Đọc truyện Phú Quý Nhuyễn Nương Tử – Chương 5
Hàn ý dần dần dày thêm, đảo mắt đã sắp bắt đầu mùa đông.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, Tây Môn Quý liền mang theo một nhóm người ngựa xuất môn, thẳng đến giữa trưa, mới mang theo「 thu hoạch 」hôm nay trở về, bọn họ vận khí tốt lắm, mới vừa vào đông đã cướp được mấy xe da thuộc, vừa vặn có thể lấy đem làm quần áo, giúp cho mọi người thoải mái hơn.
Chính là vừa mới bước vào Tây Môn Bảo, Tây Môn Quý liền phát giác không khí có chút gì đó không thích hợp. Hắn nhấc tay, nhân mã đi theo phía sau lập tức ngừng lại.
Đường phố trước giờ đều ầm ỹ, lúc này nửa cái bóng người cũng không thấy, bốn phía trống rỗng, tĩnh lặng nghe không thấy tiếng người. Cảnh dị thường yên tĩnh này, làm cho các nam nhân cảnh giác hẳn lên, vô thanh vô tức rút ra đại đao.
Bỗng dưng, có người mở miệng mắng.
「 mẹ nó, ai động vào nóc nhà của ta!」
Thanh âm rống giận làm bừng tỉnh mọi người, phần đông mọi người ngó trái ngó phải xem xét, đều hướng về nóc nhà bản thân mình nhìn nhìn. Chỉ thấy mọi cái nóc nhà, tất cả đều bị vác đi, bỏ lại mấy vách tường trống huơ trống hoác, mọi người sắc mặt xanh mét, vừa sợ vừa tức, vội vã chửi ầm lên.
「 làm cái quỷ gì vậy?!」
「 trời ạ, nóc nhà của ta!」
「 đây là có chuyện gì?」
「 tấm ván gỗ ta mới đóng lên được có hai ngày a.」
「 người đâu? Mọi người đi đâu hết vậy?」
「 chúng ta bị cướp sao?」 thật đáng sợ, thật đáng sợ! Làm sao có thể phát sinh chuyện đáng sợ như vậy?
Tây Môn Quý thủy chung híp mắt, lặng yên không nói, đột nhiên rống lên một câu:「 im lặng!」
Rống giận cùng rít gào trong nháy mắt dừng lại, các nam nhân nguyên bản nổi giận đùng đùng, tất cả đều ngậm chặt miệng, không dám nói thêm một từ, chỉ sợ Tây Môn Quý cứng rắn “dạy dỗ” bằng mấy quyền lên đầu.
Khuôn mặt tuấn tú ẩn ẩn tức giận, mày rậm cũng nhíu lại chặt chẽ.
Hắn nhìn quanh bốn phía, kéo dây cương, thúc tuấn mã phi tới, đạt đạt tiếng vó ngựa vang ở trên đường cái. Hắn một mặt nhìn xung quanh thôn trang, nhìn chằm chằm lên từng cái căn nhà không nóc, trực giác cho biết, chuyện này khẳng định cùng tiểu thê tử của hắn thoát không khỏi quan hệ!
Các nam nhân đều thúc ngựa chạy theo, trong bụng tất cả đều tức giận, vội vã muốn tìm đầu sỏ gây chuyện.
Nhưng mà, tức giận của mọi người chỉ duy trì đến khi bọn họ bước vào quảng trường. Nhìn thấy cả quảng trường tràn ngập rượu thơm đồ ăn ngon đập vào mắt, tất cả tức giận chỉ một thoáng đều tan thành mây khói.
Quảng trường trước kia luôn bừa bộn, nay đã được quét tước sạch sẽ, còn nhóm lên vài cái hỏa lò, hiện đang nướng toàn thịt dê thơm ngào ngạt. Màu thịt dê bị nướng đến vàng ruộm hương thơm thản nhiên chui vào mũi, từng giọt mỡ nhỏ xuống hỏa lò kêu xèo xèo.
Ở bên cạnh hỏa lò, còn có mấy cái tô canh thịt đang bốc khói nghi ngút.
Quảng trường chật ních người, một phần là người Tây Môn Bảo, mà một phần khác tất cả đều là những gương mặt lạ. Bất quá, tất cả mọi người đều đang cùng chí hướng, vội vàng hưởng dụng thức ăn ngon, ở chung phá lệ hòa hợp.
