Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 62: Quỳ gối bảo vệ Vân Châu


Đọc truyện Phù Sinh Nhược Mộng – Chương 62: Quỳ gối bảo vệ Vân Châu

“Một ngày một đêm…” Tử Thanh lặp lại để nhớ kỹ những lời này, bỗng nhiên cắn răng một cái, đi nhanh xuống chân tường thành: “Mở cửa!”

“Nhưng mà bên ngoài…” Binh sĩ thủ vệ cả kinh: “Công tử, mở cửa đi ra ngoài rất nguy hiểm!”

Tử Thanh lắc đầu, chuyện tới nước này chỉ có thể phô trương thanh thế, nếu không thì cho dù có đóng chặt cửa thành đi nữa cũng không trụ được quá
một khắc: “Mở cửa! Còn nói nhiều nữa thì sẽ xử trí theo quân pháp!”

Quân sĩ kinh hãi, cố hết sức mở cửa thành ra, Tử Thanh hít sâu một hơi, đi ra ngoài: “Đóng cửa thành lại!”

“Nhưng mà một khi cửa thành đóng lại thì nếu đại quân đánh tới công tử người sẽ không vào được a!”

“Đóng cửa!” Tử Thanh lại hung hăng quát lên, quân sĩ cũng chỉ có thể y lệnh mà đóng cửa lại.

Tử Thanh đi ra khỏi phạm vi thành lâu, vẫy tay về phía cung tiễn thủ đứng trên tường thành: “Mang cung tiễn đến đây!”

“Tuân lệnh!”

Trường cung cùng túi tên ném xuống tường thành, Tử Thanh tiếp lấy đặt lên vai.

Đại quân đang hung mãnh tiến tới đột nhiên dừng lại, bày trận thế phía
trước tường thành, bỗng nhiên tiếng trống trận ngừng, từ trong mấy ngàn
đại quân một vị tướng quân mặc hắc cừu đồng giáp cưỡi ngựa tiến ra, chưa thấy rõ thân ảnh nhưng cỗ khí phách trời sinh đã tỏa ra trong vòng ba
trượng.

“Tiểu tướng phía trước tường thành là ai? Hãy xưng tên đi!” Tướng quân mặc
hắc cừu đồng giáp nheo mắt lại, vung roi ngựa chỉ hướng Tử Thanh.

Tử Thanh ngửa đầu, nghiêm nghị ôm quyền: “Thứ sử Vân Châu An Khánh Ân ở
đâu, xin hỏi tướng quân dẫn quân đến đây là có gì chỉ giáo?”

Hắc cừu đồng giáp tướng quân lạnh lùng cười: “Ngươi chính là vị An gia Lục công tử kia?”

Tử Thanh cười nhạt: “Chẳng lẽ tướng quân đến xâm phạm Vân Châu là vì tại hạ?”

Hắc cừu đồng giáp tướng quân âm lãnh cười: “Ngươi dùng một chi binh không
đủ ngàn người, thế nhưng có thể khiến tam đệ Ma Ô của ta thảm bại mà về, thật sự làm cho Ma Dịch ta bội phục vạn phần!”

“Tướng quân tới đây là vì muốn thay Ma Ô tướng quân rửa nhục?” Tử Thanh lớn tiếng hỏi.

Ánh mắt lạnh như băng của Ma Dịch dừng trên người Tử Thanh: “Binh gia vốn
thắng bại là chuyện thường, thắng thua mà thôi, ta tin tưởng Tam đệ luôn luôn sẽ có một ngày chiến thắng trở về.” Ánh mắt đột nhiên lóe lên tia
tức giận: “Nhưng vì sao ngươi lại đi khắp nơi khoe khoang chiến tích của mình, đâu đâu cũng tuyên dương Tam đệ ta bại dưới tay ngươi! Khẩu ức

khí này! Ta vì Tam đệ mà nuốt không trôi!”

Tử Thanh giật mình: “Ta đi khắp nơi tuyên cáo rầm rộ trận chiến ở Vân Châu ngày đó khi nào chứ?”

Ma Dịch ngửa đầu cười lạnh: “Cứ tưởng rằng tiểu tử ngươi dám một mình một
người ra khỏi thành thì còn có chút gan dạ sáng suốt, ai biết dĩ nhiên
lại là tên xú tiểu tử dám nói không dám thừa nhận!”

