Bạn đang đọc Phù thế phù thành – Chương 16
Chương 16 – Dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu (1)
Tác giả: Tân Di Ổ
Dịch: Gia Gia
Sau thất bại trong cuộc cạnh tranh giữa hai chọn hai, Tuần Tuần đã lại vùng đứng lên, chuẩn bị mọi thứ đến nơi phỏng vấn mới.
Công ty đó ngự tại một tòa cao ốc có tiếng trong thành phố, rất dễ tìm, cô đến nơi rồi mới biết người đến phỏng vấn không chỉ có mình cô, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Hôm nay là cuối tuần, công ty không có ai, ngoài nhân viên bộ phận nhân sự ra thì chỉ còn người đến dự tuyển, đợi mãi mới đến lượt Tuần Tuần. Cô đi vào một phòng hội nghị nhỏ, người phụ trách trong đó là một người đàn ông trung niên trắng trẻo, gọng kiếng mạ vàng, trông rất trí thức, chỉ tiếc trán có hơi hói.
Khi Tuần Tuần đi vào thì đối phương đang lật xem lý lịch, trông thấy cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó thì không ngừng chuyển dời ánh mắt từ mặt của cô đến hình trong lý lịch. Tuần Tuần bị ông nhìn đến có hơi bất an, không biết là ngoại hình của mình có vấn đề, hay là lại gặp phải một người đàn ông dung tục. Song một lúc sau, người đàn ông này đã hỏi cô vài câu hỏi thông lệ đơn giản, sau đó hỏi về ba năm trống rỗng trong chức trường của cô. Tuần Tuần chỉ đành thành thật khai báo, đối phương nghe xong, bảo cô về nhà chờ thông báo.
Tuần Tuần có hơi thất vọng, theo tình hình, lời nói như vậy đa phần là lời từ chối uyển chuyển. Cô đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân thất bại, nguyên nhân chiếm khả năng lớn nhất chính là người thật của cô khác xa sự mong đợi của đối phương. Cô đã lâu rồi không chụp hình thẻ, hình trong hồ sơ là hình của mấy năm trước, đại khái là trông cô tiều tụy hơn nhiều, nên khiến cho đối phương cảm thấy khác quá xa chăng, lại thêm vào ba năm nội trợ, thất bại cũng là lẽ thường tình thôi. Ngay khi cô đang ủ rũ chuẩn bị bước vào chiến dịch tìm công việc khác thì lại bất ngờ nhận được điện thoại từ công ty, rằng cô đã thông qua phỏng vấn, nếu không có vấn đề gì, ngày mai đã có thể đi làm.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng đối với một người đang trong tuyệt vọng như Tuần Tuần mà nói, đây là một tin tốt lành. Cô không thể lỡ mất cơ hội lần này nữa. Để trịnh trọng hơn, hôm sau, trước khi ra cửa Tuần Tuần còn búi cao mái tóc ngang vai của mình, nhìn có cảm giác chuyên nghiệp hơn một ít, cũng để phù hợp với hình tượng kế toán có kinh nghiệm mà đối phương cần. Cô đã đến sớm những ba mươi phút, bước vào đại sảnh, đâu đâu cũng là viên chức công sở, vận may của cô không tệ, vừa kịp lúc cửa thang máy sắp khép lại. Vừa lấn được vào trong, mắt cô chợt tối sầm lại, lập tức giang tay chặn cửa và mở nó ra lại, nhanh chóng rút lui ra ngoài, lắc lắc đầu, cầu trời khẩn phật hy vọng những gì trông thấy chỉ là ảo ảnh.
Không ổn, quá là không ổn rồi, đây là buổi sáng của một ngày đi làm bình thường, là ngày đầu tiên cô đến đơn vị mới báo cáo, sao lại có thể để cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó chứ!
Lại một người nữa lấn ra ngoài theo cô trước khi cửa thang máy đóng lại.
