Đọc truyện Phú Quý Nhuyễn Nương Tử – Chương 9
Đường đất, song sắt, tường đá u ám cáu bẩn.
Mới vừa mở mắt, Tây Môn Quý đầu đau mãnh liệt, liền thấy cảnh tượng quen thuộc.
Đáng chết, hắn lại trở lại đại lao !
Bổn nữ nhân kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn thật vất vả mới trốn ra, nàng lại đem hắn quăng lại trong lao. Cái biện pháp mà trong óc nhỏ kia có thể nghĩ ra được chính là thứ này?
Mờ mịt rên rỉ trong lao, Tây Môn Quý lại thêm xem thường, lại lần nữa mắng vài câu.
Không chỉ là một mình hắn! Tiểu nữ nhân to gan lớn mật kia dám đem mọi người quay lại trong lao! Kế hoạch bọn họ lẩn trốn cứ thế bị hủy ở trong tay một nữ nhân.
「 đáng chết!」
「 làm cái gì?!」
「 nơi này là chỗ nào?」
「 trong lao.」
「 cái gì? Chúng ta ở trong lao sao?」
「 chúng ta không phải đã trốn ra sao?」
「 không thể nào! Có lầm hay không?」
Thanh âm oán giận cùng rít gào từng đợt vang lên, trong tiếng quát tháo kinh hoảng của các nam nhân, Tây Môn Quý dùng tốc độ chậm nhất ngồi xuống, con ngươi đen lợi hại nhìn quanh bốn phía.
Tuy rằng cũng từng bị nhốt tại nhà lao, nhưng tình huống trước mắt có chút sai biệt. Lần này, tay chân hắn bị xích bằng loại xiềng xích chắc chắn nhất, hạn chế phạm vi hành động của hắn. Chuyện này thực hiển nhiên là vì lần trước hắn dễ dàng có thể phá cả phòng,trong lòng nhóm ngục tốt còn sợ hãi, mới có thể đối với hắn tăng mạnh kiềm chế.
Hắn không kiên nhẫn kéo kéo, thí nghiệm độ vững chắc của dây xích, xiềng xích bằng sắt tuy rằng nặng vô cùng, nhưng là đến trong tay hắn, vẫn bị đá lanh canh leng keng, thậm chí còn bị đánh lên tường, phát ra tiếng đổ vỡ ầm ầm.
Thanh âm thật lớn này khiến cho mọi người chú ý, các nam nhân đang lúc bối rối, đều quay đầu, vừa nhìn thấy Tây Môn Quý kia sắc mặt khó coi, nháy mắt đều im lặng hết.
「 gia –」
「 câm miệng!」
「 đại ca –」
「 câm miệng!」
Hắn rống lên mấy tiếng, lãnh khốc cự tuyệt các huynh đệ an ủi. Hắn không cần đồng tình, lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, cực độ khát vọng tự tay bóp chết tiểu nữ nhân kia, hoặc là đánh bất tỉnh chính mình.
Tất cả bọn họ đều biết, người hạ dược là thê tử của hắn, là lão bà của hắn.
Tất cả bọn họ đều bị nàng phản bội! Bao gồm cả hắn!
Nàng dùng chiêu số rất cao minh, đơn giản liền đánh trúng nhược điểm của bọn họ, lợi dụng thời điểm bọn họ lơi lỏng, mới ở trong đồ ăn hạ dược — không đúng, đồ ăn nàng cũng ăn mấy miếng — hắn hí mắt nghĩ nghĩ, mới nhớ tới lúc nàng dùng cơm, tuy rằng ân cần mời rượu nhưng nàng cũng không uống giọt.
Xem ra dược là hạ trong rượu. Có rượu cộng hưởng, cho nên dược lực mới có thể phát tác nhanh như vậy.
Bên trong đại lao, một mảnh yên tĩnh.
Một thứ cảm giác khó chịu vắng vẻ, tràn ngập ở trong không khí.
Mỗi người đều dựa vào tường ngồi, thỉnh thoảng thấp rủa vài câu, còn lại thì ngại ngùng trộm nhìn Tây Môn Quý kia đơn độc ngồi trong góc, gặm nhấm nỗi bực tức vì bị lão bà phản bội.
Trong góc truyền đến tiếng vang, một con chuột phát ra tiếng kêu léo nhéo, không chút nào sợ hãi chạy ngang qua.
Kim Bảo nhìn thấy con chuột kia, nhất thời cảm khái trong bụng, nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng.「 ai, chuột trong kinh thành, tất cả đều là đại đại phì, lúc nào cũng được ăn no, không giống ở chỗ chúng ta tất cả đều gầy đến thừa da bọc xương.」
Người ngồi ở bên cạnh, gãi gãi đầu, thật ra lại không nghĩ vậy.
