Đọc truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm – Chương 12
Chất lỏng âm ấm, xộc lên mùi hôi tanh lợm giọng chầm chậm chảy từ đầu lưỡi vào trong cơ thể.
Từng tế bào sắp bị đông cứng dần dần hồi tỉnh trong một sự ấm áp khó chịu.
Đường Trạch nhấc mi mắt nặng trịch lên, một bóng đen ngược sáng mờ mờ ảo ảo in vào tầm mắt.
Khạc!
Trong phổi dường như đã chảy vào thứ gì đó không nên chảy vào, mùi tanh nồng nặc khiến anh bị sặc, ho dữ dội.
Lúc này, Đường Trạch mới nhìn rõ, thứ vừa phun ra từ miệng mình không chỉ là nước bọt, mà còn những giọt máu lẫn với nước bọt. Trước ngực anh ướt đẫm một mảng, vạt áo trắng đã đổi sang màu đỏ tươi.
Luồng hơi nóng phì phò thô bạo phụt thẳng vào mặt anh. Ngẩng đầu lên lần nữa, một khuôn mặt nhem nhuốc bùn đất và bẩn thỉu kề sát mặt anh, một mái tóc rối bù như rơm lay động trong gió, đuôi tóc chốc chốc lại quét lên trán và mũi anh, bốc lên một thứ mùi khó ngửi.
Bàn tay mọc đầy những chiếc móng dài ngoẵng đen sì, hoặc có lẽ là giống vuốt hơn, nâng một chiếc lá cây rất dày đã được cuộn thành hình phễu, bên trong vẫn còn đọng lại ít chất lỏng đỏ tươi, khẽ sóng sánh.
– Ngươi là cái giống gì!
Đường Trạch hét lớn, thẳng tay đẩy bật đôi tay trước mặt đi, kéo lê bên chân đứt lùi lại đằng sau, theo phản xạ lần tìm thanh trường kiếm luôn gắn với mình như hình với bóng.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, một vài ngọn núi cao ngất mịt mờ đứng san sát trong màn sương mỏng, dưới chân núi cỏ dại phủ rợp, đá tảng khấp khểnh chồng chéo, lại có nhiều hang đá cao tới mấy chục mét, xếp thành một hàng thẳng tắp từ chân núi tới bờ biển, trông không giống như hang đá tự nhiên, mà giống như được đào thành.
Đằng sau, tiếng sóng vỗ ì oạp mỗi lúc một lớn dần. Đường Trạch quay đầu lại nhìn, bầu trời và mặt biển nối liền với nhau thành một đường mờ mịt, chẳng thể nào phân biệt được phương hướng.
– Kiếm đâu? Kiếm của ta đâu? – Đường Trạch gầm lên giận dữ, hai tay cào bới loạn xạ lên mặt đất, nỗi đau đớn kịch liệt ở phần chân đứt đã trở nên tê dại.
Kẻ kia vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ, bất động nhìn Đường Trạch đang gần như hóa điên, hồi lâu sau, mới đứng dậy, quay người bước sang bên phải, tiến lại gần một thân cây to lớn cong vẹo.
Hình dáng chẳng có gì khác biệt so với con người bình thường, lại còn rất mảnh mai, giống như con gái, quanh người quấn mảnh lông thú màu đen, trước ngực đeo một chuỗi ngọc tròn xoe, trắng muốt trong veo như ngọc mỡ dê. Cánh tay và bắp chân đều để lộ ra ngoài, đi chân trần, trên làn da cáu bẩn bám đầy bùn đất và rác rưởi.
Đường Trạch đến lúc này mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của kẻ này, trái tim bỗng nảy lên dồn dập không thể nào áp chế.
Ánh mắt anh di chuyển theo đối phương.
Nằm dưới gốc cây là một con hươu, phần cổ đỏ loang một mảng, bốn vó chốc chốc còn co giật.
Đường Trạch đã biết thứ mình vừa uống khi nãy là gì.
“Con người” kia bước tới chỗ cách con hươu không đầy một mét, lấy từ bên dưới lớp lá khô ra thanh kiếm mà Đường Trạch đã đánh mất.
Quay trở lại, “keng” một tiếng ném thanh kiếm xuống cạnh anh.
– Ngươi là cái giống gì? Đây là nơi nào? – Đường Trạch vội chộp lấy vũ khí của mình, chỉ thẳng vào “con người” đang im lặng nhìn anh.
Thế nhưng, cánh tay anh đã không còn đủ sức giữ vững thanh trường kiếm nặng như đá tảng này nữa. Cái sức nặng quen thuộc từ lâu, lúc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.
Keng!
