Phù thế phù thành

Chương 32


Bạn đang đọc Phù thế phù thành – Chương 32

CHƯƠNG 31: ANH HỀ VÀ CON BÙ NHÌN
 
Quả nhiên Trì Trinh đang đứng trên lưng chừng núi ngắm nhìn những chiếc lá bị một lớp băng mỏng bao phủ bên trên.
“Tôi biết trước rằng cô không nỡ rời xa tôi”, Trì Trinh nở nụ cười ngạc nhiên, mắt nhìn Tuần Tuần từ đầu đến chân.
Tuần Tuần thở dồn dập, giọng nói phát ra không biết là giống cười hay khóc.
“Chu Thuỵ Sinh ở đâu?”
“Cô quay lại tìm tôi là vì Chu Thuỵ Sinh?” Trì Trinh hỏi bằng giọng giễu cợt, “Cô lại thích ông ta rồi à?”.
Tuần Tuần hét lên: “Các người quá ác, lừa hết tiền của mẹ tôi còn chưa đủ, còn tìm cách buộc bà ấy thế chấp cả nhà cửa, như thế có khác gì là giết bà ấy!”.
Trì Trinh chau mày, dường như không hiểu những lời cô nói.
“Đừng có giả vờ với tôi! Đùa cợt với người khác làm anh thích thú lắm phải không? Bây giờ anh đã có tiền, Chu Thuỵ Sinh cũng biến thành con chó của anh, anh bảo ông ta làm chuyện gì thì ông ta sẽ làm chuyện ấy. Nếu không phải là do anh thì trên đời này thiếu gì những người đàn bà ngốc nghếch mà ông ta phải tìm đến mẹ tôi!”.
“Sao cơ, ông ta lừa tiền của mẹ cô à?” Lớp băng mỏng trên phiến lá rơi xuống, Trì Trinh thu tay về, vẻ mặt ngạc nhiên và thông cảm, “Thấy chưa, tôi đã nói từ trước rồi, ông ta là một tên khốn nạn mà mọi người có chịu tin đâu”.
Tuần Tuần tức giận đến mức toàn thân run lên, “Có phải là anh muốn nói rằng, mẹ tôi bị lừa là do tự bà chuốc lấy, là bà đê tiện, cả nhà tôi đê tiện? Lần này thì anh vui rồi chứ, đắc ý rồi chứ?”.
Trì Trinh phủi giọt nước trên tay, lạnh lùng đáp: “Xét đến tâm trạng không vui của cô, tôi không cãi nhau với cô nữa. Tuần Tuần, cô có thành kiến với tôi cũng không sao cả, nhưng trước khi hắt nước bẩn vào người khác thì dù gì cũng phải có lý, nếu không có lý thì cũng phải có bằng chứng. Cô dựa vào đâu mà nói rằng tôi sai Chu Thuỵ Sinh đi lừa người nhà cô. Cho dù ông ta là cậu họ của tôi, thì làm sao tôi biết được chuyện ông ta cùng với mẹ cô? Tôi đẩy hai người ấy lại với nhau à? Cô nhất quyết gán chuyện đó cho tôi thì cô cũng không thoát khỏi liên đới đâu. Cô không chọc tức tôi thì làm sao mẹ cô quen với Chu Thuỵ Sinh, chính là cô đã kéo cả người nhà vào cuộc, cô mới chính là kẻ đầu sỏ tội lỗi!”.
“Là lỗi của tôi!” Tuần Tuần không nén được bật khóc, “Tôi đã sai trăm ngàn lần, lẽ ra tôi không nên tin tưởng anh, không đúng, lẽ ran gay từ đầu tôi đã không nên gặp anh! Anh hận tôi, cũng được thôi, vậy thì anh cứ việc nhằm vào tôi đi. Anh làm cho tôi không còn thứ gì cũng được, thân bại danh liệt cũng được, tôi chấp nhận hết, nhưng vì sao đến người nhà tôi anh cũng không buông tha?”.
“Cô khóc rồi à? Tôi lại cứ tưởng rằng cơ thể của cô không sản sinh ra nước mắt”, Trì Trinh ngạc nhiên nhìn Tuần Tuần.
Tuần Tuần bước từng bước lại gần Trì Trinh, nước mắt cô bị gió thổi khô rất nhanh, khiến cho da mặt căng lên, “Anh đúng là đồ biến thái! Tôi đã từng nói, càng như thế tôi càng coi thường anh! Vì anh thật đáng thương, không có ai yêu quý anh, mẹ anh chẳng để ý gì đến anh, cha anh coi anh như người ngoài, chẳng ai muốn ở bên anh, ngoài tiền ra anh chẳng có gì cả, vì thế nên anh mới khư khư ôm lấy chuyện cũ mà không chịu buông tay. Nếu anh có được một chút hạnh phúc thì anh đã không phải mất nhiều tâm sức như vậy, anh luôn nghĩ tới việc trả thù một người hầu như không hề biết về anh. Nhưng tiếc thay, dù cho anh có giành giật thế nào thì cũng là một gã hề chẳng được ai thích!”.
