Đọc truyện Phù Sinh Nhược Mộng – Chương 47: Khách qua đường vội vã
Sáng sớm, nhóm thị vệ đi thu dọn hết thi thể của đám hắc y nhân phía trên sơn đạo.
Bên này, Đỗ y quan thay thuốc cho Nhã Hề cùng Tử Thanh, xe ngựa rốt cục lại bắt đầu lăn bánh.
Từ Phạm Dương đến Vân Châu, suốt mười ngày hành trình Đoạn phu nhân nhìn
phong cảnh tiêu điều hai bên sơn đạo ven đường, mười ngày này không biết có thể còn có nguy hiểm gì phát sinh không?
“Nếu ta đoán không sai, vị đại ca kia của ta đã nếm mùi thất bại thì trên
đường này tất nhiên sẽ không thiết lập mai phục nữa, về phần thành Vân
Châu thì nói không chừng lại có.” Triều Cẩm bình thản cưỡi ngựa đi ngang hàng với Tử Thanh, vừa nói, một bên lại vừa như tự hỏi cái gì.
“Ở trước mặt ngươi, ta cảm thấy mình thực ngốc.” Tử Thanh đột nhiên cười,
là do Triều Cẩm ngươi quá thông minh? Hay vẫn là do thanh niên thế kỷ
hai mươi mốt là ta này rất ngốc? Aish, ai bảo trời sinh ta là người
không thích thương trường ngươi lừa ta gạt, sách mưu lược đọc qua quá
ít.
Đỗ y quan cười nói: “Công tử sao có thể ngốc được? Chỉ là người chưa thông suốt mà thôi, chờ trải qua nhiều hơn thì tự nhiên cũng hiểu ra nhiều.”
“Ha ha.” Tử Thanh giãn mi cười.
Đột nhiên Tử Thanh ghìm ngựa quay đầu, cười thúc ngựa chạy về phía sau.
“Tử…”
“Nhất định là muốn đi thăm Nhã Hề cô nương.” Đỗ y quan lập tức giải thích cho Triều Cẩm: “Aish, vị công tử gia nhà chúng ta này a, phúc khí thực quá
tốt, có nhiều cô nương như hoa như ngọc đều thích hắn, nhưng đáng tiếc…”
Nhìn bóng dáng Tử Thanh, Triều Cẩm có chút mất mát: “Đáng tiếc cái gì?”
“Cuối cùng cũng chỉ làm tổn thương tới những cô nương đó mà thôi.” Nói xong,
Đỗ y quan liền ghìm cương ngựa: “Lão nô tựa hồ đã nhiều lời rồi.” Thả
chậm ngựa, Đỗ y quan cứ vậy mà tự nhiên tụt xuống phía sau.
Tử Thanh, chẳng lẽ ta thật sự thất bại sao? Triều Cẩm nhìn Tử Thanh ở bên
cạnh xe ngựa Nhã Hề cười ngây ngốc, thân mình không khỏi run lên, ta sẽ
thật sự là hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn phí công vô ích
sao?
“Nhã nhi.” Nhẹ nhàng gọi Nhã Hề đang quay lưng về phía mình ở bên trong xe
ngựa, Tử Thanh quan tâm hỏi: “Nàng xoay người lại cho ta nhìn xem, vết
thương của nàng đã tốt lên chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều…”
Nghe ra sự khác thường trong giọng nói của nàng, Tử Thanh không khỏi ngạc
nhiên: “Nhã nhi, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
“Ta không sao…”
Từ đầu đến cuối nàng đều quay lưng về phía Tử Thanh, khiến Tử Thanh lại càng thêm kích động.
Kêu người dừng xe ngựa, Tử Thanh nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho thị vệ, trèo lên xe ngựa, ý bảo tiếp tục đi.
“Chúng nô tỳ xin lui ra ngoài trước.” Hai nha hoàn hiểu ý liền ngồi xuống hai bên xa phu (người đánh xe ngựa), để Nhã Hề cùng Tử Thanh ở lại bên trong xe.
Đỡ lấy hai vai Nhã Hề, Tử Thanh nhẹ nhàng xoay người nàng thẳng lại: “Nhã nhi, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Nhã Hề giương mắt, đè nén bất an trong đáy lòng, gượng cười yếu ớt: “Chàng
lại lỗ mãng bất cẩn nhảy lên xe ngựa như vậy, người khác sẽ chê cười ta
mất.”
“Chê cười nàng cái gì?” Tử Thanh tựa vào thành xe, cười nhìn nàng, ánh mắt trong suốt thản nhiên.
“Chàng…” Vừa thẹn vừa bối rối, Nhã Hề đột nhiên kéo tay Tử Thanh, khẽ cắn lên
tay nàng một cái: “Nhìn xem chàng còn khi dễ ta không!”
