Phù Sinh Nhược Mộng - Cuộc Đời Phù Du Như Giấc Mộng

Chương Q.3 - Chương 69: Nhẫn Cỏ, Kết Tóc


Bạn đang đọc Phù Sinh Nhược Mộng – Cuộc Đời Phù Du Như Giấc Mộng: Chương Q.3 – Chương 69: Nhẫn Cỏ, Kết Tóc


“Khụ khụ.” Tử Thanh nhẹ xoa môi mình, nhịn không được trong tâm trào lên một trận thống khổ, Triều Cẩm, chúc nàng một đường bình an, qua ngày mai, nếu ta còn mạng thì ta sẽ trả cho nàng. Không tự chủ được, hai hàng lệ nóng nổi chảy dài trên má, Tử Thanh chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.
Một cỗ mùi tanh trào lên cổ họng, Tử Thanh xoay người lên ngựa, nhìn về hướng Vân Châu, ngày mai, còn có một hồi chiến đấu, lúc này chỉ có nàng chân chính một mình tác chiến.
“Giá!” Tử Thanh thúc ngựa phi về Vân Châu.
Cưỡi ngựa tuần tra Vân Châu một vòng, lòng Tử Thanh tràn đầy mệt mỏi, cưỡi ngựa trở lại phủ.
Ôm vết thương, Tử Thanh run rẩy đi đến trước cửa phòng mình, vừa định đẩy ra, liền cảm thấy một cỗ ấm áp truyền tới từ phía sau.
“Nhã nhi…” Mày Tử Thanh nhẹ nhàng giãn ra: “Đã trễ thế này rồi, còn không nghỉ ngơi đi?”
Nhã Hề lại ôm chặt nàng, không muốn buông tay: “Sử tiểu thư đã bình yên li khai, phải không?”
Tử Thanh gật đầu, xoay người lại, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, sáng sớm ngày mai ta tính mang mọi người ra khỏi thành đi chơi một chút, giờ nếu nàng không nghỉ ngơi đi, chỉ sợ sáng mai lại lười biếng.”
“Tử Thanh, ta muốn nàng làm một việc.” Nhã Hề nhìn Tử Thanh thật sâu.
“Cái gì?” Sủng nịnh cười, Tử Thanh khẽ gạt những sợi tóc vương trên trán nàng.
“Ta muốn nàng tết tóc cùng ta.”
“Được, để ta làm cho nàng.” Nói xong liền kéo Nhã Hề vào phòng, tìm kéo cắt xuống một mớ tóc dài của mình.
Nhã Hề thản nhiên cười, lấy cây kéo trong tay Tử Thanh ra, cũng cắt xuống một đám tóc đen dài. Nhận lấy tóc Tử Thanh, Nhã Hề còn nghiêm túc đem hai phần tóc dài tết với nhau, nắm chặt trong lòng bàn tay, quỳ xuống trước cửa sổ: “Thượng thiên minh giám, bất luận ngày mai phu quân Tử Thanh sống hay chết, Nhã Hề sinh là người Yến gia, chết là quỷ Yến gia.”
“Nhã nhi…” Vô cùng khiếp sợ nhìn Nhã Hề, Tử Thanh chỉ cảm thấy lòng nóng lên, đỡ lấy thân mình Nhã Hề: “Nhã nhi ngốc.”
“Ta biết ngày mai cái gọi xuất di kỳ thật là trốn thoát khỏi Vân Châu.” Nhìn lệ quang trong mắt Tử Thanh, Nhã Hề cười nhẹ: “Tối nay, ta không khóc, bởi vì đêm nay là khoảnh khắc tươi đẹp của ta, cùng người kết tóc, đời này không phản bội.”