“Thật ra anh muốn sao đây?” Tuần Tuần chợt thấy bi ai và phẫn nộ vô cớ, đã gặp qua những tên âm hồn bất tán rồi, nhưng cô vẫn rất khó tin lại có người lấn ép cao độ đến thế.
Trì Trừng giơ túi công văn của mình lên, trả lời rất dứt khoát: “Giống em, đi làm!”
Tuần Tuần nhớ ra mảng kinh doanh của công ty mới nơi mình làm việc, cũng trách cô khờ, chẳng phải trên đó đã viết rõ ràng là Khoa học kỹ thuật Nghiêu Khai, chủ yếu kinh doanh sinh vật khoa học, chế tạo dược. Anh cũng đã từng nói rất rõ ràng với cô, gia đình anh làm nghề chế tạo dược, anh ở lại đây cũng chỉ là vì mở rộng và phát triển nghiệp vụ nơi này. Thế gian này có hàng ngàn gia đình làm nghề dược, nhưng cô không thể quên một điều, phàm là những gì có liên quan đến anh, thì đều không thể tin đó là hảo hợp hay may mắn.
Nhìn vẻ mặt của Trì Trừng, không hề kinh ngạc bởi sự xuất hiện của cô, khỏi nói cũng biết, lại là một vở kịch do anh tự biên tự diễn rồi, chỉ chờ cô khù khờ tự mình tới đây thôi.
“Anh cũng phí công sức thật.” Tuần Tuần không biết là mình có nên cảm thấy hân hạnh vì được xem trọng đến thế hay không, có một người trên thế gian này phí tận tâm tư suy tính cô như thế, cũng có thể xem là một niềm “vinh dự” hiếm có rồi.
“Tạm thôi, không phí bao nhiêu công sức.” Trì Trừng đứng đối diện với cô, anh nói: “Hai ta gặp nhau cũng là chuyện sớm muộn, anh biết là em sẽ nói mọi việc đều do anh sắp xếp mà thôi.”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Mình cũng quen như vậy rồi, anh cũng không vòng vo với em làm gì, nói thật, đáp án là năm mươi năm mươi. Hồ sơ là do tự em nộp vào, kết quả cuối cùng là do anh quyết định. Công ty hiện đang thiếu một vị trí tài vụ, việc tuyển người không phải do anh phụ trách, chẳng ai ngồi ôm cây đợi thỏ chờ em tới đây. Bây giờ tìm việc cũng không dễ dàng, thông báo tuyển dụng vừa đưa ra thì đã không dưới ba mươi phần hồ sơ nộp đến, em cũng nằm trong số đó. Khi phía nhân sự đưa cho anh xem qua danh sách ứng viên thích hợp, anh mới phát hiện trong đó có em, thế là quyết định luôn. Nếu như em nói anh chọn một người quen trong số những người có điều kiện tương tự nhau là một quyết định sai, vậy anh cũng không có gì để nói nữa. Giải thích chỉ đến đây, có chấp nhận hay không tùy em, hiện giờ em hoàn toàn có cơ hội hối hận.”
Anh chỉ ra phía cửa lớn, “Không ngại gì nói với em, luận tư tâm anh đích thật hy vọng mỗi ngày đi làm đều nhìn thấy em, nhưng chuyện này không thể miễn cưỡng, anh đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý em nhìn thấy anh thì sẽ phủi tay bỏ đi không làm rồi.”
Tuần Tuần nhất thời chưa thể hồi thần lại, cũng không biết là có nên tin anh hay không. Cô nôn nóng tìm việc, gửi lý lịch như tiên nữ rải hoa vậy, phàm là những xí nghiệp tuyển dụng liên quan đến tài vụ lại có điều kiện khả quan thì cô đều nộp vào, Nghiêu Khai là một trong số đó. Đích thật là tự cô đã gửi đơn xin việc, cuối cùng đụng vào nòng súng của anh, nói là hảo hợp thì cô không cam tâm, nhưng nói là âm mưu thì lại không đủ chứng cứ. Những lời Trì Trừng nói lại lẽ thuộc đương nhiên đến thế, khiến cho sự nghi ngờ của cô trái lại biến thành nhỏ mọn.