「 nhưng mà dạo này trong nhà chuột mập lên nhiều, liền ngay cả mèo cũng vì thế mà mập theo.」
「 kia cũng là sau khi thiếu phu nhân gả sang đây mới mập lên.」cũng nhở thiếu phu nhân cải thiện ẩm thực của bọn họ, hoàn cảnh của bọn họ.
Nhưng lúc này, ba từ「 thiếu phu nhân 」lại trở thành thiên đại cấm kỵ. Hắn vừa mở miệng, nhận lấy ánh mắt mọi người chỉa sang đâm chém, lúc này mới biết thân biết phận câm miệng.
Chẳng qua, im lặng cũng không tồn tại lâu, một lúc sau, một người khác cũng nhịn không được áp lực, ai oán khó hiểu đặt câu hỏi.
「 lại nói, thiếu phu nhân vì sao phải làm như vậy?」trong lòng mỗi người, đều có nghi vấn giống nhau.
Có nam nhân nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng la hét:「 ta nghĩ hết thảy sự tình này chắc chắn đều là mưu kế của Đông Phương gia!」
「 nhưng, việc này không có đạo lý a!」 Kim Bảo cau mày, gãi gãi đầu.「 tẩu tử cũng nói, chúng ta đều là thân gia, chúng ta tốt, Đông Phương gia mới có thể tốt theo, bằng không làm chi mà tẩu tử gả cho đại ca? Còn đưa tới tiền nhiều như vậy làm đồ cưới?」
「 cho nên ta mới nói, đây là mưu kế a! Đông Phương gia bày ra công phu nhiều như vậy, là muốn thả lỏng cảnh giác của chúng ta.」 lại thêm một nam nhân nhảy dựng lên, căm giận bất bình mắng.「 nhìn đi, chúng ta lúc này, không phải tất cả đều bị nữ nhân Đông Phương gia kia lừa sao, tất cả đều bị tống vào đại lao?」
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng đi theo xôn xao lên.
「 này không phải chính là mỹ nhân kế sao?」
「 người ta không phải nói, anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!」
「 mẹ nó, ngươi nói đủ chưa?」
「 ta nói là sự thật a!」
Các nam nhân ai giữ ý nấy, dù sao bị nhốt tại trong lao, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trừ bỏ cãi nhau giết thời gian, chuyện gì bọn họ cũng không thể làm.
Cố tình dùng nội dung này tranh cãi ầm ĩ, làm cho Tây Môn Quý càng nghe càng khó chịu. Hắn đang phiền lòng, việc các nam nhân đang tranh luận không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Bỗng dưng, một chưởng đánh ra mặt tường, cùng với tiếng gầm gừ điếc tai vang lên.「 tất cả đều câm miệng cho ta! Các ngươi đã ầm ỹ đủ chưa? Tên nào lại lắm miệng, ta liền nhổ lưỡi hắn!」
Các nam nhân nháy mắt đều yên tĩnh, vì bảo hộ đầu lưỡi quý giá, còn không quên lấy tay ra hiệu im miệng.
Chính là khi bọn họ im lặng, bên ngoài lại truyền đến thanh âm. Ngục tốt cầm trong tay trường thương, cách rất xa đánh vào cửa lao, hiển nhiên đối Tây Môn Quý vẫn có điều cố kỵ.
「 uy, có người đến gặp các ngươi!」 ngục tốt hô.
Nghe thấy có người đến thăm tù, nhiều người đều ngẩng đầu lên hướng ngoài cửa lao nhìn xem. Bất quá khi vừa nhìn lên, lại làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm, ai cũng mở lớn mắt, thiếu chút nữa ngay cả tròng mắt cũng rớt ra ngoài.
Người từ hướng cửa lao đi tới lại chính là Tú Oa.
Nàng mặc áo khoác lông cáo, chậm rãi tiêu sái bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn bị vòng lông bao quanh nhìn tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không có chút huyết sắc, chỉ có cặp ánh mắt kia, bởi vì liên tục khóc mà đỏ bừng, ngay cả đôi lông mi dài, lúc này vẫn còn ẩm ướt.
「 nói ngắn gọn, không cần dông dài vô nghĩa!」 ngục tốt thông báo xong, sau khi hừ lạnh một tiếng liền xoay người lại bỏ đi, để một mình Tú Oa đứng lại đằng trước cửa lao.
Nàng đứng ở chỗ cũ, vẫn chưa quay đầu nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được, tầm mắt các nam nhân bên kia song sắt tựa như tên bắn, thùng thùng thùng phóng tới, cơ hồ muốn xé rách thân thể của nàng.
Tuy rằng trong lòng bồn chồn lo lắng, nhưng nàng vẫn thở sâu, chậm rãi xoay người lại, tự mình đối mặt những người bị chính nàng tự tay kê thuốc mê, lại lần nữa bị đưa đến quan phủ, tống vào lao. Con ngươi vẫn còn đẫm nước mắt đảo qua đảo lại trong lao, tìm kiếm thân ảnh nàng yêu nhất.
