Bạn đang đọc Phụ Sinh – Chương 37: Đưa Về Nhà
Khi thang máy đến, xung quanh không một ai dám đi vào, tất cả đều chạy sang bên cạnh ngồi ngốc hết, huyệt thái dương Chúc Vi Tinh giần giật không thôi.
Khương Dực nhấn lầu một.
Cửa thang máy khép lại, hai người vẫn duy trì tư thế cũ, trong không gian tĩnh mịch này lại càng thêm kì quặc.
Ước chừng mười giây, Chúc Vi Tinh nhịn không được lẩm bẩm: “Đầu tôi choáng…”
Vốn tưởng đến mức này Khương Dực cũng sẽ nghe lọt vào tai, không ngờ ngay khắc sau đất trời liền đảo lộn, cậu bị tên nhóc du côn này thả xuống đất.
Trong nháy mắt chân chạm xuống đất, cậu đau đến mức muốn ngã quỵ, nhưng bị Khương Dực đã sớm chuẩn bị kĩ càng đẩy cậu dựa vào thành thang máy.
“Cậu là nắm bùn à? Còn không trát nổi tường?” Khương Dực miệt thị cậu tới cùng.
Dĩ nhiên là không sánh được với bộ xương sắt thép bê tông của anh, Chúc Vi Tinh nghĩ bụng.
Theo tính tình trước kia của cậu, hẳn cậu nên cảm ơn Khương Dực, dù sao đi đường còn phải dựa vào người ta, đường về nhà cũng dựa vào người ta nốt.
Thế nhưng bộ dáng khó ưa của tên nhóc du côn này khiến cậu thực sự không rặn ra nổi nửa chữ cảm ơn, trong ngực nghẹn đầy xấu hổ buồn bực, không biết làm sao cho được, chỉ có thể ủ rũ quay mặt vào tường sinh hờn dỗi.
Cậu không nói lời nào, Khương Dực lại đặc biệt nói nhiều hơn, như thể cố ý vậy.
“Tôi coi sao cậu lại hăng hái xông đến đây làm chi, hóa ra là để chịu đòn.”
Một câu không tới hai mươi chữ, ngoại trừ dấu ngắt câu thì tất cả đều là khe nứt.
Không cách nào nói lí cho được, Chúc Vi Tinh trực tiếp lựa chọn im lặng, cho hắn một cái ót.
Đối với quả đầu tròn vo cho ăn bơ kia, Khương Dực vẫn không ngừng miệng: “Chân đã phế, tay cũng không muốn, xem ra cậu giống tôi đó chứ.”
Chúc Vi Tinh không hiểu.
Khương Dực: “Đều ghét bỏ cậu.”
Chúc Vi Tinh quay đầu nhìn hắn.
Thấy cậu tức giận, tâm tình Khương Dực lại càng rạng rỡ, hắn bày ra vẻ mặt đắc ý, trông khó ưa vô cùng.
“Nhìn cái gì?” Hắn khiêu khích hỏi Chúc Vi Tinh.
Cậu liếc mắt đến con số nhấp nháy trên thang máy, đè xuống không cam lòng, thương lượng với hắn: “Một lát ra ngoài anh có thể dìu tôi không?”
Là dìu, không phải xách, cũng không phải khiêng!
Cậu nói đến là bất đắc dĩ, nhưng nghe lại mơ hồ có nghĩa khác, giống như cậu đặc biệt mong mỏi Khương Dực dìu cậu vậy.
Khương Dực dường như cũng hiểu thế kia, hắn tỏ vẻ ngạo kiều: “Mơ đẹp quá.”
Chúc Vi Tinh: “…”
Đảo mắt đã đến 1F, tay Khương Dực hướng Chúc Vi Tinh dò tới.
Cậu như gặp đại địch, thân thể căng cứng nhìn ngón tay thon dài mạnh bạo kia sắp sửa chạm vào eo mình.
Nhưng bỗng dưng nó lại ngừng giữa chừng, vòng qua cánh tay cậu, nâng nửa người lên mà dìu cậu ra khỏi thang máy.