Thôi vậy, không có phong độ thì không có phong độ. Tuần Tuần chỉ biết là cô không thể gặp mặt anh từ sáng đến chiều như thế, huống chi còn là cấp dưới của anh, quả là khó tưởng tượng được. Cô chẳng nói gì cả, quay lưng đi về phía cửa lớn mà Trì Trừng đang chỉ.
Trì Trừng đi theo vài bước, lạnh lùng nói: “Em xem thường người ta rồi, anh chưa bao giờ cưỡng ép ai đến với anh. Anh thích em, đó là quyền tự do của anh, em không có hứng thú thì từ chối thôi, chẳng lẽ anh lại ngoan cố lấn ép? Em ra ngoài làm việc cũng chỉ là vì miếng cơm, chẳng lẽ sắc mặt của người khác lại sẽ dễ nhìn hơn của anh sao? Hôm nay anh xin nói rõ, nếu như không phải em, Triệu Tuần Tuần, tự mình chấp nhận, một ngón tay anh cũng không chạm vào em. Những gì cần nói đều đã nói hết rồi, còn đi nữa anh sẽ không ngăn lại đâu.”
Trì Trừng quả nhiên không đi theo nữa, Tuần Tuần nén hơi đi một mạch ra cổng, gió lạnh thổi qua, cũng chẳng biết là đã tỉnh táo hơn hay càng mơ hồ hơn. Cô một lòng đến đây để làm việc, phúc lợi của Nghiêu Khai rất tốt, địa điểm và thời gian làm việc cũng rất hợp ý của cô, tuy rằng bỏ qua công việc này chưa hẳn là sẽ không tìm được một công việc khác, nhưng phải chờ bao lâu, đến lúc đó lại sẽ gặp phải chuyện gì?
Tuần Tuần không muốn dùng đến “Quỹ mất hết tất cả”, số tiền đưa cho chị Diễm Lệ lại đã dùng hết trước khi giáo sư Tăng qua đời, căn hộ đó không thể nào bán đi, cổ phiếu bảo hiểm đồi thành hiện kim trong lúc này sẽ phải chịu lỗ nặng, tuy rằng trong tay chị Diễm Lệ còn một số tiền trợ cấp, nhưng đó là sinh mạng của chị, mẹ con với nhau, dẫu cho chị không đến mức đuổi cổ Tuần Tuần ra khỏi nhà, nhưng nếu còn không có tiền cho chị, thật không biết sẽ lại bị chị nói như thế nào đây.
Tuần Tuần muốn đứng thẳng lên lấy lại khí phách, nhưng lấy lại khí phách xong thì lấy cái gì để giải quyết vấn đề trước mắt? Trì Trưng không phải là người dễ thân quen, nhưng tâm tư của anh có khó đoán cách mấy thì cũng không đến mức hạ lưu. Tưởng tượng có một người vì theo đuổi mình mà lên trời xuống biển kiên trì bất khuất, đó là giấc mộng của thời thiếu nữ, Tuần Tuần tuy không xác định rõ rốt cục cô là gì đối với anh, nhưng cũng như anh nói vậy, chỉ cần lập trường của cô kiên định, anh cũng không có cách nào lấn ép. Nói không chừng thời gian qua đi, tâm tư đó sẽ dần nhạt, cô cũng có thể tranh thủ thời cơ tìm kiếm một công việc mới thích hợp hơn.
