Bạn đang đọc Phụ Sinh – Chương 54: Đần!
Chúc Vi Tinh biết Khương Dực là đang cố ý giày vò cậu đây mà, bảo lấy điện thoại chẳng qua là đùa ác muốn khiến cậu xấu hổ thôi.
Tên nhóc du côn này xưa giờ đâu dễ chiếm tiện nghi như vậy.
Đều là nam với nhau, hắn từng bị cậu gạ gẫm cũng không để ý, thì cớ gì cậu phải ngại?
Vì vậy dừng bước trong giây lát, Chúc Vi Tinh dứt khoát vươn tay.
Cùng lúc cậu nhìn Khương Dực, phát hiện người này nhếch miệng lên, vẽ ra một nụ cười chờ mong.
Chúc Vi Tinh coi đó là một sự khiêu khích.
Hắn tưởng cậu không dám?
Vậy được thôi.
Vươn ngón tay, bàn tay cậu trực tiếp chui vào trong tấm chăn.
Cái nơi nhỏ xí như vậy, không thể tránh khỏi va vấp chướng ngại vật được, gần như vừa mò vào Chúc Vi Tinh đã chạm đến chân của Khương Dực.
Thân nhiệt cậu thấp, chạm vào da dẻ nóng hổi của người kia, nóng đến mức Chúc Vi Tinh cuộn tròn đầu ngón tay do bỡ ngỡ, định lực cậu phải tốt lắm mới không rụt tay ra ngoài.
Đây là bắp chân hay đùi? Hay là cái gì khác nữa? Trơn tuồn tuột lại cưng cứng, còn căng lên.
Phát hiện Khương Dực hơi thở gấp, Chúc Vi Tinh xin lỗi: “Thất lễ rồi.” Giọng điệu lại không có bao nhiêu thành ý.
Cậu cúi đầu tránh đối diện với tên kia, để không phải nhìn thấy ý trêu chọc xấu xa trong mắt hắn, nhưng bởi vì thế mà bỏ lỡ ánh mắt áp chế của Khương Dực đang chăm chăm vào cậu.
Mò đến kho vũ khí rồi mà vẫn chưa lấy được cái gì, Chúc Vi Tinh chỉ có thể tiếp tục tìm tòi, cơ mà cái chỗ nhỏ xíu như miếng đậu hũ thế này lại cứ như cả dãy ngân hà, ngón tay vòng tới vòng lui bên trong mãi, cũng đã đo xong một vòng xương bánh chè đến xương hông luôn rồi, mà vẫn không thu hoạch được gì.
Chúc Vi Tinh cũng dần dần cảm thấy bầu không khí xung quanh không đúng, cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Khương Dực, phả vào bên má cậu, từng chút từng chút một, cộng hưởng với nhịp tim của cậu, khiến tai cậu cũng nóng bừng theo, thật khiến người ta sốt ruột.
Chúc Vi Tinh coi phản ứng này như khúc nhạc dạo đầu cho sự kiên nhẫn của Khương Dực, coi bộ sắp chuyển nguy ngay thôi, cậu quyết định từ bỏ, không chơi với hắn ta nữa.
Ngay khi cậu muốn rút tay về, bàn tay nóng hực kia bỗng nhiên vươn đến, kéo lấy năm ngón tay cậu.
Chúc Vi Tinh bất ngờ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với hắn.
Cậu nghĩ mình hoa mắt, nhưng nháy mắt vừa rồi rõ ràng cậu cảm thấy ánh mắt Khương Dực đặc biệt khủng bố, con ngươi đen hút, tròng mắt lại lan chút đỏ nhạt, giống như nham thạch đang rục rà rục rịch dưới vực biển, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hết thảy sinh vật sống đang nhởn nhơ trước mặt nó.
Lúc trước Chúc Vi Tinh còn nghĩ đến đây cũng chẳng hề gì, dù sao hai người ở đối diện cách nhau không tới năm mét nhìn nhau cũng đã quen.