“Đau a!” Tử Thanh làm bộ như rất đau kêu to một tiếng, làm cho hai nha hoàn
ngồi ngoài xe không khỏi phì cười một tiếng, càng làm cho Nhã Hề đỏ bừng mặt.
“Chàng xem chàng…”
Xe ngựa xóc nẩy lên một cái, thân mình Nhã Hề không khỏi nghiêng đi, ngã vào lòng Tử Thanh.
Vô cùng kinh hoảng muốn lập tức đứng dậy, Tử Thanh lại ôm chặt lấy thân
thể nàng, ha ha cười: “Nhã nhi, lần này nàng không có khả năng chạy
thoát đâu!”
“Chàng mau thả ta ra!” Làm như có chút tức giận, Nhã Hề vung tay nhẹ đánh Tử Thanh.
Mặc cho Nhã Hề đánh mình, Tử Thanh nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, nhìn
kỹ vết thương trên mặt: “Nhã nhi, ta tin tưởng sẽ lành lại thôi, nhất
định có thể.”
Thân mình Nhã Hề bỗng nhiên cứng đờ, nhìn ánh mắt thương tiếc của Tử Thanh,
bất giác trong lòng đau xót, nước mắt chợt lăn xuống. Chàng thâm tình
như vậy, có thể một ngày nào đó sẽ không còn thấy nữa không? Chàng đã
nói, tiếng ở trong tai, chàng làm việc ngốc nghếch, tất cả đều ở trong
lòng, nhưng mà giờ khắc này đây, vì sao ta lại cũng vẫn cảm thấy bất an
như vậy? Còn có khúc mắc chàng vẫn vướng bận trong lòng, rốt cuộc là gì? Vì sao chàng và ta đã hai tâm tương thông mà chàng lại vẫn không chịu
nói cho ta biết?
Làn môi ấm áp dừng lại trên khóe mắt Nhã Hề, Tử Thanh nhẹ nhàng hôn lên dòng lệ trên mặt nàng.
Nhã Hề không khỏi run lên, khuôn mặt đỏ ửng, tim đập hoảng loạn khiến nàng không khỏi hít sâu một hơi.
Ở ngoài xe ngựa, Triều Cẩm nuốt lệ quay đầu đi, chàng và nàng ấy đã tốt
đẹp đến bước này sao? Ngửa mặt nhìn trời, ta thật sự dư thừa sao? Ảm đạm thúc ngựa, chạy vội tới phía trước đội ngũ.
“Lần này đi Vân Châu, ta biết nhất định sẽ không yên ổn, cũng nghe mẫu thân
nói mấy năm nay Vân Châu chiến loạn liên tục, cũng không an bình.” Lẳng
lặng nhìn vào mắt Nhã Hề, vươn tay trái, cùng nàng mười ngón đan vào
nhau: “Nhưng mà ta sẽ dùng hết mọi khả năng có thể để ở nơi đó tạo nên
một vùng đất mới, cho nàng mỗi ngày tỉnh lại đều có thể có cảm giác bình yên giống như ngày hôm qua vậy, thấy ánh tịch dương an bình trải khắp
bầu trời.”
“Tử Thanh…” Nhã Hề cười hạnh phúc, nhìn lên bầu trời ngoài xe ngựa: “Ta đang nằm mơ sao?”
Vụng trộm hôn một cái lên khuôn mặt Nhã Hề, Tử Thanh cười ha hả: “Nàng nói xem?”
“Đáng ghét!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, tựa hồ ở phía trước đã xảy ra chuyện gì.
“Ta đi xem sao, một lát nữa sẽ trở về với nàng.” Nói xong, nhẹ nhàng cười rồi nhảy xuống xe, đi lên phía trước.
“Bẩm công tử, giữa sơn đạo có người chết.” Thị vệ lập tức hồi báo.
Đỗ y quan ấn vào cần cổ kẻ đó một cái, liên tục lắc đầu: “Cũng không phải, người này còn có hơi thở.” Nhìn vết thương trên người hắn: “Mau đỡ hắn
qua một bên, có lẽ còn có thể cứu.”
Bọn thị vệ liền dìu hắn qua một bên, nhìn Đỗ y quan lập tức châm cứu cho hắn.
“Xem vết thương này thì phỏng chừng nguyên do là trên đường gặp phải sơn
tặc.” Cắm châm xong, Đỗ y quan liền dùng nước sạch rửa vết thương, rắc
lên thuốc bột cầm máu: “Đi qua ngọn núi này là trấn Ngũ Thai, chúng ta
cứ mang theo hắn trước, bằng không để ở đây bị dã thú tha đi, lão nô coi như cứu hắn vô ích rồi.”
“Được.” Tử Thanh gật đầu, quay lại nhìn xe ngựa, hoặc là cho hắn vào xe của
Đoạn phu nhân, hoặc là xe của Nhã Hề…thế nào cũng không tốt!