Tây Môn Quý không biết khi nào thì đã đứng lên. Thân hình hắn cao tráng khổng lồ, cơ hồ chạm đến phía trên phòng giam, cho dù cách một loạt song sắt, toàn thân hắn cao thấp tản mát ra cảm giác áp bách, mãnh liệt như trước làm cho người ta không dám lướt qua.
Nàng nhìn chăm chú vào hắn, không thể dời tầm mắt.
Cách cả một đêm, khuôn mặt tuấn tú kia như hốc hác hẳn đi. Hắn mân môi, hí mắt giận trừng nàng, đôi con ngươi lợi hại kia bởi vì rượu cùng thuốc mê mà đỏ lên, trên tay chân còn có gông xiềng nặng nề.
Nam nhân trước mắt giống như là một con thú hoang dại bị người bắt trói bởi tầng tầng lớp lớp dây xích.
Cho dù trong lòng đều biết, biết chính mình sẽ bị trách cứ, Tú Oa vẫn là dũng cảm ngẩng đầu, cách lớp song sắt, ôn nhu gọi.
「 phu quân.」
「 ngươi tới nơi này làm gì?」 hắn hỏi trực tiếp. Trong thanh âm thấp trầm tràn ngập trách cứ, quanh quẩn ở trong đại lao, từng tiếng từng tiếng gằn lên, nghe âm vang không dứt.
Nàng trong lòng căng thẳng, đôi mắt càng đỏ, cơ hồ muốn rơi lệ.「 ta…… Chàng hãy nghe ta nói, ta……」
Tú Oa muốn giải thích, nhưng các nam nhân vừa thấy nàng đến liền buồn bực sắp phát điên, căn bản không cho nàng cơ hội, oán khí đọng lại đã lâu, lúc này toàn bộ bùng nổ, toàn bộ phát tiết lên người nàng.
「 đúng vậy, ngươi nữ nhân này, còn tới nơi này làm gì?」
「 đồ nữ nhân ác độc, dám hãm hại chúng ta, lại còn có lá gan đến!」
「 người Đông Phương gia, quả nhiên tâm địa độc ác như nhau!」
「 ngươi rốt cuộc cũng lộ ra chân diện thật !」
「 nếu không phải vì tiền, gia lúc trước chắc chắn sẽ không thú ngươi đâu!」
「chuyện này hết thảy đều là quỷ kế của ngươi!」
「 đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, chính là nói đến loại nữ nhân như ngươi đó!」
Thanh âm chỉ trích, một câu lại thêm một câu, như thủy triều mà đến. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, không thể mở miệng cũng vô phương đáp lại, một mình đối mặt thanh âm rít gào cùng tức giận mắng chửi.
Trước khi bước vào đại lao, nàng sớm đoán được sẽ bị nhiều người trách cứ. Chính là, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi chân chính chính tai nghe thấy những lời tức giận mắng chửi đáng sợ, nàng vẫn là đau lòng không thôi.
Bất quá, điều làm cho nàng khổ sở nhất, cũng là Tây Môn Quý lặng yên.
Trừ bỏ câu chất vấn lúc đầu kia, hắn cũng không mở miệng thêm lần nào nữa, ở thời điểm mọi người mắng chửi nàng, một mình hắn lẳng lặng đứng trong góc, dùng con ngươi đen tinh lượng lạnh lùng nhìn nàng.
Ở chung lâu như vậy, nàng đương nhiên biết được tính tình trượng phu. Những khi hắn tức giận bình thường, thường thường liền trực tiếp rít gào rống to, nàng chưa bao giờ từng gặp qua bộ dáng hắn tức giận như thế, thậm chí giận đến mức không chịu mở miệng.
Nàng đến trong lao, vốn là muốn giải thích rõ ràng, nói cho bọn họ nàng vì sao muốn hạ thuốc ngủ bọn họ, vì sao đem bọn họ tống lại vào lao. Nhưng mà thái độ của Tây Môn Quý, làm cho nàng quên hết những lời muốn nói, khi nàng mở miệng chỉ thốt nổi một câu.
「 thực xin lỗi.」
「 Ngân Bảo đâu?」
「 hắn…… Hắn còn tại hiệu bánh.」 nàng miễn cưỡng mở miệng.「 hắn thực an toàn.」
「 người ở trong tay ngươi có thể an toàn sao?」 từ trong lao có người cao giọng chất vấn.
Ở trong thanh âm những tiếng gầm trách cứ, nước mắt nàng chảy xuống hai má, nàng biết vô luận có nói cái gì nữa, đều đã là vô dụng. Vì thế, nàng nhón chân, nhẹ nhàng vươn tay, lướt qua song sắt, chạm đến gương mặt của Tây Môn Quý, lúc hắn vẫn còn kinh ngạc, in lại nụ hôn của nàng.