Thế nhưng bây giờ cậu nhận ra mọi thứ không như mình tưởng, bởi vì giữa việc đứng xem thú dữ từ bên ngoài với việc rơi vào hang ổ của nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng tràn ngập mùi của Khương Dực, giống như các phân tử kết lại và đan vào nhau, tạo thành một tấm lưới bao trùm hết thảy, thít chặt từng chút từng chút, vây lấy Chúc Vi Tinh – kẻ đã đi lạc vào đây, cho đến khi cậu chẳng còn đường thoát thì thôi.
Chúc Vi Tinh không nghĩ Khương Dực sẽ có ý nghĩ không nên có, người trước mắt chẳng phải là một tên du côn từng rất rất ghét cậu hay sao, cho dù có đi nữa thì cũng là vì nhìn thấy cậu thất thố xấu xa thôi.
Tuy nhiên, bản năng đề phòng hiểm nguy trong lòng khiến Chúc Vi Tinh hết sức cảnh giác với tình huống này, khí thế của Khương Dực quá mức khủng bố, tim cậu như thắt lại, cổ họng lạnh lẽo, bàn tay bị đối phương nắm lấy cứng đờ.
Lúc sau cậu kéo ra, nhưng không có kết quả.
Khương Dực tóm chặt như kìm sắt vậy, không nhúc nhích được tí nào.
Chúc Vi Tinh nhíu mày, càng ngày càng dùng sức, nhưng lại phản ứng ngược.
Khương Dực bỗng nhiên kéo một cái, theo đó kéo ngã luôn người trước mắt một cách dễ dàng.
Trán cậu va vào ngực hắn còn chưa nói, một chân còn mất thăng bằng mà quỳ xuống giường.
Lúc nhào vào lòng tên nhóc du côn, đầu óc Chúc Vi Tinh phải ngây ra hai giây, lý trí thông tuệ từ trước đến giờ của cậu nhất thời không thể giải thích được hành vi này của đối phương.
Cậu chỉ muốn hỏi, Khương Dực bị gì thế? Sao hắn làm như vậy?
Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ lung tung của cậu bị kéo về, phát hiện bàn tay bị Khương Dực cầm lấy đang đặt trên một món đồ góc cạnh thẳng thớm rồi, chính là điện thoại của tên này không sai.
“Đồ ngốc, nó ở đây, cậu không thành thật sờ mó chỗ nào đó hả? Chỗ nhỏ như vậy cũng tìm không ra.” Đối mặt với vẻ sững sờ của Chúc Vi Tinh, Khương Dực mắng cậu, giọng điệu thiếu kiên nhẫn trước sau như một, không nghe kĩ thì khó mà phát hiện giọng hắn có chút khàn khàn.
Chúc Vi Tinh hoảng hốt rút tay về, trừng điện thoại, rồi lại trừng Khương Dực, vẻ mặt mê mang đơn thuần hiếm thấy, trông ngơ ngơ ngác ngác vô cùng.
Ánh mắt này đâm thẳng tới tên nhóc du côn, Khương Dực nóng nảy ấm ách đẩy người ta ra, dùng chăn mỏng quấn quanh nửa người dưới rồi bước nhanh ra phòng tắm bên ngoài, để lại một hàng tiếng chửi lầm bầm trầm thấp.
Chúc Vi Tinh ngã xuống giường, trong nháy mắt đó, không biết có phải hoa mắt hay chăng, cậu nhìn thấy bụng của Khương Dực…!hình như có một hình xăm.
Chỉ thấy được một góc, rối, không nhìn rõ là hình gì.
Choáng váng một trận, cậu chậm rãi ngồi dậy chỉnh lại áo quần lộn xộn.
Chúc Vi Tinh không thể hiểu nổi mạch não của tên nhóc du côn này, muốn chọc ghẹo cậu thế kia, rốt cục lại tự mình tức giận chạy trước, thế thì nháo loạn một trận như vậy để làm gì? Đúng là đồ trẻ con.
Người đi rồi, cảm giác ngột ngạt vây kín chung quanh cũng theo đó biến mất, không khí trong lành hơn nhiều.
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới phóng tầm mắt về phía trước đã sững lại.
