Bạn đang đọc Phù Sinh Nhược Mộng – Cuộc Đời Phù Du Như Giấc Mộng: Chương Q.4 – Chương 92: Đêm Trước Loạn Thế
“Công chúa điện hạ, Sử tiểu thư đã tỉnh, muốn gặp người.” Bỗng nhiên một tên tiểu tốt tiến lên bẩm báo.
“Sao? Vừa hay bản cung cũng muốn gặp nàng.” Nói xong, có chút thâm ý liếc nhìn Hoắc Hương một cái, cười cười đi về phía doanh trướng của Triều Cẩm.
Sử tiểu thư thật sự có cấu kết với công chúa sao? Lòng Hoắc Hương một mảnh hỗn loạn, nếu đúng như thế, lấy tâm kế của hai nữ nhân này thì Tử Thanh cùng Nhã Hề sao có thể là đối thủ?
Khoác y bào đứng trong doanh, Triều Cẩm xoa môi mình, nhẹ nhàng cười, Tử Thanh, có được nụ hôn này, cũng đủ để ta nhớ cả đời.
“Sử tiểu thư, bản cung đến xem thương thế của ngươi.” Vén rèm lên, Huyền Hoàng công chúa ra ý bảo thị vệ ở bên ngoài chờ, từng bước tiến vào trong.
Triều Cẩm xoay người, lắc đầu nhìn nàng: “Công chúa, Triều Cẩm có chuyện muốn hỏi.”
“Bản cung nguyện nghe.” Vân đạm phong kinh xua tay, Huyền Hoàng công chúa nhìn nàng: “Thế gian này có chuyện có thể khiến Sử Triều Cẩm ngươi không rõ, bản cung có lẽ cũng phải đau đầu.”
“Vì sao phải nói dối binh lực thực tế của A Sử Na Côn?” Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Vì sao phải sai người đánh lén sau lưng ta?”
Huyền Hoàng công chúa nhàn nhạt cười: “Vì ngươi a.”
Triều Cẩm nhíu mày: “Công chúa cũng không nói thật.”
“Nếu không nói dối binh lực, lấy trí tuệ của Sử Triều Cẩm ngươi, sao có thể bị buộc rơi vào hiểm cảnh?” Đầy thâm ý nở nụ cười, Huyền Hoàng công chúa tiến lên: “Nếu không từ phía sau đâm lén ngươi một đao, ái lang kia của ngươi lại như thế nào mà đau lòng đến mức hôn ngươi? Bản cung đã sớm nói qua, muốn một nam tử đối với ngươi dễ bảo, không dùng chút mưu kế là không được.”
“Nếu dùng kế để đổi lấy tình, vậy Triều Cẩm thà rằng không cần.” Triều Cẩm quật cường lắc đầu.
Huyền Hoàng công chúa có chút giật mình nhìn Triều Cẩm: “Ngươi thật sự làm cho bản cung có cảm giác đau lòng, có một trái tim trong sáng như thế, lại không biết vì chính mình mà tranh thủ chút gì sao?” Hơi ngừng lại, Huyền Hoàng công chúa lắc đầu: “Ngươi cũng biết ái lang kia của ngươi đã thành thân với Nhã Hề?”
“Cho dù nàng đã thành thân, ta cũng sẽ chờ nàng.” Triều Cẩm chua sót cười: “Ta không muốn xen giữa các nàng, nhưng mà, ai cũng không thể ngăn được tình cảm ta thầm lặng dành cho nàng.”
“Ngươi thật khờ, bản cung chỉ không rõ, tên tiểu tử kia đến tột cùng thì có gì tốt?”
“Chỉ có ở cùng nàng một chỗ ta mới cảm thấy an tâm, không cần phải đi tính kế ai, cũng không cần đề phòng ai sẽ tính kế ta.” Ứa lệ cười, Triều Cẩm bỗng nhiên có chút nghẹn ngào: “Nếu như cả đời này ta không đợi được chân tâm của nàng, vậy kiếp sau, ta sẽ tiếp tục chờ đợi.”
“Ngươi đúng là kẻ ngốc, bản cung không nhìn thế được, cho nên bản cung sẽ giúp ngươi mở một con đường bằng phẳng.”
Triều Cẩm giật mình: “Ngươi muốn làm hại Nhã Hề?”
Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ: “Không, mà là để ngươi cùng gả cho tên tiểu tử kia.”
“Không!” Triều Cẩm buồn bã lắc đầu: “Nếu là trước kia, Triều Cẩm sẽ đáp ứng, nhưng mà sau một trận ở tuyệt cốc, ta rốt cục cũng hiểu được, tình cảm toàn tâm toàn ý thì so với không trọn vẹn càng ngọt ngào hơn, Sử Triều Cẩm ta muốn là trọn vẹn trái tim Tử Thanh chỉ có một mình ta!”