“Tối nay ta không kịp chuẩn bị hoa đường hỉ chúc, Nhã nhi, như vậy thật ủy khuất nàng.” Tử Thanh lắc đầu, kéo nàng vào trong lòng.
Nhã Hề mặt đối mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn cùng Tử Thanh mười ngón tương khấu, thanh âm bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Tử Thanh, đáp ứng ta, mặc kệ ngày mai phát sinh chuyện gì, nàng đều phải hảo hảo còn sống, trở về còn nắm lấy tay ta như thế này.”
“Được…” Tử Thanh gạt đi lệ trên khóe mắt: “Nhã nhi, ngày mai sau khi ra khỏi thanh, nhớ rõ, phải chiếu cố mẫu thân cho tốt.”
“Vâng.”
“Ta còn chưa nghe đủ nàng hát, còn chưa xem đủ nàng múa…”
“Cho dù là một trăm năm, ta cũng sẽ chờ nàng.”
Nhã Hề gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh, cố nén mà nước mắt vẫn rơi xuống.
“Nhã nhi, chờ đã.” Bỗng nhiên, Tử Thanh như nhớ tới cái gì, cắn răng đứng lên, vội vã đi ra khỏi phòng, đứng bên bồn hoa trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở vào, đóng cửa phòng lại.
“Ở cố hương của ta, ngày hai người thành thân thì không thể thiếu nhẫn được.” Tử Thanh nói xong liền cầm cỏ dại trong tay kết thành một vòng tròn, còn thật sự nghiêm trang quỳ xuống trước Nhã Hề: “Nhã Hề, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Dưới ánh nến, ánh hồng khuôn mặt Nhã Hề, cũng làm hồng khuôn mặt Tử Thanh.
Nhã Hề xấu hổ gật đầu, Tử Thanh cầm tay phải nàng, đem nhẫn cỏ nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của nàng.
“Lần này, nàng chân chân thật thật chính là nương tử của ta.” Gượng cười, Tử Thanh kéo nàng vào lòng, ghé sát vào tai nàng: “Đêm động phòng, đừng uổng đêm đẹp.”
Nhã Hề ngàn vạn thẹn thùng: “Thương thế của nàng…”
“Ta chỉ muốn ôm nàng, hảo hảo ngủ một giấc, Nhã nhi hư, nghĩ đi đâu vậy?” Tử Thanh đột nhiên cười tà, giữ chặt Nhã Hề cùng nhau ngã lên giường, ánh mắt thâm tình vẫn không nhúc nhích nhìn Nhã hề đỏ bừng mặt: “Nhã nhi, nàng sợ sao?”
Nhã Hề cười nhìn Tử Thanh, nâng bàn tay mơn trớn mặt mày nàng: “Tử Thanh, chỉ cần có nàng ở bên, cái gì ta cũng không còn sợ nữa.”

“Vậy nếu có ngày ta không ở bên nàng thì sao?”
Mày Nhã Hề nhíu lại: “Ta sẽ kiên cường đứng dậy, chiếu cố cho nương, chờ nàng.”
Tử Thanh giãn mày, cười: “Chúng ta phải nói rõ, nếu có một ngày chúng ta phải chia xa, cả hai đều phải vì nhau mà sống tốt, chờ đợi ngày đoàn tụ.”
“Được…” Nhã Hề kiên định cười, vô hạn thâm tình.
Tử Thanh nhìn môi nàng, bỗng nhiên lòng nóng lên, không nhịn được mà vươn tay nâng cằm nàng: “Nương tử, ta đột nhiên muốn hôn nàng.”
“Cái này…không phải nàng vừa nói chỉ muốn hảo hảo ngủ thôi sao?” Nhã Hề xấu hổ cụp mi lại, không dám nhìn ánh mắt sáng ngời của Tử Thanh.
“Ha ha.” Tử Thanh dang tay ôm Nhã Hề, nước mắt lặng yên rơi xuống, ngày mai vừa dùng không thành kế, không biết Ma Ô sẽ tức giận thành bộ dạng gì nữa? Nếu Hằng vương thực sự có quan hệ với Đột Quyết, hai người đồng thời liên thủ thì khả năng ta bình yên trở về là không…
Tử Thanh, đây sẽ là đêm cuối cùng của chúng ta sao? Nhã Hề run run ôm chặt Tử Thanh, tuy rằng ta không hiểu kế lược, không thể giúp nàng phân ưu, nhưng mà, hung hiểm ngày mai tất nhiên còn hơn ngày ấy nàng quỳ bảo vệ Vân Châu.
“Tử Thanh…” Cúi đầu khẽ gọi, Tử Thanh nghe ra sự run rẩy trong giọng nàng.
Bàn tay trắng nõn thon gầy kéo vạt áo ra, Nhã Hề cởi ngoại vào xuống, xấu hổ nhìn Tử Thanh: “Đêm động phòng…nàng có thể…”
Trái tim, nhất thời cuồng loạn, Tử Thanh chỉ cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu.
“Nhã nhi, đừng…” Có chút khàn khàn, Tử Thanh cuống quít đè lại tay nàng, lắc đầu: “Ta…nhưng người ta có thương tích, hơn nữa, nàng cũng có thương tích…”
Nhã Hề ngửa đầu bỗng nhiên hôn Tử Thanh, đôi môi triền miên quấn quýt làm Tử Thanh không khỏi hít một hơi, không tự chủ được mà ôm lấy khuôn mặt nàng, quên hết tất cả mà hôn thật sâu.
Những ngón tay thon dài dĩ nhiên cởi ra vạt áo Tử Thanh, lúc Nhã Hề muốn cởi ra chiếc áo mỏng bên trong, liền thấy vết thương trên vai nàng: “Vết thương này…”

