Phụ Sinh

Chương 30: Chỗ Dựa


Bạn đang đọc Phụ Sinh – Chương 30: Chỗ Dựa


Buổi sáng Chúc Vi Tinh tiếp tục mở quầy, lượng tiêu thụ của tổ hợp bánh và sữa lại tăng trưởng, không tới buổi trưa đã bán hết, xế chiều khi đi học ngang qua chợ lưu động thì cậu thấy có quản lí thành phố đến, quầy nào không tránh kịp thì dưa nát tan, rau củ bẹp dí, cá nhảy tứ tung giữa đường không bắt lại được, nơi nơi tàn tạ thảm họa, một mảnh hỗn độn trước mắt.

Có một cái bếp lò bị đổ, lửa than rơi vãi ra đường.

Chúc Vi Tinh nhìn thấy chủ quầy đáng thương đang nhặt lại ở đằng kia, xung quanh không ai giúp đỡ, cậu liền đi đến giúp dựng lên chiếc xe bị lật.

Chú chủ quầy tuổi ngoài năm mươi nhìn thấy hành động của cậu thì vội vàng ngăn cản: “Không cần không cần đâu, có bụi than, dính vào quần áo cháu thì không tốt.”
“Không sao.” Chúc Vi Tinh đáp lời, nhặt tất cả nguyên liệu nấu ăn để lên xe giúp chủ quầy.

Chú ấy cảm kích không thôi, nhất quyết muốn cho cậu hai cái bánh để đền đáp.

Chúc Vi Tinh không muốn.

Ông chú lại nghĩ rằng cậu ghét bỏ, nên tự đề cử: “Bánh của chú nhìn bình thường thế thôi, nhưng nguyên liệu rất ngon, cháu nếm thử đi, không lừa cháu đâu.”
Thật ra trước đó Chúc Vi Tinh đã ăn qua rồi, mấy ngày đầu mở lại quầy sữa, cậu đã rảnh rỗi lắc lư xung quanh chọn một vài quầy để nếm thử, quầy bánh mới này cũng có trong số đó.

Thành phần cũng OK, trung thực hơn nhiều so với mấy quầy khác, nhưng mùi vị cũng chỉ tầm trung, vẻ ngoài cũng kém, buôn bán phát đạt mới là lạ.

Không được Chúc Vi Tinh tiếp nhận, ông chú nản lòng thở dài: “Hầy quên đi, không làm nữa cũng được, cuối cùng vẫn là đi làm công mới có đường sống mà.”
Tùy ý chỉ bảo người ta thì không được lịch sự, nhưng nhìn chú ấy tuyệt vọng không còn cách gì, Chúc Vi Tinh bèn ngập ngừng nói: “Có lẽ, đổi cách bán khác sẽ có hiệu quả hơn.”
“A, cách gì? Mọi người đều làm như vậy mà.” Ông chú không hiểu.

Cậu nói: “Chính vì người khác đã làm rồi, nên chú mới không thể làm giống.”
…!
Bữa trưa Chúc Vi Tinh giải quyết ở nhà ăn của trường, cắn răng không ăn thịt, cậu gọi hai suất chay và một chén cơm nhỏ rồi tìm chỗ ngồi xuống.


Lúc ăn, xung quanh không ngừng có những ánh mắt và bình luận hướng về phía cậu, Chúc Vi Tinh nhận ra nhưng không quay đầu lại.

Một cô gái tóc ngắn tức giận đi tới gần, vỗ bàn một cái, nói với cậu: “Nói cho cậu biết, không phải tôi nói! Tôi không phải là miệng rộng!”
Chúc Vi Tinh ngước mắt lên, phát hiện là Lục Tiểu Ái.

Đối với nghi hoặc của cậu, Lục Tiểu Ái một tay bưng đĩa thức ăn, một tay vỗ ngực, nghiêm túc trình bày: “Tôi là người duy nhất theo dõi toàn bộ quá trình, nhưng không có nghĩa tôi sẽ truyền lên mạng việc cậu bị thầy Trần đuổi ra khỏi lớp, tôi có thể dùng nhân cách của mình đảm bảo, mong cậu hãy nhìn thẳng vào nhân phẩm đạo đức của tôi!”
Chúc Vi Tinh chậm rãi chớp mắt, như đang tiêu hóa những lời mà cô nói, một lúc sau cậu mới gật đầu: “Tôi biết rồi.” Lúc đó cửa phòng học không đóng, xung quanh yên tĩnh như vậy, cộng thêm giọng nói của thầy Trần không nhỏ, chỉ có một người biết chuyện thì mới kì lạ.