「 xin chàng…… Xin chàng tin tưởng ta……」 lệ nóng tuôn tràn, theo tay nhỏ bé run run của nàng dính ướt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nước mắt của nàng nóng bỏng làm cho trong lòng Tây Môn Quý phát đau.
Nhưng chính bởi vì trận đau lòng kia, hắn ngược lại càng thêm phẫn nộ, hắn căm tức thấp rủa, ý đồ bắt lấy nàng, nhưng xiềng xích lại gây trở ngại động tác của hắn, tay hắn vươn ra được đến song sắt, lại chụp không được nàng.
「 đáng chết!」
Hắn tức giận mắng, cố sức đập tan đám xiềng xích, mãnh lực kia gần như lay động cả tòa nhà. Cùng với thanh âm đánh đấm là tiếng hắn rít gào.
「 ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?」 hắn trừng mắt nhìn nàng.
Tú Oa nước mắt rơi như mưa, đau thương nhìn chăm chú vào hắn lắc lắc đầu, từ từ lùi ra cửa lao, cũng là rời khỏi hắn đang tức giận.
「 thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Làm ơn tha thứ cho ta……」 nàng lại nói lần nữa, rốt cục quá thương tâm. Lệ nóng cuồn cuộn chảy, nàng che cái miệng nhỏ nhắn khóc ra tiếng, lảo đảo xoay người rời đi, rất nhanh bỏ chạy ra khỏi đại lao, không còn nhìn thấy nữa.
「 ngươi muốn đi đâu? Ngươi trở về cho ta!」
Tây Môn Quý vẫn cầm lấy xiềng xích, dùng sức giật tung, hắn tức giận rít gào, cũng không thể làm cho tiểu nữ nhân đang khóc kia quay đầu.
「 Đông Phương Tú!」
Một tiếng rống lên thật lớn, nhấn chìm hết những tạp âm khác, quanh quẩn ở bên trong lao, thậm chí đuổi theo nàng, một đường chạy ra khỏi địa lao, còn quanh quẩn trong đầu nàng, thật lâu không tiêu tan.
Ở bên ngoài đại lao, Thúy nhi đang đứng chờ.
Ở bên cạnh Thúy nhi, còn có một cỗ kiệu hoa lệ ấm áp cùng đứng ở trên tuyết chờ Tú Oa bước lên.
Tuyết trắng bay bay, đem kinh thành nhuộm thành một mảnh trắng bạc.
Tú Oa ngồi vào bên trong kiệu, màn kiệu hạ xuống ngăn cách bên ngoài gió lạnh tuyết lớn, lại che lấp không được thanh âm khóc nức nở kia không ngừng từ trong kiệu truyền ra, làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Có mấy lần, nàng cũng thử ngừng khóc. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến trượng phu, nàng liền nhịn không được lại khóc thút thít.
Từ cửa đại lao đến tòa nhà của Đông Phương gia, chỉ là lộ trình ngắn ngủn mà nàng đã không biết rơi bao nhiêu giọt nước mắt.
Ấm kiệu vốn là từ Đông Phương gia đưa đến, lúc này trở lại trước đại môn màu son, kiệu phu cùng người gác cổng nói đơn giản vài câu, đem kiệu nâng vào bên trong.
Dinh thự Đông Phương gia ở kinh, vừa rộng lại vừa thâm sâu. Kiệu phu đi một thời gian, mãi đến khi ấm kiệu được khiêng đến đằng trước thiên thính, lúc này mới đem ấm kiệu thật cẩn thận hạ xuống.
「 nhị cô nương, đã đến.」 Thúy nhi nhỏ giọng nói, cuốn màn kiệu lên.
「 ta đã biết.」 trong ấm kiệu truyền đến tiếng nói hơi khàn khàn.「 ngươi trước tiên lui xuống đi.」
「 vâng.」
Tiếng bước chân Thúy nhi dần dần rời xa, Tú Oa hít sâu một hơi, từ chỗ sâu trong ấm kiệu lấy ra hộp gỗ nhỏ sáng nay trước lúc xuất môn đã chuẩn bị tốt, gắt gao ôm vào trong ngực. Nàng lại ngồi trong chốc lát, lau khô nước mắt, sau đó mới đi ra khỏi kiệu, đi vào cửa đại sảnh.
Gia nhân nhìn thấy nàng, cung kính tiến đến, thay nàng mở cửa, sau đó mới xoay người thông báo.
「 gia, nhị cô nương đến đây.」
「 nha.」 trong đại sảnh truyền đến thanh âm.
