triệu bà tử.
Triệu bà tử nói: “Ta lại không nói sai, hai đứa đó mặc quần áo tốt, ta làm nương còn phải mặc quần áo cũ đây, không có chút lòng hiếu thuận tâm nào, người như vậy, ông trời cũng nhìn không thuận mắt.
Chỉ đưa một chút đồ ăn, lão nhị là kẻ không có lương tâm, đã sớm bị vợ hắn dụ dỗ.”
Lão Triệu nói: “Vậy sao bà không nói chuyện lần trước bà chạy đến trấn trên gây sự ầm ĩ, nếu ta là lão nhị, trong lòng cũng không vui.
Còn đòi làm quần áo mới cho bà!”
“Lần đó ta không phải không biết rõ ràng sao? Hơn nữa, ta là nương hắn, hắn nên làm quần áo mới cho ta, lão nương hắn mặc quần áo rách như vậy, hắn còn không biết xấu hổ mặc quần áo lành lặn, có khác gì bạch nhãn lang, lão nương xem như uổng sinh ra hắn, nếu ta sớm biết, lúc trước lúc sinh hạ hắn nên bóp chết hắn cho rồi, làm chi hiện giờ hắn mỗi ngày lại chọc tức ta.
Lúc trước không nên cho hắn hai mẫu đất, phải để bọn hắn uống gió Tây Bắc đi mới tốt, không phải bọn hắn có bản lĩnh sao? Có bản lĩnh thì trả lại hai mẫu đất đi, không cần gì hết mới xem như có bản lĩnh.”
“Được, không nói với bà nữa, nói gì bà cũng không hiểu.” Lão Triệu lắc đầu, lão tận lực, nhưng kết quả vẫn là dạng này.
Lại nói tiếp, hai vợ chồng lão nhị cũng không đúng, nếu đều có thể mặc quần áo mới, sao lúc làm quần áo mới lại không thể nghĩ đến làm thêm cho cha mẹ một bộ.
Lão Triệu cũng có ý kiến với Lý Lê Hoa bọn họ.
Nhưng lão lại không hề nghĩ tới, hai vợ chồng lão nhị đã rất nhiều năm không có quần áo mới để mặc, lúc trước khi trong nhà làm quần áo mới, không có phần cho bọn họ, Triệu bà tử nói cái gì, bọn họ mới thành thân chưa được mấy năm, quần áo mới có rất nhiều, cần gì phải làm quần áo mới?
Cho nên vẫn luôn không có phần của bọn họ.
Khi còn nhỏ Triệu Thủy Sinh phải nhặt quần áo cũ của Triệu Kim Sinh mặc, trưởng thành, cũng phải mặc quần áo đầy mụn vá, ngay cả y phục thành thân, cũng là mượn của người khác, làm gì có quần áo mới?
Lúc Lý Lê Hoa thành thân, quần áo mới cũng chỉ có một bộ, qua mùa đông quần áo cũ không thể cũ hơn, nhưng những người này có ai thấy được.
Chỉ sợ cho dù thấy được, cũng sẽ không cho bọn họ làm quần áo mới.
Bởi vì một bộ quần áo mới cũng tốn tiền không ít.
Hiện tại là người ta tự mình kiếm tiền mua, trong lòng bọn họ còn không thoải mái.
Bọn họ vì sao không thoải mái? Đơn giản là cảm thấy, số tiền hai người kiếm được chính là tiền của bọn họ tiền.
Chỉ đáng tiếc là đã phân gia, cho dù không thoải mái, cũng không thể làm gì người ta nữa.
Cho nên trong lòng Triệu bà tử đặc biệt không thoải mái, nếu không phân gia, nếu biết Lý Lê Hoa có thể thêu thùa may vá, lúc trước bà ta có thể tích cóp được bao nhiêu tiền chứ.
Nếu hiện tại không phân gia, tiền hai vợ chồng lão nhị kiếm được đều là tiền của bà ta!
Vì thế tim gan Triệu bà tử cồn cào, hối hận muốn chết.
Mà buổi tối Lý Lê Hoa lại ngủ rất an ổn, rất thoải mái, bởi vì nàng biết, theo tính tình Triệu bà tử khẳng định là buổi tối ngủ không an giấc.
Hai người bọn họ mặc quần áo mới đã có hiệu quả tốt như vậy, thật sự không cần tốn nhiều sức lực.
Ngày hôm sau mùng một năm mới, lúc trở về chúc tết, quả nhiên quầng thâm dưới mắt Triệu bà tử lớn hơn nữa, dáng vẻ cả đêm không ngủ, rất không có tinh thần.