Sắc mặt Trì Trinh đanh lại, dường như Tuần Tuần nghe được cả tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau. Trì Trinh khoá chặt lấy tay của Tuần Tuần, ấn bàn tay sắp chạm vào mũi mình xuống. Điệu bộ của Trì Trinh khiến người ta thấy sợ, nhưng lúc này Tuần Tuần không sợ bất cứ điều gì, dường như cơn giận dữ làm máu trong người cô sôi sục, chỉ mong sao nó bốc thành ngọn lửa thiêu cháy Trì Trinh.
“Được lắm, nếu cô đã nói như vậy thì dù tôi có phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Là tôi đã sai khiến Chu Thuỵ Sinh đấy, thì sao nào? Bây giờ cô đi báo cảnh sát đi, đi đi, để rồi xem hậu quả sẽ ra sao? Nếu không thì cô cứ mạnh tay vào, tiến thêm mấy bước nữa đi, như thế mọi việc mới kết thúc, và nếu may mắn thì chúng ta sẽ cùng chết.” Nói rồi Trì Trinh đưa tay ra đẩy, Tuần Tuần hơi loạng choạng, va người vào cành của bụi cây lúp xúp, những giọt mưa đêm qua mang theo lớp băng mỏng rơi xuống, có mấy giọt rơi vào cổ Tuần Tuần, giống như những con kiến độc bò trên da thịt. Tuần Tuần chợt nhận ra, trong cơn tức giận cô đã quên hết mọi nguy hiểm, cô tiến sát tới bên Trì Trinh, trong lúc chỉ vào mặt anh ta mà nhiếc móc thì đồng thời đã bước tới mép ngoài của con đường núi. Họ đang đứng ở một mặt bằng tương đối rộng, dưới chân là những bãi cỏ hoang um tùm, bụi cây lúp xúp ở phía trước che khuất tầm nhìn, phía ngoài bụi cây, thế núi dốc thẳng đứng, không biết chỗ đặt chân lên thì sẽ bị trượt ngã.
Tuần Tuần hít một hơi, vội vàng lùi về sau hai bước.
“Sợ rồi à? Đồ nhát gan! Cô là người quá yêu quý bản thân mình, trong lòng ngoài bản thân ra chẳng còn gì. Cha cô là một tên bịp bợm cáo già, mẹ cô tham lam và thích quyền thế, sẵn sàng bán đứng người trong nhà. Cô là kết quả của sự pha trộn giữa kẻ buôn thần bán thánh và kẻ bán dâm hợp pháp! Ít ra thì bọn họ cũng chạy theo dục vọng tối thiểu nhất, chỉ có điều là trực tiếp, còn cô, nhìn thì tưởng chẳng có tham vọng, mong muốn gì, nhưng thực ra lại là kẻ ích kỷ nhất! Tôi là gã hề không ai yêu quý, ha ha, thế còn cô thì là gì? Cô chỉ là một con bù nhìn rách nát, trống rỗng, chẳng yêu ai! Tạ Bằng Ninh, người đàn ông gặp mặt tối hôm ấy, Tôn Nhất Phàm và cả tôi nữa, tất cả những người đàn ông có điều kiện thích hợp, đều là công cụ để cô tìm kiếm sự ổn định. Nhưng đáng tiếc là cô đã gặp tôi, một gã hề không ai yêu quý và một con bù nhìn không trái tim, đúng là một đôi rất thú vị. Cô càng mong muốn co mình lại để sống cuộc sống yên ổn, tôi lại càng làm cho cô không được như ý. Chẳng phải cô muốn tìm một người đàn ông để sống suốt đời sao, chẳng phải để ra một ‘quỹ không chút gì’ sao? Tôi sẽ làm cho cô không còn gì, chặn mọi đường rút lui của cô, lột mọi lớp da của cô lên, để xem rốt cuộc cô có lấy một nửa thật lòng không! Ly hôn cô không khóc, bị tôi chơi xong vứt bỏ cũng không khóc, nhưng thấy sắp phải bỏ tiền ra để lo việc cho mẹ, cô mới biết rơi nước mắt! Cô là người đàn bà tăm tối nhất mà tôi từng gặp.”
Tuần Tuần không thể nghe thêm được nữa, cô giơ tay còn lại lên định tát cho Trì Trinh một cái thì bị anh ta gạt đi.

“Bị tôi nói trúng tim đen rồi thẹn quá hoá giận chứ gì? Cô thấy chưa, tôi lúc nào cũng là người hiểu cô nhất. Nhưng tôi không hiểu vì sao đàn bà các người cứ hơi một tí là lại đòi tát vào mặt người khác. Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô, cho dù tôi thích cô, cho dù tối qua cô đã làm tôi rất vừa lòng, thì cô cũng đừng có mơ là sẽ tát được vào mặt tôi.”