“Phiền phức.” Chúc Vi Tinh nghe thấy Khương Dực oán giận trên đỉnh đầu mình.
Nhìn qua như cậu bị hắn kéo đi, nhưng thực ra phần lớn trọng lượng đều đổ dồn lên cánh tay hắn, gánh nặng trên chân cậu vì thế mà giảm đi đáng kể.
Lúc bước vào đại sảnh, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng nói ra được hai chữ: “Cảm ơn.”
Lập tức được Khương Dực phản hồi: “Đồ đần.”
…!
Ở diễn biến bên kia, mãi đến khi cửa thang máy khép lại, đám người hóa đá trước phòng đàn 1306 mới chậm rãi sống lại.
Quần chúng vây xem mơ hồ tản đi hết.
Bộ ba plastic đối mắt nhìn nhau, sau khi ngạc nhiên qua đi thì sợ hãi không thôi.
Tại sao thứ đồ thấp kém kia lại quen biết Khương Dực?
Câu hỏi này đồng thời xuất hiện trong mắt ba người.
Thế về sau không phải sẽ không có cách nào tìm cậu ta để gây sự hay sao?
Gai Gai tức đến không nhịn nổi, đạp giá để bản nhạc một cái rồi định đi, nhưng bị Tân Mạn Mạn ở phía sau gọi lại.
“Mấy khúc đã sửa này mấy người không cần nữa à?”
Gai Gai trừng cô, rồi lại trừng mấy bản nhạc như nhìn rác rưởi: “Cô nói xem? Chó nhà tôi viết còn tốt hơn cậu ta.”
Tân Mạn Mạn tức giận: “Tôi mới chụp bản nhạc này nhờ bạn gửi cho học trưởng Dư Trọng.
Biết học trưởng Dư Trọng không? Hai năm trước tại lễ kỉ niệm thành lập trường, lúc dàn nhạc giao hưởng chơi bản này, anh ấy chính là nhạc trưởng.
Cậu đoán xem, học trưởng Dư Trọng nói gì sau khi đọc bản nhạc này?”
“Nói…!Cái gì?” Gai Gai có trực giác không ổn lắm.
Tân Mạn Mạn trào phúng mà phun ra bốn chữ: “Xong, đẹp, nguyên, vẹn.”
Nói xong, dưới vẻ mặt kinh ngạc của bộ ba, cô cất xấp nhạc vào túi xách, hất tay rời đi.
“Mấy người đã không biết hàng, vậy tôi mang đi nhé, cảm ơn vì món quà.”
…!
Lúc này người xếp hàng trong đại sảnh giảm mạnh, sinh viên rời đi lại nhiều.
Chúc Vi Tinh không bị khiêng như bao gạo nữa, nhưng hai gã trai kề sát nhau mà đi như vậy cũng hơi khác thường, đặc biệt là một người trong đó còn có ngoại hình và chiều cao cực kì bắt mắt.
Gần như là bị nhìn chằm chằm một đường ra khỏi tòa nhà, đến khi ngồi lên chiếc xe máy lần nữa, Chúc Vi Tinh mới thở phào một cái.
Ôm nón bảo hiểm, cậu muốn nói lại thôi mà nhìn Khương Dực.
Hắn đã có kinh nghiệm, cười lạnh hỏi: “Còn chưa xong?”
Chúc Vi Tinh kiên trì: “Tôi…!Tôi còn muốn đến siêu thị nhỏ…!Lấy bánh ngọt nhỏ.”
Khương Dực hừ hừ: “Không lấy sẽ chết à?”
Chúc Vi Tinh thành thật: “Không lấy sẽ không chết, nhưng không lấy thì không thể tổ chức rút thăm trúng thưởng, không tổ chức rút thăm trúng thường thì không kiếm được tiền, không kiếm được tiền sẽ chết.”
Khương Dực gật đầu: “Vậy thì chết đi.”
Chúc Vi Tinh lại nói: “Nhưng tôi không muốn chết, tôi mới sống lại chưa được bao lâu.”