Mà Tây Môn Tài, thân là tộc trưởng, lại mang theo thê tử, bám lấy một chỗ bên hỏa lò, tự tay 「thiêu nướng」, đối với miếng thịt dê trên bếp lộ ra biểu tình nước miếng ướt át. Nguyên bản các nam nhân đang nổi giận đùng đùng, đã bị đồ ăn xoa dịu, tất cả đều xuống ngựa mà đi, gia nhập vào người nhà bên trong, hưởng dụng mỹ vị món ngon.
Tây Môn Quý phía sau rất nhanh bước đến, không nói một lời, trừng mắt nhìn thẳng vào bên trong quảng trường thấy thê tử đang bận rộn đi lại.
Không khí càng náo nhiệt, Tú Oa càng bận rộn. Nàng chạy qua chạy lại, bảo đảm đồ ăn luôn đầy đủ, còn không quên hiếu thuận cha mẹ chồng, tự mình đem đến hai chén canh thịt, dâng đến trước mặt cha mẹ chồng.
Thu lại những cái bát không, nàng vừa mới xoay người, liền thấy Tây Môn Quý, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên ý cười.
「 phu quân!」 nàng phấn khởi kêu lên, cầm lấy một cái bao giấy dầu trên bàn, vui vẻ chạy vội sang.「 phu quân, chàng rốt cục cũng đã trở lại!」
Nhìn tiểu thê tử xinh đẹp cao hứng phấn chấn chạy tới, Tây Môn Quý nhất thời cũng không biết là nên rống nàng, hay là nên vươn hai tay ôm lấy kiều thê đang phóng đến.
Kháng cự lại sự dụ hoặc của đồ ăn, hắn nhíu mày, nghiêng cằm chỉ chỉ.「 những người này là ai?」
Nàng ngọt ngọt cười.
「 là thợ mộc ta mời đến.」
「 thợ mộc?」 mày rậm nhíu càng nhanh.「 tìm thợ mộc tới làm cái gì?」 những lời này hắn rống hơi lớn tiếng chút, khiến cho người bên ngoài chú ý.
「 nha, là phu quân – a!」
Nàng nói còn chưa nói hết câu, hắn liền thay đổi chủ ý, không nghĩ khiến cho người bên ngoài nghe thấy đối thoại giữa hai vợ chồng bọn họ, nhanh chóng ôm lấy nàng vào trong lòng, tiếp theo kéo dây cương, quay đầu ngựa, giục ngựa phi ra ngoài.
Tú Oa không hề được chuẩn bị, chỉ có thể nhanh ôm lấy trượng phu, trong bàn tay nhỏ bé còn cầm lấy bao giấy dầu, tuy bên trong nàng kinh hoảng cũng không buông tay.
Mắt thấy tuấn mã dần dần rời xa quảng trường, nàng hoang mang trừng mắt nhìn, ngửa đầu hỏi:「 phu quân, chàng không đói sao?」
Đói!
Hắn tất nhiên rất đói!
Chính là, trước mắt hắn có vấn đề muốn hỏi nàng, đồ ăn đành phải bỏ qua một bên.
Thấy trượng phu sắc mặt khó coi, Tú Oa thông minh ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn, không dám hỏi nhiều, im lặng rúc vào lồng ngực rộng lớn kia.
Đây là lần thứ hai hắn mang theo nàng giục ngựa trên đường. Hắn cưỡi ngựa rất kỹ càng, bàn tay to trì dây cương, chặt chẽ ôm nàng bảo hộ trước ngực, như cái ngày tân hôn kia.
Hai người thành thân đã được một khoảng thời gian. Nhớ tới mấy ngày nay, thời gian vợ chồng ở chung càng nhiều, ban ngày chiếu cố, ban đêm kích tình, Tú Oa khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xấu hổ đến đỏ lên.
Ra khỏi Tây Môn Bảo, thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió lạnh nghênh diện thổi tới, khiến nàng không khỏi trốn vào trong lòng hắn. Lại qua một hồi lâu sau, hắn rốt cục mới dừng ngựa, ở đằng trước một gốc cây to xoay người xuống ngựa, lại giơ tay bế nàng xuống dưới.
Mũi chân của nàng còn chưa có chạm đất, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng cự lôi nổ rầm rầm.
「 nàng rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?」 hắn biểu tình hung ác, thậm chí không có dừng lại để thở.「đám thợ mộc này tới đây làm gì?」
Tú Oa miễn cưỡng giãy dụa rơi xuống đất, nhìn chăm chú vào trượng phu lửa giận bốc cao, trước hít sâu một hơi, còn dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực, nâng cao tâm lý.
