Đọc truyện Phù Sinh Thác – Hai Kiếp Thâm Tình – Chương 1919:
Lê Hiên nổi điên, hắn túm lấy nam nhân đó, phát hiện cổ họng của hắn ta đã bị cất đứt.
Chiếc nhãn trên tay trái Tuyết Yên loang lổ vết máu.
Nàng níu chặt ngực, khuôn mặt biến dạng vì đau đớn.
Lê Hiên đỡ nàng dậy, lấy Hộ Tâm đan trong ngực ra, nhét vào trong miệng Tuyết Yên.
Hai nam nhân đứng sau đã quỳ xuống: “Vương phi cứu chúng tôi với, nữ nhân này quá lợi hại, lão tam cũng mất mạng rồi…” Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên, trên má trái nàng có một vết cứá còn đang chảy máu: “Ai động vào mặt nàng?” Ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua, hai nam nhân kinh hãi, đồng thời chỉ vào Tuyết Thấm: “Là nàng tai” Ánh mắt Tuyết Yên đờ đẫn, không hề có chút sức sống.
“Yên Nhi!” Lê Hiên ôm Tuyết Yên vào trong lòng.
“Ta, ta đã giết hán.” Tuyết Yên nói nhẹ.
“Đúng, nàng đã giết hản.
Nàng rất lợi hại, nàng đã giết hắn, rất tốt.” Lê Hiên nói chậm rãi, dỗ dành an ủi, căm cọ vào đỉnh đầu nàng.
Lê Hiên đứng dậy, giao Tuyết Yên cho Điền Minh, †ay cầm kiếm chỉ vào Tuyết Thấm.
Tuyết Thấm đã sợ đờ người.
Mũi kiếm của Lê Hiên lướt qua mặt Tuyết Thấm, trong nháy mắt hai má Tuyết Thấm đỏ lên, dòng máu đỏ chảy xuống như tên hề.
“Nhị tiểu thư, ngươi xấu như vậy, làm sao ta thích ngươi được? Ngươi còn không xứng rửa chân cho Yên Nhi!” Giọng Lê Hiên đầy khinh miệt.
Tuyết Thấm ngất xỉu.
Kiếm Lê Hiên chậm rãi chỉ sang Tuyết Kỳ.
Lê Kiệt đi lên bảo vệ: “An vương, ngươi muốn làm gì? Lê Hiên xông lên, kiếm lướt qua đầu Tuyết Kỳ một vòng, tóc trên đầu Tuyết Kỳ lập tức rơi xuống.
“Ninh vương phi, đây là lần cuối cùng.
Nếu như ngươi còn muốn hại Tuyết Yên, ta không cần biết người đó là con gái của ai, vương phi của ai, lần tiếp theo sẽ không phải là tóc đâu.” Ninh vương đứng sừng sững, hắn đang nhìn nữ tử máu me kháp người trong lòng Điền Minh.
Nàng tựa vào người thị vệ, mắt không hề chớp lần nào.
Lê Hiên vung kiếm, nam nhân đã chết dưới đất lập tức bị khoét mắt: “Hắn chết rồi đúng là lời cho hắn.
Ta muốn dẫn hai tên kia đi!” Lê Kiệt gật đầu.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên, Điền Minh và Cố Phàm †úm chặt hai nam nhân trên đất, rời khỏi Ninh vương phủ.
Tuyết Kỳ vẫn còn đang nức nở.
Lê Kiệt chán ghét nhìn nàng ta: “Bây giờ nàng là Ninh vương phi, Tuyết Yên đang là người của An vương, không chỉ là nhị muội của nàng! Sau này đừng tự ý làm gì nữa!” Hắn phẩy tay áo bỏ đi, không nhìn Tuyết Thấm mặt đầy máu nằm trên đất.
Tuyết Yên được Lê Hiên ôm về Trầm Hương uyển.
Bọn a hoàn thấy nàng máu me khắp người được ôm vào, sợ hãi khóc lớn.
Bản thân Tuyết Yên biết, nàng chỉ có mỗi vết †hương trên mặt là vết thương mới, còn vết thương trước ngực là do nứt ra mà thôi.