Có một quyển lịch năm treo trên tường gần chân giường, bên cạnh quyển lịch thì treo một cây đàn.
Vì góc này bị chiếc tủ choáng tầm nhìn, nên cậu khó mà nhìn thấy rõ qua cửa sổ đối diện, giờ vào phòng rồi mới nhìn thấy được toàn cảnh.
Chúc Vi Tinh không nhịn được đứng dậy đến gần xem.
Bản rộng, cần thấp, dây đàn nilon.
Đây không phải là guitar điện hay guitar acoustic, mà là một cây guitar cổ điển tương đối hiếm thấy.
Thân đàn có lớp sơn bong tróc từng mảng, dây đàn móp và mòn, rõ ràng là đã được dùng lâu ngày mà ra.
Thế ai đã sử dụng nó? Đàn không để trong hộp, cứ treo như vậy mà lại không bám bụi bao nhiêu, hẳn là mới vừa lấy ra, nếu không thì cũng phải được người ta thường xuyên dùng.
Khương Dực sao? Tên nhóc du côn này còn chơi đàn ghita nữa à?
Thật không dám tưởng tượng.
Nghĩ nghĩ, cậu hoảng hồn, cảm giác có chút sai sai, không tốt không tốt, Khương Dực có thể đánh đàn hay không thì liên quan gì đến cậu đâu? Cậu cũng không phải đến để tham quan phòng của người ta, sao có thể ở đây soi mói bình phẩm đồ đạc nhà người ta được? Không nên không nên.
Chúc Vi Tinh nhanh chóng tỉnh lại, đặt sự chú ý lên điện thoại của Khương Dực lần nữa.
Đối phương hào phóng chia sẻ với cậu như vậy, cậu cũng không khách khí nữa.
Điện thoại Khương Dực còn rất mới, ít nhất cũng tốt hơn chiếc đồ cổ sang ba tay của cậu nhiều.
Chúc Vi Tinh không biết mật khẩu nên không mở khóa được, nhưng cũng thấy được hình nền trên điện thoại của hắn.
Đó là một bức tranh vẽ cảnh đêm ở thôn quê, trên bầu trời tối đen có một vầng trăng khuyết chiếu một vệt sáng dài mông lung, trông thơ mộng và đẹp đẽ vô ngần.
Không giống với phong cách của tên nhóc du côn này chút nào, có khi chỉ là nền gốc của điện thoại sẵn có thôi, hắn lười đổi không chừng.
Mười phút sau, Khương Dực quay lại với mái tóc ướt rượt, trên cổ vắt khăn bước vào phòng, hiếm thấy mặc được bộ quần áo chỉnh tề, quần dài, áo phông, ra dáng vô cùng, với điều kiện là giả vờ không thấy hình nữ cảnh sát in trước ngực áo hắn thì okay.
Cái người này thực sự cần chỉ số IQ cao hơn, Chúc Vi Tinh bình tĩnh liếc hắn một cái, đưa điện thoại sang, ra hiệu đối phương tự nhập mật khẩu để đảm bảo riêng tư.
Thế nhưng Khương Dực lại trực tiếp báo số: ” 0808.”
Chúc Vi Tinh dừng tay, đành yên lặng nhập mật khẩu.
Cậu cực kì quy củ, sau khi mở ra cũng không nhìn lung tung, chỉ vào phần mềm chat.
Bất ngờ là nhân duyên của Khương Dực rõ ràng tốt như vậy, thế mà danh sách người liên lạc lại ít vô cùng, quả thực so với sơ đồ phân nhánh sum xuê của Chúc Tịnh Tịnh thì như hai cực đối lập vậy.
Lại nhìn đến tên Wechat của tên nhóc du côn, hóa ra tên là [Ôn thần], ảnh đại diện là một bức ảnh chụp chính diện một chú chó có thể tranh cử top 10 những con chó xấu xí nhất thế giới.
Mắt lồi răng hô mũi hểnh, xấu đến không nỡ nhìn, bấy nhiêu là đủ để từ chối bao kẻ tán người tỉnh rồi, chắc hẳn là không muốn bị người ta để mắt đến đây mà.