Lục Tiểu Ái vốn đang có nhiều lời lí lẽ muốn nói, nhưng bị một câu này của cậu đánh gãy, cô có chút luống cuống mà sững sờ tại chỗ.

Lúc này điện thoại của cậu vang lên, cô Hạ cố vấn học tập gửi tin nhắn bảo cậu đến văn phòng của cô, muốn hỏi cậu về vấn đề của Trần Chu.

Cái điện thoại phế phẩm của Chúc Vi Tinh có cỡ chữ rất lớn, vài câu ngắn gọn đến cả Lục Tiểu Ái ở cách đó hơn hai mét cũng thấy rõ.

Cô lo lắng nói: “Ngay cả Chủ nhiệm khoa cũng biết chuyện này sao? Ai làm vậy? Dù sao cũng không phải tôi!”
Chúc Vi Tinh bưng khay thức ăn đứng lên.

“Là tôi.” Cậu nói.

Khi tan học ngày hôm qua Chúc Vi Tinh đã gọi điện, cậu gọi cho cô Hạ, gọi cho Chủ nhiệm khoa, gọi cho Phó Viện trưởng luôn, nếu không phải gọi Viện trưởng không thông, hẳn ông ấy cũng đã được thông báo nốt rồi.

Rời nhà ăn đi đến tòa nhà hành chính.

Ở đó rất náo nhiệt, một tháng sau hình như có tổ chức sự kiện quy mô lớn, trong tòa nhà có rất nhiều bạn học đang bận rộn, ra vào không ngừng.

Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa cũng có không ít người, Chủ nhiệm, cố vấn, Trần Chu, cả Tân Mạn Mạn cũng có mặt, còn có mấy vị nhân viên không quen bàng quan ngồi một bên.


Khi Chúc Vi Tinh vào cửa, những người này cùng nhau nhìn cậu bằng ánh mắt khác nhau.

Cậu không chút rụt rè chào hỏi bọn họ một lượt, cả Trần Chu cũng không sót, sau đó tư thái khiêm tốn hào phóng đi tới trước mặt người đàn ông trung niên ngồi sau bàn.

Trước đó, Trần Chu cũng đã báo cho mọi người tình huống đại khái, theo miêu tả chủ quan của hắn thì, Chúc Vi Tinh không phải một sinh viên tốt cả về tư cách, học thức lẫn đạo đức.

Mấy vị giảng viên chưa từng gặp cậu khó tránh khỏi sẽ có ấn tượng bị dẫn dắt, bao gồm cả Chủ nhiệm khoa.

Có điều khi người đã ở trước mặt, ông lại không thấy vậy.

Chủ nhiệm khoa hỏi: “Bạn học Chúc Vi Tinh? Sự tình hôm qua mà cậu phản ánh với cố vấn học tập và tôi, nhà trường tương đối coi trọng cho nên mới mời cậu và thầy Trần Chu có liên quan cùng nhau đến đây để nói chuyện, nếu có hiểu lầm thì giải quyết hiểu lầm, có vấn đề sẽ giải quyết vấn đề.”
Giọng Chủ nhiệm khoa chậm rãi ôn hòa, ít nhất là ngoài mặt tỏ ý giúp đỡ.

Chúc Vi Tinh nói: “Tốt ạ, nhưng những gì em muốn nói cũng đã nói qua điện thoại rồi, không cần lặp lại nữa, sẽ lãng phí thời gian của các thầy cô.”
“Không có gì muốn bổ sung sao?” Chủ nhiệm khoa hỏi.

Cậu lắc đầu.

Chủ nhiệm khoa nhìn về phía Trần Chu.

Thầy Trần sắc mặt rất không tốt, cũng không còn phong thái nho nhã như lần gặp trước, gã nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh vài giây, bỗng nhiên đứng dậy đoạt lấy hộp sáo của cậu.

Chúc Vi Tinh không để ý, buông tay mặc cho nhạc cụ của mình rơi vào tay đối phương.


Trần Chu mở hộp sáo ra, chỉ vào bên trong nói: “Nếu như mọi người còn có chút dè dặt đối với những điều tôi vừa nói thì, hãy nhìn thứ này đi, mọi người sẽ biết được thái độ học tập của sinh viên này ra sao.”
“Không phải tôi kì thị, học âm nhạc mà điều kiện kém không phải điều đáng sợ nhất, không đáng để tâm mới phải.