Tử Thanh hít một hơi, đồng dạng lạnh lùng cười: “Ta đã nói thì ta sẽ nhận, ta chưa nói thì muốn ta thừa nhận cũng là vạn lần không có khả năng!
Phạm Dương An gia đã có minh ước cùng Đột Quyết, nếu tướng quân cứ khư
khư cố chấp phá hỏng minh ước thì chỉ sợ cũng không dễ dàng nói công đạo với vương đình Đột Quyết!”

Ma Dịch nhảy xuống ngựa, từng bước đến gần Tử Thanh: “Ngươi muốn sử dụng điều này gây áp lực với ta?”

Tử Thanh ôm quyền: “Không dám! Chỉ là tướng quân hưng binh vấn tội thì
cũng nên nghĩ kĩ trước xem nên động hay không động tới minh ước mà trúng kế châm ngòi của kẻ tiểu nhân!”

Ma Dịch ngửa đầu nhìn tường thành, cười khinh miệt: “An gia tiểu tử, ta
nhìn thành Vân Châu này của ngươi tuyệt đối không kháng cự được một đợt
tiếng công của thiết kỵ của ta, nhưng phá hỏng cái thành này của ngươi
cũng không có ý tứ gì, không bằng ngươi làm một giao dịch với ta?”

Tử Thanh nghe liền biết có một tia cơ hội xoay chuyển: “Nguyện nghe ngài nói.”

Ma Dịch lạnh lùng cười: “Ngươi làm cho thanh danh của Tam đệ ta thành rác
rưởi, vậy ngươi hãy dùng thanh danh mình đổi lấy an bình cho trên dưới
Vân Châu!”

Tử Thanh cắn răng một cái: “Tướng quân muốn Tử Thanh phải làm thế nào?”

Ma Dịch tay cầm roi vung lên chỉ dưới chân tường thành: “Nếu ngươi có thể
hướng tới mấy ngàn binh mã này của ta quỳ ba ngày thì bản tướng quân
liền triệt binh!”

“Ngươi!” Tử Thanh trợn trừng với Ma Dịch: “Ngươi đây là ép buộc!”

Ma Dịch cười ha hả: “An gia tiểu tử, bản tướng còn có một biện pháp, chính là giờ ngươi chui qua háng bản tướng, lớn tiếng hô ba lần là ngươi dùng quỷ kế mới khiến cho Tam đệ ta thảm bại, không phải kẻ chính nhân quân
tử gì, như thế ta cũng sẽ triệt binh!”

Tử Thanh gắt gao siết chặt nắm đấm, bất luận cách nào cũng đều ủy khuất đến cùng cực!


Ma Dịch bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Ngươi không làm cũng được, như vậy ngày
thiết kỵ của bản tướng công phá tòa thành này thì cũng đừng trách ta đồ
thành, phóng hỏa thiêu sạch thành Vân Châu này của ngươi!”

Nhã nhi, Hoắc cô nương, Tô cô nương, Nhược tiểu thư đều ở trong thành! Thân mình Tử Thanh run lên, ta không thể để cho bọn chúng phá thành, không
thể!

“Lục công tử, không cần quỳ! Ta tình nguyện chiến tử Vân Châu cũng không nguyện để ngài chịu nỗi nhục như thế!”

“Lục công tử! Không thể!”

Tử Thanh hít sâu một hơi, bỗng nhiên giương mắt nhìn Ma Dịch: “Ta quỳ!”
Hai đầu gối rơi xuống đất, thân mình lại vẫn thẳng tắp như trước: “Như
vậy ngươi đã vừa lòng rồi chứ?”

Ma Dịch ha ha vỗ tay, xoay người đi: “Chúng tướng nghe lệnh, hạ trại tại
chỗ! Nếu An lục tiểu tử này chống đỡ không được mà ngã xuống hoặc đứng
lên thì liền toàn lực công phá Vân Châu! Gặp nam tử thì giết không tha!
Gặp nữ tử thì mặc cho mọi người hưởng dụng!”

