Đọc truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm – Chương 22
Đứa bé này, lớn lên chắc hẳn sẽ là một cô gái xinh đẹp! – Đào Ngang nhìn chăm chú vào khuôn mặt dễ thương của bệnh nhân nhỏ tuổi.
Đó là một khuôn mặt mịn màng tới mức tưởng như chạm tay vào là ứa nước, mái tóc ngắn ngang cổ đen và mềm mại, mang vẻ óng ả tự nhiên, xòe ra đều đặn trên gối; hàng mi dài và dày như cánh quạt êm ả phủ rợp trên đôi mắt đang mở hé, cặp đồng tử dưới hàng mi xanh thăm thẳm hệt như sắc màu của một mặt biển trong xanh nhất – một màu sắc vô cùng hiếm thấy! Nhìn lâu vào đôi mắt ấy, ánh nhìn tựa như tảng đá rơi vào trong nước, cứ tự nhiên chìm hút xuống. Sắc xanh tuyệt đẹp hiếm có kia, bất chợt khiến Đào Ngang sực nhớ tới một giấc mơ mà anh thường gặp gần đây…
Ánh dương rực rỡ khắp trời, từ màu vàng kim biến thành màu lam thẫm, đáy biển và bầu trời tựa như đã hoán đổi vị trí cho nhau. Trong khoảng bao la vô tận, vài cụm lông vũ bông xốp lững lờ bay, vui tươi và tự do phiêu diêu lên cao với một dáng vẻ tuyệt mỹ như khiêu vũ.
Ánh mắt Đào Ngang rời khỏi đôi mắt cô bé, khẽ nhíu mày, bởi vì vẻ trắng bệch thiếu hồng hào trên khuôn mặt, và đôi môi nhỏ chốc chốc lại mím chặt lại vì khó chịu điều gì, chợt khiến anh thấy xót lòng.
– Nghe nói Lưu Vũ đã nhập viện từ rất lâu, nhưng trong bệnh án không ghi lại thời gian nhập viện, nên chúng tôi cũng không biết chính xác tuổi của cô bé. – Cô y tá Bình vừa thu dọn thuốc trong xe đẩy, vừa nói với vẻ thương cảm – Cô bé này thật đáng thương, vừa mới nhập viện đã mắc bệnh máu trắng mạn tính, sau khi thực hiện ca phẫu thuật ghép tủy sống, cứ tưởng rằng cô bé có thể bình phục rồi xuất viện, nhưng kiểm tra lại phát hiện ra nội tiết tuyến yên của cô bé có hiện tượng bất thường, toàn bộ cơ thể ngừng phát triển. Cho tới bây giờ, vẻ ngoài của cô bé xem ra vẫn không quá tám tuổi.
– Tại sao trong bệnh án không ghi rõ thời gian nhập viện và số tuổi thực của bệnh nhân? – Đào Ngang nghi hoặc hỏi.
Cô Bình lắc đầu, trả lời một cách ái ngại:
– Bệnh án gốc của Lưu Vũ đã bị thất lạc, bệnh án lập lại sau đó đã thiếu mất hai mục này. Nguyên nhân cụ thể là gì, tôi cũng không được biết. Khi tôi tiếp nhận Lưu Vũ, tình trạng của cô bé đã y hệt như thế này. Tôi chỉ biết có vậy.
– Ai là bác sĩ điều trị chính của cô bé? – Đào Ngang hỏi tiếp.
– Là viện trưởng! – Vừa nhắc tới hai chữ viện trưởng, sắc mặt y tá Bình lập tức trở nên rạng rỡ – Nghe nói hồi trước, sau khi cô bé được bố mẹ đưa tới bệnh viện, bố mẹ nó đều biến mất tăm, chỉ hàng tháng gửi khoản viện phí cao ngất ngưởng vào tài khoản của bệnh viện, chứ chưa bao giờ thấy tới thăm con gái. Dù sao thì tôi cũng chưa gặp họ lần nào. Không biết là cái loại bố mẹ gì nữa! – Cô ta bĩu môi khinh khỉnh, nói tiếp – Viện trưởng của chúng tôi thấy cô bé thực đáng thương, không những đích thân làm bác sĩ điều trị chính, thường ngày cũng chăm chút rất ân cần, còn căn dặn chúng tôi phải quan tâm nhiều hơn tới cô bé, cố gắng để nó có cảm giác như có gia đình, có người thân.