Cánh tay anh rã rời thõng xuống. Thanh trường kiếm rơi xuống đất, đập vào đám đá tảng lởm chởm, tia lửa bắn tóe.
Không những không nhấc nổi kiếm lên, mà ngay cả thứ năng lực dị thường dùng để phân biệt giống sinh vật đứng trước mặt kia là con người hay yêu ma cũng đã tiêu biến hoàn toàn.
“Người kia” bước tới bên anh, khom lưng xuống nâng cánh tay anh lên, kéo anh về phía hang đá.
Vóc dáng tuy mảnh mai nhỏ nhắn, nhưng sức lực lại lớn mạnh đến kinh ngạc, xem ra có lẽ sánh ngang với sức lực của hai người đàn ông bình thường.
Đường Trạch vận hết sức lực, vẫn không thể nào giãy ra được.
Muốn vung kiếm lên, nhưng không nhấc nổi.
Anh chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ rơi vào cảnh thê thảm đến mức này. Chàng trai phi phàm trừ yêu diệt ma chỉ trong chớp mắt trước kia, giờ đây đã rời khỏi anh mỗi lúc một xa…
Đường Trạch là một pháp sư trừ yêu chuyên nghiệp, nhưng chỉ làm việc cho duy nhất một chủ – tập đoàn Đồ Môn, những kẻ hừng hực dã tâm, thề sẽ thâu tóm toàn bộ huyết mạch kinh tế toàn cầu trong tay mình.
Tuy nhiên, anh lại không hề thừa nhận thân phận “làm thuê” của mình. Chủ tịch tập đoàn Đồ Môn, một lão già tóc bạc phơ phơ đã sắp xuống lỗ, trong buổi tiệc một năm về trước, đã chính miệng tuyên bố thông tin về hôn lễ của cháu gái mình và kẻ “làm thuê” là anh.
Lễ Giáng sinh năm nay sẽ là ngày anh rước vị hôn thê về dinh. Chính cô gái nhan sắc mỹ miều, nhưng ốm yếu bệnh tật ấy đã đích thân chọn ngày tổ chức hôn lễ.
Cô sinh ra đã mắc phải căn bệnh quái lạ, cứ tới mùng một hôm rằm là không thể thở được, đau đớn tới mức chỉ muốn chết luôn cho xong. Những bác sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới mà ông nội cô đã tìm tới đều bó tay hết cách. Dùng đủ mọi thiết bị máy móc tân tiến, mới miễn cưỡng duy trì được sự sống cho cô tới năm mười bảy tuổi. Cho tới lúc đó, một vị Lạt Ma đã nói với ông nội cô rằng, bệnh của cô chỉ có thể dùng nguyên đan của yêu ma trong thiên hạ cho vào thuốc, mới có thể lấy độc trị độc, bảo toàn tính mệnh. Bằng không, sẽ không sống được qua tuổi mười tám.
Và thế là, một bản hợp đồng dài hạn đã được đặt trước mặt Đường Trạch. Từ lúc đặt bút ký hợp đồng tới nay, đã hơn bốn năm. Vì cô, số yêu ma chết dưới kiếm của anh trong mấy năm nay đã nhiều không đếm xuể. Nguyên đan của chúng dễ dàng bị anh đoạt lấy, cuối cùng biến thành một vị “thuốc quý” trong bát thuốc của vị hôn thê.
Truy sát con quỷ biển sống ở nơi thẳm sâu của biển Tây Hải là “nhiệm vụ” cuối cùng của anh trước khi kết hôn. Bệnh tình của vị hôn thê, gần đây dường như lại có dấu hiệu trầm trọng hơn, nguyên đan của đám tiểu yêu tầm thường đã không đủ để đáp ứng, anh buộc phải tìm những yêu ma có đạo hạnh ngàn năm trở lên cho cô.
Quỷ biển ngàn năm là lựa chọn tốt nhất.
Vậy mà, anh đã thất bại.
Anh cứ ngỡ rằng quỷ biển sẽ ngoan ngoãn giao nguyên đan ra. Những yêu quái đẳng cấp như nó, cho dù mất đi nguyên đan cũng sẽ không mất mạng. Chúng vẫn có thể tiếp tục giữ lại thân xác của mình, sống như một con người bình thường trên thế gian, dần dần già lão.
Hóa ra yêu ma cũng biết thế nào là thà chết không chịu khuất phục. Sau khi tận mắt chứng kiến đồng loại từng kẻ một bỏ mạng dưới lưỡi kiếm điên cuồng của anh, nó thà tự hủy hoại thân xác của mình, dồn nén tất cả oán hận vào trong viên nguyên đan đã dùng tính mạng để kích nổ, quyết không để cho Đường Trạch được như ý…