Chỉ thấy một nam nhân tuấn tú, tư thái tao nhã, một thân văn nhã mặc y phục thêu màu tím cao quý thanh lịch. Tay hắn cầm lấy ấm trà, đang phao trà nóng, khiêu khởi chân dài giữ, bên cạnh còn có ấm lô.
Nghe thấy gia nhân thông báo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tú Oa, liền lộ ra nụ cười ôn nhu.
「 không nghĩ tới, muội sớm như vậy đã tới rồi.」 hắn nâng tay lên, cuộn lên tay áo rộng thùng thình, ý bảo nàng ngồi xuống.「 ngồi đi, đừng khách sáo, đợi Kiêu ca ca pha trà ngon cho muội uống.」
「 chúng ta không cần lãng phí thời gian.」 nàng nhìn nam nhân trước mắt nói.
「 chậc chậc, uống trà của ta có khi nào lại tính là lãng phí thời gian?」 hắn lộ ra biểu tình thương tâm, vẫn thay nàng rót một chén trà nóng.
Tú Oa ngay cả chạm cũng không chạm vào, đối với trà nóng làm như không thấy, ngược lại thận trọng xuất ra hộp gỗ nhỏ, đặt trên bàn lớn khắc hoa.
「 những thứ huynh muốn đều ở trong này.」 nàng hít sâu một hơi, nhìn hộp nhỏ kia nhiều năm vẫn mang theo bên người, nhưng không có vẻ gì là nuối tiếc.
Bên trong hộp chứa đầy ngân phiếu. Trước khi nàng rời khỏi Tây Môn Bảo, chỉ biết sự tình có thể phải lên quan phủ, muốn thông qua các mối quan hệ, có thể cần số ngân lượng không nhỏ, cho nên đã mang theo tất cả số ngân lượng đặt trong hộp nhỏ.
Vì cứu trượng phu ra, nàng sớm có dự định tiêu hết số ngân phiếu chuẩn bị, nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới, người nhận lấy số ngân phiếu này, lại là đường ca của nàng — Đông Phương Kiêu!
Đông Phương Kiêu không có đưa tay tiếp lấy, ngược lại nâng chén đến bên môi, nhấp một ngụm, mới chậm rãi hỏi:「 bao gồm Phượng Tường phòng khế, khế đất cùng hiệp ước với Vân Tường đại tỉ?」
「 tất cả ở bên trong.」 nàng gật gật đầu, mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong tràn đầy tất cả đều những tờ ngân phiếu.「số ngân phiếu này là từ ngân hàng tư nhân của vương gia trong kinh, cam đoan khi đổi để không dấu vết, huynh có thể yên tâm. Về phần những thứ khác, đợi sau bán đi, ta sẽ lập tức đem đến.」
Đông Phương Kiêu cũng không nhìn đến số ngân phiếu này, chỉ chăm chăm nhìn nàng, uống một ngụm trà nóng.
Tú Oa cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, có chút lo lắng.「 ta đem tiền cho huynh, huynh có thể tìm được Giang Vô Nhai, thay trượng phu của ta sửa lại án xử sai?」
Hôm qua, sau khi giải thích đầy đủ sự kiện, Đông Phương Kiêu đưa ra đề nghị, hắn có năng lực, cũng nguyện ý thay nàng tìm ra Giang Vô Nhai, cứu Tây Môn Quý. Nhưng là, muốn hắn ra tay, nàng phải trả giá bằng tất cả số tài sản mà nàng đang có.
Sốt ruột cứu chồng, nàng thậm chí không chút lo lắng, lập tức đáp ứng.
Đông Phương Kiêu lạnh nhạt cười.
「 đúng vậy, ta nếu dám cùng muội cam đoan, chắc chắn sẽ có khả năng bắt được tên Giang Vô Nhai này.」 Đông Phương Kiêu mày kiếm vi chọn, bưng trà nóng, xem xét nàng, khóe miệng vi câu.「 dù sao, ta cùng Giang Vô Nhai, coi như cũng có chút 『 giao tình 』.」
「 phải nhanh!」 nàng cường điệu.
「 đi.」 hắn vươn tay, tươi cười ma mị động lòng người.「 hãm hại Tây Môn gia, từ đó bôi xấu Đông Phương Dực, là mưu kế của Giang Vô Nhai, ta một chút hứng thú đều không có.」
Vì cướp đoạt việc làm ăn của Đông Phương gia, Giang Vô Nhai mấy lần đối với Đông Phương gia ra tay, muốn hãm hại Đông Phương Dực, lần này muốn vu oan cho Tây Môn gia, cũng bởi vì người đề nghị hai phủ làm thông gia chính là Đông Phương Dực.
Tây Môn gia nếu bị kết tội, cũng đại biểu cho Đông Phương Dực quyết sách sai lầm, làm cho Đông Phương gia rơi vào hổ thẹn, kể từ đó tiếng phản đối trong tộc có thể khiến Đông Phương Dực mất ghế tộc trưởng, sau đó Đông Phương Kiêu có thể trở thành Đông Phương gia tân tộc trưởng.
