Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 12: Tiến Hành


Đọc truyện Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng – Chương 12: Tiến Hành


Editor: Masha
Triệu Thủy Sinh đơn giản kể lại mọi việc một lần, bao gồm lúc trước vì sao rời nhà đi, hiện tại lại vì cái gì mà về nhà.
Triệu Tứ gia nghe xong, nói: “Nói như vậy, bất quá là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, chỉ vậy đã muốn phân gia?” Không phải trong lòng ông xem thường Triệu bà tử, nhưng bà ta cả ngày đánh chửi con dâu, toàn bộ thôn đều biết.
Triệu bà tử nói: “Người phân gia trong thôn rất nhiều, sao đến nhà ta thì không được? Đạo lý này sao không nói, chỉ nói quá khứ.
Tứ bá, chúng ta về già phân gia, cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, sao không được? Cho dù ông là lí chính, cũng không thể ép buộc người khác không phân gia đi.”
Triệu bà tử hôm nay một hai phải phân gia gấp.
Người khác càng không đồng ý, bà càng muốn làm bằng được, vì muốn xả tức giận, nhất định phải thành công.
Triệu Tứ gia hỏi lão Triệu bên cạnh: “Cha Kim Sinh, ông cũng nghĩ như vậy, phân hai vợ chồng Thủy Sinh ra?”
Lão Triệu thở dài một hơi, nói: “Phân đi, phân đi, sớm muộn gì cũng phải phân gia.” Ông suy nghĩ, hiện giờ lão bà tử và hai vợ chồng lão nhị bất hòa như vậy, nếu còn ở cùng nhau, như vậy về sau không phải cả ngày gà bay chó sủa, mắng chửi người không phải còn kinh khủng hơn nữa? Về sau người bên ngoài nói càng khó nghe, ông còn cần sĩ diện.
Triệu bà tử vừa nghe, vui mừng ra mặt, thời điểm mấu chốt lão nhân vẫn đứng về phía bà.
“Được, nếu hai vợ chồng các người đều nói muốn phân Thủy Sinh ra, ta còn nói được gì? Vậy phân đi.” Dù sao lúc phân gia, lí chính là ông vẫn sẽ ở đây.
Hai vợ chồng này thật đúng là cùng một đức hạnh, đoán chừng đến khi phân gia, vợ chồng Thủy Sinh cũng không nhận được thứ gì.
Ai, đầu năm nay, cha mẹ bất công có rất nhiều.

Cũng không kém một nhà này.
Quả nhiên, nói phân gia liền phân gia, Triệu Kim Sinh còn muốn khuyên một câu, bị Hà Thúy Cô ngầm nhéo thịt trên eo, cố chịu đau, không dám nói ra.
Triệu Thổ Sinh không rõ, vì sao hắn mới đi ra ngoài một chuyến, đã biến thành phân gia rồi? Quả thực là biến hóa quá nhanh đi.

“Thổ Sinh, gọi nhị thúc ngươi tới.” Triệu Thổ Sinh lại bị sai đi gọi người một lần nữa.

Ngay cả mông còn chưa kịp chạm vào ghế.
Gia đình dân quê, thật sự muốn phân người ra, cũng rất đơn giả, tìm mấy huynh đệ chí thân, hoặc là họ hàng gần, lại tìm lí chính tới, có người còn thỉnh mấy người trong thôn đức cao vọng trọng, nhưng Triệu bà tử cảm thấy nếu thỉnh nhiều người, đến lúc đó phải thỉnh người ta ăn cơm, còn không phải tốn nhiều tiền sao, cho nên cũng chỉ thỉnh Triệu nhị thúc và lí chính, nấu cơm cũng không nấu nhiều.
Phân gia là chuyện của nam nhân, các nữ nhân không thể ở đó, vì thế chia như thế nào, Hà Thúy Cô và Lý Lê Hoa cũng không biết.
Lão Triệu nói với Triệu bà tử: “Lấy chút tiền bảo nhóm tức phụ mua chút thịt, còn phải thỉnh mọi người ăn bữa cơm.”
Triệu bà tử đau lòng lấy tiền ra, trực tiếp đưa cho Hà Thúy Cô, dù sao sẽ không đưa cho Lý Lê Hoa.
“Bảo người ta đưa nhiều xương một chút, tiết kiệm chút tiền.

Tức phụ lão nhị, nhanh đi nhóm lửa nấu cơm cho ta, hôm nay nếu lại đá hậu ta, một văn tiền của nhà này các ngươi cũng đừng nghĩ lấy được!”
Đến lúc này còn uy hiếp Lý Lê Hoa, Lý Lê Hoa nói: “Nương, nấu cơm gạo trắng, hay là nấu cơm độn bắp?”
Dù sao về sau cũng không còn ở cùng một chỗ, nàng cũng không để bụng Triệu bà tử nói chuyện khó nghe.
“Cơm gạo cái gì? Làm cơm bắp! Ngươi con đàn bà phá của, trong nhà có chút ít đồ đều sẽ bị ngươi phá hết, lúc ấy sao ta mắt bị mù, cho nhi tử ta cưới tức phụ như ngươi! Không phải do ngươi, hôm nay sao ta có thể bắt nhi tử ta phân gia?”
Ch dù không có nàng, cũng không thấy bà ta đối xử tốt với con thứ hai bao nhiêu.