Trì Trinh vừa nói vừa vung vẩy chiếc ví trước mặt Tuần Tuần, “Chỗ tiền mặt và thẻ trong này tổng cộng là bốn mươi ngàn tệ, cô có chắc là không cần chứ? Không cần phải khách sáo thế đâu, qua một vài năm nữa chưa chắc cô còn được cái giá này đâu.”
Tuần Tuần thở dốc, không nói lời nào, trong lòng cô nghĩ, quỷ thần ơi, nếu đúng là quỷ thần thật thì cô nguyện bớt mấy năm tuổi thọ để người đàn ông này biến mất ngay lập tức trước mặt cô.
Nhưng ở cái nơi mà chim cũng không đẻ trứng, tín hiệu di động cũng không có thì ân huệ của quỷ thần làm sao tới nơi được.
“Có khí phách lắm, tôi lại càng thấy yêu cô hơn, nhưng tốt nhất là cô đừng có hối hận.” Trì Trinh lùi về sau một bước, làm động tác định vứt ví tiền xuống núi, nhưng chẳng ai nghĩ tới việc vì mưa liền mấy ngày, lớp đất phủ trên bề mặt các phiến đá núi đã trở nên xốp hơn hẳn, Trì Trinh đứng đúng vào chỗ rất hiểm, động tác ném đồ đi khiến Trì Trinh nghiêng người, bàn chân đặt trên lớp lá ẩm ướt bị trượt, khiến cả một khoảng đất dưới chân anh ta lún xuống.
Bụi cây lúp xúp phía sau lưng cũng đã ngăn lại, nhưng làm sao đỡ nổi trọng lượng của một người đàn ông to lớn. Tuần Tuần bị Trì Trinh túm chặt cổ tay nên chẳng kịp phản ứng gì, cô chỉ cảm thấy mình bất ngờ lộn nhào về phía trước, sau đó toàn thân bị kéo xuống, hai mắt tối sầm lại, kèm theo tiếng rơi của sỏi và cành cây, cô đưa tay túm lấy bất cứ vật gì có thể túm được theo bản năng. Đúng lúc trong đầu không thể nghĩ ra được gì thì xu thế rơi xuống đột ngột dừng lại, hình như có vật gì đó đã móc vào người và giữ cô lại, tiếp sau đó là bàn tay bị túm bất chợt lỏng ra, đến khi cô giữ người lại cho vững thì nghe thấy có một tiếng động trầm, bốn xung quanh chỉ còn lại một mình cô bị treo ngược giữa lưng chừng.
Khoảnh khắc ấy, Tuần Tuần cảm thấy mọi thứ đều trở nên trống rỗng. Đầu óc trống rỗng, bàn tay vần đang trong tư thế bị kéo xuống cũng trống rỗng, một nơi nào đó trong cơ thể cũng vậy. Không thể kêu lên được, không có nước mắt, không kịp sợ hãi, không đau buồn, thậm chí không có cả cảm giác đau, chỉ có những cơn gió núi mang theo hơi lạnh của băng giá luồn qua hang núi đến. Có lẽ Trì Trinh đã đúng, cô thực sự là một con bù nhìn với trái tim trống rỗng, gã hề đáng ghét cũng biến mất, chỉ còn lại bì nhìn giữa núi rừng hoang vu, giơ hai bàn tay, trong lòng cuối cùng vẫn là sự trống vắng.
Tuần Tuần ôm một cành cây to, nín thở sửa lại tư thế, kịp thời đổi từ tư thế treo ngược sang tư thế có lợi hơn trước khi cành cây bị gãy do không chịu được sức nặng của cơ thể cô, người cô đầm đìa mồ hôi. Thì ra, cái mặt bằng mà vừa rồi họ đứng đúng là treo lơ lửng, nhưng bên dưới không phải là vực sâu không đáy như cô tưởng tượng, mà chỉ là dốc đứng chừng hai, ba mét, sau đó thì thế núi dốc hơn nhưng bị cây cối um tùm che  phủ, chính vì thế mà Tuần Tuần không biết Trì Trinh trượt xuống chỗ nào.
Tuần Tuần cất tiếng gọi tên Trì Trinh, không thể nào tin được con người đáng ghét ấy lại bị ngã tan xương chỉ trong một khoảnh khắc. Những kẻ ác trong các bộ phim thường luôn để lại một hơi thở giày vò người khác cho đến giấy phút cuối cùng. Nhưng không ai trả lời cô, chỉ có tiếng vọng từ xa xa dội vào tai. Im ắng không tiếng động mới là sự tuyệt vọng cao độ nhất, dù cô có hận Trì Trinh hơn nữa thì tiền đề cũng phải là sự tồn tại sống động của anh ta chứ không phải là hồi kết theo phương thức này và điều càng khiến cô hoảng hốt hơn là trong hoàn cảnh trước mắt, một nỗi đau buồn dâng ngập trong lòng Tuần Tuần.