Giang Vô Nhai thủy chung nghĩ đến, chỉ cần làm như vậy, chính mình có thể đạt được lợi ích lớn nhất, mà không hề biết Đông Phương Kiêu mới là loại người khó đối phó nhất.
So với Đông Phương Dực trực lai trực vãng, Đông Phương Kiêu tiếu lí tàng đao, mới là chân chính đáng sợ.
Tú Oa trong lòng vẫn hiểu được, Đông Phương Kiêu thủ đoạn rất cao minh, hắn vốn không muốn tranh ghế chủ vị trong nhà, nếu không vị trí tộc trưởng này, nhất định sẽ không đến lượt ca ca ngồi. Chính là, Đông Phương Kiêu tuy rằng bí hiểm, nhưng đối với nàng luôn luôn thật sự ôn nhu, chưa bao giờ lừa gạt nàng.
Hắn đối với toàn bộ kế hoạch, có thể nói là nhất thanh nhị sở. Bởi vì, hắn cũng là nhân vật mấu chốt trong kế hoạch này.
Sau khi hiểu được quỷ kế của Giang Vô Nhai, Tú Oa mới có thể kiên trì hạ thuốc, đem đám người của trượng phu toàn bộ đưa trở lại vào lao. Ngoài lao chẳng những có quan binh đuổi bắt, còn có nhân mã của Giang Vô Nhai, dự định ám toán đuổi giết, cho dù có thể rời khỏi kinh thành, cũng có nguy cơ rất cao.
Trong lao canh gác nghiêm ngặt, mới có thể đủ bảo hộ bọn họ!
Nhìn hộp gỗ nhỏ, Đông Phương Kiêu ngẩng đầu lên, dùng thanh âm ôn nhu nhất hỏi:
「 bất quá, Tú Oa, muội thực không hối hận? Số tiền tài này là thứ mà muội nhiều năm qua tân tân khổ khổ mới kiếm được. Vì một người nam nhân, đáng giá sao?」
「 đáng giá.」 nàng hai tròng mắt tỏa sáng, không chút do dự gật đầu.「 đương nhiên đáng giá. Số tiền tài này vốn chính là vì hắn mà tồn tại.」
Đông Phương Kiêu thở dài một hơi, vị trà ngon, nhưng lại trở nên có chút đắng. Hắn biết, từ nhỏ đến lớn, trong lòng nàng chỉ có Tây Môn Quý, rốt cuộc không chứa nổi những người khác…… Hắn biết…… Hắn vẫn biết điều đó……
Sau một lúc lâu sau, hắn buông trà nóng trong tay, thong dong đứng dậy, đi đến bên người Tú Oa, từ tay nàng cầm lấy số ngân phiếu.
「 tất cả là ở đây ?」 hắn hỏi.
Tú Oa gật đầu.「 là tất cả.」
「 ta đây sẽ không khách khí.」 Đông Phương Kiêu nói.
「 Kiêu ca ca.」 nàng gọi, có chút khẩn trương.
「 ân?」
「 xin huynh nói được thì làm được.」
「 đương nhiên.」 hắn từ vừa nói nói, tiếp theo cúi đầu xuống, bất ngờ ở trên môi nhuyễn nộn đỏ mọng của nàng ấn lên một nụ hôn ngắn ngủi.
Sau, hắn để lại Tú Oa đang kinh ngạc, cầm lấy toàn bộ số ngân phiếu, bước vào bên trong đại tuyết, bước đi không quay đầu lại.
Bên trong đại lao, lại lần nữa có người đến thăm, đã là chuyện của năm ngày sau.
Từ lúc Tú Oa rời đi, Tây Môn Quý rất tức giận, chẳng những đem dây xích giật đứt, còn đá văng cửa, cũng may trên tay hắn còn mang còng tay, chân còn có xiềng chân, muốn chạy cũng khó.
Nhiều người cũng hiểu được lần này thật sự muốn chạy cũng không được, nhưng Tây Môn Quý lại tức giận đến lý trí hoàn toàn biến mất, ngay cả khi ngục tốt dùng đao đặt trên cổ hắn, hắn vẫn không ngừng phản kháng.
Lo lắng chủ tử bị chặt đầu, vài đại nam nhân Tây Môn gia, rất nhanh có cùng suy nghĩ, nhất trí ép đến trên người Tây Môn Quý, che ở trước đao của ngục tốt, lúc này mới giúp cho đầu của hắn không bị chém.
Nhưng là bởi vì như thế, Tây Môn Quý bị nhốt một mình ở gian tận cùng bên trong, số xích sắt trên người càng nhiều hơn, canh gác càng nghiêm ngặt, ngay cả dây xích sắt cũng đổi thành loại thô to hơn nhiều.