Phần lớn máu trên người nàng là của nam nhân kia.
Khi hắn đè lên người nàng xé y phục của nàng, nàng dùng nhẫn Mị Ảnh cát đứt cổ họng của nam nhân đó.
Cho nên thật ra vết thương của nàng là ở tim.
Chu đại phu vội vã đi tới.
Ông ấy băng bó vết thương cho Tuyết Yên lần nữa.
“Vết thương này đã vỡ ra mấy lần; có thể sẽ để lại vết sẹo.” Chu đại phu thở dài.
“Không sao, ông đã cố hết sức rồi.
Mọi thứ chắc chắn sẽ có dấu vết.” Giọng Tuyết Yên lạnh lùng.
“Lấy Sinh Cơ cao ra.” Lê Hiên ra lệnh cho Điền Minh.
“Không cần.
Tuyết Yên có thuốc.” Tuyết Yên nói từ tốn.
Nàng không muốn dùng bất cứ thứ gì của hắn.
Tối hôm qua hắn dùng nàng để đổi lấy Nhan Hương như thế, không chút do dự đẩy nàng ra.
Nàng là gì trong lòng hán vậy? Tuyết Yên bảo Lập Hạ lấy hòm thuốc của nàng đến.
Nàng dùng băng gạc lau mặt mình, bôi thuốc, băng bó đơn giản.
Lê Hiên lấy bình Hộ Tâm đan ra để lên bàn: “Nàng đã không cần thuốc của bản vương, vậy bản vương sao có thể cần thuốc của nàng!” Tuyết Yên không nói gì.
“Thuốc này thật sự ¿ó hiệu quả với bệnh tim sao?” Hắn đột nhiên hỏi Tuyết Yên.
“Vương gia, thuốc này chỉ có tác dụng với bệnh của Tuyết Yên.
Có điều vương gia muốn đưa nó cho vương phi hoặc là nữ nhân bị bệnh tim nào khác, ta cũng không có ý kiến.” Giọng Tuyết Yên lạnh lùng.
Lê Hiên đen mặt.
“Nghe Lập Hạ nói nàng đã sử dụng hết dược liệu phối dược, mà còn chỉ có ở núi Mặc?” “Đúng vậy.” “Vương gia cần nghỉ ngơi cho tốt đi.
Tuyết Yên cũng muốn nghỉ ngơi.” Tuyết Yên nói không chút khách khí.
Lê Hiên chán nản, từ khi An vương Lê Hiên bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng khiến nữ nhân căm ghét thậm chí xua đuổi như thế.
“Nàng.” Hản chỉ vào Tuyết Yên, sau cùng vấn thả †ay xuống, quay người rời đi.
Đã không yêu, cần gì chứ.
Tuyết Yên cười khẩy.
Quan Duyệt biết Tuyết Yên bị thương, nguyên nhân bị thương thì không ai biết, cũng không ai đám hỏi.
Vương gia đã lên tiếng, ai dám bàn tán về chuyện này sẽ bị đánh chết.
Buổi tối An vương ở Phù Dung viên của Quan Duyệt.
Nàng ta nghe thấy người nam nhân trước giờ luôn bình thản trẫn trọc.
Nửa đêm, Quan Duyệt nghe thấy tiếng sột soạt, hé mắt ra, phát hiện hắn đang mặc quần áo.
Quan Duyệt nhíu chặt mày, ngồi dậy, chăn gấm trượt xuống khỏi người, lộ ra cơ thể trắng nõn.
“Vương gia, nửa đêm chàng đi đâu vậy?” “Ta ngủ không được, không muốn quấy rầy đến nàng, ta về Lan Lâm hiên đây.” “Vương gia, là thần thiếp hầu hạ không tốt sao?” Nàng ta dịu dàng hiền thục, nét mặt thoáng tủi thân.
“Không phải, là ta không ngủ được, sợ quấy rầy vương phi.” Hắn vừa nói đã xuống giường.