Lý Lê Hoa nói: “Hôm nay nhị thúc và lí chính đại thúc đều ở, chỉ làm cơm bắp, sẽ bị người ta nói.”
“Ai nói? Người nào dám nói? Nhảy ra đây cho lão nương nhìn xem?” Triệu bà tử lại muốn mắng chửi.

Lão Triệu chịu đựng cơn tức đè thấp thanh âm nói với Triệu bà tử: “Kìm hãm tính thối của bà cho ta, muốn cho mọi người đều biết sao? Tức phụ lão nhị nói có gì không đúng? Hôm nay làm cơm gạo cho ta!”
Trường hợp này, còn làm cơm bắp, vậy không phải vả mặt sao?
Bị người khác nói keo kiệt, vậy sẽ bị nói một thời gian rất lâu.
Triệu bà tử chịu đựng tức giận, múc ra một gáo gạo nhỏ, làm bà ta đau lòng muốn chết, càng hận Lý Lê Hoa nhiều hơn nữa.

Nếu không phải Lý Lê Hoa này lắm miệng, thì không phải tốn nhiều gạo.
Dù sao bà ta không sai, sai chính là Lý Lê Hoa!
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, cho dù ngươi nhìn ta không vừa mắt, nữ nhân như vậy, nàng coi như không thấy là tốt nhất.

Ai cũng không có nhẫn nại để dỗ dành bà ta.
Có người không đáng để nàng dỗ dành, người này, cho dù có cho bà ta trăm ngàn chỗ tốt, bà ta cũng cảm thấy là lẽ bình thường, nếu như vậy, nàng hà tất còn theo ý lão bà tử này?
Hà Thúy Cô mua thịt heo trở về, còn không muốn nhúc nhích, hình như muốn đi đến dưới cửa sổ nghe ngóng chuyện phân gia, vừa muốn nhấc chân rời đi, Lý Lê Hoa liền nói: “Đại tẩu, hôm nay ngươi lại sinh bệnh? Ngươi mỗi ngày sinh bệnh, nên đi xem đại phu mới phải, bằng không để ta đi thỉnh đại phu?”
Hà Thúy Cô lúc này mới không dám rời đi, lần trước nhưng còn không phải do ả giả bệnh, cho nên mới bức người bức rời đi sao?
Lý Lê Hoa không thích tật xấu của người này, trước kia khi đến phiên Hà Thúy Cô nấu cơm, ả thường xuyên trốn việc, bắt Lý Lê Hoa thay thế ả, mà Lý Lê Hoa ban đầu thì một lần cũng không từ chối, cứ như vậy, Hà Thúy Cô còn kén cá chọn canh, cảm thấy Lý Lê Hoa làm không tốt.
Loại người này, Lý Lê Hoa không tính kế ả một lần, thì ả đã phải thắp nhang cảm tạ rồi.
Còn nghĩ muốn trốn việc, không có cửa đâu.

Dù sao rất nhanh sẽ phân gia, đến lúc đó, Hà Thúy Cô đáng ghét này không ở trước mắt nàng, nàng quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Nói lời thật lòng, tiến vào cửaTriệu gia này, nàng cảm thấy rất áp lực.
Nhìn phòng bếp này xem, chỉ một đoạn này thời gian, đã dơ bẩn không ra hình dáng gì.
Nàng vẫn cố nén không thoải mái trong lòng, ngốc ở bên này.
Tính thích sạch sẽ đã thâm nhập vào cốt tủy nàng, toàn gia này lại không hề chú ý, tốt xấu phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ nấu cơm chứ.
Rốt cuộc bệnh là do ăn uống mà ra.
Nhưng một khi nàng muốn chùi rửa thường xuyên, đều nói nàng lãng phí nước.