“Bản cung đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không có một ngày như vậy.” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng thở dài: “Ngươi tội gì phải chấp nhất như thế?”
“Mới vừa rồi Triều Cẩm đã nói, kiếp này không được, ta có thể chờ kiếp sau.”
“Ngươi sẽ hối hận.”
“Đời này vô hối!” Chém đinh chặt sắt, bốn chữ làm rung động tâm can Huyền Hoàng công chúa.
“Vậy nếu bản cung cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể nắm chắc không?”
“Nếu như muốn làm tổn thương Nhã Hề, Triều Cẩm tuyệt đối không làm theo.”
“Hồng nhan họa thủy, vì linh nhân đó mà đệ đệ ta mới mất mạng! Chết thảm trong tay tên tiểu tử kia!” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng quát.
Triều Cẩm nghiêm nghị: “Công chúa người đã cùng ta có ước định Tam chương, mỗi lần ta đánh thắng một trận chiến cho ngươi, ngươi liền cam đoan Tử Thanh có một năm bình an, ngươi sao có thể nuốt lời?”
“Bản cung sẽ không nuốt lời, cho nên bản cung cho ngươi chính là cơ hội.”
“Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?”
“Bản cung muốn ngươi cùng tên tiểu tử kia mang binh tập kích Lạc Dương! Chỉ cho phép thắng, không được bại!”
“Vậy Nhã Hề…”
“Nàng tuyệt đối sẽ bình an.”
“Được!”
***
Làn gió buổi sớm mai, lạnh đến thấu xương.
Trong khu rừng hoang bên ngoài thành Vân Châu, đào một cái hố thật sâu, Thanh soái cẩn thận thả Đoạn phu nhân xuống, nhìn khuôn mặt Đoạn phu nhân chăm chú, bỗng nhiên mở miệng: “Tử Thanh, còn cùng Nhã Hề đều đi về trước đi, ta muốn bồi tiếp nàng thêm một lát nữa.” Nếu không hấp dẫn một ngàn binh mã ở phía sau rời đi, Thường nhi nàng sao lại có thể bình yên đào tẩu đây?
Liếc mắt nhìn binh mã ở phía sau, Tử Thanh giật mình sáng tỏ, buồn bã cùng Nhã Hề quỳ rạp xuống đất: “Nương, hài nhi bất hiếu.” Dập đầu ba cái thật mạnh, Tử Thanh nắm tay Nhã Hề, thấp giọng nói: “Nhã nhi, chúng ta dẫn dụ binh mã đi chỗ khác.”
Nhã Hề giật mình, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt Đoạn phu nhân, bỗng nhiên hiểu được hết thảy, gật gật đầu, đỡ Tử Thanh đứng lên.
“Đột tướng quân, chúng ta về trước đi.” Tử Thanh xoay người, trầm giọng nói.
Đột Vân chần chừ nhìn thoáng qua Thanh soái, Tử Thanh đưa tay gạt lệ: “Cha và nương đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, nay một người còn sống người kia đã chết, vì sao các ngươi cũng không để cho bọn họ một mình đoàn tụ?”
Đột Vân lạnh lùng nhìn Tử Thanh, dù sao công chúa muốn cũng chỉ là Thiếu tướng quân hồi quân doanh, Thanh soái vốn là tướng quân Đột Quyết, tất nhiên sẽ không gây ra chuyện gì: “Được, Thiếu tướng quân, ta hộ tống các ngươi trở về trước.”
Một ngàn binh mã dần dần đi xa, Thanh soái cảnh giác nhìn nhìn chung quanh, vội vàng lay Đoạn phu nhân: “Thường nhi, Thường nhi, nàng mau tỉnh lại!”
Đoạn phu nhân rơi lệ mở bừng mắt, nhìn mặt Thanh soái, lại chỉ lắc đầu: “Ta muốn trở về!”
“Không được! Nàng không thể trở về!” Thanh soái ôm chặt thân thể nàng: “Hôm nay không phải ta vô tình, cũng không phải ta nhẫn tâm, ta chỉ là không thể ra tay, Thường nhi, nàng cũng biết ta muốn lập tức giết An Lộc Sơn đến mức nào mà!”
“Ta không muốn nghe ngươi nói gì cả! Ta chỉ muốn biết Đỗ Phương hắn sao rồi?”
“Hắn…đã chết….”
