Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 2


Đọc truyện Phú Quý Nhuyễn Nương Tử – Chương 2

Ban đêm, gió thu đã mang theo mấy phần hàn ý

Bên trong viện, một thân ảnh nhỏ khoác áo choàng màu xanh đen dọc theo bóng cây tối đen trên đường mòn, rón ra rón rén hướng khách viện đi đến.

Vành áo choàng được khâu một vòng lông con cáo, che đậy hơn nửa mặt, chỉ thấy cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn hơi hơi mở, ở trong gió đêm lạnh lẽo thở ra những hơi ấm áp.

Bữa tối qua đi, nương bởi vì kinh hách quá lớn, bị người nâng về phòng, nằm ở trên nhuyễn tháp thêu gấm nghĩ ngơi, tỷ tỷ lại ngồi ở mép tháp, lần nữa truy vấn, gặp chuyện đại sự này, nàng cũng không thể không được làm nhiều xiêm y xinh đẹp, mấy bộ trang sức hoa lệ.

Về phần Đông Phương Dực, thủy chung nhíu mày, có chút đăm chiêu nhìn Tú Oa.

Nhưng mà, cả đêm này, bất luận mẫu thân than thở như thế nào, tỷ tỷ tham lam như thế nào, ca ca mày rậm vẫn không giãn ra, nàng thủy chung không yên lòng.

Tú Oa trầm trong niềm vui sướng, cả người lâng lâng, không thể tin được mộng đẹp rốt cuộc trở thành sự thật.

Thừa dịp nương huyên náo mệt mỏi, nàng rốt cuộc có thể trở về phòng, xử lý đầy đủ sổ sách ngày hôm nay, bóng đêm ngoài cửa đã dày đặc. Chỉ là, sau khi xử lý sổ sách, nàng không có ngủ mà lại kéo áo choàng chuồn ra ngoài.

Thẳng đến bữa tối hôm nay nàng thật vất vả mới có cơ hội vụng trộm đánh giá người trong lòng vừa xa lạ lại quen thuộc này.

Hắn như năm đó, cuồng dã không kiềm chế được, hai mắt sáng tựa như mãnh thú.

Hình dáng thiếu niên anh tuấn nay đã chuyển thành thục nam tử ngũ quan sâu sắc. Hắn so với ca ca càng cao, càng to lớn, thân thể cao lớn chen chúc trên ghế bành tinh xảo, cho dù cách thật xa bàn tròn nàng cũng không thể không nghe thấy, mỗi hồi hắn đứng dậy, bàn tay to tham lam, cướp đồ ăn đến trước mặt, khi ngồi xuống thật mạnh ghế bành phát ra tiếng kêu cạc cạc thảm thiết.

Hắn tục tằng, dã man với tốc độ cùng hung ác, mặc dù có làm nàng sợ đôi chút, lại làm nàng không dời tầm mắt đi được.

Biết Tây Môn Quý đêm nay sẽ ở tại khách viện, Tú Oa không thể an vị, cho dù đêm dài trời lạnh nàng vẫn chuồn êm đi ra, xúc động muốn nhìn hắn vài lần.

Từ trong bóng cây đen thui nhìn lại, đèn trong khách viện vẫn còn sáng.

Ngọn đèn xuyên thấu qua song ca, chiếu sáng hành lang gấp khúc cùng trước viện.

Từ trong viện truyền đến thanh âm của nam nhân.

A, bọn họ còn chưa vào phòng ?

Tay nhỏ bé của Tú Oa ấn ngực, đè ép cảm xúc khẩn trương, dựa vào bụi hoa đỗ quyên để che dấu, cố gắng không phát ra nửa điểm tiếng động, tay chân cùng ghé vào trên cỏ, ẩn nấp ở một góc, âm thanh các nam nhân nói chuyện ngày càng rõ ràng.

“ Đại ca, ngươi thật sự muốn lấy nữ nhân của Đông Phương gia ?”

Nghe thấy các nam nhân nhắc tới hôn sự, Tú Oa ngồi xổm, cảm xúc càng khẩn trương. Tuy rằng đã là nửa đêm, nhưng trong phòng đèn rất sáng, cho nên nàng dễ dàng nhìn thấy thân ảnh người trong lòng.

Tây Môn Quý cùng hai đệ đệ đang ngồi ở ghế đá trước viện. Gió đêm lành lạnh nhưng đối với hắn tựa hồ không có nửa điểm ảnh hưởng, làm da ngăm đen khỏe mạnh nam tính, vẫn mặc áo đuôi ngắn tổ bố, lộ ra cánh tay cùng cơ ngực rắn chắc.