Đào Ngang không nói gì, chỉ lục lọi trong trí não những ký ức về vị viện trưởng này. Trong ấn tượng của anh, viện trưởng là một người đàn ông trung niên vô cùng phong độ, phía sau cặp kính sáng bóng là một đôi mắt thông tuệ và hiền hòa. Tính tới giờ, họ mới chỉ có duyên gặp mặt một lần. Vào ngày đầu tiên khi anh tới bệnh viện Vĩnh Phục công tác, theo quy tắc của bệnh viện, anh đã tới phòng viện trưởng chào hỏi, trò chuyện xã giao với nhau vài câu.
– Bác sĩ Đào, tôi còn phải đi thay băng cho người khác, tôi đi trước nhé! – Cô Bình chào Đào Ngang, rồi lại kéo anh sang bên cạnh, thì thầm – Chuyện tôi quên không khóa phòng, để Lưu Vũ chạy ra ngoài vừa nãy, cậu tuyệt đối đừng nói với ai khác nhé, nếu không tiền thưởng tháng này của tôi coi như đi tong! Viện trưởng đã đặc biệt căn dặn chúng tôi rằng, nếu trong phòng bệnh không có người, nhất định phải khóa cửa thật kỹ. Lưu Vũ dù sao cũng là một đứa trẻ đặc biệt, nó mà chạy ra ngoài, ngộ nhỡ xảy ra việc gì, thì phiền phức lắm đấy.
– Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không nói đâu. – Đào Ngang cười – Cô mau đi làm việc đi, tôi trông cô bé một lúc rồi cũng đi luôn đây.
– Ừ! – Cô Bình vô cùng cảm kích, đẩy chiếc xe ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi chắc chắn y tá Bình đã đi khuất, Đào Ngang bèn đóng cửa lại, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất. Anh móc từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa, nắm lấy quả cầu trông như pha lê to bằng ngón tay cái móc trên đó, những quầng sáng màu đỏ nhạt từ quả cầu lan tỏa từng đợt như thủy triều, nhuộm đỏ ngón tay Đào Ngang, từ trong tâm của quả cầu dội ra từng đợt rung động khe khẽ rất đều đặn.
Anh ấn nhẹ các ngón tay trái lên đỉnh quả cầu, miệng lầm rầm tụng niệm một câu gì đó, ánh sáng và sự rung động lập tức biến mất, nó lại trở về với hình dạng của một quả cầu pha lê trang trí hết sức bình thường.
– Cuối cùng cũng đã tìm thấy… – Anh thu chùm chìa khóa lại, lẩm nhẩm, vẻ nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Anh khẽ khàng bước tới bên giường bệnh, nghiêng đầu quan sát Lưu Vũ ngay từ đầu đã coi như anh không hề tồn tại. Cô Bình nói rằng, đứa trẻ này hầu như không bao giờ nói năng, giống như đang sống ở một thế giới khác.
Đôi mắt của Đào Ngang và đôi mắt của Lưu Vũ, cùng tồn tại trong một không gian, nhưng không hề giao nhau. Ánh mắt của đứa bé, trầm lặng lạnh lẽo, cố ý tách biệt khỏi tất cả những thứ muốn tiếp cận chúng.
Đào Ngang vén vạt áo blu lên, rất tự nhiên ngồi xuống đất, giữ thẳng người, lúc này, góc nhìn của anh vừa hay đối diện với khuôn mặt của Lưu Vũ đang nằm nghiêng trên giường. Có lẽ độ cao này là thích hợp nhất để cho một người lớn trò chuyện với một đứa trẻ.
– Anh tên là Đào Ngang. – Anh nhìn Lưu Vũ mỉm cười, tự giới thiệu.
Nửa khuôn mặt của Lưu Vũ chìm dưới chiếc gối bông mềm mại, cặp mắt xanh ngưng đọng trong bầu không khí tĩnh mịch, ánh nhìn như xuyên thấu qua Đào Ngang, rơi vào một phương vô định nào đó.
– Em bao nhiêu tuổi rồi? – Anh không để tâm đến phản ứng của đứa trẻ, tiếp tục thân thiện hỏi han.
Lưu Vũ vẫn hoàn toàn không chút phản ứng, chỉ có hai hàng mi dày chớp chớp vài cái một cách vô thức.
Đào Ngang gãi gãi đầu, im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:
– Em thích những khóm hoa phấn dưới sân phải không?