Lưỡng lự trước cổng một vòng, cuối cùng cô vẫn quyết định trở về Nghiêu Khai. Lúc này đã trễ hơn mười phút so với giờ làm, vì mối quan hệ với Trì Trừng, Tuần Tuần cũng không suy nghĩ quá nhiều, hoặc giả lúc này cô đã xem văn phòng của chàng công tử nhà giàu này là một công ty chơi, qua được ngày nào hay ngày đó.
Ngờ đâu khi bước vào nơi công tác, lại trông thấy đến gần hai mươi người ngồi bên trong, ngoài viên chức đang ngồi ở những chiếc bàn làm việc được sắp xếp ngăn nắp ra, thì những người khác đều đang nóng lòng đứng chờ đợi trước một phòng làm việc nhỏ. Dưới ánh mắt của mọi người, tế bào trên da đầu Tuần Tuần tê dại, cô đi tới gần và choáng váng khi nhìn thấy tấm bảng treo trước cửa căn phòng náo nhiệt đó ghi: Bộ phận tài vụ.
Vị trung niên phỏng vấn Tuần Tuần hôm đó cũng đã ra khỏi phòng làm việc của mình, bước đến nói với Tuần Tuần: “Tôi còn tưởng là cô không đến, bị kẹt xe sao? Nào, vào đây, công việc hôm nay khá nhiều, lát sau hãy đi tham quan môi trường làm việc, tôi đưa cô đến vị trí làm đã.”
Trông ông cũng rất dễ gần, Tuần Tuần không biết một người quản lý phòng nhân sự như ông có biết về mối quan hệ của mình và Trì Trừng hay không, và sẽ biết đến mức độ nào. Cô ngoan ngoãn đi theo ông vào bộ phận tài vụ, bên trong có một nam một nữ, nam độ năm mươi mấy tuổi, nhỏ người nhưng làm việc rất nhanh nhảu, người phụ nữ độ khoảng ba lăm ba sáu, hơi béo, đeo kính gọng đen.
“Giới thiệu với mọi người, đây là kế toán mới của chúng ta Triệu Tuần Tuần, hai người tự giới thiệu làm quen trước đi.” Vị quản lý trung niên đó nói với hai người còn lại.
“Giờ này làm gì còn rãnh làm chuyện đó!” Người phụ nữ đeo kính gọng đen nói với giọng không thoải mái, “Cô chính là Triệu Tuần Tuần sao, ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ rồi, tôi còn tưởng người đến báo cáo chi thu hôm nay nhiều, chúng tôi sẽ có thêm một người giúp đỡ.”
Mặt Tuần Tuần ửng đỏ, không ngừng khom người xin lỗi, cũng không cần biết là mình có giúp được gì hay không, vội vàng đứng ra phía sau người phụ nữ đeo kính gọng đen trông như là người quản lý bộ phận tài vụ đó, e sợ lại bị trách mắng.
Trì Trừng không biết đã xuất hiện ở bên ngoài từ khi nào, anh đứng ngay trước cửa phòng của họ, hàn thuyên với những người đang cầm phiếu báo, không nhìn Tuần Tuần lấy một cái. Lúc này, người đàn ông trung niên phụ trách phòng nhân sự đi tới, cười nói với anh: “Tổng giám đốc Trì, đây là kế toán mới của chúng ta.”
Rõ ràng là do anh quyết định, vậy mà còn diễn màn kịch này. Nhìn nét mặt của người đàn ông trung niên kia, Tuần Tuần biết chắc là ông đang cố tình, chỉ đành cúi người chào “tổng giám đốc Trì”.
Trì Trừng lịch sự gật đầu chào nhân viên mới. Tuần Tuần cúi nhìn xấp đơn phiếu mà cấp trên mới giao vào tay mình, tránh khỏi ánh mắt của Trì Trừng, ngờ đâu nhất thời không lưu thần, một tờ phiếu chưa được dán kỹ đã rơi khỏi tay cô, cô vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhưng lại đụng phải máy tính đặt bên tay của cấp trên.