Nhưng có ai thèm tán gẫu với một acc như vậy chứ? [Ôn thần] đã gửi cho bạn một tin nhắn, [Ôn thần] mời bạn trò chuyện video, [Ôn thần] đã cho bạn một lượt thích, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy xui xẻo hết sức rồi, chỉ có nhóm du côn mới vui lòng chơi với hắn thôi.
Mở hộp thoại gần nhất của [Ôn thần] ra, quả nhiên là đến từ vị đàn em trường cấp ba Bồ câu trắng kia, đối phương cực kì chu đáo, gửi đến ít nhất 5 dãy số, đều là bạn cùng lớp với Phó Uy cả.
Chúc Vi Tinh sợ quên mất, hỏi mượn giấy bút của Khương Dực, muốn chép lại mấy dãy số này.
Thế nhưng cậu lại nhận được nụ cười châm chọc không đầu không đuôi của Khương Dực.
“Quanh co lòng vòng như vậy thú vị lắm à?”
Chúc Vi Tinh mặt đầy dấu chấm hỏi.
Khương Dực trợn mắt: “Muốn phương thức liên lạc của tôi thì cứ việc nói thẳng, thêm bạn tốt là có thể trực tiếp gửi dãy số sang cho cậu rồi, ở đó lại còn viết tay? Hừ tôi biết tỏng ý đồ lượn vòng của cậu đấy.”
Chúc Vi Tinh mất hai giây mới hiểu được ý của Khương Dực.
Cậu chán chả buồn nói, cái tên này sao không viết ra được luận văn báo cáo, rõ ràng có trí tưởng tượng bay ra khỏi vũ trụ như thế mà, đến là chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, lưu lại số thì thuận tiện liên lạc đấy, cơ mà dù có hay không có thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc hai người gặp nhau mỗi ngày, muốn không gặp cũng khó.
Chúc Vi Tinh không thèm để ý tên nhóc du côn này nữa, cậu đành chịu bị hiểu lầm thôi.
Cho nên cậu sảng khoái thừa nhận: “Cũng không sai, anh đồng ý thì quá tốt.”
Suy nghĩ một chút, còn không nhịn được khen hắn một câu: “Anh đúng là thông minh.”
Lông mày Khương Dực bay cả lên trời, trong lòng đắc ý nhưng vẫn bày vẻ mặt ghét bỏ: “Nịnh nọt cái gì, đạo đức giả.”
Chúc Vi Tinh: “…”
Thấy cậu không động đậy gì, Khương Dực lại giục: “Chờ cái gì? Còn muốn tôi chủ động gửi danh thiếp cho cậu hay gì?”
Không cần nhìn Chúc Vi Tinh cũng biết cái tên danh thiếp nhất định là “Tập đoàn công ty vui giận thất thường ấu trĩ trung nhị rồng bá vương gấu bự chủ tịch —— Khương Sí Sí”.
Nhưng cậu gặp chút khó khăn khi dùng điện thoại của hắn để thêm bạn mình.
Cách thao tác trên điện thoại của Khương Dực khác với cái của cậu, tên mù kĩ thuật số như cậu phải dựa cả vào Long Long chỉ dạy mới miễn cưỡng học được, bây giờ tự mình nghiên cứu thì khó khăn lòi ra.
Mày mò cả nửa ngày cũng không thành công, khiến cho quần chúng đứng xem bên cạnh hết sức mất kiên nhẫn.
Bên tai có hơi thở nóng bỏng phả tới, kèm theo một hương đào nhàn nhạt, Chúc Vi Tinh mờ mịt quay đầu lại, thiếu chút nữa va vào mặt người nào đó!
Khương Dực không kiên nhẫn đã chạy tới đứng xem sau lưng cậu lúc nào chẳng hay, cùng cậu cúi đầu xem điện thoại, muốn xem xem cậu gặp phải vấn đề nan giải gì.
Ai mà ngờ người trước mắt bỗng nhiên quay đầu, chóp mũi hai người gần như cọ vào nhau.
Chúc Vi Tinh giật mình, nhưng khống chế được nên không lùi về sau, chỉ ngước đầu nhìn cái người đang ở gần trong gang tấc, có chút bất đắc dĩ.