Anh còn nhớ một tiếng trước, sau khi dùng cơm trưa xong, anh đang ngồi nghỉ bên dưới giàn nho trong vườn hoa bệnh viện, có một con ong mật bay qua trên vạt hoa phấn đang kỳ nở rộ phía trước giàn nho. Ánh mắt biếng nhác của anh nhìn theo đường bay của con ong, tới trước một ô cửa sổ trên tầng ba của tòa nhà khu điều trị bên trái. Vệt nắng xuyên chênh chếch qua lớp kính trong suốt, một chiếc bóng bé xíu đơn độc xuất hiện sau khung cửa, những đường nét lờ mờ in trên đó, phảng phất như được phủ lên một màn xanh lam nhàn nhạt, rồi lập tức biến mất. Có lẽ đó chỉ là một ảo giác, nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt của anh chạm vào bóng người đó, anh cảm giác đằng sau lớp kính dường như có một đôi mắt tuyệt vọng.
Chính bởi cảm giác lạ lùng này, anh đã đi thẳng vào khu điều trị. Phía trước khung cửa sổ cuối cùng tại hành lang tầng ba, anh nhìn thấy một bệnh nhân nhỏ tuổi đang kiễng chân nhìn ra bên ngoài – Lưu Vũ.
Nghe thấy lời này, một cơn xao động rất khó phát giác vụt qua trong đáy mắt Lưu Vũ.
– Ngày mai anh sẽ hái mấy bông hoa phấn cho em chơi nhé! – Đào Ngang ngồi dưới nền nhà giống như một đứa trẻ to xác ngây thơ, vừa nói vừa khoa chân múa tay – Hoa phấn rất thú vị, rút nhị của nó ra có thể làm bông tai đấy, khá nhiều bé gái đều thích chơi trò này. – Nói rồi, anh dừng lại một lát, đôi tay buồn bã hạ xuống, khẽ cười – Em gái anh cũng rất yêu hoa phấn. Hồi đó, nó cũng tầm tuổi em bây giờ…
Đôi môi Lưu Vũ khe khẽ mấp máy mấy cái.
Biểu cảm thoáng qua này không lọt khỏi mắt Đào Ngang. Anh vẫn bình thản như không, đưa ra câu hỏi với giọng thương lượng:
– Hay là, ngày mai anh đưa em ra vườn hoa, để em tự tay hái hoa phấn, tranh thủ lúc này đang đúng mùa hoa nở, thế nào?
Nụ cười trong sáng không vương một chút mưu toan trên khuôn mặt anh đã nhuộm lên một tầng ánh nắng mà mắt thường không thể nào nhìn thấy trong căn phòng âm u nhợt nhạt. Dường như, anh mới chính là đứa trẻ đang khao khát được ra ngoài chơi đùa. Trong mắt anh ánh lên niềm vui chân thực và chút ít mãn nguyện.
Sau một hồi lâu im lặng, hàng mi của Lưu Vũ càng rủ xuống thấp hơn, giọng nói non nớt mong manh giống như những hạt thủy tinh yếu ớt không may chạm phải nhau:
– Không cần…
Cô bé quay mặt, càng vùi sâu hơn vào trong gối.
Đào Ngang sững người. Tuy rằng đã bị từ chối, nhưng anh lại mừng rỡ vô cùng. Kỳ thực, mục đích của anh không phải là khiến cô bé đồng ý, mà chẳng qua chỉ muốn dẫn dắt cô bé phá bỏ rào cản với thế giới bên ngoài mà thôi. Nó chịu nói chuyện với anh, dù chỉ là hai chữ, cũng đáng mừng lắm rồi.
– Tại sao, lại không cần? – Đào Ngang không định bỏ qua cơ hội để giao tiếp với đứa bé.
Lưu Vũ không chịu mở miệng nữa, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt lấy mép chăn, cơ thể càng cuộn tròn lại.
Đào Ngang nhìn chăm chăm vào cô bé hồi lâu, chầm chậm đưa tay ra, thận trọng đặt lên vầng trán chẳng mấy ấm nóng của nó.
Có lẽ do bẩm sinh quá trầm lặng, hoặc có lẽ là chẳng thèm phản ứng, mà Lưu Vũ không hề có ý phản đối cử chỉ thân mật nho nhỏ này, vẫn nằm im bất động để mặc cho hơi ấm từ bàn tay anh thẩm thấu vào trong cơ thể, thậm chí còn nhắm mắt lại như cũng thấy ít nhiều dễ chịu.
– Phòng bệnh này đáng lẽ không phải là nơi em ở.
