Đọc truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm – Chương 48
Khi đầu óc Nhiếp Thái Thần hồi tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng vô thức, chuông điện thoại đã tắt, còn anh, phát hiện ra mình không hiểu từ lúc nào đã ngồi đờ đẫn dưới sàn nhà. Thế nhưng, anh hoàn toàn không có cảm giác đau do bị ngã, chỉ cảm thấy bên dưới cơ thể êm ái như bông.
Nhiếp Thái Thần liền cúi đầu nhìn xuống, chiếc đệm sô pha mà Ninh Tiểu Thiện tự tay may lấy, lúc này đang ngay ngắn dưới mông anh. Hồi đó, anh còn châm chọc cô tay chân vụng về làm ra cái đệm vừa dày bịch vừa xấu xí, chẳng vuông cũng chẳng tròn.
Nhiếp Thái Thần đứng dậy, nhấc cái đệm ghế lên, sờ vào những đường kim nghiêng ngả trên đó, trước mắt dần hiện ra cái dáng Ninh Tiểu Thiện vụng về cầm kim, nhớ tới cảnh cô ngồi dưới cây đèn bàn, vừa kể với anh những chuyện linh tinh cô gặp ban ngày, vừa cần mẫn “sáng tạo” cái tác phẩm vĩ đại của cô. Cảnh tượng đó, từ trước đến giờ vẫn giống như lật giở một cuốn sách tầm phào hết trang này sang trang khác, dường như chẳng có điểm gì đáng được ghi nhớ. Nhưng giờ đây, Nhiếp Thái Thần lại dường như mê muội, chỉ tiếc rằng không thể đem tất cả những cảnh tượng mà anh từng lơ đãng trước đây, vĩnh viễn dừng lại trước mắt.
Nếu mọi thứ có thể quay về ngày trước…. Nếu mọi thứ có thể quay về ngày trước…
Nhiếp Thái Thần ôm chặt cái đệm sô pha, trong trí não lặp đi lặp lại một câu này, không thể nào dừng lại.
Anh đang hối hận.
Ban đầu, anh còn rất hào hứng nghe cô vui vẻ kể hết chuyện này đến chuyện khác, thi thoảng còn chêm vào vài câu. Nhưng dần dà, anh thà đi ngủ chứ chẳng muốn nghe cô dài dòng những chuyện vặt vãnh kiểu như con chó nhà đồng nghiệp biết tự đi vệ sinh, một người quen nào đó lại đi nơi nào thám hiểm. Cho tới sau nữa, dần dần anh đã quen với việc dừng những từ cửa miệng như “mệt”, “bận” để thoát khỏi vợ.
Bận rộn luôn luôn là cái cớ để đối phó với những người không quan trọng.
Câu nói từng đọc được ở đâu đó, lúc này đây giống như một lưỡi dao thọc sâu vào trái tim anh.
Kính coong! Tiếng chuông cửa vang lên giòn giã.
Cùng với đó, một chùm ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt bỗng rọi ra từ túi áo của Nhiếp Thái Thần.
Anh giật nảy mình, bên tai lùng bùng những lời nói của ông lão.
Đứng trước cửa, bàn tay phải đang cầm tay nắm đã túa mồ hôi.
Mở cửa ra, Tô Tiêu tay cầm điện thoại di động, sắc mặt tinh nghịch, lắc lắc nó trước mặt anh:
– Anh để rơi điện thoại ở nhà tôi!
Nét mặt này, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngượng nghịu xấu hổ của cô ta vừa nãy:
– À… Cảm… cảm ơn nhé… – Nhiếp Thái Thần nhận lấy điện thoại, nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, miệng lưỡi thường ngày cũng được coi là nhanh nhảu của anh, giờ bỗng như cứng lại.
– Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à? – Tô Tiêu liếc nhìn về phía sau anh.
– Ờ… Mời vào! – Nhiếp Thái Thần ngẩn ra một thoáng, rồi hơi bối rối tránh sang bên cạnh. Đôi mắt lanh lợi, ánh mắt tinh nghịch trước mắt, rõ ràng là thuộc về một người xa lạ, nhưng tại sao lại thu hút ánh nhìn của anh đến thế? Ngay cả trong tim anh cũng đã dâng lên một cảm giác hết sức lạ thường.