Ngày mùa đông trên núi, trời tối rất nhanh, cả bầu trời nặng trịch bỗng chốc sầm lại. Những trận mưa liên tiếp đã khiến cho lớp đất trên vách núi xốp ra, cho dù tạm thời không có gì trở ngại cũng không thể ở lại lâu ở chỗ này.
Tuần Tuần không dám hy vọng vào việc được người khác phát hiện ra, cô ngẩng đầu nhìn để tính toán khả năng trèo lên. Thực ra cô đang ở cách mặt bằng phía trên không xa, chỉ cần có chỗ vịn thì dù hơi nguy hiểm nhưng không phải là không thể trèo lên được. Tuần Tuần thử dịch chân lên điểm tựa ở phía trên, đó là một góc hẹp được tạo bởi một gốc cây khác và sườn núi, rồi từ từ chuyển trọng lượng cơ thể, lại một tiếng rào rào, rất nhiều những sỏi cùng với đất và những giọt mưa trên cành cây đổ xuống người cô, nhưng may sao cô đã đứng vững được lên.
Đúng lúc đó, Tuần Tuần dường như nghe thấy mấy tiếng rên rất khẽ, cô giật mình, suýt nữa thì trượt chân xuống dưới.
“Trì Trinh, có phải anh không?”
Tiếng gió thổi u u, Tuần Tuần tưởng rằng mình đã nghe nhầm, tia hy vọng vừa nhen lên lại vụt tắt. Nhưng, đúng lúc cô đang tìm một điểm đặt chân mới, thì tiếng rên yếu ớt lại một lần nữa vang lên từ phía bên dưới. Lần này cô đã nghe thấy rất rõ ràng.
“Chắc là cô thấy thất vọng vì tôi không chết chứ gì? Nên lại làm cho mặt tôi hứng đầy đất đá một lần nữa.”
Tuần Tuần vừa khóc vừa cười, nghe tiếng của Trì Trinh thì có thể thấy anh ta ở cách chỗ Tuần Tuần không xa.
Tuần Tuần dùng cả chân và tay để trườn xuống dưới, tiếng động dưới chân lại làm cho Trì Trinh chốc chốc cất tiếng chửi, sau mấy lần hết hồn, cuối cùng Tuần Tuần cũng đã xuống được chỗ tương đối bằng phẳng, rồi vừa bò vừa lăn mò mẫm tới bên cạnh Trì Trinh.
Điệu bộ của Trì Trinh thảm hại thật sự, anh ta nằm sấp trên bụi cỏ, một nửa người bị những cụm cỏ dài và các cành cây rơi từ trên xuống đè lên, tất nhiên còn có rất nhiều sỏi đá do chân của Tuần Tuần đạp rơi xuống nữa. Tuần Tuần gạt những cành cây và đất đá bên trên, rồi thận trọng đỡ Trì Trinh dậy, mặt của Trì Trinh đầy máu, bùn đất và lá cây, trông mà thấy sợ. Tuần Tuần vội vàng kiểm tra vết thương, thấy máu đều chảy ra từ mất vết xước trên mặt của Trì Trinh, chắc là bị cành cây cào rách khi rơi xuống, cũng may mà không vào mắt, trên đầu cũng không có vết thương nào đáng kể, tuy rằng nhìn thì thấy thật đáng sợ. Tuần Tuần khẽ thở phào một cái, rồi tiếp tục kiểm tra xem anh ta bị thương đến đâu.
Có thể nói, cú ngã của Trì Trinh không nhẹ chút nào, may mà chân chạm đất trước nếu không thì chắc hẳn đã mất mạng, vết thương nặng đều ở tay và chân, nhất là chân trái, Tuần Tuần không thể chạm tay vào đó, cũng không biết bị thương đến mức độ nào, liệu có gãy xương không. Còn lại những chỗ khác chỉ bị trầy xước hoặc bị rách da, nhưng như thế cũng đủ để Trì Trinh bị đau rồi, nên dù là những lời lẽ độc địa cũng không còn tác dụng như trước.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp người đàn bà nào độc địa hơn cô, thấy mình không bị làm sao là chỉ nghĩ đến chuyện trèo lên, nếu không phải vì tôi nhìn thấy hết tâm địa của cô, cô…”

Chỉ nghe thấy tiếng bốp, bốp, hai cái tát mạnh giáng xuống mặt Trì Trinh. Đây là việc đầu tiên Tuần Tuần làm kể từ lúc xác định được rằng anh ta không gặp nguy hiểm gì về tính mạng, và đó cũng là mong ước bấy lâu của cô.
Trì Trinh ngần ra một lúc sau thì bắt đầu nổi đoá lên, “Tôi sẽ đánh chết ông nội cô!”.
“Ông tôi chết từ lâu rồi, nếu anh muốn tìm ông tôi thì để tôi thả lỏng cơ cho anh đã.”
