Bạn đang đọc Phụ Sinh – Chương 51: Tính Tình Ghê Gớm
Khi Chúc Vi Tinh cùng Tiêu Thông chuyển hàng đến Ngư Chu Nhai, chú Thẩm đã chăm chỉ mở quầy trước rồi.
Bắt đầu từ hôm qua, hàng bánh rán của chú Thẩm và hàng sữa của nhà Tiêu đã chính thức sáp nhập, Chúc Vi Tinh còn cố ý sửa lại bảng hiệu màu bạc chói lóa mắt kia.
Trùng hợp chính là trong tên của chú Thẩm cũng có một chữ “Long”, vì vậy cậu trực tiếp đổi thành “Điểm tâm Long Long “, một cái tên đủ khí thế và dễ nhớ.
Vừa mới bắt đầu nên cũng không hi vọng thu tiền liền tay, làm ăn cần sự kiên trì, nhưng thấy quần chúng sau khi ăn bánh ốc quế của chú Thẩm đều dồn dập khen ngon, cậu lập tức có lòng tin, việc làm ăn phát đạt chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Cậu gói một phần bánh muốn giữ lại cho ai đó, nhưng đợi đến trưa cũng không thấy hắn xuất hiện, Chúc Vi Tinh đành biến nó thành bữa trưa của mình luôn.
Buổi chiều cậu đạp chiếc xe màu bạc kiểu nữ của mình đến trường thì nhận được vài ánh mắt ngó nghiêng, nhưng cậu cũng không để tâm.
Việc đầu tiên Chúc Vi Tinh làm khi đến trường chính là tìm Mã Khánh, tiện thể hỏi thăm Tân Mạn Mạn – người tinh thông các loại tin tức – về quá khứ của Phó Uy.
Tân Mạn Mạn không phụ sự nhờ vả của cậu, trả lời ngay một cách nhanh chóng.
Phó Uy đã nộp đơn xin chuyển trường vào cuối học kì trước để đi du học, sau khi nhà trường duyệt rồi thì không có tin tức gì nữa.
Chúc Vi Tinh đến lớp của Mã Khánh, đợi đến vào tiết cũng không gặp được người, ngày thứ hai cậu lại tới, vẫn không thấy như cũ, ngày thứ ba rồi thứ tư vẫn vậy.
Hỏi thăm một vòng bạn cùng lớp của gã, thế mà ai cũng tỏ vẻ không quen biết người này, mãi đến khi hỏi đến lớp phó của gã, cậu mới nhận được câu trả lời, cậu ta nói Mã Khánh lại bị bệnh, mấy ngày nay không đến trường.
Lại bị bệnh?
Trước đây cũng bị bệnh sao?
Đúng rồi, nhìn trạng thái của gã, quá nửa là bị bệnh về tinh thần, liệu lần tái phát này phải chăng có liên quan đến cuộc trò chuyện tối đó?
Chúc Vi Tinh lại uyển chuyển hỏi thăm về hoàn cảnh của Mã Khánh.
Trông cậu đẹp trai xán lạn như thế, khí chất lỗi lạc, ăn nói lễ độ, khiến người ta có thiện cảm vô cùng, thế là lớp phó biết gì cũng nói cho cậu biết hết.
Theo như cậu ta nhớ, Mã Khánh lên lớp xuất quỷ nhập thần, làm thêm ngoài giờ cũng gần như đầu voi đuôi chuột, lúc trước quả thực có nghỉ học một thời gian dài vì bị bệnh, hai ngày gần đây mới quay lại học, nhưng cũng biến mất thất thường như cũ.
Còn việc bị bắt nạt thì không nghe nói, trong trường vốn ít sinh viên nam, chín phần mười đều sống trong phòng đàn, ai lại thừa hơi đi bắt nạt gã?
Điều này cũng không chứng tỏ lời nói của gã là hoàn toàn bịa đặt, Chúc Vi Tinh đoán, có lẽ là có, chỉ là không quá mức phô trương như Mã Khánh đã nói, phần nhiều là lén lút xa lánh bắt nạt gã mà thôi.