Cậu nói đến là nghiêm túc, mặt mày đẹp đẽ ánh lên sự kiên cường cùng khát khao sinh tồn một cách quyết tâm, sáng bừng giữa màn đêm.
Không biết có phải đã chạm vào được dây thần kinh sắt thép nào của tên du côn hay không, thế mà hắn không tiếp tục tranh cãi với cậu nữa mà chỉ yên tĩnh nhìn người trước mắt một hồi lâu.
Lâu đến mức Chúc Vi Tinh cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Sau đó, Khương Dực nhảy lên xe.
Chiếc xe máy cua gấp mấy vòng rốt cục cũng dừng lại trước cửa siêu thị nhỏ sắp đóng cửa, Khương Dực không cần Chúc Vi Tinh nhiều lời đã tự mình vào siêu thị nhấc hai hộp bánh ngọt đi thanh toán.
Trông thì sảng khoái như thế, chỉ là khí thế của hắn như thể một tên cướp đang vung đao tới trước mặt người ta vậy.
Chúc Vi Tinh còn lo rằng tên này không để ý tới giá bán sỉ, đợi hắn ra tới cậu hỏi, kết quả so với cậu lấy còn hời hơn năm tệ, phục luôn.
Khương Dực buộc hộp bánh và hộp sáo của Chúc Vi Tinh vào hông xe, vẻ mặt đầy ghét bỏ, tựa như hai thứ này đã làm giảm độ ngầu trên xe bảo bối của hắn vậy.
Cậu hỏi: “Anh có nhận chuyển khoản không?”
Nhưng rồi nghĩ đến chuyển khoản thì cần phải có phương thức liên lạc của hắn, cậu vội đổi giọng: “Hay để mai tôi trả tiền cho anh.”
Khương Dực nhìn cậu vài giây, như đang đánh giá âm mưu của cậu trai này, cuối cùng hắn nói: “Ngày mai đưa cho tôi.”
Chúc Vi Tinh không thành vấn đề: “Được.”
Lần này rốt cục hai người cũng coi như chính thức lên đường trở về, ra cổng chính học viện Nghệ thuật U, họ không gặp chiếc Audi và người đàn ông cầm hoa bên cạnh đó nữa.
Gió đêm cuối hè dưới tốc độ lao nhanh càng trở nên cuồng bạo mãnh liệt, thổi mạnh đến mức áo phông của Khương Dực phía trước bay phần phật, đến mức da dẻ Chúc Vi Tinh ngồi sau muốn đóng băng hết cả.
Rất khốc liệt, nhưng cũng rất sảng khoái.
Khương Dực lái nhanh, lại đi đường tắt, không bao lâu đã về đến Linh Giáp.
Dừng trước tòa nhà số 7, người ngồi sau cậu đây còn chưa kịp cởi nón bảo hiểm, Khương Dực đã ném hộp sáo cho cậu, giở lại trò cũ khiêng cậu xuống xe.
Một tay kẹp người, một tay kẹp hai hộp bánh ngọt, cũng không quên nón bảo hiểm, cứ như vậy hô hấp ổn định mà đi lên lầu bốn.
Chúc Vi Tinh đã lười phản kháng, dù sao trong cảnh tối lửa tắt đèn cũng không ai nhìn thấy.
Chỉ là cậu lo lắng không biết Khương Dực định ném cậu trước cửa thôi hay là gõ cửa luôn, nếu gõ cửa có thể sẽ dọa đến bà nội mất.
Thế nhưng đến chỗ rẽ trên hành lang thì tên nhóc du côn này lại bỗng nhiên ngừng bước chân.
Chúc Vi Tinh nghi hoặc quay đầu liền đối diện ngay một người đang mắt to mắt nhỏ trừng lại đây.
Cách đó vài bước, chính là Miêu Hương Tuyết.
Chúc Vi Tinh: “…”
Còn có bao nhiêu bất ngờ đang chờ đợi cậu trong đêm nay nữa?