“Là tự tay ngươi giết? Phải không?” Đoạn phu nhân căm hận nhìn hắn: “Ngươi thật sự thay đổi rồi, Đoạn Thanh, ngươi không phải là Đoạn Thanh ta từng biết!”
“Ta mặc kệ nàng hận ta đến mức nào, Đỗ y quan muốn chính là nàng có thể tự do sống sót, mà ta cũng muốn thế.” Thanh soái bỗng nhiên nặng nề hôn lên trán nàng: “Loạn thế xảy đến, Thường nhi, ta muốn bảo vệ không chỉ có mình nàng, nếu trận loạn thế này kết thúc, phu thê chúng ta còn có duyên đoàn tụ thì ta tuyệt đối sẽ không buông nàng ra nữa. Chỉ là, tối nay nàng phải đi, đi về phía tây, càng xa càng tốt…” Lấy từ trong lòng ra hai thỏi bạc, nhét vào tay Đoạn phu nhân: “Đừng để hắn hi sinh vô ích, cũng đừng để ta đau lòng, Thường nhi, bảo trọng.” Buông vòng tay ra, Thanh soái gượng cười.
“Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng đau xót, Đoạn phu nhân hoảng sợ nhìn vẻ mặt Thanh soái.
“Ngày sau gặp lại, ta sẽ cẩn thận nói với nàng, Thường nhi, đi mau.”
“Ta…ta không bỏ được Thanh nhi và Nhã nhi!”
“Ta sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ tốt hai đứa, nàng hãy yên tâm.”
“Ta…”
“Đi!”
Đoạn phu nhân cắn chặt môi dưới: “Đoạn Thanh, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ hận ngươi cả đời!”
Thanh soái cười nhẹ: “Hận, lúc đó chẳng phải là yêu sao?”
Nước mắt chảy dài xuống hai má, Đoạn phu nhân ảm đạm xoay người, thân mình mãnh liệt run run, vì sao chàng cùng Đỗ Phương một người cũng đều không hiểu ta? Ta muốn chính là các ngươi đều bình an! Nhưng mà…nhưng mà Đỗ Phương ngươi vì sao lại ngốc như thế? Dùng tánh mạng đánh đổi khiến ta cả đời áy náy…Mà Thanh lang, vì sao chàng lại ngốc như thế? Còn muốn ta đau khổ chờ đợi chàng bao nhiêu năm nữa?
“Thường nhi, tiếng chuông đồng nơi Bạch Mã Tự, ta thực hoài niệm, chờ một ngày thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ lại cùng nhau đi xem.”
“Được…”
“Vậy nàng nhất định phải chờ ta.”
“Được.”
“Thường nhi, ta nợ nàng một câu – Thực xin lỗi…” Thanh soái xoay người sang chỗ khác, Đoạn phu nhân chỉ còn là một bóng dáng mờ mờ phía xa xa, rưng rưng lệ cười, Thường nhi, bảo trọng.
Lấp hố đất lại, dựng một tấm bia gỗ, Thanh soái thở dài, Đỗ y quan, lần này ta lại khiến ngươi thất vọng rồi.
***
Tử Thanh cùng Nhã Hề vừa mới trở lại đại doanh liền có tiểu tốt đi lên bẩm báo: “Thiếu tướng quân, công chúa ời.”
“Được.” Tử Thanh nhìn Nhã Hề: “Nhã nhi, nàng về doanh nghỉ ngơi trước, ta sẽ đến sau.”
“Cẩn thận đó.” Nhã Hề nhíu mày, không rõ vì sao một đêm này lại phát sinh nhiều việc như vậy, cảm giác bất an luôn luôn ẩn trong lòng lại bắt đầu chậm rãi lan tràn.
“Ừ!” Tử Thanh gật đầu, theo tiểu tốt đi vào trong doanh trướng của Triều Cẩm.
“Công chúa.” Tử Thanh hơi ôm quyền, ánh mắt dừng trên người Triều Cẩm, rốt cuộc nàng đã tỉnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tử Thanh…” Triều Cẩm cười nhìn nàng, nhịn không được mà mở miệng gọi.
“Thiếu tướng qua, bản cung gọi ngươi đến đây là vì muốn cho ngươi nhìn một chút nữ tử chấp nhất bất hối này.” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên mở miệng, Tử Thanh vạn lần không nghĩ tới lại là một câu như vậy.
“Ngươi giết đệ đệ của ta, có thể sống đến ngày hôm nay là vì vị Sử tiểu thư này đã đáp ứng giúp bản cung đánh trận, nếu ngươi còn coi mình là nam tử có lương tâm, vậy có nên cô phụ một phen thâm tình này của nàng hay không?” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng nhìn Tử Thanh.