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, Tử Thanh cười nói: “Nâng hắn vào trong xe
của Nhã Hề cô nương, chúng ta đem hắn đến trấn Ngũ Thai trước, sau khi
thu xếp xong cho hắn thì ở trấn đó thu mua vài vật phẩm, rồi tiếp tục
lên đường.”
“Rõ! Công tử.” Vài thị vệ liền nâng hắn lên, nhắm thẳng hướng xe ngựa Nhã Hề mà đi.
“Tử Thanh…” Triều Cẩm bỗng nhiên gọi giật nàng lại: “Ta cảm thấy tùy tiện mang theo hắn thì có chút không ổn.”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp, đưa hắn đến trấn trên rồi sẽ không có việc gì nữa.” Đột nhiên thấy ánh mắt hồng hồng của Triều
Cẩm, Tử Thanh chần chờ nuốt vào những lời muốn hỏi, chỉ có thể cười giả
ngu, đi về phía xe ngựa Nhã Hề.
Triều Cẩm nhìn Tử Thanh, thở dài than khẽ, chàng không bố trí chút phòng vệ nào như thế, có thể ở lại Vân Châu được bao lâu?
Nhìn một nam tử cả người đầy máu được nâng lên xe ngựa, Nhã Hề không khỏi cả kinh.
“Nhã nhi,” Tử Thanh vươn tay ra, cầm lấy tay nàng: “Hôm nay trời không có tuyết, không bằng đi xuống cưỡi ngựa đi?”
“Ta…ta không đi.” Nhã Hề chần chừ theo Tử Thanh xuống xe, quay đầu liếc nhìn nam tử kia một cái: “Hắn là ai?”
“Một kẻ đáng thương vừa rồi nằm phía trước, Đỗ y quan nói có lẽ hắn gặp phải sơn tặc, cho nên mới tính cứ để hắn đến Ngũ Thai trấn trước, dàn xếp
cho hắn xong thì chúng ta lại lên đường.” Tử Thanh nói xong, đã kéo Nhã
Hề đến con ngựa bên cạnh.
“Việc cưỡi ngựa này rất đơn giản, chính là trước hết đặt chân ở chỗ này, đạp
được rồi thì dùng sức bật lên.” Tử Thanh chậm rãi giảng, nhớ ngày đó
mình ở thế kỷ hai mươi mốt học cưỡi ngựa, bị ngã đau rất nhiều lần.
“Này…” Nhã Hề làm y theo lời Tử Thanh giảng, nhảy lên lưng ngựa.
“Tốt lắm, bước tiếp theo nhé? Nàng cầm chắc dây cương, chúng ta liền đi!”
Đem dây cương giao cho Nhã Hề, Tử Thanh giữ lấy dây buộc ở đầu ngựa,
chậm rãi đi trước.
Đột nhiên ngừng lại, Tử Thanh giương mắt nhìn Nhã Hề: “Nhã nhi, nàng có khăn lụa hay đại loại thế không?”
“Có…”
“Vết thương của nàng không thể để bị gió thổi…” Nhìn Nhã Hề che mặt lại, rốt cục cũng cười an tâm, Tử Thanh dắt ngựa đi phía trước.
“Tử Thanh…” Nhã Hề bỗng nhiên gọi.
“Nàng cũng không cần lo lắng ta mệt.” Nhìn phía trước, Tử Thanh cười nhẹ:
“Thứ nhất ta có thể tranh thủ rèn luyện, thứ hai là để cho một nam tử
lên xe nàng, không tốt với danh tiết của nàng, cho nên không thể ủy
khuất để nàng ở cùng một xe với hắn…” Bỗng nhiên cười quay đầu: “Đương
nhiên ta cũng không thể cùng cưỡi chung một con ngựa với nàng, sợ nàng
lại bị người khác chê cười.” Những ngày yên bình thế này sẽ không còn
lâu nữa, phiến giang sơn này cũng sắp dấy lên một hồi gió lửa chiến
tranh khắp nơi nơi, chỉ có như vậy mới có thể cùng với nàng sóng bước
thêm một đoạn đường an tĩnh nữa.
“Chàng…” Đỏ mặt lên, trong lòng Nhã Hề một mảnh ấm áp. Nhìn con đường phía trước, không nhịn được cười.
Trái tim Triều Cẩm như thể bị đao cứa, im lặng nhắm mắt, chẳng sợ ta dùng
tấm chân tâm, cũng không thể đổi lấy môt tia quyến luyến của chàng sao?
Mười ngón tay gắt gao siết chặt dây cương, thân mình run rẩy một trận,
không biết đến tột cùng là trời lạnh, hay vẫn là trái tim băng giá…
Xe ngựa nhẹ lay động, vị công tử hôn mê ở trong xe mơ mơ màng màng tỉnh
lại, trong khoảng khắc mơ hồ liền thấy dung nhan Nhã Hề đang được che
bởi tấm lụa mỏng, tầm mắt lại lập tức lâm vào một mảnh hắc ám.