Miêu Hương Tuyết không mở miệng, Khương Dực lại giành trước một bước chất vấn cô: “Bà chạy tới đây làm gì?”
Miêu Hương Tuyết xách một túi hoa quả, cô đang đứng ngoài cửa phòng 405, đó là nhà của bà nội Lương và hai anh em nhà Lương.
“Mẹ tới còn không phải để tìm A Đại sao, mẹ có vấn đề về pháp luật muốn hỏi ý kiến nó.” Miêu Hương Tuyết cây ngay không sợ chết đứng, “Bà Lương nói A Đại chưa về, không cho mẹ đi vào.
Mẹ rõ ràng nhìn thấy nó trên ban công đây.
Bà già xấu tính quỷ hẹp hòi khó ưa, nhất định là gạt mẹ, hỏi cháu trai bà ta có hai câu thôi thì chết à!”
Cô không vì nói xấu người khác mà kiềm chế giọng nói, ngược lại còn lớn tiếng đến độ cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
“Mẹ đây ngày mai sẽ đưa cho A Tiểu tất cả những chiếc váy hàng hiệu thời trẻ của mẹ, để con bé ăn mặc thật xinh đẹp mà ra thế giới bên ngoài mở mang tầm mắt, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi cái nhà ăn thịt người này thôi! Không bao giờ trở về! Hừ!”
Khương Dực cau chặt mày: “Bà có thể tự quản mình là tốt lắm rồi, còn ở đó mà quản chuyện vô nghĩa của nhà người ta.”
“Mày dựa vào cái gì mà dạy đời mẹ hả? Mày quản chuyện vô nghĩa của mẹ mày à?” Miêu Hương Tuyết tức giận, tâm tư lộn xộn trong lòng tự giờ xoay chuyển nửa ngày cuối cùng cũng coi như đổ về con trai, nhìn Chúc Vi Tinh treo trên vai hắn, không để ý chút nào hỏi, “Hai người có chuyện gì vậy?”
Lúc Miêu Hương Tuyết đang mắng người ban nãy, Chúc Vi Tinh đã khẽ đẩy cái tay đang cắp hông cậu của Khương Dực, ý bảo hắn buông cậu xuống, nhưng cánh tay cường tráng như sắt thép của hắn có làm sao cũng không phản ứng, khiến cậu nhịn đến đỏ cả mặt.
Lúc này đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mẹ hắn, cậu chỉ cảm thấy gom hết thảy lúng túng xấu hổ từ khi mất trí nhớ tỉnh lại đến nay cũng không sánh nổi trải nghiệm lúc này đây.
Thấy Khương Dực không có ý giải thích, cậu chỉ có thể tự mình nói: “Cháu…!bị trẹo chân.”
“Sao bất cẩn như vậy?!” Giọng điệu của Chúc Vi Tinh gượng gạo là thế, nhưng vào tai Miêu Hương Tuyết lại biến thành vẻ yếu ớt đáng thương, khiến cho lòng nhiệt tình của cô lại phát tác, bắt đầu thét lên ra lệnh cho đầy tớ nhà cô, “Mau mau nhanh lên, để Khương Dực đưa cháu về nhà.”
Nói xong thì tự mình bước lên trước gõ cửa nhà Chúc.
“Bà Chúc, Vi Tinh nhà bà bị thương ở chân được thằng nhóc thối nhà tôi cõng về rồi đây!!!”
Được rồi, một tiếng này sợ là cả ba tòa nhà – 180 hộ hàng xóm trái phải trên dưới đều biết chuyện bất ngờ tối nay ở 401-7 hết rồi, triệt để khiến cho chút vui mừng nhỏ xíu của Chúc Vi Tinh vừa nãy hóa thành bọt nước tất cả.
Cậu gục đầu xuống, chấp nhận số mệnh.
Nghe được bà nội hỏi đến thương thế của mình, cậu liền nói: “Chỉ là trẹo chân chút thôi, không sao ạ.”