Nếu Tăng Dục biết được rằng Tuần Tuần đã trả món thù ba năm trước đây giúp cô ấy trong tình huống này, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì.
“Mẹ kiếp… tôi sẽ… cô còn đánh nữa à!”
Mặt của Trì Trinh lại bị nghiêng sang một bên khác, tức giận định phản ứng lại, nhưng vừa mới nhúc nhích một chút thì đã đau tới chảy cả nước mắt, vì thế tức muốn ngất.
Tuần Tuần nói: “Nếu mà anh còn dám nói ra một từ tục nào nữa, tôi sẽ cho anh một cái tát. Chẳng phải anh ghét nhất việc bị người khác tát vào mặt sao, còn tôi lại cảm thấy thứ anh thiếu nhất là những cái tát đó!”.
“Tôi…”
Lần này, trước khi cánh tay của Tuần Tuần giáng xuống, Trì Trinh đã sáng suốt nuốt ngay cái từ định nói ra, đồng thời cố nén cơn tức giận và uất ức đầy trong lồng ngực xuống. Trì Trinh biết Tuần Tuần nói thật, nếu Trì Trinh mà còn nói ra miệng thì nhất định Tuần Tuần sẽ đánh tiếp, khi mà rơi vào hoàn cảnh phải phó thác bản thân cho người khác thì việc tỏ ra ghê gớm chỉ chuốc lấy cái khổ vào thân mà thôi.
Trì Trinh không nói gì nữa mà đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Tuần Tuần.
Lại hai tiếng bốp, bốp nữa vang lên.
Trì Trinh thực sự suy sụp, “Không nói gì cũng đánh? Rốt cuộc là cô muốn gì?”.
“Hai cái tát này không phải vì anh nói vậy, mà bởi vì anh rất đáng ghét, nếu so với những việc anh đã làm thì không hề thiệt thòi chút nào.”
“Vậy thì cô đánh chết tôi đi, như thế mọi người đều cảm thấy thoải mái.” Trì Trinh quay đầu nhổ một bãi nước bọt đầy máu.
Và nguyện vọng của Trì Trinh nhanh chóng được thoã mãn.
“…Cô đánh thật à? Tôi sẽ… cô giỏi lắm, cô cứ đánh nữa thử xem… Thôi nào, đừng đánh nữa, tôi xin cô đấy được không, tôi đau muốn chết đây này!”
Cuối cùng Trì Trinh không còn sức lực để hống hách nữa, anh ta thở dồn dập, ánh mắt cũng không còn dữ dằn như trước, mặt nóng bừng lên, lời nói cũng trở nên mơ hồ, rồi hất hàm ra hiệu cho Tuần Tuần kiểm tra vết thương của mình với vẻ rất đáng thương.
Lúc đó Tuần Tuần mới nhìn vào đôi bàn tay mình, trên đó đầy máu, nhưng hoàn toàn không phải là máu từ mặt của Trì Trinh. Khi cô bị Trì Trinh kéo xuống đã bị trấy xước ở mu bàn tay, khi trèo xuống vì quá gấp gáp, bị cành cây có gai đâm vào lòng bàn tay, lúc trước thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mới thấy đau nhói.
Tuần Tuần đứng dậy, tập tễnh bước đi.

“Này, cô đi đâu thế?”, Trì Trinh hoảng hốt.
Tuần Tuần không thèm để ý đến Trì Trinh mà cứ tìm quanh quẩn, cuối cùng tìm được một cành cây dài chắc chắn, rồi bước tới bên vách đá, cô gắng dùng cành cây đó khều chiếc túi bị mắc trên cành xuống.
Nếu như vừa mới đây thôi Tuần Tuần còn có khả năng trèo lên, thì bây giờ ý định ấy đã hoàn toàn bị xoá bỏ. Xuống thì dễ, trèo lên mới khó, ngay từ giây phút cô đặt chân xuống, cô biết rằng mình đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm. Cho dù Trì Trinh sống hay chết, bị thương như thế nào, thì cách sáng suốt nhất là cô phải thoát thân trước, rồi sau đó đến một nơi an toàn xin cứu hộ. Cô đã định làm như vậy, nhưng rồi trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rất lo sợ nghĩ tới, khi cô và những người cứu hộ tới nơi không biết Trì Trinh có còn nói ra được những lời độc địa nữa không? Cô sợ Trì Trinh sẽ chết trong lúc cô đi cầu cứu, và mong muốn cho Trì Trinh mấy cái tát mãi mãi không thực hiện được.