Nhưng một sinh viên đại học năm hai chuyên nghiệp, đến bây giờ mà vẫn dùng loại nhạc cụ đẳng cấp thế này là vì cậu ta không có tiền sao? Nửa năm không có, một năm không có, hai năm lại vẫn không có hay sao? Trong nhà nghèo cũng không phải mượn cớ, nhưng nhịn ăn một bữa cơm, làm thêm mấy công việc, nhịn mua hai bộ quần áo, nếu không đủ, thì khoản vay sinh viên mà nhà trường hỗ trợ cũng không đủ luôn sao? Chỉ cần cậu ta muốn, một bộ nhạc cụ cơ bản từ 10, 20 ngàn với ngần ấy thời gian thì cũng nên có được rồi.

Coi như vẫn là mua không nổi, thì bảo dưỡng tốt nhạc cụ của mình cũng là yêu cầu tối thiểu chứ.

Nhưng mọi người nhìn xem cái này của cậu ta gọi là nhạc cụ à? Căn bản là rác rưởi mà! Đây là chuyên ngành của cậu ta, ăn bám trong nhà, vậy mà lại đối xử với nó thế này, đây chính là thái độ học tập của cậu ta! Đối mặt với một sinh viên như vậy, mọi người không cảm thấy tôi đang lãng phí thời gian hay sao? Khuyên cậu ta chuyển ngành đã là giáo dục lớn nhất của tôi dành cho cậu ta rồi đấy!”
Quả thực, những giảng viên vốn bảo lưu thái độ khi mới vừa nhìn thấy Chúc Vi Tinh, giờ đây khi thấy cây sáo trong tình trạng tồi tệ như vậy, ấn tượng được tiêm nhiễm trước đó liền bị kéo trở lại.

Ngay cả Chủ nhiệm khoa cũng liên tục lắc đầu, chủ nhân của cái này đừng nói là không để tâm đến nó, đây căn bản là vô tâm.

Tuy biết lời của Trần Chu mang theo không ít cảm xúc cá nhân, gã vốn không thích cậu, cũng không muốn cho cậu cơ hội làm lại, nhưng biết sao được, đây là sơ suất của Chúc Vi Tinh, là trách nhiệm của cậu, cậu không thể nào cãi lại.

Vì vậy, khi nhận được những ánh mắt trách cứ của thầy cô, cậu chỉ có thể đứng ở nơi đó, thành thật mà chịu đựng.

Lúc này cô Hạ lại lên tiếng.

“Về lí, tôi nhớ nội quy nhà trường không nói sinh viên bệnh nặng hoặc gặp sự cố lớn ảnh hưởng đến việc học thì phải bị chuyển ngành hay cho thôi học.

Về tình, nếu học sinh ai cũng ưu tú giỏi giang, ai cũng không có lỗi lầm, thì nội quy nhà trường về xử lý kỷ luật hay thôi học còn cần tồn tại hay sao? Nếu học sinh ai cũng đều tự giác, yêu thích học tập, thì còn cần có hệ thống giáo dục sao? Tương tự, sự tồn tại của giáo viên ngoại trừ truyền đạt tri thức, thì cũng cần phải dạy học sinh của mình cách làm người, dù nhiều dù ít, cũng đều phải dạy.

Học sinh tốt có thể tiếp thu, coi như chúng ta tận tâm, còn học sinh xấu không tiếp thu được thì cũng coi như chúng ta đã tận trách, không có đạo lý học sinh muốn học mà chúng ta lại không nhận, như vậy có còn được gọi là giáo viên không? Dù là tình hay lí, tôi cũng không cảm thấy việc bác bỏ ý muốn học tập của học sinh là việc nên làm, trưởng thành cần có thời gian, chưa tới mức bị xã hội bài trừ thì, bất cứ thời điểm nào mà cậu ấy muốn quay đầu, chúng ta cũng không nên ngại muộn.”
Giọng nói của cô Hạ bình tĩnh, chẳng chút trập trùng, nhưng mỗi một chữ thốt ra đều như lời chất vấn trí mạng từ một linh hồn khí phách chuẩn mực vậy, khiến cho thầy Trần sắc mặt vừa tốt lại biến đen trở lại.