Tây Môn Quý phát giận, hiểu được lúc này khó có thể thoát thân, cả ngày liền đối mặt với bức tường, một mình buồn rầu ngủ nhiều.
Vốn, hắn là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi cho lần sau ngục tốt vào thẩm tra hắn, lại giở trò cũ, tìm cơ hội đánh ngã đối phương chạy trốn.
Tuy nhiên bây giờ đang là lễ mừng năm mới, quan lại ai nấy đều lo mừng lễ, không có người đến thẩm án, chỉ còn những tên ngục tốt trông coi phạm nhân, đương nhiên sớm biết rằng hắn rất nguy hiểm, lại từng thoát ngục một lần, trừ bỏ đưa cơm, căn bản không muốn tới gần hắn.
Buồn ngủ đến ngày thứ năm, lại có tiếng bước chân từ từ hướng nơi này đi tới.
Bên ngoài lao truyền đến thanh âm.
「 Kiêu gia, đến.」
Kiêu gia?
Tây Môn Quý mạnh bạo bật dậy, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa lao, thấy nam nhân mà ngục tốt đang cung kính.
Nam nhân đó môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, tay cầm quạt xếp tinh xảo, mặc tử y, những hình thêu xinh đẹp đa dạng trên ống tay áo rộng thùng thình tung bay.
Người nọ dùng con ngươi u ám, từ trên xuống dưới đánh giá trong chốc lát, bạc môi gợi lên một chút cười.
「 nguyên lai, ngươi chính là Tây Môn Quý?」
Khẩu khí rất đáng ghét !
Tây Môn Quý ninh mày rậm, không gật đầu cũng không trả lời, chính là dùng ánh mắt hung ác, trừng mắt nhìn tên gầy yếu ngoài cửa lao.
Đối phương lại nở nụ cười, nhẹ nhàng đem cây quạt bỏ xuống, xem quanh hoàn cảnh nhà tù, lại liếc mắt nhìn hắn.「không ngờ ngươi cùng địa phương quỷ quái này lại rất hòa hợp.」 hắn thở dài một hơi.「 thật không biết, ngươi đời trước tích bao nhiêu đức, mới có thể thú được bảo bối chân chính của Đông Phương gia chúng ta.」
Tây Môn Quý nheo lại ánh mắt.
「 ngươi là người Đông Phương gia?」
Người nọ cao cao tại thượng nhìn lại hắn, mi hơi hơi khép, lại không trả lời.
Thái độ cao ngạo kia cùng khiêu khích nghiêm trọng. Tây Môn Quý nắm chặt quyền, không kiên nhẫn quát:「 lão bà của ta ở đâu? Kêu nàng tới gặp ta!」 hắn có nhiều sự tình muốn hỏi cho rõ ràng.
Đông Phương Kiêu lại cười lạnh hai tiếng.
「 kêu nàng?」 hắn đem cây quạt xếp lại, khẩu khí mang theo châm chọc, thản nhiên nói:「 muốn kêu nàng, vậy nàng phải còn tại kinh thành mới kêu được nha!」
Nghe được câu trả lời như thế thế, Tây Môn Quý không chịu nổi, vội vàng nhảy dựng lên, bàn tay to cầm lấy song sắt, lòng nóng như lửa đốt truy vấn:「lời này của ngươi là chỉ ý gì?」
Hắn lo lắng dò hỏi nhưng tên kia chỉ cười cười, cái gì cũng chưa nói, lại xoay người bước đi.
Tây Môn Quý tức giận đến mức gân xanh nổi lên, tức giận rít gào.
「 uy! Họ Đông Phương kia, ngươi đi đâu? Lão bà của ta không ở kinh thành, vậy nàng đã chạy đi đâu? Ngươi trở về cho ta! Nói cho rõ ràng a……」
Tiếng quỷ rống quỷ kêu này không làm cho đối phương quay đầu, nhưng lại làm kinh động các huynh đệ khác đang nhốt tại căn khác, mọi người đứng lên, tò mò ghé vào cửa lao nhìn sang.
「 đại ca, làm sao vậy?」
「 đã xảy ra chuyện gì?」
「 gia, ngươi gặp ác mộng sao?」
Tây Môn Quý đối với câu hỏi của các huynh đệ hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hướng tới Đông Phương Kiêu càng đi càng xa, phát ra một câu câu rống giận.
「 con mẹ nó, người Đông Phương gia các ngươi, tất cả đều là đầu lưỡi ngắn hay sao? Nói chuyện mà nói không minh bạch ! Uy! Ngươi trở về cho ta a! Họ Đông Phương vương bát đản…… Ngươi không có can đảm rõ là tên nhát gan……」
Đông Phương Kiêu lúc này mới xoay người lại, nhìn nam nhân lực đại vô cùng kia đang cầm lấy song sắt mãnh liệt lay động, lại lần nữa lắc đầu thở dài.