Nơi họ đang ở là một chỗ tương đối bằng phẳng dưới vách núi, nhìn từ đây thì thấy việc bò lên được là rất khó nhưng đi xuống thì được, theo đó có thể sẽ tới được một đầu khác của con đường núi hoặc tới một thôn bản gần đó, tuy nhiên, điều kiện đầu tiên phải là chân tay đều còn lành lặn. Lúc này Trì Trinh tuyệt đối không thể đi được, chân của Tuần Tuần cũng bị thương nhẹ, dìu Trì Trinh đi cùng là việc không thể. Nơi này cách xa đường núi, hoàn toàn hoang vu, hẻo lánh, không biết đã bao nhiêu năm rồi không có người qua lại. Địa hình lại rất phức tạp, có chỗ có thể trèo lên được, nhưng có chỗ dốc thẳng đứng và trơ trụi, điều quan trọng nhất là trời sắp tối hẳn, một số chỗ cỏ cao lút đầu người, không thể nhìn thấy đường đi dưới chân, nếu không cẩn thận bị trượt chân lần nữa và như vậy là chấm hết.
Tuần Tuần kiểm tra người Trì Trinh, anh ta lại cợt nhả: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn không tha cho tôi à?”.
Trong lúc đó Tuần Tuần cũng kịp tìm thấy chiếc điện thoại trên người Trì Trinh, quả nhiên nó cũng không có tín hiệu giống điện thoại của cô. Cô thở dài, bước tới dùng hai tay ôm lấy anh ta và kéo lui ra phía ngoài. Bị chạm vào chỗ đau, Trì Trinh luôn miệng xuýt xoa, nhưng không dám chọc giận Tuần Tuần nữa, mà chỉ nói: “Cô định kéo tôi đi chôn đấy à?”.
Tuần Tuần thở nặng nhọc, không trả lời mà cứ kéo Trì Trinh tới vị trí như ý.
“Phong thuỷ ở đây thế nào?” Trì Trinh dựa vào chiếc túi mà Tuần Tuần nhét sau lưng, cảm giác tiếp xúc mềm mại, thoải mái trong lúc này đúng là còn tuyệt hơn cả chiếc giường lớn trong khách sạn năm sao.
Tiếp đó Tuần Tuần dùng khăn ướt lấy ra từ trong túi lau vết thương trên mặt Trì Trinh, một hồi lâu sau mới trả lời: “Nếu anh chết, chôn ở chỗ nào mà chẳng được, vì dù sao cũng có con cháu đâu? Nhưng người sống mà nằm ở chỗ này thì khuất gió, buổi tối sẽ không đến nỗi lạnh, cũng sẽ không bị những hòn đá rơi từ trên kia xuống đè chết… Có điều, nếu lũ xảy ra trên núi thì cũng khó nói lắm”.
“Cô có thể nói những lời tử tế hơn được không?” Khi Tuần Tuần lau vết thương sâu nhất trên má Trì Trinh, anh ta đau tới mức luôn mồm kêu tướng lên, rồi đột nhiên nói ra điều mà trong lòng Tuần Tuần thấy lo nhất, “Sao cơ? Cô nói là có thể chúng ta phải ở lại đây một đêm sao? Đừng có đùa, không lẽ không có ai phát hiện ra rằng chúng ta đã mất tích, lập tức tổ chức mọi người đi tìm kiếm?”.
Tuần Tuần nhìn Trì Trinh bằng cái nhìn thông cảm.
“Vậy thì hãy kêu to gọi người đi, biết đâu sẽ có người nghe thấy tiếng… 110 cũng không gọi được… Vì sao cô lại phải nhảy xuống cơ chứ! Nếu cô trèo lên đi tìm người, có thể chúng ta đã được cứu lên rồi!”. Trì Trinh vừa nghe nói mình bị thương khắp người và có thể phải ở lại đây không biết đến bao giờ, thì cảm giác yên tâm khi nhìn thấy cô bỗng nhiên biến mất.
Tuần Tuần cũng không muốn tốn lời để biện giải với Trì Trinh, cô có mang theo một túi thuốc cá nhân nhỏ, trong đó có cả bông thấm, i ốt, gạc, thuốc kháng sinh…
“Tôi thèm vào… đừng đánh, ‘thèm vào’ không phải là từ tục!” Trì Trinh dùng ngôn ngữ tay chân để nói rằng mình “thèm dựa vào” vào chiếc túi.
“Trời tối rồi, làm thế nào đây? Ở lại đây không chết vì ngã thì cũng chết vì sợ, chưa biết chừng sẽ có con thú dữ nào đó xuất hiện. Còn nữa, tôi không thích rắn đâu!”
“Sợ thì sợ, việc gì phải nói là không thích!” Tuần Tuần vạch trần điểm yếu của Trì Trinh không chút kiêng dè, “Thay vì nghĩ đến loài dã thú thì anh hãy lo xem trong lớp cỏ có những loài côn trùng gì đi, có một số loài côn trùng độc sẽ chui qua kẽ áo vào trong đấy…”.
“Tôi không tin là cô không sợ!” Trì Trinh co người lại, rồi chau mày, “Chân của tôi có phải là bị gãy rồi không? Vết thương trên mặt to đến đâu? Nhìn cả người thì có thấy sợ lắm không? Cô lại còn gây thêm những vết thương khác trên mặt tôi, tôi sẽ gặp mọi người thế nào đây?”.