“Công chúa!” Triều Cẩm cả kinh, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Tử Thanh.
Tử Thanh hít một hơi thật sâu: “Rốt cục công chúa muốn nói gì?”
“Hôm nay bản cung nói hơi nhiều rồi, nơi này để lại cho ngươi cùng Sử tiểu thư trò chuyện đi.” Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ: “Ngươi cần phải hảo hảo thương yêu Sử tiểu thư, nếu có một ngày nàng hương tiêu ngọc vẫn, cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ không còn.” Nói xong liền cười, vén rèm đi ra ngoài.
Quả nhiên, thù giết đệ đệ, ngươi là không bỏ xuống được!
Tử Thanh mày nhíu chặt, quay đầu lại , bình tĩnh nhìn Triều Cẩm: “Triều Cẩm, nàng lại làm chuyện ngốc nghếch gì, phải không?”
Triều Cẩm chỉ lắc đầu, chua xót cười: “Đây là chuyện của mình ta, Tử Thanh, nàng có thể không cần để ở trong lòng.”
“Triều Cẩm, ta chỉ muốn nói với nàng một câu.” Nghiêm túc nhìn Triều Cẩm, Tử Thanh đỡ lấy đôi vai run rẩy của nàng: “Đời này kiếp này, nếu nàng có chuyện gì, ta cho dù liều mạng cũng sẽ tới cứu nàng, không phải vì ta có thể còn sống hay không, mà là, ta không muốn khiến nàng lại bị tổn thương dù chỉ một phần.”
“Nàng vẫn sẽ bảo vệ ta như vậy sao?” Rơi lệ cười, Triều Cẩm giương mắt nhìn Tử Thanh.
“Ta sẽ.” Tử Thanh gật đầu, nở nụ cười ấm áp: “Bộ dáng lúc nàng khóc, thật sự khó coi.”
“Ta sẽ không khóc…” Nhẹ nhàng tựa vào lòng Tử Thanh, nước mắt Triều Cẩm đột nhiên òa ra như đê vỡ: “Nàng có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Nàng nói đi.” Tử Thanh nhíu chặt mày, trái tim vẫn co rút đau đớn.
“Nếu như…nếu như lúc trước ở Biện Châu, không gặp gỡ Nhã hề, nàng có thể toàn tâm toàn ý thương yêu ta cả đời hay không?”
“Ta sẽ.” Tử Thanh ôm chặt thân mình co rúm của nàng, cố nén nước mắt: “Kiếp này, ta trả lại tình cảm cho Nhã nhi, kiếp sau, ta sẽ trả cho nàng, toàn tâm toàn ý.”
“Kiếp sau?” Triều Cẩm bỗng nhiên nở nụ cười: “Vì kiếp sau này, ta chờ.”
“Nhưng mà Triều Cẩm, nàng sẽ rất khổ sở, ta không muốn nàng như thế này.”
“Không phải nàng nói sẽ dùng tính mệnh để bảo hộ ta sao? Kỳ thật…ta cược thắng rồi.” Triều Cẩm gạt nước mắt, nhưng lệ vẫn thi nhau rơi xuống: “Ta dùng chân tâm một đời, đổi lấy nàng thật lòng yêu thương ở kiếp sau, ta thực vui vẻ…thật sự rất vui…”
Nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng, Tử Thanh nhíu mày lắc đầu: “Triều Cẩm, bộ dạng này của nàng, thực khó coi…”
Triều Cẩm nhướn mày, cười cười: “Ta không khóc, không khóc…” Bỗng nhiên đưa tay chạm vào ngân giáp trên người Tử Thanh, nhẹ nhàng kéo ra.
“Triều Cẩm, nàng!” Tử Thanh vội vàng tránh né: “Đừng làm vậy…”
Triều Cẩm chỉ lắc đầu: “Ngân giáp trên người nàng rất lạnh, ta chỉ muốn có một chút ấm áp.”
Thở dài, Tử Thanh cởi ngân giáp ra, đem nàng kéo vào lòng: “Triều Cẩm, đối tốt với chính mình, được không?”
“Được…” Triều Cẩm ôm chặt Tử Thanh: “Ta biết nàng đã là phu quân của Nhã Hề, ta sẽ không khiến nàng phụ Nhã Hề dù một phần…Tối nay, ta chỉ muốn nàng có thể toàn tâm toàn ý ôm ta lần cuối.”
“Được.” Tử Thanh gật đầu.
Triều Cẩm nằm trong lòng không ngừng run rẩy, nước mắt dần dần thấm ướt vạt áo Tử Thanh.