Cấp trên nữ kêu lên một tiếng, Tuần Tuần tay chân rối loạn nhặt nó lên, nhưng có một người đã nhanh hơn cô một bước, đó là một đồng nghiệp đứng gần họ nhất, đang chuẩn bị chờ báo cáo chi thu.
Anh đưa lại đơn phiếu và máy tính cho Tuần Tuần, mỉm cười nhìn cô. Tuần Tuần cảm ơn liên tục, mặt đỏ đến tận cổ. Ngày thường cô không phải là một người lơ là như vậy, quả nhiên, một khi trong lòng có ma, mọi việc sẽ càng tệ hơn.
“Bộ phận nhân sự của mấy người làm việc càng ngày càng không ra gì, biết rõ hiện nay đang là lúc cần người, lần sau cho dù có nhìn mặt điểm người thì cũng làm ơn tìm một người có quan niệm thời gian một chút đi.” Cấp trên của Tuần Tuần không hề che giấu sự bất mãn của mình.
Tuần Tuần càng ngượng hơn, cảm thấy đâu đâu cũng là địa lôi, sao mình lại tự nhiên đạp trúng một cái.
Trì Trừng mỉm cười nói nhỏ vài câu bên tai người quản lý phòng nhân sự rồi rời khỏi. Người đàn ông đó giơ tay lên giải hòa, ông đứng trước mặt mọi người nói: “Triệu Tuần Tuần hôm nay đi trễ, tuy là ngày đầu đến làm, nhưng vẫn phải chịu phạt theo quy tắc của công ty, phạt 50 đồng…. tiền mặt!”
Tuần Tuần đành chịu phạt, lấy bóp tiền ra. Kiểu nào cô cũng không ngờ rằng công việc mới lại mở màn với một việc xấu hổ như thế.
Đến giờ ăn trưa, vẫn chưa quen thuộc thao tác làm việc nơi này, Tuần Tuần – người được xem là nhân viên rãnh rỗi nhất đã bị đồng nghiệp cử đi mua thức ăn nhanh. Cô gõ cửa phòng của Trì Trừng, lễ phép hỏi anh muốn dùng gì.
Trì Trừng ngồi trước bàn vi tính, không hề ngẩng đầu lên, “Cơm bít tết ốp la, bít tết lấy chiên không lấy rán, trứng phải chín đủ.”
“Được, tôi nhớ rồi.” Cô quay lưng chuẩn bị trở ra, ngờ đâu anh lại bật cười gọi cô lại. “Này, anh công tư phân minh như thế em có hài lòng không? Bị phạt đến 50 đồng lận đó, có cần anh cho em mượn trước tiền ăn trưa không?”
Xung quanh không có người, Tuần Tuần dùng ánh mắt “anh thật là rãnh” lườm Trì Trừng.
“Ồ, anh quên mất, nhất định là em sẽ có tiền cấp cứu dự phòng.” Anh ngã lưng ra ghế, xoay xoay cây bút trên tay, bình phẩm: “Tóc của em hôm nay trông xấu quá, giống sói bà bà.”
Tuần Tuần nói: “Không có việc gì khác tôi xin ra ngoài đây.”
“Đợi đã.”
“Sói bà bà” nhẫn nại, dừng chân đứng đối lưng với anh ngay cửa ra vào.
“Những việc đặt cơm nhỏ nhặt này lần sau hỏi trợ lý của anh là được, không được tùy tiện chạy vào phòng làm việc này đâu, em biết mà, tổng giám đốc Trì rất là bận.”
Nếu không phải do nghĩ đến tiền lương chưa tới tay, Tuần Tuần thật sự muốn dùng cây viết đang cầm trên tay mình chích vào mặt của tên đó, anh đương nhiên là bận rồi, bận chơi “Thực vật đại chiến cương thi”. Nhưng đứng dưới mái người ta, không thể không cúi đầu, dẫu cho cái mái nhà cô đang đứng không chỉ dột mưa, mà còn rò dầu.