Nhưng là, manh mối về Mã Khánh cũng theo đó gián đoạn mất.
Chúc Vi Tinh dùng tài khoản [Mèo] gửi WeChat cho gã nhưng không nhận được hồi âm, cứ như gã đã biến mất khỏi thế gian vậy.
Thế nhưng đầu giờ tối đêm đó, cậu lại nhận được một tin nhắn lạ khác, lần này là đến từ một số điện thoại.
“Tịnh Tịnh, nhìn cậu mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, tôi thực sự rất hâm mộ.”
Chúc Vi Tinh trong lòng căng thẳng.
Dãy số này rất ngắn, không giống số điện thoại bình thường, Chúc Vi Tinh gọi lại thì nghe báo máy bận.
Người gửi đến không tên không họ, nhưng nhìn giọng điệu có chút ai oán cô quạnh này, lại giống hệt phong cách của [Làm mưa làm gió] – đó là tài khoản WeChat đã bị Khương Dực xóa, thế nên chỉ có thể dùng số điện thoại gửi tin nhắn sao?
Quỷ cũng không trộm được nick WeChat nào đó hay sao?
Sau khi suy luận logic trước sau, cậu cảm thấy giống như có kẻ thù mới mà giả hận cũ với cậu vậy, bằng cách nào đó đã lấy được nick cũ của Phó Uy, rồi gửi cho cậu mấy tin nhắn ra vẻ bí ẩn, ý đồ muốn gây ra hỗn loạn và khủng hoảng cho cậu.
Hiềm nghi lớn nhất hiển nhiên là Mã Khánh.
Chúc Vi Tinh không trả lời.
Ngày thứ hai cũng giờ đó, tin nhắn lại đến.
“Tịnh Tịnh, cậu quên mất tôi sao? Nhưng mỗi ngày tôi đều nghĩ đến cậu, cũng nhìn thấy cậu.”
Rạng sáng ngày thứ ba, tin nhắn thứ ba tiếp tục đúng giờ gửi đến.
“Tịnh Tịnh, cậu đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Chúc Vi Tinh lúc này đang nằm trên giường, cậu nhìn căn phòng một mảnh tối đen, lại thêm cảm giác khí lạnh tản ra từ điện thoại, cậu cảm thấy như có dây leo bò lên khắp thân thể vậy.
Mơ màng một đêm khiến tinh thần Chúc Vi Tinh hết sức uể oải, lúc mơ hồ ra cửa suýt thì va vào dì Tiêu.
Dì Tiêu đỡ cậu lại, lo lắng hỏi có phải cậu lo việc buôn bán mà mệt quá không.
Chúc Vi Tinh vội vàng nói chỉ là do nghĩ ngợi lung tung nên không để ý đường đi, cậu đổi chủ đề hỏi sao dì Tiêu lại đến.
Dì Tiêu giơ lên một xấp giấy bạc trong tay cho cậu xem: “Bà ngoại con nói trong nhà dùng hết rồi, nhờ dì mua một ít.”
Chúc Vi Tinh thắc mắc, hai ngày trước cậu còn thấy chất đống trong tủ rất nhiều, sao lại dùng hết rồi?
“À, đều được bán hết rồi.” Dì Tiêu rất vui, “Không chỉ bán hết mấy cái cũ mà hai xấp mới cũng đã được đặt trước rồi, mấy cô bác kia vụng tay nên chỉ có thể đi mua về dùng thôi.”
Chúc Vi Tinh không hiểu, giờ cũng không phải tiết Thanh Minh, cũng không phải đông chí, sao việc buôn bán lại đột nhiên bùng nổ như vậy.
Nói đến đây, dì Tiêu cũng dở khóc dở cười, chỉ chỉ dưới lầu.
“Còn không phải do bà cụ Tống đang ở đây hay sao, mỗi lần bà ấy đến là nhang đèn hương khói ở Linh Giáp nghi ngút hơn nhiều.