Hồi lâu, Đào Ngang thu tay về, thì thầm với vẻ xót thương và buồn bã.
Cánh cửa khép hờ “kẹt” lên một tiếng rồi mở ra, vị viện trưởng đã nhiều ngày không gặp khoan thai bước vào.
Thấy vậy, Đào Ngang vội vàng đứng dậy, cất lời chào viện trưởng với vẻ hơi bối rối.
– Cậu là… – Viện trưởng đẩy gọng kính lên, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra – À, là cậu Đào mới tới đúng không?
– Vâng, cháu là Đào Ngang. – Đào Ngang tránh sang một bên, nói – Vừa rồi tình cờ đi qua, gặp cô Bình, thấy cô ấy vừa lấy thuốc vừa ôm đống hồ sơ, cháu liền giúp cô ấy mang đồ tới phòng bệnh này.
Viện trưởng cười, gật gật đầu:
– Cậu mới tới, rảnh rỗi cũng nên thường xuyên thăm thú các phòng bệnh, rất có ích cho việc tăng thêm kinh nghiệm công tác.
Nói rồi, ông bước tới bên cạnh Lưu Vũ, thân mật xoa đầu cô bé, nhỏ nhẹ hỏi han có khó chịu chỗ nào không. Cô bé trả lời ngắn gọn bằng một giọng nói rất yếu ớt mà chỉ có viện trưởng mới nghe thấy được. Xem ra, giữa hai người họ có một sự hòa hợp mà người khác không thể chạm tới.
– Viện trưởng… – Đào Ngang ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định bước tới bên viện trưởng, hỏi – Có thể hỏi bác vài câu được không?
Viện trưởng quay đầu nhìn anh, rồi lại ngoảnh sang nói với Lưu Vũ:
– Cháu ngủ một lát đi, hai tiếng sau bác sẽ kiểm tra kỹ cho cháu. – Nói xong, ông ra hiệu cho Đào Ngang đi theo ông ra ngoài phòng bệnh.
Đứng ở hành lang, viện trưởng tiện tay khép cửa lại, hỏi Đào Ngang:
– Cậu hỏi đi!
– Nghe nói, Lưu Vũ là một đứa trẻ bị bỏ rơi?
Viện trưởng gật đầu:
– Đúng thế, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Bố mẹ cô bé hàng tháng đều gửi một khoản tiền viện phí lớn vào tài khoản của bệnh viện.
– Chỉ có vậy thôi? – Đào Ngang chau mày – Họ chưa từng tới thăm Lưu Vũ?
– Đúng vậy! – Viện trưởng ái ngại nói – Từ sau khi Lưu Vũ nhập viện, bố mẹ nó chưa bao giờ xuất hiện. Đúng là khá bất thường.
– Có thể liên lạc được với bố mẹ cô bé không? – Đào Ngang đột nhiên hỏi một câu, rồi lập tức giải thích – Sao lại có thể quẳng con mình ở đây rồi chẳng thèm ngó ngàng gì tới? Lẽ nào chúng ta không thể thử nghĩ ra cách gì hay sao?
– Thực sự là không còn cách nào! – Viện trưởng lắc đầu – Bệnh viện cũng đã thử liên lạc với họ, nhưng địa chỉ và số điện thoại họ để lại trước đây đều là giả. Tôi cũng không thể nào hiểu được hành vi của họ.
– Ra là vậy… – Đào Ngang có chút thất vọng, rồi lại sực nhớ tới bệnh án của Lưu Vũ, lại nói – Còn tuổi của Lưu Vũ nữa, nghe nói, trong bệnh án lại không hề ghi rõ.
– Ồ, đây là thiếu sót của chúng tôi. Trước kia, khi viện trưởng cũ tại nhiệm, công tác quản lý của bệnh viện khá là lỏng lẻo. – Viện trưởng trả lời với vẻ bất lực, rồi hỏi – Lưu Vũ là một bệnh nhi đặc biệt, chắc là cô Bình đã kể cho cậu nghe về bệnh tình của cô bé?
Đào Ngang gật đầu.
– Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tích cực tìm kiếm nguyên nhân khiến cơ thể cô bé không phát triển được, hy vọng có một ngày, nó có thể khỏe mạnh rời khỏi nơi đây. – Nói tới đây, viện trưởng dường như sực nhớ ra điều gì, giọng nói bỗng trở nên gấp gáp – Về việc của Lưu Vũ, lần sau chúng ta nói tiếp nhé. Tôi có hẹn với người ta, phải đi ngay.