Tầm mắt Tú Oa giống như bị dánh chặt, không rời ra được.

Nàng tránh ở một bên, nhìn nhất cử nhất động của hắn, còn nghe thấy thanh âm nam tính trầm thấp, thật rõ ràng tiến vào trong tai nàng.

“ Cưới a, vì sao không cưới ?”

Ngũ quan của Tây Môn Quý, dưới ánh nến chiếu xuống lại càng tỏ vẻ khổng lồ.

Hắn nhún nhún bả vai rộng thùng thình, nói: “ chủ ý của Đông Phương Dực đối với chúng ta là có lợi.” hắn nói thực đơn giản, đem hôn nhân đại sự nói giống như một cuộc giao dịch.

Kim bảo lại nóng nảy, bàn tay Tú Oa mãnh liệt gãi gãi đầu.

“ nhưng là, một khi thành thân, chúng ta không thể cướp của Đông Phương gia a !” sự tình liên quan tới đồ ăn, việc rất quan trọng a.

“ đúng vậy, đúng vậy !” bận tâm ích lợi của cái bụng, Ngân bảo cũng liên tục gật đầu.

Tây Môn Quý giơ quyền lên, hướng tới đầu bọn đệ đệ, bang bang gõ hai cú, kim bảo, Ngân bảo ôm đầu kêu đau.

“ a !”

“ oa, đại ca, ngươi đánh người làm chi !”

Quyền đập vào đầu âm thanh thật sự vang dội, sợ tới mức Tú Oa trốn nghe lén cũng hơi co rúm lại. Ô a, tay hắn lớn như vậy, đập vào đầu khẳng định cực kỳ đau !

Nàng trợn Tú Oa hai mắt tròn tròn, nhìn chằm chằm tay Tây Môn Quý, âm thầm hoài nghi có phải tay hắn so với đầu nàng còn lớn hơn.


Hắn đang vung tay, còn đang giáo huấn bọn đệ đệ.

“ Ngốc, các ngươi không nghe sao ? Đông Phương Dực nói, nữ nhân kia sẽ mang một đống đồ cưới tiến vào.” Đống đồ cưới kia, khẳng định làm bọn họ ăn no trong một thời gian dài.

Kim Bảo xoa đầu, bị đánh đến mắt nhìn thấy toàn sao vẫn lo lắng.

“ nếu cái tên Đông Phương Dực kia chỉ đùa giỡn chúng ta thì sao ?”

“ vậy càng đơn giản.” Tây Môn Quý hừ một tiếng, “ đến lúc đó trên tay chúng ta có con tin, cũng không cần dùng cái gì thân gia hay không thân gia, càng có thể quang minh chính đại đến cướp của Đông gia.”

Con tin ?

Tú Oa ngồi xổm ở bụi hoa nghe lén, sửng sốt trong chốc lát, hoang mang trừng mắt nhìn tình hình.

Ngô, con tin trong miệng bọn họ, chẳng lẽ là nàng sao ?

ở một đầu kia, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

“ nhưng là, Nguyên bảo đã ở trên tay Đông Phương gia a !” Ngân bảo mở miệng.

Tây Môn Quý lại lộ ra nụ cười như định liệu trước, “ không sao, chờ Nguyên Bảo ăn cho bọn họ suy sụp, lại kêu nàng đánh vỡ cổng về nhà.” Đối với sức ăn cùng khí lực của muội muội, hắn tuyệt đối tin tưởng.

Nói đến sức ăn, Tây môn nguyên bảo so với nam nhân có thể nói là không chút kém cỏi, lương thực tiêu hao vì nàng còn trở thành gánh năng của Tây Môn Bảo, Mà nói đến khí lực, nàng lực đại vô cùng, năm tuổi chỉ một quyền đã có thể đả đảo đầu một con trâu.

Ngân bảo cùng Kim bảo đồng thời lộ ra biểu tình tỉnh ngộ.

“ a, thì ra là thế !”

“ đại ca, ngươi thật sự rất thông minh !”

“ đúng nha, bất luận tính như thế nào, chúng ta đều không sợ không có cơm ăn.”

“ đúng vậy, đúng vậy.”

Hai huynh đệ vội vàng tán thưởng, cực kỳ bội phục đại ca. Nguyên lai, đại ca không chỉ là thủ lĩnh đi cướp của, ngay cả cái đầu cũng không thua người ta, sớm đã nghĩ sâu xa, vì cái bụng của nhiều người mà suy nghĩ rất nhiều, chuyện này bất luận tính như thế nào, Tây Môn gia đều chiếm ưu thế.