Hô, chớ sợ chớ sợ, phu quân của nàng, giọng chỉ là “hơi” lớn chút thôi!
「 ta là dọn dẹp lại a, thợ mộc này là tới giúp ta.」 nàng cười đến ngọt ngào, trong lòng kỳ thật có chút khẩn trương. Từ trước lúc làm việc này, nàng đã đoán được Tây Môn Quý nhất định sẽ không mặc kệ, chính là nàng không có lường trước đến, hắn có thể phản ứng kịch liệt như vậy.
Đôi mày đen nhanh nhíu lại.
「 dọn dẹp?」
「 đúng vậy.」 nàng gật đầu mạnh mẽ, còn không quên nhắc nhở hắn.「 sáng nay trước khi phu quân xuất môn, ta từng hỏi qua, có thể làm chút chuyện dọn dẹp tu sửa hay không, chàng đã chính mồm đáp ứng rồi.」
Đúng vậy, hắn đã là đáp ứng qua.
「 nhưng là, cũng không cần tháo nóc nhà mang đi?」 hắn trừng mắt nhìn nàng.
「 bởi vì nóc nhà bị dột nha.」 Tú Oa vẻ mặt vô tội.「 đem nóc nhà tháo xuống sửa, có thể tiện thể làm sạch, sửa lại rồi cũng không cần phải lo lắng có thể lại bị mưa dột vào trong phòng.」
Đúng! Đúng! Nàng nói tất cả đều đúng!
Nhưng là, không biết như thế nào, hắn nghe thứ gì cũng cảm thấy không đúng, nhưng thực chết tiệt là tìm không ra lý do có thể phản bác nàng.
Tây Môn Quý xoay người, bực mình đi qua đi lại, sau một lúc lâu sau mới đi lại trước mặt nàng, hai tay chống thắt lưng, vẻ mặt khó chịu trừng nàng.
「 nàng –」
Nàng dùng một nụ cười ngọt ngào, đánh gãy lời phát biểu dài dòng hắn sắp thốt ra.
「 sáng nay, mọi người nghe thấy chàng phân phó nhiều người đến quét tước tu sửa, tất cả đều cao hứng thật sự nha!」 nàng ôn nhu nói xong, còn chủ động tiến về phía hắn vài bước.
Hắn khơi mào mày rậm, hồ nghi hỏi:「 ta phân phó sao?」
「đúng là phu quân phân phó, cho nên, ta mới tìm đến thợ mộc. Mọi người thấy, đều nhiệt tâm chạy tới hỗ trợ nha!」
Phải không? Có sao?
Hắn cố gắng suy tư trong chốc lát.
「 là ta phân phó ?」 hắn xác nhận.
「 đúng vậy.」con ngươi trong suốt, thản nhiên đối mặt hắn hoài nghi, không có nửa điểm giả dối. Nếu đúng theo lời nàng, bất luận là quét tước hoặc tu sửa đều là hắn cho phép sáng nay.
「 được rồi, cho dù là ta phân phó, nhưng ta không bảo nàng đem cả nóc nhà tháo ra!」
Nàng cười ngọt ngào.「 chờ chút nữa, nhóm sư phó dùng xong cơm trưa, sẽ đem nóc nhà gắn trở lại.」
「 thật sự?」
「 thật sự.」 nàng dùng sức gật đầu.「 ta cam đoan, tuyệt đối có thể khôi phục giống với trước kia như đúc.」
Chẳng qua, nàng là theo lời phân phó với đám thợ lúc trước mà cam đoan. Nàng tiêu phí tiền bạc, tìm đến thợ khéo lại nổi danh, đánh khế ước với bọn họ, yêu cầu bọn họ trong thời gian nhanh nhất phải hoàn thành xong.
Tây Môn Quý lại nheo mắt nhìn nàng trong chốc lát, xác định nhìn không ra nửa điểm dấu diếm, cơ bắp căng cứng mới dần dần thả lỏng ra. Chính là, vừa mới thả lỏng, hắn bụng đói lại kêu vang, truyền ra âm thanh kháng nghị.
Đáng chết, cho dù hiện tại phi nhanh trở về, đồ ăn ngon miệng khẳng định đã sớm đều bị xử hết!
Hắn ở trong lòng thầm mắng, lại nhịn không được hít vào liên tục. Không biết vì đói quá hay sao, hắn lại ngửi thấy mùi thịt dê nướng, khiến hắn đói bụng đến mức nước miếng đều nhanh chảy ra.