Không ít các cô dì quý mến và tin lời bà ấy nói, bà ấy nói muốn cúng phật thì liền cúng phật, nói cần đốt vàng mã thì liền đốt vàng mã.
Không chỉ là tiền giấy, hương nến, lễ vật cũng phải mỗi lần mỗi thay, để cầu may tránh rủi.”
Ngó ra ngoài nhìn theo hướng tay của dì Tiêu, Chúc Vi Tinh phát hiện có ít nhất bốn, năm đống tro tàn màu vàng xám chưa được xử lí nằm trên đất trong phạm vi mà cậu có thể thấy, đều là từ tiền giấy bị đốt, tán lạn theo gió lạnh trong ngõ, cho cảm giác thê lương hoang tàn khó tả.
Mà mấy thứ đồ chơi này đều tập trung trên hành lang nhỏ hẹp giữa tòa nhà 6 và 7, dưới cửa sổ nhà cậu còn có không ít.
Đốt thì đốt đi, sao lại chất đống ở đây chứ?
“Bà Tống nói, mấy ngày gần đây, khu vực này có âm khí rất nặng.”
Chúc Vi Tinh nhíu nhíu mày: “Gì ạ?”
Dì Tiêu hướng về phía ban công tòa đối diện mà bĩu bĩu môi, ghé vào tai cậu: “Bà Tống không thích nó, mỗi lần tới đây đều nói đi nói lại số mệnh của thằng nhóc kia quá hung, nhà cửa nhỏ hẹp không đè ép được, cũng không chịu nổi, nên mới bảo mọi người đốt vàng mã xung quanh đó.”
“Không thích thì được làm vậy sao?” Chúc Vi Tinh nhăn mày, tính tình ôn hòa từ trước đến giờ của cậu bấy giờ có chút không vui.
Với bộ dáng của tên nhóc du côn kia, bạn nói mặt mũi hắn hung ác, tính cách mạnh bạo, hay xấu bụng cũng được, thế nhưng chỉ dựa vào hai, ba câu mà đã vô duyên vô cớ quy chụp một người bình thường thành yêu ma quỷ quái thì đúng là bịa đặt đổi trắng thay đen.
Cậu sâu sắc cảm thấy, trên đời này giả thần giả quỷ thì nhiều, thẳng thắn lỗi lạc trái lại dễ dàng bị tà thuyết mê hoặc, thực sự hoang đường.
Không chờ dì Tiêu nói gì thêm, Chúc Vi Tinh đã cầm chổi từ trong nhà đi xuống lầu.
Loạch xoạch dọn sạch tất thảy rác rưởi tàn tích, không chỉ thế, chẳng biết cậu lấy đâu ra mấy viên phấn, viết lên mấy chữ to rõ trên mặt tường lộn xộn ở tầng một.
Cấm đốt lửa, vi phạm bị phạt 500!!!
Cậu còn ngại chưa đủ nổi bật nên lấy phấn đỏ khoanh tròn lại.
Tô tô viết viết rồi lại tỉ mỉ kiểm tra cẩn thận cả nửa ngày Chúc Vi Tinh mới vừa lòng mà lên lầu, vừa đến cửa nhà đã thấy ai đó đang dựa người trên ban công đối diện, vừa hút thuốc vừa ngắm cảnh, thấy cậu thì cười híp mắt một cái.
“Mới sáng sớm đã lao động rồi? Cần cù thật.” Khương Dực liếc cây chổi trong tay cậu, giọng nói mới vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn.
“Dọn mấy thứ rác rưởi thôi.” Chúc Vi Tinh nói.
Khương Dực gật đầu hiểu ý, ánh nắng ban mai chiếu xuống ngũ quan lập thể của hắn một cách rõ ràng, xua đi nét hung hãn trên đó, chỉ còn lại nét đẹp thuần túy, cái đẹp của ánh dương chói chang, phản chiếu qua cặp mắt nhiều hơn mấy phần thâm ý, như tranh như truyện, hình ảnh tươi đẹp, có mở đầu và kết thúc hấp dẫn, cảm xúc sâu sắc, tất cả đều phô ra trước mặt Chúc Vi Tinh trong mấy giây ấy, đẹp đẽ đến mức choáng ngợp.