“Cái gì mà không sao, xem xem mắt cá chân cũng sưng vù như cái bánh bao luôn rồi”, Miêu Hương Tuyết vào cửa, đảm nhiệm chỉ huy, “Con trai, mau đặt cậu ấy lên giường kiểm tra một chút coi có bị thương tới xương cốt hay không.”
Khương Dực trước tiên cho mẹ hắn một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo bà đừng làm ầm ĩ trong nhà người ta, sau dó hắn mới đặt người lên giường của Chúc Vi Thần.
Chúc Vi Tinh vốn muốn tự mình lo liệu, kết quả đứa đầy tớ bị bà chủ giục giã quá liền ngồi xổm trước mặt cậu bắt đầu kiểm tra vết thương.
Phải tốn rất nhiều sức mới cởi được giày, chân Chúc Vi Tinh so với tay cậu trắng hơn nhiều.
Một nắm tay của Khương Dực lẽ ra đã có thể bao lấy mắt cá chân cậu, thế mà lúc này nó lại phình ra như cái phao, biến thành một cái móng heo lấn phấn trắng hồng, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Ngã nghiêm trọng như vậy?” Miêu Hương Tuyết kinh ngạc.
Khương Dực cay nghiệt nói: “Ngã không nghiêm trọng, sau đó chạy lung tung khắp nơi mới biến thành như vậy.”
Chúc Vi Tinh không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Khương Dực nhìn chằm chằm móng heo, rồi bóp nắn nó, đau đến mức Chúc Vi Tinh co quắp né tránh, lại bị hắn nóng nảy bắt lại.
Khương Dực cười nhạo cậu, “Đau một chút cũng không chịu nổi? Là em gái nhỏ hay gì?”
Chúc Vi Tinh trong bụng nói đó là đau một chút à? Anh chính là bấm vào ngay chỗ đau của tôi! Bất quá rất nhanh sau đó cậu liền hiểu được Khương Dực là đang nắn xem xương cốt của mình.
Ngón tay mạnh mẽ từ mu bàn chân cậu vẫn luôn vuốt nhẹ đến các khớp xương, đảo một vòng qua móng heo tỉ mỉ xác nhận xong mới chậm rãi buông ra.
Nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ kia của Khương Dực, Chúc Vi Tinh đoán chừng chân cậu hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Làm sao? Không tin à? Thế tự mình đến bệnh viện một chuyến rồi bỏ tiền chụp mấy trăm tấm X-quang đi.” Ánh mắt thăm dò của cậu bị Khương Dực bắt gặp, hiểu lầm thành không tin hắn.
Thật sự chưa từng thấy ai gắt gỏng như vậy bao giờ, Chúc Vi Tinh nghĩ.
“Tôi tin.” Cậu đành nói.
Bấy giờ Khương Dực mới cho cậu một cái ánh mắt thân thiện “Coi như cậu biết nhìn hàng”.
Bà nội cầm hòm thuốc đứng ở cạnh cửa, đó là do lần trước sau khi Chúc Vi Tinh bị thương tay thì mua về.
Khương Dực thấy Miêu Hương Tuyết từ giữa đống đồ lấy ra chai dầu gió định đi qua thoa vào, hắn giơ tay tránh né: “Bà muốn khiến chân cậu ta mấy ngày nữa để làm đồ trang trí hay sao? Lấy túi đá đến đây, không có túi đá thì dùng đá viên hoặc là nước đá.”
Tiết hè thế này thì nhà nào cũng có chuẩn bị một ít đá lạnh cả, bà Chúc lấy khăn mặt bọc lại rồi đưa qua.
Chúc Vi Tinh muốn tự mình đắp, thế nhưng bị vướng cái ánh mắt thân thiết vừa nãy nên đành thôi.
Ở phương diện này thì Khương Dực là dân chuyên, nếu muốn mau khỏe lại thì cậu nên phối hợp với hắn, dù sao thì đêm nay tình hay tiền gì cậu cũng đều thiếu nợ cả rồi.
Chỉ là thấy Khương Dực chăm chú đắp chân cho mình như thế khiến cậu có chút áp lực.