Nếu không vì lo số lượng băng dính có hạn thì Tuần Tuần đã dán vào miệng của Trì Trinh một cái. Quả thực cô không thể chịu đựng thêm được việc Trì Trinh cứ lo lắng cho khuôn mặt của mình, nên ném cho Trì Trinh chiếc gương.
Trì Trinh cầm chiếc gương lên ngắm bên nọ, ngó bên kia, sau đó nhìn chiếc gương con rồi nói: “Triệu Tuần Tuần, trong túi của cô còn chứa những gì nữa?”.
Tuần Tuần tiếp tục lục túi lấy ra chiếc áo mưa mặt một lần, một ít nước uống, túi kim chỉ, lương khô, bật lửa, dao quân dụng Thuỵ Sĩ, còn có một chiếc la bàn nữa.
Trì Trinh im lặng một lúc, tiếp tục hỏi: “Bình thường trong túi của cô cũng có những thứ này sao? Nói thật đi, có phải trước khi lên núi cô đã có sự chuẩn bị về khả năng xấu nhất là bị tôi bỏ lại giữa núi hoang vu không?”.
Tuần Tuần đáp: “Như thế thì có gì mà gọi là khả năng xấu nhất? Còn chưa bằng việc bị anh dụ dỗ đi bán thận”.
“Cô được lắm…” Trì Trinh thừa nhận còn thua kém nhiều so với Tuần Tuần, cúi đầu ăn miếng lương khô mà cô đưa cho, rồi hỏi bằng vẻ hờ hững: “Thế mà cô vẫn tới?”.

Tuần Tuần đáp, giọng lãnh đạm: “Chẳng phải tôi là kết quả của sự pha trộn giữa kẻ buôn thần bán thánh với kẻ bán dâm hợp pháp sao? Nếu đã tìm thấy nơi gửi gắm có điều kiện phù hợp, thì tại sao lại không đến?”.
Trì Trinh liếc nhìn Tuần Tuần một cái, không nói gì nữa. Tuần Tuần cũng im lặng, nhân khi trời chưa tối, dùng kim khêu từng chiếc dằm trong lòng bàn tay.
Không biết sau khi không gọi được cô, ở nhà một mình và nghĩ đến món nợ khổng lồ ấy mẹ Tuần Tuần sẽ lo lắng như thế nào? Tuần Tuần không nén được buồn rầu nghĩ, nếu mình chết ở đây thì mẹ sẽ ra sao? Liệu có mừng vui vì khoản tiền bảo hiểm mà con gai bà đã mua khi còn sống không? Có lẽ bà cũng sẽ khóc một trận, vì dù sao thì cũng là ruột thịt.
Trước đây Tuần Tuần không thể nào tìm ra lời giải thích vì sao ông Trời lại cho cô một người mẹ như vậy? Cũng vì có mẹ, mới có Tuần Tuần ngày hôm nay. Tuần Tuần rất ít khi đồng thuận với mẹ, có lúc còn thấy hận vì bà luôn kìm hãm, cản trở mình nhưng dù sao thì đó cũng là mẹ đẻ của cô. Người phụ nữ không đáng tin cậy ấy, trong những năm tháng khó khăn, đã phải xoay vần giữa những người đàn ông khác nhau, nếu không có đứa con giữ chân chắc chắn bà đã có thể tìm được một nơi gửi gắm tốt hơn, dù miệng bà luôn nói rằng Tuần Tuần là vật cản chân, nhưng chưa bao giờ bà nghĩ đến việc vứt vật cản chân ấy.
Khi tìm được Giáo sư Tăng, mẹ Tuần Tuần như vớ được ngọc, thế nhưng trước khi bước chân vào nhà họ Tăng, sau khi hỏi về vấn đề cốt yếu nhất đối với gia đình là ai giữ tiền xong, câu hỏi thứ hai bà hỏi đối phương xem liệu có chấp nhận Tuần Tuần không. Lòng tham của bà khiến cho Giáo sư Tăng mắc bẫy, nhưng khi bà mang hy vọng phát tài thì ngoài mong muốn về những năm tháng tuổi già có đủ cái ăn cái mặc, bà vẫn không quên dành cho cô con gái bất hạnh của mình một món hồi môn.