Khương Dực dường như cũng đang nhìn cậu, nhưng đáng tiếc, vòng khói hắn phun ra nhanh chóng che khuất tầm nhìn, mơ mơ hồ hồ đành chuyển mắt xuống từng vết vàng xám dưới lầu.
“Hôm nay cũng náo nhiệt ghê.” Khương Dực đánh giá, bản thân bị coi như rắn rết thú dữ thế mà giọng điệu hắn lại như không có gì, ngón tay khẽ gõ trên lan can trái lại cho người ta cảm thấy tâm trạng hắn đang rất tốt, “Có thời gian rảnh rỗi đi quét rác làm gì, làm việc khác không tốt hơn sao.”
“Bởi vì đang chán thôi.” Giọng Chúc Vi Tinh hơi nâng lên, lời nói ra cũng có chút tình người hơn bình thường.
Cậu đã bước một chân vào nhà rồi, nhưng một giây sau liền quay lại, lạnh như băng lưu lại một câu “Chào buổi sáng” rồi mới trở về phòng.
Ánh mắt Khương Dực nhìn theo cậu, phút chốc không nhịn được mà nhếch môi.
“Tính tình cũng ra gì lắm…”
***
Buổi trưa, Chúc Vi Tinh mơ hồ ngủ gật trên quầy hàng nên đến lớp trễ, thế là cậu phải lãnh đủ sự khó chịu của Trần Chu, mặc kệ cậu cả buổi.
Một phút trước khi tiếng chuông vang lên, thầy ta mới chịu ngó đến rồi bảo cậu thổi bài .
Đã hơn một tháng kể từ ngày nhập học, Chúc Vi Tinh ngày nào cũng có đủ chuyện lặt vặt quấn thân, thế nhưng đối với kiến thức căn bản thì một ngày cậu cũng không để lọt.
Vô luận trễ thế nào cũng sẽ đến bãi đất hoang điểm danh, cả những khi rảnh tay ở quầy hàng cũng là khúc không rời khẩu sáo không rời tay, khiến cho mọi người ở Ngư Chu Nhai ai ai cũng biết ông chủ nhỏ quầy sữa quyết tâm trở thành nhạc công.
Khả năng phát âm khẩu hình của cậu đã vững vàng, trí nhớ cơ bắp cũng đang có xu hướng thức tỉnh, chỉ là kỹ xảo vẫn còn lúc tốt lúc kém, cái này không có cách nào đi đường tắt được, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập mà thôi.
Về ưu điểm thì Chúc Vi Tinh cũng tự mình nhận biết được, đó là sự lí giải của cậu đối với khúc nhạc không tệ lắm, cơ bản đều đã quen thuộc, lúc thổi ra cũng tránh được ít nhiều phiền phức.
Thế nhưng trong ánh mắt châm chọc của Trần Chu thì vẫn là chỗ nào cũng không vừa ý, hơi không đủ, trường âm không dài, âm thanh phát ra không có lực, dạy cậu chỉ tổ lãng phí thời gian.
Chúc Vi Tinh hiểu rõ ý thầy ta, lúc dạy dỗ cậu thì cửa lớp không đóng, sinh viên nghỉ giữa giờ qua lại ngoài hành lang đều có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng này, vừa có thể biểu hiện thầy Trần có tinh thần trách nhiệm bớt ra thời gian nghỉ ngơi để chỉ dạy sinh viên, vừa có thể phô bày cái trình độ phế vật của Chúc Vi Tinh cậu ra trước mặt mọi người, lấn áp khí chất của cậu.
Cũng may Chúc Vi Tinh đã quen với thái độ khắc nghiệt này, có thể giành lại được con đường học tập chính quy đối với cậu đã đủ, dù không đổi được giảng viên thì cũng chẳng hề gì, có thể học được bao nhiêu thì học thôi.