Đặc biệt không khỏi kể đến chỉ đạo của Miêu Hương Tuyết bên cạnh, một chốc thì muốn đầy tớ đừng làm hư ống quần của cậu, một hồi lại kêu hắn nhẹ tay chút, khiến cho Khương Dực muốn nổi khùng.
Bà Chúc đúng lúc nói, “Tiểu Miêu, chúng ta đến phòng khách ngồi uống trà một lát đi.”
“À, được rồi, vừa hay tôi có mua hoa quả, cho bà ăn.” Miêu Hương Tuyết đứng ngoài cửa nhà Lương cũng mệt thân mệt tâm rồi, bấy giờ liền vui vẻ đi với bà Chúc.
Ngược lại là Chúc Vi Thần vẫn không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng nhìn từ xa.
Anh sợ Khương Dực, nhưng lo cho em trai mình, tình cảnh vì vậy mà tiến thoái lưỡng nan.
Chúc Vi Tinh an ủi anh trai: “Không có chuyện gì, không đau…”
Mới nói được nửa câu, khăn chườm của Khương Dực đã nhấn tới, nhấn đến mức âm cuối của cậu lạc cả điệu luôn.
Hắn khinh khỉnh, không nhìn nổi bộ dáng Chúc Vi Tinh thể hiện.
Sự thực chứng minh chườm đá rất nhanh có hiệu quả, mặc dù thủ pháp của người trị liệu hết sức thô bạo, nhưng cơn đau của cậu cũng đã dần dần giảm bớt.
Khương Dực đặt bọc khăn lên đùi, chỉ huy đầu gỗ đang đứng trong góc đi lấy hòm thuốc cạnh cửa.
Chúc Vi Thần run rẩy làm theo, nhưng một chút dũng khí cuối cùng cũng bị doạ hết sạch, anh để hòm thuốc xuống xong liền chạy ra khỏi phòng ngay.
Khương Dực không thèm nhìn anh, hắn nắm lấy tay Chúc Vi Tinh.
Nhận được ý kháng cự như dự đoán, hắn không nói lời nào, chỉ nắm chặt năm ngón tay, như cười như không nhìn xem cậu học ngoan.
Chúc Vi Tinh rất nhanh thức thời mà bất động.
“Tự tìm khổ ăn.” Khương Dực dạy bảo cậu.
Chúc Vi Tinh phản bác: “Chỉ là tai nạn bất ngờ thôi.”
“Nếu cậu không tự tìm đường chết mà chạy loạn thì có thể thành ra như thế à?” Đêm nay Khương Dực chiếm thế giảng đạo lí, đòn nào đòn nấy vô cùng chuẩn xác.
Chúc Vi Tinh thầm nghĩ, người này lúc thường không nói lí thì thôi, một khi đã nói lí thì không tha cho người ta mà.
Cậu không chấp nhặt với hắn.
“Quấn lại thành cái quái gì đây, xấu muốn chết.” Khương Dực đánh giá miếng băng vải mà cậu mới thay ban sáng.
Chúc Vi Tinh: “Tôi chỉ có thể dùng một tay.”
Khương Dực: “Tôi dùng chân cũng quấn tốt hơn cậu.”
Chúc Vi Tinh: “…”
Cũng may một cước kia không giẫm ra cái gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương cũ của cậu có chút đỏ lên.
Như muốn trổ tài, Khương Dực quấn lại vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm cho cậu nữa.
Chúc Vi Tinh nhìn cái thứ kì quái kia, thầm nghĩ nếu như là cậu buộc cho tên nhóc du côn này như vậy, nhất định hắn sẽ chặt tay cậu thành ba mươi sáu khúc ngay.
“Không hài lòng?” Tên du côn hỏi.
Chúc Vi Tinh: “Không có.”
“Thế tại sao không cảm ơn tôi.”
Chúc Vi Tinh: Người này hôm nay thật sự quá khó ưa.
Chúc Vi Tinh: “Cảm ơn.”
Khương Dực: “Không thành ý như thế thì chi bằng khỏi nói.”
Chúc Vi Tinh: “…”.