“Ngươi!” Tử Thanh trừng mắt với Ma Dịch: “Ngươi nói không giữ lời!”

Ma Dịch lắc đầu: “Ta nói ngươi quỳ ba ngày ta mới rút quân, nếu ngươi làm
không được thì chính ngươi hủy Vân Châu, đừng trách bản tướng! Ha ha
ha!”

“Lục công tử…” Trên đầu tường thành, vài tướng sĩ cuống quýt tìm dây thừng
cùng rổ, muốn đưa xuống cho Tử Thanh đồ ăn cùng nước uống nhưng lại bị
Ma Dịch hạ lệnh dùng tên bắt đứt dây thừng.

Ma Dịch trở về xoay người lên ngựa: “A, ta quên không nói, ba ngày này
ngươi cũng không thể ăn cơm uống nước, nếu không thì cũng coi như ngươi
thua!”

“Khụ khụ.” Tử Thanh nhịn không được ho khan, căm hận trừng mắt nhìn Ma Dịch đắc ý thúc ngựa tiến vào giữa đại đội thiết kỵ.

“Lục công tử…” Tướng sĩ phía trên tường thành ai nấy đều rơi lệ: “Lục công
tử, là chúng ta vô dụng, một chút cũng đều không thể giúp công tử ngài

chiếu cố!”

Tử Thanh cười chua xót, ngửa đầu nhìn tường thành mà hai mắt đẫm lệ: “Ai
nói các ngươi không thể giúp ta? Nếu thật sự có lòng thì mau chóng hồi
phủ bảo vệ tốt mấy nữ tử kia. Nay ta đang ở ngoài thành, không có biện
pháp gì, nếu ngoài thành có mãnh thú, trong thành còn có ác lang tác
loạn thì cho dù ta có thể quỳ hết ba ngày, trên dưới Vân Châu cũng sẽ
chỉ còn đường chết.”

Triều Cẩm, có thể xoay chuyển càn khôn hay không thì phải trông vào nàng rồi…

***

“Giá!” Một khắc cũng không thể ngừng lại, Triều Cẩm biết Vân Châu chống đỡ
thêm một khắc cũng đều gian nan, nàng chỉ có thể vẫn phóng về phía
trước, hy vọng hết thảy còn kịp!

Mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây, xuyên qua phiến rừng hoang, rốt cục cũng nhìn thấy soáy kỳ của Ma Ô tung bay phía xa xa

“Ngươi tới là kẻ nào! Dám cả gan xông vào quân doanh!” Xa xa, cung tiễn thủ dĩ nhiên nhắm ngay vào Triều Cẩm.

“Thỉnh mau chóng thông báo cho Ma Ô tướng quân, Sử Triều Cẩm cầu kiến!” Triều
Cẩm kịch liệt thở dốc, ghìm ngựa lại ngay trước cửa đại doanh, khoảnh
khắc nhảy xuống ngựa thiếu chút nữa liền té ngã trên mặt đất.

Ma Ô vẻ mặt đầy kinh ngạc chạy ra: “Nơi này của lão tử chẳng lẽ có thứ gì
tốt, thế nhưng lại hấp dẫn đường đường Sử gia nữ Gia Cát đại giá quang
lâm?”

Triều Cẩm nghiêng ngả lảo đảo tiến lên phía trước: “Ma tướng quân, thỉnh mau chóng phát binh, chi viện cho Vân Châu!”

Ma Ô sửng sốt, đột nhiên cười ha ha: “Thật sự là kỳ quái, Vân Châu cũng
không phải thành trì của Đột Quyết, vì sao ta phải phái binh tương trợ?
Huống hồ, chuyện mà ngay cả nữ Gia Cát ngươi cũng không giải quyết được, lão tử sao có khả năng giúp được đây?”

Làm như đã sớm dự đoán được Ma Ô sẽ lấy lí do này để thoái thác, Triều Cẩm
lạnh lùng cười: “Tuy rằng Vân Châu không phải lãnh địa của tướng quân,
nhưng nếu bị đội quân Đột Quyết chiếm đi thì chỉ sợ ngày khác khi tướng
quân muốn thi triển đại kế hoạch sẽ ít đi mất một tòa thành trì.”