Vừa vào trong nhà, Tô Tiêu bỗng trở nên im lặng một cách khác lạ. Cô ta mím môi, cứ thế bước chân chầm chậm trong phòng khách, đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua từng món đồ đạc trong nhà. Tấm rèm cửa màu trắng ngà tua rua buông rủ, mặt bàn gỗ bày búp bê sứ và gấu Winne, và cả những bức tranh vải ghép treo trên tường, đều lưu lại dấu tay cô ta. Một vẻ hạnh phúc mơ màng, thấp thoáng hiện trên khuôn mặt.
Nhiếp Thái Thần nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Tô Tiêu, nhưng lại đột nhiên cảm thấy dưới bàn tay phải bỏng giãy. Cúi xuống nhìn vào túi áo, vầng sáng tỏa ra từ túi gấm đã càng thêm chói lọi, trong chớp mắt, lại “soạt” một tiếng bay vọt ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh, vạch thành một đường thẳng ngũ sắc đan xen giữa không trung. Đầu bên kia của đường thẳng rơi ngay lên người Tô Tiêu, lúc này đang đứng quay lưng với anh, chăm chú nhìn vào bức ảnh cưới bày trên tủ.
Một vầng hào quang lộng lẫy bỗng chốc đã thắp sáng những đường nét quanh người Tô Tiêu, vô số đốm sáng rực rỡ bay vòng quanh người cô như hoa tuyết. Nhìn kỹ lại, toàn bộ cơ thể cô ta bỗng toát ra một vẻ huyền ảo mơ hồ gần như trong suốt, giống như một nàng tiên từ một thế giới khác lạc chân tới nơi này.
Ngón tay cô ta, lưu luyến rời khỏi khung ảnh cưới của Nhiếp Thái Thần và Ninh Tiểu Thiện trên tủ, sau một tiếng thở dài khe khẽ như có như không, cô chầm chậm quay người lại.
– Xin lỗi, muộn thế này em mới trở về!
Khuôn mặt ấy, đâu còn là Tô Tiêu nữa. Đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, đôi môi ấy, rõ rành rành là Ninh Tiểu Thiện.
Tim Nhiếp Thái Thần bỗng đập lên dồn dập. Anh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cô gái rất đỗi thân quen trước mắt.
– Lúc nào em cũng muốn trở về sớm hơn, nhưng em không tìm được đường về nhà. – Tô Tiêu, hay nói cách khác là Ninh Tiểu Thiện, buồn bã cong bờ môi nhỏ, trong đôi mắt to tròn long lanh vệt nước mắt tủi hờn – Cho tới tận hôm nay, có một ông lão áo đen cho em một chiếc túi gấm biết tỏa sáng và còn biết bay nữa, bảo em đi theo nó, em mới…
Cô còn chưa nói hết, Nhiếp Thái Thần đã chạy ào lại, ôm chầm lấy cô, cúi gục đầu ghé sát bên tai cô, thì thầm trong nghẹn ngào:
– Là em sao, đúng là em đã trở về ư?
– Anh, anh ôm em chặt quá, em sắp tức thở tới nơi rồi! – Ninh Tiểu Thiện mở to mắt, cong môi nói – Hôm nay anh làm sao vậy, em thấy anh rất lạ…
– Đừng nói gì, đừng nói gì hết, hãy nghe anh nói, Tiểu Thiện! – Nhiếp Thái Thần đứng thẳng người, dịu dàng nâng khuôn mặt vợ lên như nâng niu một báu vật cực kỳ trân quý, nói trong nước mắt – Là lỗi tại anh, anh không nên coi thường cảm nhận của em, anh không nên viện cớ bận việc, anh không nên tỏ ra khó chịu với em… Đều là lỗi của anh! Em hãy quay về, được không? Chúng mình bắt đầu lại từ đầu!
– Anh, anh đang nói gì thế? – Ninh Tiểu Thiện ngơ ngác nhìn anh, còn đưa tay sờ lên trán chồng – Không phải anh bị sốt đấy chứ?
– Tiểu Thiện… – Nhìn vào đôi mắt mà anh ngày nhớ đêm mong. Nhiếp Thái Thần không thể kiềm lòng được nữa, lại ôm xiết cô vào lòng – Nếu ông trời đã cho em trở lại, anh có chết cũng không để em rời xa anh. Hãy cho anh một cơ hội, anh nguyện dùng tất cả để bù đắp, chỉ cần em ở lại bên anh.