Qua một thời gian thì thành như vậy.
“Nhị đệ muội, ngươi không muốn biết phân gia như thế nào sao?” Hà Thúy Cô khuyến khích Lý Lê Hoa, cũng không tin nàng không lo lắng, vừa rồi còn xảy ra những chuyện đó, hai vợ chồng lão nhị này có thể phân được thứ gì?
Làm cho Hà Thúy Cô tâm ngứa.
“Ta không muốn biết, nên phân thế nào thì phân thế đó.” Lý Lê Hoa nói.
“Cắt! Nói thật nhẹ nhàng!” Hà Thúy Cô cảm thấy trong lòng Lý Lê Hoa khẳng định như bị mèo cào, chẳng qua còn giả vờ thôi.
“Dù sao chúng ta là lão đại, cha mẹ còn phải đi theo chúng ta, đầu to tất nhiên là chúng ta cầm.”
“Nếu đại tẩu đã xác định, còn lo lắng cái gì? Đại tẩu, ngươi ngàn vạn lần đừng cắt phải tay.” Lý Lê Hoa quyết định tuyệt đối không ăn thịt này, Hà Thúy Cô không hề rửa tay chút nào, đã đi cắt thịt, trong lúc cắt, tay trái nắm khối thịt còn xoa trên người, không biết có phải trên người bị ngứa không nữa.
Nữ nhân này khẳng định một đoạn thời gian thật dài chưa có tắm rửa!
Lý Lê Hoa cảm thấy mình lại ghê tởm muốn nôn rồi.

Người này không chú ý chút nào, hiện tại thời tiết không lạnh, vì sao tắm rửa lại khó khăn như vậy? Không nói cái khác, tắm rửa xong trên người cũng thoải mái hơn mà.
Cần mẫn một chút không tốt sao? Triệu Gia Trang, củi là đốn ở trên núi, nước cũng không cần tiền mua, chỉ cần làm nhiều một chút, là có thể sửa soạn cho mình thật tốt.

Đáng tiếc, có vài người không thể câu thông, may mắn sắp được phân gia, trong khoảng thời gian này thật là làm khó cho nàng, làm sao để nhịn xuống đây?
Ít nhiều nguyên chủ trước kia là người tương đối chú ý, quần áo trên người còn tương đối cần mẫn thay đổi, trong phòng không có bọ chó, bằng không nàng thật sự muốn đập đầu chết ngay từ đầu.
Trong phòng bàn chuyện phân gia kỳ thật cũng đơn giản, Triệu gia không có nhiều đất, cũng không có nhiều phòng ở, ngay cả tiền trong nhà cũng không có.
Lão Triệu và Triệu bà tử vậy mà không phân gì hết cho hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh, chuyện này thực không thể nào nói nổi.
Lí chính Triệu Tứ gia không vui, “Ta nói, phân gia như các ngươi, cả đời ta vẫn là lần đầu tiên thấy, có thể làm như vậy sao? Chúng ta đều là gia đình nhà nông, không có đất làm sao mà sống? Tốt xấu Thủy Sinh là con của các ngươi, các ngươi một khối đất cũng không cho, các ngươi là muốn bọn họ đang sống bị đói chết sao? Phân gia thế này, ta cũng không chủ trì nữa, nếu truyền ra, ta phải bị chọc cột sống.”
Lão Triệu giải thích: “Thân thể Thủy Sinh ốm yếu, làm việc không được, dù có cho hắn, hắn cũng không làm nổi, chỉ để tức phụ lão nhị một người làm, đây không phải làm người khác chê cười sao? Ý của ta và lão bà tử là, mỗi năm cho bọn hắn đồ ăn là được, đến lúc đó thời điểm ngày mùa bọn họ tới giúp đỡ.”
“Đúng vậy, lão nhị lớn lên không biết làm ruộng, có cho hắn cũng phá hỏng, lại nói, có đất, còn phải giao thuế ruộng, chúng ta đây cũng là vì muốn tốt cho hắn.”
Nhưng nông dân không có đất còn gọi là nông phu sao, chuyện này cũng thật quá đáng.
Triệu nhị thúc cũng nói: “Đại ca, đại tẩu, vẫn phân cho Thủy Sinh một chút đất đi, bằng không trong hộ tịch của hắn một khối đất cũng không có, làm hộ tịch như thế nào? Người trong thôn cũng sẽ nhìn các ngươi thế nào?”
Triệu Kim Sinh nói: “Cha mẹ, hẳn nên phân đất cho nhị đệ, còn có phòng ở, thế nào cũng phải cho bọn họ một gian.”
Triệu bà tử nói: “Còn muốn phân phòng ở, nơi nào có phòng ở? Chúng ta cho hắn trộm gian phòng đi à? Nếu không, bắt ta là nương đi bên ngoài ăn xin, nhường phòng cho hắn ở?”
Triệu Tứ gia nói: “Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Phân gia thì phân gia, nói chuyện này làm gì? Cha Kim Sinh, chuyện phân gia các ngươi rốt cuộc còn muốn phân hay không? Chẳng biết phân biệt, đừng chậm trễ thời gian của ta!” Lí chính tức giận, thế này sao gọi là phân gia, đây là muốn đuổi người ra khỏi nhà.

Thật là quá đáng!
Sinh ra người ta, của cải thì không cho người ta một chút nào, thà rằng lúc trước ngươi đừng sinh.
Triệu Thủy Sinh đứng lên nói: “Cha mẹ, tứ đại bá, nhị thúc, ta có thể nói đôi câu không?”
“Nói đi, nói đi.

Thủy Sinh ngươi nói.” Triệu Tứ gia vội nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.