「 phu quân.」
Âm thanh mềm thấp truyền đến.
「 chuyện gì?」 hắn miên man suy nghĩ, lại ngửi thấy trong không khí nồng đậm mùi thơm. Ngô, mùi thơm kia giống như càng lúc càng dày đặc, giống như là — giống như là –
Ngửi mùi thơm, Tây Môn Quý cúi đầu tìm kiếm, rõ ràng phát hiện, trước mắt thật sự xuất hiện hai cái đùi dê mập mạp, thơm ngào ngạt, đã được nướng rất tốt.
Tú Oa đem bao giấy dầu mở ra đưa đến trước mặt trượng phu.「 ta lo lắng chàng trở về trễ, cho nên trước đó đã để dành lại một phần.」 biết hắn thích ăn đùi dê, nàng trước đó đã bao lại hẳn một đôi để dành.
Mắt thấy món ngon xuất hiện, Tây Môn Quý mừng rỡ hai mắt sáng lên. Hắn ôm lấy bao giấy dầu, hướng phía dưới tàng cây ngồi xuống đất, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt, còn không quên khen ngợi trí tuệ của kiều thê.
「 nàng rất thông minh nha!」
Được trượng phu ca ngợi, làm cho nàng vui sướng đến mặt đỏ bừng.
Lúc nàng tuổi còn nhỏ đã tiếp quản công việc sổ sách của Đông Phương gia, vô số trưởng bối hoặc là người lui tới làm ăn, đều bội phục nàng tâm tư kín đáo, huệ chất lan tâm, loại này khích lệ, nàng sớm nghe đến nhàm, thậm chí có chút phiền chán. Nhưng, một câu khen của trượng phu, lại vượt qua vô số lời ca ngợi của người bên ngoài, khiến nàng cao hứng, trái tim đập loạn nhịp.
Xem hắn ăn thật sảng khoái, nàng tuy rằng bụng có chút đói, lại vẫn ngồi chịu đựng, nhu thuận ngồi chồm hỗm ở một bên, e lệ và ngưỡng mộ nhìn hắn.
Cơn gió thảo nguyên thổi mái tóc dài của hắn bay lên.
Không giống nam nhân bình thường trong thành tất cả đều đem tóc dài búi lên, hắn lại để mặc mái tóc đen rối tung, trên người cũng không khoác trường bào, mà là quần áo gọn ghẽ dễ hoạt động.
Tuy rằng thành thân đã hơn nửa tháng, nhưng trong lòng nàng, vẫn như trước không thể tin được chính mình đã thành thê tử của hắn. Người Tây Môn gia diện mạo đều tuấn mỹ, Tây Môn Quý lại mày kiếm lãng mục, nếu không phải vì trong nhà ác danh rõ ràng, số cô nương nguyện ý gả cho hắn, khẳng định có thể xếp hàng kéo dài từ cửa lớn Tây Môn Bảo đến kinh thành nha.
Phát hiện cặp mắt to kia nhìn mình đến xuất thần. Tây Môn Quý nhìn nhìn nàng, hiểu lầm nguyên nhân nàng chuyên chú, dừng lại động tác, đem đùi dê to mập tiến đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
「 đói bụng sao? Ăn chút đi.」
Tú Oa lúc này mới phục hồi tinh thần lại, xấu hổ đến mức vội vàng quay đầu.
「 ta, ta không đói bụng.」dường như nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên ngồi thẳng người, khẩn trương quay đầu lại, thực thận trọng nói:「 ta ăn thật sự rất ít.」 sợ hắn không tin, nàng còn cường điệu thêm「 thật sự.」 nàng vội vàng dùng tay ôm bụng lại.
Nhìn trượng phu không chút nghi ngờ, lại cắn một ngụm thịt dê, nàng chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng.
「 nàng lấy tiền gì trả cho thợ mộc?」 hắn cắn thịt dê, nhìn tiểu thê tử một bên.「 nàng dùng tiền hồi môn sao?」
「 không, ta dùng là tiền thu được trong cửa hàng.」 nàng dùng tiền đã rất cẩn thận rồi.
Trong cửa hàng?
Tây Môn Quý hơi hơi sửng sốt.
「 cửa hàng nào?」
「Hiệu bánh Phượng Tường.」
Hắn nháy mắt trừng lớn mắt.