– Vâng, chú cứ đi đi! – Đào Ngang tỏ vẻ áy náy – Thật ngại vì đã mất thời gian của chú.
– Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ hiếm có ai quan tâm và chu đáo với bệnh nhân được như cậu. – Viện trưởng vỗ lên vai anh.
Đào Ngang liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng, cười khẽ:
– Cô bé đáng lẽ không nên thuộc về những nơi như phòng bệnh.
Viện trưởng hơi sững sờ, rồi lập tức tỏ vẻ tán đồng:
– Sau này, trong công việc có vấn đề gì, cứ tới tìm tôi. Một đứa bé như cậu, tôi mới gặp lần đầu tiên.
Cái bóng cao ráo của viện trưởng vội vã biến mất ở đầu kia của hành lang. Đào Ngang gãi gãi đầu. Từng này tuổi rồi, hiếm khi bị người khác gọi là “đứa bé” này “đứa bé” nọ nữa, cảm giác hình như cũng khá hay ho.
Sau khi chắc chắn viện trưởng đã đi khỏi, Đào Ngang lại trở vào phòng Lưu Vũ. Cô bé đã nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Đào Ngang bước lại gần, khẽ khàng nhặt lấy một sợi tóc rụng trên gối cô bé, sau đó đi ra khỏi phòng.
Nhìn đồng hồ, đã là hai giờ rưỡi chiều, trên hành lang trước đó còn vắng lặng, giờ đã có thêm không ít bệnh nhân hoặc người nhà ra ngoài đi lại. Đang đi, Đào Ngang bất giác ngoảnh lại nhìn, phòng bệnh của Lưu Vũ nằm ở cuối cùng của tầng này, chẳng có ai đi về phía đoạn đường cụt không có lối thông đó.
Nơi đó không hề có một rào cản hữu hình, nhưng lại có một ranh giới vô hình, cách ly hoàn toàn gian phòng bệnh số 127, nơi chỉ có một bệnh nhi tên là Lưu Vũ.
Xuống dưới tầng, đi ra khỏi tòa nhà khu điều trị, khi băng qua vườn hoa, ánh mắt Đào Ngang vô thức dừng lại trên khóm hoa phấn đang nở rực rỡ. Hai bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang cười rộn rã đứng trước khóm hoa, trên tay mỗi bé đều cầm hai bông hoa phấn, bứt lấy nhụy hoa dài và mảnh như sợi tóc, rồi móc lên tai, điệu đà lúc lắc đầu, khiến những quả cầu màu trắng ở cuối nhụy hoa lắc qua lắc lại, giống như vừa đeo lên cho mình một chuỗi bông tai đẹp nhất.
– Anh ơi, hoa phấn nở hoa, anh hái cho em đi!
– Anh ơi, xem em làm bông tai từ hoa phấn này!
– Anh ơi, em đeo bông tai em tự làm đấy, đẹp không?
Một giọng nói thơ ngây và quen thuộc chợt vang vọng lại từ một không gian hư vô nào đó tựa như nước tràn về, va đập trong đáy lòng vốn tĩnh lặng của Đào Ngang.
Hồi nhỏ, mỗi khi đầu hạ, em gái anh rất thích chạy tới ven bức tường bao sau nhà, hái lấy hai bông từ cụm hoa phấn mọc ở chân tường, rồi thận trọng rút từ chính giữa những cánh hoa ra vòi nhụy dài mảnh với phần cuối là một quả cầu nhỏ xíu rất dễ thương, rồi dính lên dái tai của mình, cố ý lắc lư cái đầu bé nhỏ khiến nhụy hoa đung đưa qua lại, giống hệt như hai bé gái đang đứng trước mặt anh.
Nếu không có cái đêm mười bảy năm về trước, thì nụ cười của em gái đáng lẽ vẫn sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành cùng cô bé, mà không vĩnh viễn trở thành một phần ký ức của anh…
Một con ong mật nhỏ vo ve lượn trên khóm hoa rồi bay đi. Đào Ngang lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ miên man, tiếp tục đi về phía tòa nhà chính của bệnh viện.
Đào Ngang không đi theo đường lớn, mà đi tắt qua con đường nhỏ rải sỏi hai bên trồng đầy vạn niên thanh. Chưa đi được mấy bước, những tiếng ồn ào từ đầu bên kia con đường bỗng vọng đến bên tai Đào Ngang.