Ngược lại, tinh thần Lý Lê Hoa phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận, ha ha, nàng chính là vui sướng khi người gặp họa, không có cách nào che giấu.
Chỉ đưa ra chút đồ đã có hiệu quả như thế, thật là quá làm người sảng khoái.
“Nhị thúc nhị thẩm, đưa bao lì xì!” Nhi tử Thiết Đản của Hà Thúy Cô không chút khách khí nói.
Nương nó đã ngầm dạy nó, khi nhìn thấy nhị thúc nhị thẩm phải đòi bao lì xì, nếu không cho liền khóc.
Dù sao hai vợ chồng này hiện tại sống không tồi, không thể nào trong người không có tiền.
Đã có tiền, nên cho bao lì xì.
Người lớn thấy Thiết Đản trắng trợn táo bạo đòi bao lì xì như vậy, cũng không cảm thấy không đúng.
Giống như nên làm như vậy.
Trên thực tế, hai người cũng đã chuẩn bị, chẳng qua đứa nhỏ này làm như vậy, cũng không biết cha mẹ nó dạy nó như thế nào, Lý Lê Hoa không có thói quen giúp đỡ người khác giáo huấn hài tử, Triệu Thủy Sinh càng như thế, trong lòng hắn luôn rất lạnh nhạt với người Triệu gia.
Chẳng qua Triệu Thủy Sinh vẫn nói: “Chúc tết mới có thể đưa bao lì xì.
Thiết Đản, cháu còn chưa chúc tết ta và nhị thẩm cháu.”
“Vậy được rồi, nhị thúc nhị thẩm tân niên hảo, cung hỉ phát tài, đã chúc rồi, nên phát bao lì xì đi.” Thiết Đản hơi không kiên nhẫn.
Triệu Thủy Sinh lấy ra một bao lì xì từ trong tay áo, cho Thiết Đản, Thiết Đản cao hứng cầm bao lì xì nhảy nhót rời đi.
Hà Thúy Cô đi theo ra ngoài, túm Thiết Đản vào phòng mình.
Dỗ nửa ngày, lấy được bao lì xì trong tay Thiết Đản, sau đó nói: “Sao con không nói, nhị thúc và nhị thẩm nên đưa hai bao lì xì chứ?”
Thiết Đản nói: “Con lại đi đòi một cái nữa.”
“Được rồi, đừng đi, bao lì xì này nương cất cho con, về sau mua đồ ăn ngon cho con.”
Lúc này Thiết Đản mới cao hứng phấn chấn đi ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ khác đi chơi, ăn tết, trẻ con luôn vui mừng nhất.
Hà Thúy Cô mở bao lì xì ra, bên trong chỉ có hai đồng tiền, không khỏi nhỏ giọng mắng: “Quỷ hẹp hòi!”
Kỳ thật lúc ăn tết, mọi người giống nhau đều cho bọn nhỏ một đồng tiền.
Lại nói, hiện tại không phải nhà ai cũng có tiền, hai người Lý Lê Hoa lại không phải coi tiền như rác, sao phải cho nhiều tiền, người ta cảm thấy bọn họ có nhiều tiền lại chạy đến đòi à.
Làm như vậy chỉ có đồ ngốc thôi.
Cho hai văn tiền, cũng biểu lộ ý bọn họ không giàu có gì.
Giữa trưa, hai người ăn cơm trong nhà Triệu nhị thúc, ăn bữa cơm này có tâm tình rất tốt, tốt hơn ởTriệu gia nhiều, bởi vì ở Triệu gia, tâm tình không thể nào thoải mái, Triệu bà tử luôn xụ mặt, cứ như ai thiếu tiền bà ta.
“Cha ơi, nương ơi, con không sống nổi!” Triệu Xuân Hoa gào khóc trở về.
Ngày mùng một tết ả vừa tới đây đã khóc như khóc tang, dù là ai trong lòng cũng không cao hứng nổi.
“Khóc cái gì mà khóc? Tết nhất, chuyện gì lão nương cũng phải chịu đựng, ngươi khóc cái quỷ gì! Đen đủi!”, Triệu bà tử cầm lấy cây chổi, “Cút trở về cho ta rồi hẵng khóc! Súc sinh không nghe lời, cút cho ta!”
Triệu bà tử là tức giận không có chỗ phát, vừa vặn Triệu Xuân Hoa đụng phải, vừa lúc làm nơi trút giận cho Triệu bà tử.
Triệu nhị thẩm cũng ở đây, bà chạy nhanh tiến lên, cùng với hai con dâu của mình đoạt lấy cây chổi trong tay Triệu bà tử.