「 nàng đi cướp ngân lượng của hiệu bánh Phượng Tường?」 hắn khó có thể tin.「 hay là trộm bánh đi bán trao tay?」
「 không phải!」đầu nhỏ của Tú Oa lập tức lắc đến hỏng. Nàng vội vàng giải thích, chỉ sợ trượng phu hiểu lầm.「hiệu bánh Phượng Tường kỳ thật là do ta mở.」
Tin tức này cũng thật kinh người a!
Hiệu bánh Phượng Tường kia nổi danh kinh thành, sinh ý vô cùng tốt, đến ngày lễ ngày tết, trong điếm bánh ngọt cung không đủ cầu. Mỗi một lần đi cướp, nếu cướp trúng điểm tâm của hiệu bánh Phượng Tường, luôn bị hắn ăn trước hết sạch.
Mà người mở hiệu bánh Phượng Tường kia, không thể ngờ lại là tiểu thê tử kiều kiều nhược nhược của hắn!
Tú Oa bị ánh mắt kinh ngạc của trượng phu nhìn có chút ngượng ngùng, ôn nhu chậm rãi nói.
「 bởi vì, ta sớm đã biết Tây Môn gia kinh tế không tốt, cho nên từ nhỏ liền đi theo ca ca học về buôn bán. Vài năm trước, xảo ngộ một vị nữ đầu bếp rời cung, mới cùng nàng hợp tác, mở ra hiệu bánh Phượng Tường.」 nàng trời sinh chính là kinh thương hảo thủ, thủ độ giao thiệp với thương trường, còn có tiền lời kinh người.
Tây Môn Quý nhìn nàng, con ngươi đen lóe sáng. Khiếp sợ qua đi, hàm nghĩa khác trong lời nàng nói ngược lại càng khiến cho hắn hứng thú hơn.
「 ý là, nàng từ nhỏ đã dự định gả cho ta ?」 hắn hỏi nhất châm kiến huyết. (một kiếm thấy máu)
Bị nói toạc tâm tư, Tú Oa tim đập nhanh hơn, ngượng ngùng đến quên tiếp tục báo cáo, trừ bỏ đồ cưới ở ngoài, chính mình còn mang đến rất nhiều 「 phụ gia có giá trị 」. Nàng cúi đầu xuống, nhìn hai tay bản thân vò vò làn váy, rốt cuộc nói không ra lời.
Bàn tay to dày rộng nam tính, lúc nàng đang khẩn trương rất nhiều, không tiếng động tiến lại gần, cầm lấy bàn tay mềm mại đang đổ mồ hôi lạnh của nàng.
「 phải không?」thanh âm thuần hậu ở trên đầu nàng vang lên, kiên trì muốn hỏi thật rõ ràng.
「 phu quân……」 nàng xấu hổ đến chỉ có thể nói thật nhỏ.
Hắn dựa vào càng gần hơn.
「 chẳng lẽ lại không đúng?」
Hơi thở ấm nóng thổi vào lỗ tai của nàng. Nàng hai bên tai đều đỏ nhừ, bị bức bách không thể trốn được, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
「 vâng.」thanh âm của nàng so với muỗi còn nhỏ hơn.
Gió lạnh vẫn thổi nhưng nàng lại cảm thấy toàn thân đều nóng lên, nhất là hai tay bị Tây Môn Quý cầm, dường như là nóng như thiêu. Đôi bàn tay thật to nắm lấy bàn tay nàng, hơi ấm bao trùm, khiến cho nàng ấm áp.
「 tốt lắm.」 hắn lẩm bẩm một tiếng, chẳng những tâm tình khoái trá, nam tính tự tôn lại đạt đến sự thỏa mãn nhất từ trước đến nay. Tiểu nữ nhân này tuy rằng phiền toái, nhưng lại có thể làm cho tâm tình của hắn trở nên khoái trá không hiểu nổi.
Tây Môn Quý tâm tình rất tốt, ôm lấy Tú Oa trong lòng, không chút nghĩ ngợi mà hôn nàng, hành động kia gần đây hắn làm đã quen, nhưng tư vị của nàng quả thật nếm nhiều vẫn không ngấy. Hắn hôn bá đạo làm càn, bàn tay to lại bừa bãi sờ soạng, cách lớp y phục chạm đến thân thể mềm mại của nàng, thật lâu sau mới buông nàng ra.
Khi hắn cúi đầu nhìn thấy kiều thê môi hồng nhuận, hai mắt lờ mờ, nhịn không được a miệng rộng, cười đến thật vui vẻ.
A, cưới thê tử thật là một chuyện tốt nha!