– Bù đắp… – Sắc mặt Ninh Tiểu Thiện bỗng từ từ biến đổi – Đúng là có thể ư?
Nhiếp Thái Thần vùi mặt vào trong tóc vợ, gật đầu thật mạnh.
– Đúng thứ gì mới có thể bù đắp được? – Giọng Ninh Tiểu Thiện xa xăm.
– Bất cứ thứ gì đều có thể! – Nhiếp Thái Thần dứt khoát – Dù phải dùng cả tính mạng của anh.
Khóe miệng Ninh Tiểu Thiện hiện lên một nụ cười rạng rỡ, dường như đã đợi được một thứ mong chờ từ rất lâu.
– Tính mạng cũng có thể ư… – Đôi tay đang ôm chặt lấy Nhiếp Thái Thần chầm chậm dịch chuyển lên gáy anh.
– Có thể, có thể, thứ gì cũng có thể! Chỉ cần em ở lại bên anh! – Nước mắt Nhiếp Thái Thần chảy xuôi theo mái tóc cô.
Nhưng, Nhiếp Thái Thần đang chìm đắm trong niềm vui bất ngờ và nỗi đau thương, không phát hiện ra bàn tay nhỏ nhắn trên lưng anh vụt cái đã mọc lên tua tủa lông đen, những móng tay ửng hồng thình lình tím đen một mảng, mọc dài ra hơn năm tấc, nhọn hoắt và sắc lẹm như mũi dao, cứ thế đâm thẳng về sau cổ anh.
“Phập” một tiếng, Nhiếp Thái Thần đột nhiên cảm thấy nơi hõm cổ có thứ gì đó lông lá chạm phải, kèm theo cảm giác đau nhói sượt qua. Cơ thể mềm mại của Ninh Tiểu Thiện trong lòng anh, chớp mắt đã trở nên lạnh băng và cứng ngắc như đá tảng. Nhiếp Thái Thần ngẩng phắt lên nhìn, thì người trước mắt đâu còn là vợ mình nữa, mà rành rành là một con quái vật mình người đầu thú, trên đỉnh đầu chĩa ra bốn chiếc sừng xanh. Và trên bộ móng vuốt khổng lồ sắc nhọn đang giơ cao của nó, lủng lẳng một con gấu Winne bông xù, những móng vuốt nhọn hoắt đã cắm xuyên qua bụng con gấu, đầu nhọn lấp lò thò ra ở bên kia.
Nếu không có con thú bông đột ngột xuất hiện giúp Nhiếp Thái Thần chặn đứng bộ móng vuốt kia, e rằng bây giờ, anh không chỉ đơn giản là bị xước một chút da sau gáy.
Nhiếp Thái Thần rú lên một tiếng, đẩy bật con quái vật ra, lùi lại phía sau. Chưa được mấy bước, đã phát hiện ra từ ngực cho tới bụng mình bị một sợi dây quái dị, mảnh và trắng như tơ tằm dính chặt. Đầu bên kia của sợi tơ, lại mọc ra từ tai của con quái thú.
– A… thả ta ra… Ngươi là ai? – Nhiếp Thái Thần lập bập hét lên, ra sức giãy giụa, thế nhưng sợi tơ trắng vẫn lôi anh về phía con quái vật từng chút một.
Cái giống có phần đầu hơi giống với sơn dương, song lại hung tợn hơn sơn dương cả trăm lần kia, há ngoác cái miệng lởm chởm răng nanh, hất tung con gấu Winne cản đường đi, nhìn Nhiếp Thái Thần đang mỗi lúc một gần, bật ra những tiếng hừ hừ. Cặp mắt lồi vằn vện tia máu của nó đầy vẻ tham tàn khi nhìn thấy con mồi.
Nhiếp Thái Thần giằng giật kịch liệt sợi tơ trắng bám trước ngực, nhưng nó còn dai bền hơn cả sắt thép, dù anh có gắng sức đến đâu, cũng không mảy may suy suyển.
– Cứu tôi với… Cứu tôi… Thả ta ra! – Nhìn thấy cái mồm rộng ngoác lòng thòng nước dãi của con quái vật đã sắp chạm vào cơ thể mình đến nơi, Nhiếp Thái Thần chỉ còn biết ôm chặt lấy đầu theo bản năng.