Tuần Tuần biết, sau khi Trì Trinh lột trần mọi việc ra, cô hoàn toàn thua, nhưng cô không thể làm liên luỵ đến mẹ. Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu không thể đòi lại khoản tiền từ chỗ những kẻ lừa gạt thì cô sẽ bán căn nhà mà Tạ Bằng Ninh để lại cho mình, tất nhiên số tiền đó cũng chưa đủ, nhưng cô vẫn còn “quỹ không còn chút gì”. Cái quỹ dành dụm suốt hơn hai mươi năm qua chẳng phải là để dành cho ngày hôm nay sao? Một ý nghĩ sai lầm, thêm một sự lựa chọn sai lầm, kết quả là chẳng còn gì cả.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”, Trì Trinh khẽ hỏi. Sắc mặt của anh ta lúc này trông kém hơn, tinh thần cũng ủ rũ. Nếu lúc trước sự khiêu khích của Tuần Tuần tạm thời khơi dậy tinh thần của Trì Trinh, thì bây giờ những vết thương đã dần dần trở thành vấn đề quan tâm lớn nhất của anh ta.
Tuần Tuần ăn xong chỗ lương khô trong tay, trả lời bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Không liên quan gì đến anh”.
Dường như Trì Trinh cũng đoán được tâm sự của cô, nên im lặng với vẻ không tự nhiên, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi cố ý giới thiệu Chu Thuỵ Sinh với mẹ cô, nhưng chuyện lừa mẹ cô số tiền lớn ấy hoàn toàn không phải là ý của tôi, cô không được đổ oan cho tôi… Mặc dù lúc mẹ cô hỏi vay tiền tôi cũng đoán được chút ít… Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, ai bảo mẹ cô hào phóng như vậy. Chu Thuỵ Sinh không phải là người tốt, tôi đã nói ngay từ đầu rồi”.
“Bây giờ tôi không muốn nghe những điều này.”
Dường như Trì Trinh không nghe thấy những lời đó của Tuần Tuần, tiếp tục nói: “Tôi không biết mình là gì trong lòng cô, có thể mất đi một người đang ông mà mình không yêu không đau khổ như tôi tưởng tượng, vì thế, tôi cảm thấy để cho cô bị thiệt thòi một chút về mặt vật chất cũng không phải là chuyện xấu. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ làm thế nào?”.
“Đổi lại là tôi? Thế thì chúng ta sẽ không hề quen biết, và cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”
Trì Trinh do dự một lát, rồi mới nói một câu phải cố gắng lắm mới nghe ra, đó là “xin lỗi”, nhưng rồi lại nhanh chóng giải thích, “Tôi nói xin lỗi vì là đã kéo cô xuống chứ không phải là xin lỗi vì những việc trước đây. Hơn nữa, cô cũng đã đánh tôi rồi, tôi không có nợ nần gì cô cả”.
Nói rồi Trì Trinh uể oải nằm xuống, sắc mặt trắng bệch, môi thâm lại, thân nhiệt hạ xuống rất nhanh. Điều mà Tuần Tuần không muốn thấy nhất đã xảy ra, mây đen trên trời ùn ùn kéo đến, loáng cái bầu trời đã đen kịt, nhiệt độ cũng xuống rất thấp, xung quanh có dấu hiệu sẽ đóng băng.
Trì Trinh chỉ cắn một miếng lương khô rất nhỏ rồi để sang bên, Tuần Tuần dùng nước làm mềm nó rồi lấy thìa đổ vào miệng Trì Trinh, “Nếu anh không chịu nạp một chút năng lượng, cẩn thận kẻo mất mạng đấy. Đêm nay có khả năng sẽ có mưa đá”.
Mưa đá ở đây là những hạt băng to bằng hạt ngô rơi xuống cùng với mưa, thường xảy ra vào những ngày giá lạnh nhất. Ở một mức độ nào đó thì có thể nói, những đêm mưa ở phương Nam khốc liệt không kém những ngày có tuyết lớn tại phương Bắc, hơi lạnh sẽ cùng với hơi ẩm xuyên tận vào xương tuỷ, tim phổi, quần áo bình thường không thể chống chọi nổi.
Tuần Tuần vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng xào xạc từ cành cây trên đầu, âm thanh ấy đáng sợ hơn tiếng mưa bình thường rất nhiều.
Trì Trinh cười đau khổ, “Tôi không biết nên nói rằng cô dự liệu như thần hay nên nói mồm cô như mồm con quạ nữa”.
Tuần Tuần đã mặc áo mưa loại dùng một lần lên người và cho Trì Trinh, lá và cành cây bên cạnh tuy rất nhiều nhưng đều ẩm ướt, không thể nào châm lửa được, cô đàng lấy chiếc ga giường duy nhất quấn lên người Trì Trinh để giữ ấm cho anh ta.
“Cô giỏi thật đấy, rốt cuộc cô nhìn thấy dấu hiệu mưa đá tối hôm nay từ đâu vậy?”
Tuần Tuần đáp: “Từ chương trình dự báo thời tiết”.
Trì Trinh cười, nhưng ý thức của anh dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác duy nhất mà Trì Trinh có lúc này là lạnh, hình anh cuối cùng đi vào tiềm thức của anh là ánh sáng của bó đuốc, rồi sau đó là tiếng người dồn dập. Anh rời khỏi một vòng tay, rồi được khênh lên, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy một bàn tay khác không chịu buông ra.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.