“Cái này…. Lời Triều Cẩm nói một câu đánh trúng ngay đáy lòng hắn, bỗng
nhiên có chút do dự, Ma Ô lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, hay là ngươi lại dùng cái quỷ kế gì, muốn dụ lão tử trúng kế?”

Triều Cẩm lắc đầu: “Triều Cẩm chỉ là một nữ tử yếu đuối, nay mạo hiểm một
mình tiến vào quân doanh, có năng lực gây nên sóng gió gì đây?”

Ma Ô cao thấp liếc mắt đánh giá Triều Cẩm một cái: “Nhưng mà để lão tử đi
cứu Vân Châu thì thực không giống lão tử, lão tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn

là tính không ra!”

Triều Cẩm đột nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Ma Ô: “Triều Cẩm tự biết ngày đó
mới tới Vân Châu đã khiến cho thanh danh của tướng quân tổn hại, nếu
tướng quân khẳng khái phát binh tương trợ thì Triều Cẩm nguyện ý sẽ vì
tướng quân mà bày mưu tính kế, trọng chấn thanh danh!”

“Điều này thật sao?” Nhãn tình Ma Ô sáng lên.

Triều Cẩm gật đầu: “Tướng quân giải cứu Vân Châu, Phạm Dương An gia tất nhiên sẽ cảm động và ghi nhớ ân tình của tướng quân, ngày khác lúc chỉ điểm
giang sơn tất sẽ lo lắng giúp cho tướng quân nhiều thêm một phần, tính
đi tính lại thì với tướng quân mà nói thì chỉ có lời!” Triều Cẩm ngẩng
đầu lên: “Huống chi, ngày đó ở trong thành Vân Châu, An lục công tử cũng không từng bạc đãi tướng quân một phần, không phải sao? Nhiều bằng hữu
sinh tử, thế nào thì cũng tốt hơn!”

Ma Ô bỗng nhiên vỗ tay: “Tiểu nha đầu, những lời này của ngươi, lão tử
thích nghe!” Bỗng nhiên nhướng mày: “Chờ đã, án thực lực của Vân Châu,
hiện tại lão tử phát binh, nói không chừng chờ lúc binh tiến tới Vân
Châu thì cũng là lúc Vân Châu sớm đã không còn, lão tử cũng là một
chuyến tay không!”

“Sẽ không vô ích đâu!” Triều Cẩm chắc chắn gật đầu, Tử Thanh, ta tin tưởng chàng sẽ chống đỡ được! Nhất định sẽ!

“Nếu là vô ích thì lão tử cũng mệt!”

“Triều Cẩm cam đoạn với tướng quân, nếu tướng quân dẫn binh tới Vân Châu mà
không kịp, Triều Cẩm cũng sẽ vì tướng quân mà bày mưu tính kế, trọng
chấn dương cao quân uy!”

“Được!” Ma Ô đột nhiên ngẩn ra: “Lão tử thực không biết nên mang bao nhiêu binh mã đi tương trợ, tiểu nha đầu, ngươi nói xem bao nhiêu?”

“Toàn quân!” Triều Cẩm nghiêm túc nhìn Ma Ô: “Tướng quân muốn giúp Vân Châu,
vậy trên dưới toàn quân doanh này người nào cũng không thể thiếu!”

“Nha đầu, xuất động toàn doanh vạn ngươi của lão tử thì cũng không phải một
cuộc chiến nhỏ a.” Ma Ô có chút đăm chiêu nhìn nàng: “Nếu sự thành, lão
tử muốn ngươi nhập doanh làm quân sư của ta ba năm!”

Triều Cẩm cả kinh, hơi trầm ngâm, gật đầu: “Được, ta đây cũng muốn Ma tướng
quân ngươi cam đoan trong ba năm này, Vân Châu có gặp nạn cũng đều phải
xuất binh tương trợ!”

“Hừ hừ, nha đầu, ngươi thật ra đúng là kẻ khó chơi, bất quá lão tử đáp
ứng!” Ma Ô xoay người vung đại thủ: “Truyền lệnh toàn quân, nhổ trại đi
Vân Châu!”

Tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất, Triều Cẩm mệt mỏi cười, Tử Thanh, chàng được cứu rồi! Được cứu rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.