“Có chuyện từ từ nói, Xuân Hoa, sao hôm nay cháu đã trở lại, đã xảy ra chuyện gì, trước không khóc, nói cho rõ ràng, chúng ta biết là chuyện gì, mới giúp cháu được.”
Triệu Xuân Hoa một phen nước mắt nước mũi, thật vất vả nói rõ mọi chuyện.
Hóa ra nam nhân của Triệu Xuân Hoa là Hà Điền, ngày 30 đón giao thừa còn không thấy đâu, chờ đến ngày hôm sau hắn mới trở về.
Hỏi hắn đi đâu làm gì, hắn nói là tìm anh em cùng đi ăn uống, ai biết lại có người nói cho Triệu Xuân Hoa, nói có người thấy nam nhân của ả vào lúc sáng sớm, từ trong phòng Trương quả phụ trong thôn bọn họ bước ra.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe còn chịu được sao? Lập tức đi tìm Trương quả phụ gây phiền toái, Tết nhất cũng náo loạn túi bụi.
Không nghĩ tới Hà Điền biết tin, lại còn giúp Trương quả phụ, Triệu Xuân Hoa trong cơn tức giận chạy đến nhà mẹ đẻ tìm hỗ trợ.
Triệu bà tử vừa nghe, lửa giận càng phát lớn.
“Lẳng lơ, đồ quả phụ không biết xấu hổ! Các ngươi đều là người chết à, cầm mấy thanh củi đi Hà gia thôn tìm người tính sổ! Không đánh nát nhừ quả phụ kia, các ngươi đừng trở về! Khi dễ khuê nữ ta không có người nhà mẹ đẻ đúng không.”
Hà Thúy Cô không muốn trượng phu của mình đi đấu tranh anh dũng, lỡ đánh nhau rồi bị thương, còn phải tốn tiền xem bệnh.
Lý Lê Hoa cũng không muốn, lại nói, thân thể của Triệu Thủy Sinh thế này, đi đánh nhau được à? Còn không bằng tự nàng đi nữa.
A phi, nàng cũng không đi.
Triệu Xuân Hoa không đáng giá, huống chi, Triệu Xuân Hoa này há miệng là bơm quá nhiều nước trong lời nói.
Ai biết sự thật như thế nào?
Triệu nhị thẩm vẫn là người hiểu lý lẽ, vội nói: “Đại tẩu, hỏi rõ ràng trước rồi nói tiếp, nếu thật sự Hà Điền khi dễ người, không cần tẩu nói, chúng ta khẳng định đòi lại công đạo cho Xuân Hoa, nhưng vạn nhất là hiểu lầm thì sao, nếu náo loạn, đắc tội với con rể, vậy về sau Xuân Hoa sinh hoạt cùng người, không phải không tốt sao?”
Thốt ra lời này, lão Triệu cũng gật đầu, “Nhị thẩm con nói đúng, Xuân Hoa, vì sao con không đi cùng với Hà Điền về đây? Mình con chạy về? Ngay cả hài tử của con cũng mặc kệ?”
Triệu Xuân Hoa khóc lóc nói: “Nếu con nếu không trở về, nói không chừng hai người kia trị con đến chết, cha mẹ, các người phải làm chủ cho con, nhất định phải báo thù cho con! Nhị đệ, ngươi không phải nhận thức nhà có tiền ở trấn trên sao, cũng tìm bọn họ giúp đỡ, làm Trương quả phụ phải ngồi đại lao!”
Triệu Thủy Sinh nói: “Đại tỷ, thật muốn ngồi tù, cũng phải là hai người cùng ngồi, dù sao loại chuyện này, không có đạo lý nào chỉ phạt nữ, không phạt nam, dịp Tết nhất, cửa nha môn cũng không mở, người đều trở về ăn tết.
Ta cũng không giúp được ngươi.
Hơn nữa, nếu oan uổng người, vậy người oan uổng người khác cũng bị phạt gậy, người trong nha môn, không thích nhất là người khác chơi đùa bọn họ.”
Hà Thúy Cô cũng nói: “Nhị đệ nói rất đúng, ngươi đừng phạm hồ đồ, làm chúng ta thua tiền! “
Không nghĩ tới Triệu Xuân Hoa xoay mũi nhọn về Hà Thúy Cô, không hòa hảo giống như ngày thường, ngược lại như nhìn thấy kẻ thù, ả phỉ nhổ nói: “Đã biết ngươi sẽ nói như vậy, nương, Trương quả phụ kia là biểu tỷ Thúy Cô, cho nên nàng mới giúp đỡ Trương quả phụ nói chuyện, nương, ngài cần phải làm chủ cho con! “.