– Xét nghiệm máu rồi thì đã sao, kết quả tương thích thì đã sao? – Một người đàn ông trung niên gầy quắt mặc áo bệnh nhân đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế đá đằng sau con đường nhỏ, mặt mũi cau có nói oang oang vào điện thoại – Tủy sống mà có thể tùy tiện rút ra được à? Chẳng may xảy ra sự cố gì, trách nhiệm lớn như thế ai sẽ gánh vác? Một đứa trẻ mới vài tuổi đầu, cái mạng của nó có đáng tiền hơn cái mạng của tôi không? Tôi không đời nào lại làm cái việc như hiến tặng tủy sống đâu! Nói cho bệnh viện biết, tôi từ chối, đừng làm phiền tôi nữa! Còn nữa, nếu bọn họ dám tiết lộ chuyện này cho báo chí, tôi sẽ cho bọn họ sống không được yên thân!
Nói xong, người đàn ông trung niên thở phì phì ngắt điện thoại quăng cho một thanh niên mặc áo vest đứng bên cạnh.
– Tổng giám đốc Tào… – Người thanh niên hết sức thận trọng nhắc nhở – Trước đây ngài đã xuất hiện trước truyền thông vô cùng rầm rộ, kêu gọi mọi người cùng tới bệnh viện xét nghiệm máu, cống hiến một phần sức lực cho những bệnh nhân mắc bệnh máu trắng cần được thay tủy sống, bây giờ…
– Cậu thì hiểu cái quái gì? – Người đàn ông giận dữ trừng mắt nhìn anh ta – Trước đây tôi làm như vậy, chỉ là để nâng cao hình tượng của tôi, rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của tập đoàn chúng ta! Ai mà biết được tủy sống của cái đứa bé sống dở chết dở ấy có đúng là tương thích với tôi hay không?
– Vâng vâng… – Người thanh niên khá run sợ trước giọng điệu của người đàn ông trung niên, gật đầu như bổ củi.
Đào Ngang lạnh lùng nhìn lướt qua hai kẻ đó, rồi im lặng cất bước đi tiếp.
Là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành huyết học của học viện y học hàng đầu trong nước, Đào Ngang đã từ chối lời mời chào của một bệnh viện lớn trong thành phố, chủ động tới bệnh viện Vĩnh Phục công tác. Việc này, đối với một bệnh viện tuyến hai ở ngoại thành, tiền thân chỉ là một trạm xá, chắc chắn là một tin tức không bình thường. Sự chú ý của đồng nghiệp dành cho anh từ khi anh tới nhận việc đến nay chưa bao giờ giảm, lại thêm Đào Ngang là một anh chàng cao ráo khôi ngô, khi khoác lên người chiếc áo blu trắng tinh không một mảy bụi, nổi bật vẻ điềm tĩnh chín chắn, đã cộng thêm cho anh một phong thái rất đặc biệt. Sự xuất hiện của anh đã khiến các nữ đồng nghiệp độc thân trong bệnh viện làm việc nhiệt tình gấp mấy lần bình thường. Văn phòng khoa huyết học số 2 từ đó cũng trở nên hết sức rộn ràng, oanh qua yến lại dập dìu không ngớt.
Đối diện với sự tò mò của đồng nghiệp và ánh mắt cuồng nhiệt của các đồng nghiệp nữ, Đào Ngang luôn cười trừ cho qua chuyện. Ngoài những lời hỏi thăm xã giao bắt buộc ra, anh rất hiếm khi la cà tán dóc khi rảnh rỗi như những đồng nghiệp kỳ cựu, mà hễ có thời gian, anh thường ngồi trong văn phòng đọc tài liệu và sách chuyên ngành. Là một bác sĩ mới tới làm việc được hai tuần, Đào Ngang vô cùng chăm chỉ đi theo chủ nhiệm khoa, qua lại các phòng bệnh, nhằm đặt nền móng vững chắc cho việc chính thức nhận công tác vào tháng sau. Biểu hiện của anh đã từng khiến tất cả các đồng nghiệp phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Thế nhưng, Đào Ngang vốn dĩ chưa bao giờ đi muộn về sớm, từ tuần trước tới nay đã liên tiếp đi làm muộn bảy lần, thậm chí tới cả việc trực cuối tuần cùng tìm đủ mọi cách nhờ người thay thế. Chủ nhiệm khoa ngày càng tỏ ra khó chịu với anh. Trước những “tật xấu” gần đây của anh, đồng nghiệp ngoài thái độ ngạc nhiên, cũng lời ra tiếng vào không ít. Nhưng Đào Ngang cứ như không có chuyện gì, hàng ngày vẫn bình thản làm đúng phận sự của mình. Đám y tá tinh mắt lại có máu bà tám, vào một buổi trưa, đã bắt gặp anh hái một bó hoa phấn trong vườn hoa, sau đó mặt mũi tươi cười đi vào khu điều trị.