“Đạo lý lớn thì ai cũng sẽ nói, nhưng tài nguyên giảng dạy khoa biểu diễn là có hạn, cô lại hi vọng tôi bỏ công sức trên người cậu ta, như thế chẳng phải sẽ tiêu hao biết bao tài nguyên học sinh tốt khác hay sao, điều này đối với những đứa trẻ thực sự tài năng và nghiêm túc thì có công bằng không?”
“Không sai, các thầy cô đối với tài nguyên giảng dạy của trường mình có tính toán rất chính xác, phân phối cũng rất keo kiệt, quả thực khiến nhiều sinh viên lĩnh giáo sâu sắc.”
Lời này của cô Hạ rất thẳng thắn, nếu đi sâu hơn nữa thì mặt trái của ngành cũng bị phơi ra tất tần tật mất, Chủ nhiệm khoa vội vã ho nhẹ một tiếng, mềm giọng đánh gãy.

“Mong muốn của các thầy cô đều là điều tốt cả, chỉ là mỗi người có cân nhắc của riêng mình mà thôi, chi bằng chúng ta hỏi xem ý kiến của sinh viên, được không?” Sau đó chuyển hướng sang Chúc Vi Tinh, “Cậu vẫn nhất định muốn học ở khoa biểu diễn âm nhạc sao? Nền tảng kém thì sẽ khó hơn những bạn học khác rất nhiều, cậu cần phải suy nghĩ thật kĩ.


Đương nhiên, nếu như cậu có lựa chọn khác, thì căn cứ theo lí do thể chất hiện tại của cậu, chúng tôi có thể dàn xếp cho cậu ổn thỏa.” Dù sao thì chuyên ngành biểu diễn âm nhạc được coi là át chủ bài của học viên Nghệ thuật U, chuyển sang những chuyên ngành khác coi như là hạ cấp, không có gì không thể dàn xếp cả.

Chúc Vi Tinh không do dự: “Em muốn tiếp tục.”
Trần Chu không tiếng động hừ cười.

“Còn nữa…” Cậu bỗng nhiên lấy điện thoại ra, “Em đã nói chuyện với Phó Viện trưởng, ông ấy cũng bày tỏ tôn trọng ý kiến của em.”
Lời này quá đỗi đột ngột khiến cho mấy vị giảng viên ở đây đều sững sờ, đặc biệt là thầy Trần, sau khi kinh ngạc thì tức giận vô cùng.

“Cậu gọi cho Phó Viện trưởng tố giác tôi sao? Cậu cũng giỏi lắm đấy!”
So với gã thì Chủ nhiệm khoa bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẻ mặt cũng không khỏi vi diệu: “Phó Viện trưởng cũng biết việc này à? Ông ấy đồng ý cho cậu lưu lại sao?” Phó Viện trưởng ở học viện Nghệ thuật có nhiều việc quan trọng, nói chung sẽ không có nhiều thời gian để hỏi đến tình huống của một sinh viên như vậy.

Chúc Vi Tinh không để ý tới lời nói kích động của Trần Chu, trả lời Chủ nhiệm khoa: “Phó Viện trưởng nói nhà trường sẽ giải quyết, mong em tin tưởng ông ấy, cũng như tin tưởng các thầy cô.”
“Là vậy à.

Thế thầy Trần đừng vội, trước tiên uống một ngụm trà đi, chúng ta đang giải quyết vấn đề mà.” Chủ nhiệm khoa tâm lý không vững, một bên điều đình, một bên gọi cho Phó Viện trưởng.

Đầu kia rất nhanh đã bắt máy, Chủ nhiệm khoa hàn huyên hai câu liền hỏi đến sự việc của Chúc Vi Tinh, không biết Phó Viện trưởng đã nói gì mà khiến Chủ nhiệm khoa phải cau mày.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn sang càng thêm nghiêm túc.

Nhìn chăm chú Chúc Vi Tinh trong chốc lát, ông quay sang mấy thầy cô bàng quan ngồi một bên tự giờ, hỏi một người trong đó: “Tổ trưởng Lý, bên thầy còn giảng viên nào khác có thể sắp xếp giảng dạy không?”
Câu này hỏi xong, không chỉ cô Hạ và tổ trưởng Lý nghi hoặc, sắc mặt Trần Chu cũng thay đổi.

Tại sao thái độ của Chủ nhiệm khoa đã thay đổi rồi?
Tình huống Phó Viện trưởng bên kia là thế nào? Thật sự là cho Chúc Vi Tinh chỗ dựa sao?
Nhưng tại sao vậy?
Đây chỉ là một sinh viên nghèo khó không có lai lịch mà thôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.