“Vương gia, tối nay có thể không đi được không?” Trầm Hương uÿển.
Tuyết Yên nghe thấy bên ngoài có âm thanh rất nhỏ.
Nàng ngồi dậy, rồi lại nằm xuống.
Bây giờ dù có động tĩnh lớn đến đâu, nàng cũng sẽ không đi xem.
Trong vương phủ quá nhiều bí mật, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Nhưng Tuyết Yên nghe âm thanh này như đáp vào sân của mình.
Giống như nhảy vào từ trên tường.
Trộm sao? Người của Tuyết Kỳ? Hay lại là hắn? Nàng biết trong vương phủ có rất nhiều ám vệ, nhưng Trầm Hương uyển ở chỗ vắng, mà nàng còn không được sủng ái.
Nàng lặng lẽ ngồi dậy, cầm con dao phòng thân, nấp sau cửa.
Cửa mở ra.
Một bóng người cao to đi vào.
Tuyết Yên giơ con dao lên đâm tới, người kia đưa †ay nắm chặt hai tay nàng, dùng sức, con dao rơi xuống.
Tuyết Yên há miệng cán mạnh: “Làm càn, là ta!” Giọng của An vương.
Tuyết Yên nhả ra, tay Lê Hiên đã bị cắn rỉ máu.
“Nàng là mèo sao?” Hắn bực bội nói.
“Tuyết Yên không ngờ vương gia đến phòng phi tử mình còn phải trèo tường nửa đêm cơ đấy.” Lê Hiên tức giận, trở tay ôm nàng.
“Được rồi, đừng bướng bỉnh nữa.” Hắn ôm lấy nàng, bỏ nàng vào trong chăn.
“Thuốc nàng phối dùng hết rồi, qua mấy ngày nữa, †a và nàng về núi Mặc.” Hán ôm nàng vào trong lòng, nói lạnh nhạt.
“Cái gì? Ngài nói thật sao?” Tuyết Yên ngẩng đầu.
“Đương nhiên.” “Quá tốt rồi! Ta có thể trở về núi Mặc!” Tuyết Yên không kìm được nở nụ cười.
Mắt nàng tỏa sáng rạng rỡ.
“Vui đến vậy sao? Nàng không thích vương phủ đến vậy à?” Lê Hiên đen mặt.
“Núi Mặc là nhà của ta.
Vương phủ là nhà của người khác.
Ngài cũng biết mà.” Tuyết Yên thôi cười.
“Đừng có nói linh tinh! Nàng là trắc phi của ta, nơi này chính là nhà của nàng!” “Trong lòng ta, có yêu mới là nhà.
Phu quân của †a, ta yêu hắn, hắn cũng phải yêu ta.
Đó mới là nhà.
Nhưng ta ở An vương phủ thì có gì? Đến thư phòng của ngài một chuyển, suýt nữa bị giết chết, như thể bất cứ ai ở đây cũng có thể lấy mạng ta được.” Ánh mắt Lê Hiên ảm đạm, đưa tay ôm lấy nàng: “Nơi này chính là nhà của nàng, sau này nàng có thể đến thư phòng của ta bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể đến phòng ngủ của ta.” “Tạ ơn vương gia.
Nhưng ngài có người mình yêu.
Không được người khác yêu thì thôi đi, ta không muốn bị người khác ghét.” Tuyết Yên tự giêu.
Tuyết Yên hiểu rõ, tình yêu của hắn đã cho người khác.
Nhưng đáng buồn là nàng vẫn yêu hắn.
Bởi vì nàng thích được hắn ôm như này.
Hơi thở của hắn bao quanh nàng, nàng sẽ bối rối.
Hắn ôm nàng như thể hắn vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng nữa.
Tay nàng ôm lấy eo hán.
Hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Bàn tay thon dài của hán ôm chặt lấy nàng.
Không giống với nụ hôn trước kia, khi đó nụ hôn của hắn kéo dài hơi thở.
Mà bây giờ, hơi thở của bọn họ gấp gáp, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn.
Sau cùng, lưỡi hắn cạy mở môi nàng.
.