Tóm lại, hàng loạt những hành vi của Đào Ngang ngày càng bị mọi người coi là dở hơi. Hỏi anh, thì anh hoặc chỉ cười mà không đáp, hoặc là lảng sang chuyện khác, khiến mọi người cũng phải bó tay.
Hôm nay, Đào Ngang lại hái một bó hoa phấn, đi vào phòng số 127 trên tầng ba khu điều trị.
Cô Bình vừa cho Lưu Vũ uống thuốc xong, đang định đi ra thì gặp Đào Ngang. Liếc nhìn bó hoa trong tay anh, cô ta bèn chép miệng nói:
– Bác sĩ Đào này, người biết thì biết rằng cậu đang chăm sóc một cô bé không hề quen, nhưng người không biết lại tưởng rằng bệnh nhân phòng này là con gái của cậu đấy! Cậu thật quá tận tình với Lưu Vũ!
Đào Ngang ngượng nghịu gãi đầu, nói:
– Cô bé này nằm một mình ở đây thật đáng thương, dù sao dạo này tôi cũng không bận, rảnh rỗi thì tới thăm nó thôi.
– Được rồi được rồi, không làm phiền cậu cống hiến tình yêu thương nữa! – Cô Bình le lưỡi với anh, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lưu Vũ vẫn giống như thường ngày, mắt khép hờ nằm trên giường, cơ thể co quắp giống như con mèo con bị ốm, nhìn đăm đăm về phía trước.
– Lưu Vũ, nhìn xem, hôm nay hoa phấn đẹp tuyệt vời! – Đào Ngang lại ngồi bệt xuống đất, chìa bó hoa tới bên gối của Lưu Vũ. Hương thơm thanh khiết như có như không phảng phất trong bầu không khí giữa hai người.
Hàng mi dày của Lưu Vũ khẽ lay động, đôi con ngươi xanh biếc tuyệt đẹp từ từ chuyển động, ánh nhìn dừng lại trên những đóa hoa.
– Ồ? – Đào Ngang chợt mở to mắt, nhìn một vật bé xíu xuất hiện giữa những bông hoa xúm xít – Sao lại có con ong mật ở trong này nhỉ?
Một con ong mật nhỏ bé tỉnh bơ bò trên cánh hoa như chỗ không người. Vừa rồi khi hái hoa, Đào Ngang hoàn toàn không để ý có một con ong mật đang đậu bên trong. Con ong này cũng thật to gan, hoa đã hái xuống mà nó vẫn không chịu bay đi.
Nhìn kỹ lại lần nữa, hóa ra đôi cánh của con ong không hiểu tại sao đã bị mất một bên.
– Em cứ nằm im đã nhé! – Đào Ngang dường như e sợ con ong sẽ đốt Lưu Vũ, vội vàng rụt tay về, đứng dậy cầm bó hoa đi về phía cửa sổ.
Lúc này, Lưu Vũ vốn dĩ luôn im lìm như tượng đá chợt nhỏm người dậy, mở miệng hét lên – Đừng làm nó bị thương!
Đào Ngang thoáng kinh ngạc ngoảnh đầu lại, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với cô bé:
– Cô bé ngốc, anh sẽ không làm nó bị thương, anh thả nó vào bồn hoa bên ngoài cửa sổ.
– Đừng! – Lưu Vũ vẫn không chịu – Nó không bay được, sẽ chết!
– Thế thì phải làm thế nào nhỉ? – Đào Ngang bước trở lại, băn khoăn nhìn sinh mệnh bé nhỏ trong tay – Lẽ nào muốn anh phẫu thuật cho nó, lắp cho nó một chiếc cánh giả?
Lưu Vũ cúi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra một vỏ hộp thuốc, mở ra, nói:
– Đưa nó cho tôi!
Đào Ngang làm theo ý cô bé, cẩn thận rũ con ong đứt cánh rơi vào trong hộp.