Khương Dực cúi đầu, bóng đen cao to bao phủ cả người Chúc Vi Tinh, biểu cảm trên khuôn mặt ngược sáng trông mơ hồ, chỉ có đôi mắt là đặc biệt sáng ngời.
Bầu không khí đọng lại lần nữa, đã là lần thứ N trong hôm nay rồi.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm người trước mắt, mái tóc ẩm ướt buông giữa hai hàng mày Khương Dực, sau khi rửa mặt thì trên người hắn có hương đào, không biết là do kem đánh răng hay là dầu gội đầu, cậu nhớ đến cái tên quả dừa ngày nọ, đúng là chứa cả thiên đường trái cây trên người mà.
Đột nhiên muốn cười, cậu chỉ có thể nhịn lại khóe miệng đang muốn cong lên, nhưng ánh mắt lại không giấu được hơi cong cong, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhanh chớp nhoáng như bướm vỗ cánh, như sao mai lấp loé vậy.
Khương Dực thấy được, gân xanh trên thái dương mẫn cảm giật giật.
Ngay sau đó, một bàn tay từ sau Chúc Vi Tinh vươn tới, hòng thao tác trên điện thoại, nhấn nhấn vuốt vuốt, gần như là tư thế vòng lấy người ta.
Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy sau lưng như dính vào một bức tường dày ấm áp, bên tai là tiếng hít thở rõ mồn một của người nào đó.
Trước sau mất một phút thôi, nhưng Chúc Vi Tinh căn bản không chú ý thấy Khương Dực bấm cái gì, mãi đến khi điện thoại trong túi quần của cậu rung lên mới hoàn hồn.
Nguồn nhiệt lui ra, còn kèm theo một tiếng mắng “Đần!” không khách sáo chút nào.
Nhìn dòng chữ [Ôn thần] yêu cầu thêm bạn tốt trên màn hình, Chúc Vi Tinh thật sự rất muốn nhấn từ chối.
Sau khi đã xong xuôi hết thảy, Chúc Vi Tinh vội vã rời khỏi chuồng của hổ đại ca, nhưng lại phát hiện lão hổ cũng đi ra theo.
“Nhìn cái gì? Bố đến tiệm sửa xe.” Lão hổ cây ngay không sợ chết đứng nói.
Chúc Vi Tinh gật đầu, thầm nghĩ có ai hiểu lầm hắn đâu, giải thích làm gì chứ.
Khương Dực gặm bánh Chúc Vi Tinh mang đến, dịch ra nửa bước đi bên cạnh, trông hai người không khác gì bạn tốt của nhau.
Lúc đi ngang qua tòa nhà số 1, cậu nhìn thấy bà cụ Tống vẫn còn ngồi ở kia tắm nắng, thần sắc có chút dại ra, không có phong thái của bà cốt chút nào.
Dì Tống ngồi bên cạnh tán gẫu với bà ấy, vẫn kiểu nói chuyện hớn hở huyên thuyên như thường lệ.
Phát hiện bà cụ có dấu hiệu nhìn sang, Chúc Vi Tinh bước nhanh hơn, thậm chí gấp đến độ kéo nhẹ người bên cạnh một cái, cứ như không nỡ để hắn bị rơi lại phía sau vậy.
Tên nhóc du côn bị kéo áo liếc nhìn cậu một cái, trên mặt bày vẻ “Gọi tổ tông đây có chuyện gì?”.
Chúc Vi Tinh chỉ có thể lúng túng tìm đề tài tán gẫu với hắn: “Có phải ăn rất ngon không?”
Khương Dực hừ hừ.
“Ngon hơn sandwich thịt nướng phải không?”
“Mơ à?”
“Nếu anh dậy sớm hơn mười phút thì ăn ngon hơn rồi.”
“Vậy sao không nói nếu cậu mang đến sớm mười phút thì sẽ ăn ngon hơn? Đợi hết buổi sáng rồi còn nói?”
Chúc Vi Tinh không thèm nói chuyện với hắn nữa..