Thế là dưới ánh mắt kiêu ngạo của Trần Chu, Chúc Vi Tinh chậm rãi thổi lên khúc nhạc, mặc dù tiết tấu còn đơn điệu, kỹ thuật đơn giản, nhưng cậu thổi hết mức nghiêm túc cẩn thận, chỉ ngắn ngủi hai tháng mà có thể đạt đến mức độ này cũng không phải dễ, cộng thêm hình thể tuyệt mỹ, cảm xúc đủ đầy, làm cho thị giác của mọi người đủ hưởng thụ, không giống một người mới học chút nào.
Không chỉ Lục Tiểu Ái ở bên cạnh kinh ngạc tán thưởng, khen cậu tiến bộ thần tốc, mà không ít người qua đường ngoài cửa cũng phóng đến ánh mắt thưởng thức, khiến cho dự tính của Trần Chu thất bại hoàn toàn.
Thầy Trần nín cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu “Chỉ giỏi ứng phó cho có, không có chút linh khí nào” coi như là kết luận, phạt Chúc Vi Tinh ở lại thổi mười lần mới được đi, bản thân thầy ta thì đẩy cửa đi mất.
Mười lần thì mười lần, có thể quang minh chính đại chiếm lấy phòng học nhỏ, Chúc Vi Tinh cầu còn không được, đợi Lục Tiểu Ái đi rồi, cậu bắt đầu luyện tập không biết mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ là hoa cỏ muôn màu, bên trong là bốn bức tường đơn điệu, từ lúc mặt trời treo cao cho đến chạng vạng kéo màn, Chúc Vi Tinh đắm chìm trong khúc nhạc, không biết chính mình đứng nơi đây, trong mắt bao người, đã trở thành một cảnh đẹp giữa một màn đơn sắc.
Thổi xong một lần cuối cùng, cậu bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay khẽ khàng.
Chúc Vi Tinh sợ hết hồn, ngẩng đầu thì thấy có một người đang kẹp sách dựa vào cạnh cửa, có vẻ như đã đứng nghe rất lâu rồi.
“Thầy Tuyên?” Chúc Vi Tinh kinh ngạc.
Người này chính là vị giáo sư bên chuyên ngành âm nhạc điện tử của hội nhà giàu mà cậu đã đăng kí học – thầy Tuyên Lang.
Thầy Tuyên cười híp mắt khích lệ: “Thổi rất khá, rất khá đấy.”
Chúc Vi Tinh khiêm tốn: “Cơ sở em còn kém, vẫn phải luyện thêm nhiều.”
Thầy Tuyên tiếp tục cười: “Đã học bao lâu rồi?”
Chúc Vi Tinh do dự một chút: “Trước đây có chút căn bản, nhưng giữa chừng đứt đoạn mất, hiện tại mới trở lại, cố gắng đuổi theo hai tháng rồi ạ.”
Thầy Tuyên gật đầu: “Biết nỗ lực thì tốt, nếu khoa của thầy cũng biết cố gắng như vậy thì tốt rồi.”
Cậu hơi lúng túng, biết rõ bản thân đối với âm nhạc điện tử cũng hời hợt như vậy, đây chính là bị nhìn thấu rồi: “Em hiểu ạ…”
Sau lại nhìn thấy món đồ thầy Tuyên đặt tạm trên giá để bản nhạc giống như một quyển luyện tập khúc, Chúc Vi Tinh mới ngợ ra thầy cũng là giảng viên dạy bên dương cầm?
“Hừm hừm,” thầy Tuyên nhìn ra thắc mắc của cậu, sau khi tìm được ghế dựa thì uể oải ngồi phịch xuống ngay, “Thầy Tần hệ dương cầm bị bệnh, tôi thương lượng với thầy ấy, đều cùng là lớp tối cả, giúp thầy ta xong thì về sau có muốn thường xuyên dùng phòng học này cũng không thành vấn đề.”
Nói dạy thay thì liền dạy thay? Xem ra thầy Tuyên đối với dương cầm không phải trình độ tầm thường, kể cũng đúng, không ít cao thủ giới âm nhạc điện tử về cơ bản đều đã tiếp xúc qua với các loại nhạc cụ.