Tú Oa như thế nào lại coi trọng loại nam nhân này?
Đây vẫn là nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn.
Cõi lòng đầy cảm khái cùng hoài nghi, hắn từ từ mở miệng, dùng thanh âm ôn nhu nhất cảnh cáo.「 Tây Môn Quý a Tây Môn Quý, ngươi tốt nhất nên biết hảo hảo quý trọng bảo bối trong tay a. Nếu không, ta cũng không để cho nàng ở lại Tây Môn gia, bị loại người như ngươi đạp hư.」
「 cái gì?!」 Tây Môn Quý giận tím mặt, còn muốn mắng nữa, lại nghe đến thanh âm nam nhân kia, lại lãnh lạnh vang lên.
「 Hình Bộ đại nhân, làm phiền ngài đem tên này thả ra, tránh cho hắn phá hỏng đại lao, lại phải bỏ thêm công quỹ ra tu sửa.」
Mãi đến lúc này Tây Môn Quý mới phát hiện, bên người Đông Phương Kiêu còn một người đang đứng đầu đội mũ cánh chuồn, là quan lớn.
「 đương nhiên, đương nhiên, lúc này thật đúng là ít nhiều cũng nhờ Kiêu gia ngài ra tay tương trợ, nếu không, chúng ta chỉ sợ phá không được án, tóm không được thủ phạm giết người chân chính.」 Hình Bộ đại nhân khâm phục nói xong, sau đó quay đầu, hướng ngục tốt vung tay lên.
「 người tới a, đem mọi người Tây Môn tiêu cục thả ra.」
「 đại nhân ngài khách khí rồi.」 Đông Phương Kiêu mỉm cười mà chống đỡ.
Tây Môn Quý nghe rõ ràng tất cả nhưng đầu đầy mờ mịt, vẫn mãnh liệt bám lấy cửa lao, phát điên hô to:「 uy, họ Đông Phương, ngươi có can đảm thì chớ đi! Chờ ta ra rồi nói rõ ràng!」
Đông Phương Kiêu biểu tình tựa tiếu phi tiếu, chỉ liếc mắt nhìn hắn, lại không thèm để ý tới, cùng với Hình Bộ đại nhân cùng nhau đi ra khỏi nhà lao.
「 họ Đông Phương !」
Kim Bảo vẻ mặt buồn bực, cũng cầm lấy song sắt, hướng tới đại ca kêu:「 làm sao vậy? người Đông Phương gia đến sao?」
Đại ca không có trả lời, nhưng ngục tốt đã đi tới, đem đến một chuỗi dài chìa khóa, mở cửa ra đứng ngoài la hét.「 đứng lên đứng lên, Tây Môn gia, tất cả đều đi ra ngoài, các ngươi vô tội, được thả!」
Kim Bảo trừng lớn mắt, còn tưởng rằng chính mình còn đang nằm mơ.「 đây là có chuyện gì?」
「hung phạm giết người Giang Vô Nhai bị bắt, sáng nay chính mồm hắn ở Hình Bộ nhận tội. Các ngươi thoải mái ở trong lao hết ăn lại ngủ, vị Kiêu gia kia vừa mới đi a, mới phải làm việc thật sự, nếu không phải có hắn chung quanh bôn tẩu, các ngươi chắc chắn tất cả đều bị chém đầu.」
「 cái gì Kiêu gia?」
「 là Đông Phương Kiêu a!」 ngục tốt nhìn hắn một cái.「 như thế nào, các ngươi không phải quan hệ thông gia sao?」
Kim Bảo miệng trương thật to, nguyên bản còn muốn hỏi nữa, lại nghe thấy một tiếng rống quen thuộc, lại lần nữa như sấm bên tai.
「 Kim Bảo, ngươi còn cùng hắn dài dòng cái gì? Mau gọi hắn lại đây thả ta ra!」
「 nha! Biết rồi!」 hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại.「 mau, ngươi nhanh đi thả đại ca của ta.」
Gông xiềng nặng nề cùng với xích sắt từng cái bị cởi bỏ, Tây Môn Quý vừa lấy được tự do, dường như hóa thân thành mãnh thú, đạp đổ những thứ chặn đường. Hắn lao ra khỏi đại lao, thật vất vả mới được thấy lại ánh mặt trời, liền vội vàng nhìn xung quanh, muốn bắt lấy Đông Phương Kiêu để hỏi rõ ràng.
Nhưng, bên ngoài đại lao, trên tuyết vết bánh xe hỗn độn, sớm phân không rõ chiếc xe là từ nơi nào mà đến, lại hướng nơi nào mà đi, chỗ đập vào mắt tất nhiên không thấy nam nhân mặc tử y kia.
Đông Phương Kiêu đã biến mất không còn bóng dáng.