Hắn cúi đầu đến, lại một lần nữa hôn nàng.
Trên thảo nguyên to như vậy, cơn gió từ từ thổi qua, thân ảnh hai người bị ánh nắng kéo thật dài, sau một lúc lâu vẫn không có tách ra.
Đêm nay ngoài cửa sổ trăng vừa tròn lại sáng.
Vừa xong bữa tối, nam nhân Tây Môn Bảo ngồi vây quanh bàn tròn lớn, ai cũng cảm thấy thật mỹ mãn, tất cả đều ăn no đến không thể nhúc nhích.
Tú Oa ngồi ở một bên chỉ thị hạ nhân dọn bàn, đưa lên trà ngon nóng hầm hập, hầu hạ mọi người thư thư phục phục.
Lúc đầu, mọi người Tây Môn gia không quen với sự xuất hiện của nàng, lại càng không thói quen để nàng nhúng tay vào chuyện trong nhà. Nhưng là, trí tuệ của nàng rất nhanh đã phát hiện bí quyết cùng mọi người ở chung.
Bọn họ chỉ coi trọng ba việc.
Việc thứ nhất là đồ ăn, việc thứ hai vẫn là đồ ăn, việc thứ ba vẫn như cũ là đồ ăn! Bọn họ luyện võ là vì cướp bóc, bọn họ để ý tiền tài là vì đồ ăn, bọn họ cướp bóc vẫn là vì đồ ăn.
Cho nên, nàng đã chuẩn bị phần trù nghệ kỹ càng, mời Trần Thúc từng là đầu bếp Đông Phương gia hơn mười năm tiếp nhận trọng trách nấu nướng. Còn thỉnh Trần Thúc nhằm vào sở thích của người Tây Môn gia, nấu nhiều món ăn ngon hợp khẩu vị, thay đổi món ngon mỗi ngày, làm cho tất cả mọi người ăn ngon đến hướng lên trời.
Trừ việc đó ra, nàng còn theo cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, đưa cho bà bà bao tay giữ ấm bằng lông chồn, đưa cho công công một kiện áo khoác, còn tặng Kim Bảo, Ngân Bảo kiện bảo giáp. Bên cạnh đó, nàng còn lấy danh nghĩa Tây Môn Quý, mời người đến Tây Môn gia sửa chữa.
Ngắn ngủn một thời gian, đại đa số mọi người bởi vì được ăn no mặc ấm, hơn nữa nóc nhà không hề bị dột nữa, trong lòng đều thích vị thiếu phu nhân mới qua cửa không lâu này.
Tú Oa thận trọng khéo tay, cho dù là quản lý gia đình lớn như vậy, cũng thuận buồm xuôi gió. Nhóm nô bộc với nàng cũng tận tâm hết sức, đối với chuyện nàng phân phó lại càng không dám chậm trễ.
Biết tối đó Tây Môn Quý triệu tập nam nhân trong tộc, đến họp và dùng cơm, nàng tự mình đi vào phòng bếp, hỗ trợ một chút việc nấu nướng.
Cơm chiều qua đi, sau khi cha mẹ chồng trở về phòng nghỉ ngơi, nàng lại vội vàng phân phó bọn người hầu đưa lên hoa quả, các nam nhân cơm rượu đã no, không kiêng nể gì ồn ào cười đùa. Chẳng qua, ngay cả hoa quả đều còn chưa kịp bưng lên bàn, các nam nhân vừa mới vui vẻ tán gẫu, lúc này lại bắt đầu khắc khẩu đứng lên.
「 ta nói hạ đan sinh ý, trước nên hướng Trần gia xuống tay!」
「 không đúng, ta nói nên tìm cái đầu dê béo Chu gia trang!」
「 nói hươu nói vượn, hiện tại lúa mạch vừa mới thu hoạch, trước phải cướp Trần gia mới đúng!」
「 vẫn là cướp Chu gia trang thỏa đáng hơn!」
Cướp?
Tú Oa sửng sốt, lúc đầu còn hoài nghi là chính mình nghe lầm.
Nhưng mà giọng các nam nhân cãi nhau câu sau so với câu trước còn to hơn, nàng lúc này mới phát hiện, trong miệng bọn họ cái gọi là sinh ý, dê béo, tất cả đều là chỉ mục tiêu cướp bóc tiếp theo.
Nàng đứng một bên nghe, chỉ cảm thấy kinh hãi.