Tử Thanh nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt: “Đều là vết thương trong quá khứ, nhưng nàng đã nói rồi mà, tối nay không khóc.”
Nhã Hề run rẩy ôm lấy Tử Thanh, đôi môi ấm áp hòa cùng nước mắt nóng bỏng rơi xuống vết thương trên vai Tử Thanh.
Thân mình Tử Thanh run lên, đưa tay ôm lấy eo nàng: “Nhã nhi, đừng hôn xuống nữa…Nếu không…nếu không ta thật sự sẽ không khống chế được mình.”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười, ở bên tai Tử Thanh thổ khí như lan: “Nhã nhi là của nàng…phu quân ngốc…”
“Nhưng mà…vết thương của ta thực sự rất đau…” Mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán Tử Thanh, thương tích một đao kia chém trúng, tực như một con rắn thường trực cắn phá.
“Đau ở đâu?”
“Nơi này…” Theo hướng ngón tay Tử Thanh chỉ, Nhã Hề nhìn thấy rõ ràng một màu hồng chói mắt đã thấm qua lớp vải băng.
“Tử Thanh…” Đau lòng nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng, nước mắt Nhã Hề rơi như mưa xuống giường.
Tử Thanh nhíu mày cười, kéo Nhã Hề vào trong lòng: “Kỳ thật không quá đau, Nhã nhi đừng khóc.”
“Tử Thanh, ngày mai ta có thể ở lại không?”
“Không được, nương cần có nàng là con dâu chiếu cố.”
“Nhưng mà…a…”
Tử Thanh hôn lên môi Nhã Hề thật sâu, không thể được, nếu nàng không đi, rơi vào trong tay Hằng vương thì ngay cả chết ta cũng không thể an tâm.
Hai làn môi tách ra, Tử Thanh cười nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng: “Nhã nhi, nàng thật xinh đẹp.”
“Nàng!” Xấu hổ dựa vào ngực Tử Thanh, Nhã Hề ôm chặt lấy thân thể nàng, cố nén nước mắt, Tử Thanh, đứa ngốc…
Ôm chặt Nhã Hề, ánh mắt Tử Thanh tràn đầy ý cười: “Nhã nhi, đột nhiên ta muốn nghe nàng hát.”
“Được…Ta hát…” Nhã Hề nuốt lệ, vừa định mở miệng lại thành nghẹn ngào.

“Vậy…không bằng để ta hát?” Tử Thanh cười khẽ, hắng giọng.
“Được.” Nhắm hai mắt lại, Nhã Hề đợi Tử Thanh cất tiếng hát bài ca đầu tiên cho nàng.
“Tại sao phải để cô độc vây quanh, nàng ở thế giới bên kia, thâm tình dành cho ta, bằng từ ngữ sao có thể viết hết được, làm sao có thể viết hết được. Không tham lam gì, chỉ cần một ước nguyện. Lại nhớ tới khuôn mặt nàng, ngày ngày đêm đêm, đường đời thật dài, thời thời khắc khắc đều nhìn thấy ánh mắt nàng, nhu tình như nước. Duyên kiếp này để kiếp sau kế tục, ái tình là gì lại khiến người ta sống chết có nhau. Nếu như có nàng làm bạn, chẳng chẳng ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…”
“Nếu như có nàng làm bạn, chẳng cần ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…”
“Đằng sau bài ca này có một cố sự rất buồn rất đẹp, Nhã nhi, chờ ta bình an trở về, ta kể cho nàng từng chút một, được không?”
“Được.”
Nhẹ nhàng hôn lên trán Nhã Hề, Tử Thanh nhắm mắt lại: “Nhã nhi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon…” Nhã Hề run run ôm chặt Tử Thanh, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Tử Thanh, ta muốn nghe nàng hát lần nữa, nghe nàng kể chuyện xưa đằng sau đó, muốn mỗi ngày nàng đều ôm ta ngủ như vậy…Thượng thiên a, ta nguyện dùng ba mươi năm dương thọ đổi cho phu quân Tử Thanh ngày mai vô tai vô hiểm, bình yên trở về.
***
Sắc trời tờ mờ sáng, Tử Thanh tỉnh dậy, nhìn Nhã Hề ngủ say trong lòng thật sâu, lén hôn nàng một cái: “Nhã nhi, trời sáng rồi, nên dậy thôi.”
Nhã Hề run lên, không nỡ giữ chặt Tử Thanh: “Bồi tiếp ta thêm chốc lát, được không?”
“Nhã nhi…” Tử Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu không đi, không còn kịp nữa.”
“Tử Thanh…” Ôm chặt Tử Thanh, nước mắt Nhã Hề đã doanh tròng: “Ôm ta thêm một lần nữa…”
“Ngốc.” Tử Thanh một phen nghẹn ngào: “Chỉ có bình an sống sót mới có cơ hội ngày sau gặp lại.” Trao cho Nhã Hề một nụ cười bình yên: “Ta lại hy vọng về sau mỗi một đêm đều có nương tử đại nhân ôm a.”
“A…” Nước mắt ứa ra, Nhã Hề gật đầu: “Chính nàng nói đấy.”
“Ừ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.