Chúc Vi Tinh bội phục: “Thầy vất vả rồi.”
Cậu cất ống sáo, thu dọn đồ đạc hết mười phút, thầy Tuyên ở một bên cũng không hối thúc gì, chỉ ngồi trông hết mười phút ấy.
Chúc Vi Tinh bị nhìn như vậy có chút không được tự nhiên nghiêng đầu.
Mắt thầy Tuyên cong cong, thản nhiên nói: “Cậu rất giống một người mà tôi biết.”
Lời này hết sức đột ngột, so với phong cách ăn nói thường ngày của y có chút không khớp lắm, gắn hình ảnh người khác lên một người, e sẽ gây nên chút hiểu lầm không cần thiết.
Thế nhưng Chúc Vi Tinh phát hiện trong mắt y ắp đầy chân thành, thậm chí trong chớp mắt còn mang theo chút bi thương cùng hoài niệm.
“Là bạn của thầy sao?” Cậu không nhịn được hỏi.
“Không hẳn…” Thầy Tuyên lắc đầu, dứt lời lại bật cười, mang chút tự giễu cùng tiếc nuối, “Thực ra cũng không phải rất giống, bề ngoài là hoàn toàn khác nhau.
Là tôi hoa mắt thôi, bạn học Chúc thứ lỗi nhé.”
Đối diện với giọng điệu lạc hướng của y như vậy, Chúc Vi Tinh không biết tiếp lời ra sao, cậu xách hộp sáo mà tiến thoái lưỡng nan.
Vẫn là Tuyên Lang tự mình nhanh chóng xua đi lúng túng, y chống đầu, đảo mắt một cái lại trở về bộ dáng nhàn tản như thường lệ, y chỉ chỉ nhạc cụ của Chúc Vi Tinh, chân thành khích lệ nói, “Kỹ xảo và kiến thức cơ bản tuy còn thiếu sót, nhưng độ cảm nhạc và tiết tấu của cậu tốt hơn mong đợi, cậu có thể giải mã bản nhạc rất tốt, tôi bất ngờ đấy.
Cũng may ống sáo không giống như dương cầm và mấy nhạc cụ khác, chúng nó không tới mười năm thì không có thành quả, đối với ống sáo thì có thể thấy được kết quả rất nhanh, nếu như cậu dụng tâm thì chẳng lâu là đã có thể đuổi kịp tiến độ của mọi người rồi, thậm chí vượt qua bọn họ cũng không phải không thể.”
Y nghĩ nghĩ một chút lại nói, “Âm rung của cậu cần tăng lên, điểm yếu rõ ràng là hơi không đủ, có thời gian thì vận động dưỡng hơi nhiều hơn, chạy bộ hoặc bơi lội chẳng hạn.”
Chúc Vi Tinh từ khi nhặt về được kỹ năng, vẫn luôn chịu đủ loại chế nhạo xem thường, chỉ có Long Long, một bé fan nho nhỏ không tiếc cổ vũ cậu mà thôi, mỗi ngày đều gọi cho cậu trò chuyện.
Bây giờ có thể nghe được lời khẳng định cũng như chỉ dẫn từ chuyên gia thế này, thật không khác gì một mũi tiêm chất lượng nâng cao dũng khí mà.
“Cảm ơn thầy Tuyên.” Chúc Vi Tinh chân thành nói.
Tuyên Lang mỉm cười nhìn cậu sinh viên rời đi, mãi đến khi đi rất xa rồi mà y cũng không thu lại ánh mắt.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên tâm hồn thi sĩ trỗi dậy, y đối diện với căn phòng trống trải trầm thấp nỉ non hai câu: “Mây trắng còn vương vãi, trăng sáng rơi vào nhà ai.”
*Câu thơ trên theo dịch thô là: “Bạch vân còn tự tán, minh nguyệt rơi nhà ai.” Nhân tiện, Minh Nguyệt trong câu chính là tên một người – đó là một nv quan trọng, rồi mn sẽ rõ chân tướng thôi..