Tây Môn Bảo nghèo khó đã lâu, sớm đem cướp bóc trở thành sinh ý. Chính là, cướp bóc chẳng những là việc phi pháp, hơn nữa đao kiếm không có mắt, ai cũng khó có thể cam đoan, các nam nhân cùng nhau đi ra ngoài, có thể hay không bị khiêng trở về.
Bất luận nghĩ như thế nào, cướp bóc đều không phải là kế lâu dài, Tú Oa lo lắng, đi đến bên cạnh trượng phu, nhìn một đám cãi nhau loạn xạ trong đại sảnh.
Các nam nhân ầm ỹ thành một đoàn, lại đập bàn rít gào, trên bàn cơm ầm ầm, thiếu chút nữa bị đạp đổ. Mà Tây Môn Quý lại thoải mái ngồi trên ghế, làm như mọi việc không liên quan đến mình, còn lười biếng ách xì 1 cái.
Tú Oa nghe các nam nhân tranh luận càng lúc càng thấy bất an. Nàng nhịn một hồi lâu, rốt cục vẫn nhịn không được, vươn tay nhỏ bé, kéo kéo ống tay áo trượng phu.
「 ân?」 Tây Môn Quý nhíu mày, nhìn nàng một cái.「 chuyện gì?」
Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, lại phát hiện thanh âm chính mình hoàn toàn bị tiềng ồn ào đè bẹp. Đang lúc nàng chuẩn bị nói lại một lần nữa, Tây Môn Quý đột nhiên ngồi thẳng người.
Bàn tay to vung lên đập bàn gỗ, phát ra một tiếng vang.
「 im lặng! Im lặng! Toàn bộ câm miệng cho ta!」 một tiếng sư tử rống này làm cho đại sảnh đang ồn ào náo động lập tức biến mất vô tung.
Đến khi mọi người đều ngậm miệng lại, quay đầu nhìn hướng chủ vị, ngoan ngoãn chờ chỉ thị, Tây Môn Quý mới vừa lòng dựa vào lưng ghế, chậm rãi tuyên bố:「 chúng ta không thể cướp Trần gia!」
Có người lập tức đặt ra nghi vấn.
「 vì sao?」
「 bởi vì Trần gia cái kia có –」 mới chỉ nói được nửa câu đầu, còn chưa có nửa câu sau.
Tây Môn Quý ninh mi nghĩ nghĩ, vẫn nhớ không nổi bản thân muốn nói gì, đành phải quay đầu lại, rũ mắt nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh.
Ánh mắt mọi người, cũng nhìn theo rơi trên người nàng.
Tú Oa cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng cũng không có can đảm tại hiện trường đào tẩu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói một câu.
「 a, đúng rồi! Chính là việc này!」 Tây Môn Quý rốt cục nghĩ ra, lại lần nữa đập bàn, thần khí nói:「 Trần gia thôn sợ bị chúng ta cướp, lúa mạch của bọn họ năm nay sẽ bắt đầu chuyển đi bằng đường thủy phía nam, chúng ta cho dù muốn cướp, cũng cướp không được.」
「 dùng là thuyền nhà ai?」
「 đúng vậy, là thuyền nhà ai?」 Tây Môn Quý quay đầu hỏi.
「thuyền Đông Phương gia.」 nàng nho nhỏ thanh trả lời.
Mọi người im lặng, tất cả đều căm tức trừng nàng, Tú Oa đành lui ra phía sau trượng phu.
Tây Môn Quý cảnh cáo hừ một tiếng, trừng mắt nhìn trở về, nhiều người lúc đó mới thu hồi tầm mắt, không dám lại tiếp tục trừng mắt nàng.
「 làm sao lại có thể?」nam nhân đề nghị cướp Trần gia, như là bị rút hồn không dám tin ngồi trở lại ghế.
Một nam nhân khác lại cao hứng nhảy dựng lên.
「 vậy là cướp con dê Chu gia trang đi !」
Các nam nhân nháy mắt lại ầm ỹ lên.
Tú Oa vừa nghe, chạy nhanh lại kéo kéo ống tay áo trượng phu.
Tây Môn Quý khom người, hướng nàng cúi đầu, đưa lỗ tai về phía nàng, cẩn thận nghe trong chốc lát, sau đó lại lần nữa trở lại phủ quyết.「 Chu gia trang cũng không được!」
「 vì sao?」
「thiếu gia Chu gia trang vừa đậu bảng nhãn, là quan a! Chúng ta không thể cướp thân thích của quan, cũng không muốn vào tù chờ ăn cơm!」 hắn nói.