Lưu Vũ đặt chiếc hộp xuống bên cạnh gối, nắp hộp cũng không buồn dậy, nhìn ngắm con ong trong hộp, trong đôi mắt to tròn của cô bé thoáng qua một vẻ dịu dàng hiếm thấy.
– Em muốn nuôi nó làm thú cưng à? – Đào Ngang lại ngồi xuống, nói đùa – Lưu Vũ đúng là một cô bé khác thường, ha ha.
Lưu Vũ không đáp lại anh tiếng nào, chỉ nhìn con ong mật trong hộp.
Thấy cô bé như vậy, Đào Ngang chẳng hề để bụng, tiếp tục trò chuyện với cô bé bằng một giọng điệu vui vẻ, từ chuyện hoa phấn tới chuyện thời tiết, từ chuyện thời tiết tới những món ăn mà anh đã ăn hôm nay. Thế nhưng trong suốt cuộc nói chuyện, Lưu Vũ vẫn không rời mắt khỏi chiếc hộp bên cạnh gối. Với cô bé, Đào Ngang cũng chẳng khác gì không khí.
– Em… sợ anh, hay là… không tin anh? – Sau khi độc diễn hồi lâu, Đào Ngang cắm bó hoa phấn vẫn cầm trong tay vào lọ hoa nhỏ đặt trên mặt tủ, bất ngờ hỏi một câu.
Ánh mắt Lưu Vũ hơi lóe lên một thoáng chốc, không nói gì, cơ thể vô thức co rúm lại chặt hơn nữa.
– Anh sẽ không để em phải ở mãi nơi này. – Đào Ngang cười, xoa đầu cô bé, nhưng dưới nụ cười là một vẻ nghiêm túc thực sự – Hãy tin anh, rồi có một ngày em sẽ được khỏe mạnh rời khỏi nơi đây, tự do bay lượn giống như những con ong mật kia.
– Nó đã gãy mất cánh, làm sao còn tự do? – Lưu Vũ nhướng mắt lên, cặp mắt xanh biếc đến nao lòng ánh lên một vẻ chín chắn rất không hợp với lứa tuổi của cô bé.
Đào Ngang có phần kinh ngạc, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Lưu Vũ vùi sâu mặt xuống gối, không nói thêm gì nữa.
Không khí trong phòng bệnh im ắng tới mức có thể nghe rõ tiếng cây kim rơi xuống đất. Những đóa hoa phấn vẫn rực rỡ trong lọ, là chút màu sắc tươi tắn duy nhất trong phòng, đang cố gắng xóa đi cái ngột ngạt khó tả.
Đào Ngang lại đứng dậy, cầm chiếc hộp bên gối của Lưu Vũ lên, để con ong mật vào lòng bàn tay.
– Anh… làm gì vậy? – Lưu Vũ ngồi bật dậy, giữa cặp chân mày hơi chau lại lộ rõ vẻ thù hằn.
Đào Ngang không trả lời cô bé, chỉ nhẹ nhàng úp bàn tay còn lại lên con ong mật, nhắm mắt lầm rầm mấy câu chẳng ai nghe hiểu. Những vệt sáng màu lục nhạt từ từ tỏa ra giữa những kẽ tay, trong đó lơ lửng những đốm sáng lung linh như ánh sao trời, giống như trong lòng bàn tay anh đang nắm giữ một viên đá quý đẹp nhất thế gian.
Chốc lát sau, anh mở bàn tay ra, con ong mật gãy một bên cánh trong tay anh, giờ đã mọc ra một chiếc cánh mới tinh, đang chấp chới muốn thử bay lên.
Đôi mắt Lưu Vũ, lần đầu tiên mở to hết cỡ.
Đào Ngang bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa kính, thò tay ra ngoài. Con ong mật lập tức đập cánh bay lên, sau khi lượn vài vòng trong không trung, bèn tung tăng bay về phía xa.
Quay trở lại bên giường Lưu Vũ, anh đặt ngón trỏ lên trước miệng, nói:
– Suỵt! Phải giữ kín bí mật này! Chỉ có hai người chúng ta biết thôi nhé!
Lưu Vũ nhìn anh có phần đờ đẫn, gật gật đầu.
– Bị gãy cánh cũng có thể bay trở lại, chỉ cần em tin anh. – Trước khi rời phòng bệnh, Đào Ngang ngoảnh lại cười với Lưu Vũ, nụ cười rạng rỡ như một vệt nắng tháng sáu.
Lưu Vũ nhìn theo bóng anh, ánh mắt hồi lâu vẫn chưa thể thu về.