Nam nhân thứ hai mặt xám như tro tàn ngồi xuống.
「 vậy cướp Lý gia kia tốt lắm!」nam nhân thứ ba thét to đề nghị.「da thuộc của Lý gia đáng giá thật a! Chúng ta trước cướp, sau đó mang vào thành bán lấy tiền thế nào!」
Tú Oa lại lôi kéo ống tay áo trượng phu.
Hắn khơi mào mày rậm, mặc dù có chút phiền, nhưng lại như cũ lại gần.
「 lần này lại làm sao?」 các nam nhân bất mãn khe khẽ nói nhỏ.
Trong lòng nàng khẩn trương, mau nói cho xong rồi chạy nhanh trốn ra sau ghế.
Tây Môn Quý sắc mặt khó coi khụ hai tiếng, nhìn khắp mọi người trừng mắt một cái, áp chế hết lẩm bẩm bất mãn, mới lại mở miệng.
「thiếu gia Lý gia cưới nữ nhi Phương gia nhà chuyên làm đao, tháng trước vừa mới trang bị thêm một đống đao kiếm mới, chúng ta phá đồng lạn thiết người ta !」
(phá đồng lạn thiết: đồ đồng nát, mình cũng không rõ tác giả chơi chữ kiểu gì nữa)
「 phá đồng lạn thiết?」 có người phát ra tiếng rủa thấp.
Tú Oa thân ở trung tâm gió lốc, nghe thấy trượng phu dùng từ, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống ghế dựa. Nàng vội vã xua xua hai tay, vội vàng giải thích.
「 ta, ta không nói là phá đồng lạn thiết, ta là nói — đao chúng ta đã cũ, khả năng có thể gãy……」
「 có lầm hay không?」
「 đúng vậy, này không thể cướp, kia cũng không thể cướp?」
「 làm chi không thể chém giết Đông Phương gia?」 đó là nơi trọng yếu cung cấp lương thực a!
「 bởi vì hai nhà liên hôn.」
「 kia thì thế nào? Nàng ngay cả con vịt cũng chưa mang đến!」
「 rống –」
「 vì sao con bò lại ở chỗ này?」
「 ngay cả con bò cũng không thể ăn!」
「 ông trời, như vậy bảo chúng ta làm như thế nào để nuôi người trong nhà, ăn no cái bụng a?」
Các nam nhân bắt đầu huyên náo đứng lên, tiếng gầm gừ cơ hồ tràn ngập đại sảnh. Có người khóc kêu to, có người cơ hồ muốn đánh nhau, còn có người lại thùng thùng thùng dùng sức đánh cái bàn, Tú Oa sợ tới mức nhất thời tâm hoảng ý loạn, rốt cuộc nói không ra lời, chỉ có thể lui vào trong lòng trượng phu.
Tây Môn Quý ôm kiều thê đang run run, nhíu đôi mày rậm, dùng sức đập bàn, đối với mọi người rống giận.
「 im lặng! Im lặng! Toàn bộ câm miệng cho ta! Con mẹ nó, các ngươi là nghe không hiểu lời nói của Lão Tử a! Lão bà của ta đã sớm bị các ngươi dọa khóc!」
Hắn rống lên một tiếng đè bẹp âm lượng mọi người, làm cho đại sảnh lập tức lại im lặng trở lại.
Đến khi trong đại sảnh không ai dám hé răng, hắn mới cúi đầu đến, cổ vũ vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nàng.
「 tốt lắm, nàng đừng sợ, bọn họ không ầm ỹ nữa, nàng có ý tưởng gì, cứ yên tâm lớn mật nói ra.」
「 ách……」
「 nàng yên tâm, không ai dám đối với nàng như vậy, đúng không?」 Tây Môn Quý vừa nói, một bên dùng biểu tình hung ác ngoan độc trừng đám hỗn trướng này.
Mấy nam nhân vội vàng gật đầu.
Tú Oa lấy lại bình tĩnh, vẫn như cũ trốn ở trong lòng trượng phu, nắm chặt bàn tay to của hắn, thật vất vả mới có biện pháp lấy dũng khí, nhìn trước mặt là nhóm hung thần ác sát nhiều năm chuyên đi cướp của, nho nhỏ mở miệng đề nghị.
「 ta có một ý tưởng.」
Các nam nhân tất cả đều vểnh tai.
「ý tưởng gì?」 Tây Môn Quý dùng ánh mắt cổ vũ nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói ra cái đề nghị chôn dấu ở trong lòng đã lâu.