Thực hiển nhiên, Tây Môn Quý sớm đã được bọn đệ đệ sùng bái thành thói quen, đối với sự ca ngợi của hai người, khuôn mặt tuấn tú tục tằng không lộ ra nửa điểm vui mừng, nhưng lại đuổi hai người về phòng.

“ đủ, đã trễ thế này, về phòng ngủ đi.” Ngữ khí tuy rằng bình thản lại cực quyền uy, làm người khác không tự giác nghe theo. Có thể nói, khi hắn là thủ lĩnh cướp bóc khẳng định cũng là vừa hô liền ứng.

Kim bảo, Ngân bảo mặc dù không cao lớn bằng Tây Môn Quý, nhưng thân mình cũng cường tráng hơn người lục tục đứng lên, hướng trong phòng đi đến. Tiếng bước chân quanh quẩn trước viện, tiếp theo là thanh âm đóng cửa, rồi sau đó không nghe thấy nửa điểm tiếng vang.

Bốn phía im lặng xuống.

Tú Oa ngồi xổm ở bụi hoa, cẩn thận xem trong chốc lát, xác định không thấy nửa thân ảnh mới hết hy vọng.

Ai, hắn đã vào nhà đi ngủ.

Một cỗ phiền muộn thản nhiên nảy lên trong lòng. Nàng lưu luyến không rời, lại hướng cửa bị đóng chặt nhìn thoáng qua, mới hết hy vọng dời tầm mắt.

Xác định không nhìn thấy Tây Môn Quý, Tú Oa ở bụi hoa sờ soạng phương hướng, đang tính đứng dậy, phía sau bụi hoa sột soạt một tiếng, bị đại lực đẩy ra.

Bỗng dưng, một lực lượng cường đại cầm mắt cá chân của nàng, chẳng những làm nàng không thể đi tới, còn bá đạo kéo lại, hại nàng không thể khống chế.

“ a !”

Tú Oa khẽ gọi một tiếng, hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt sáng như mắt thú, ngay trước mặt nàng mấy tấc, dựa vào thật thật gần, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, hơi thở ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa trắng toát.

Thân mình nhỏ nhắn cứng đờ, giống như động vật nhỏ bị dã thú bắt, không thể động đậy.

Nàng bị nắm.

Gió lạnh.

Trăng sáng.

Phía sau bụi hoa Đông Phương Tú mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


Không nghĩ đến người tưởng như đã vào nhà Tây Môn Quý lại xuất hiện sau lưng, đem nàng bắt lấy, tay cứng như sắt nắm lấy chân nàng.

Con ngươi đen gần trong gang tấc hơi hơi mị lên.

“Ta còn tưởng chỉ là một con chuột nho nhỏ” Tây Môn Quý hí mắt đánh giá “con mồi nhỏ” run run không thôi trước mắt.

“Ngươi nghe lén đã bao lâu?” hắn hỏi, vẻ mặt không hờn giận.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tú Oa mở to, sợ tới mức không nói lên lời, mấy lần thử co rúm trốn về phía sau, hắn lại đem nàng kéo lại gần, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy con ngươi thâm thúy đen bóng của hắn, nhìn thấy bóng dáng chính mình kinh hách quá độ đáng nghi.

“Sao không nói lời nào?” hắn thoạt nhìn lại càng không cao hứng, mày rậm nhanh nhíu lại. “Ngươi là câm điếc sao?”

Nàng nuốt nuốt nước miếng, vẫn là khẩn trương nói không ra lời, chỉ có thể mãnh liệt lắc đầu. Mũ áo choàng, vô thanh vô tức rơi xuống, lộ ra ngũ quan tú lệ của nàng.

“là ngươi?” Tây Môn Quý lúc này mới thật sự thấy rõ ràng tiểu nữ nhân trước mắt này, chính là người lúc trước ở bữa tối, người nhấc tay tự nguyện xuất giá, Đông Phương–, Đông Phương–, Đông Phương cái gì đó?

“Chẳng lẽ Đông Phương Dực cùng có tính toán cho ngươi gả cho ta là muốn tới làm gian tế?” Hừ, còn chưa gả sang đây , tiểu nữ nhân này đã chạy trước tới nghe lén.

Nghe lén?

Nha, không không không không, nàng không phải đến nghe lén, nàng chính là đến nhìn lén……

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng sang đỏ, do dự cả nửa ngày, vẫn không thể nói ra lý do. Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú kia biểu tình càng lúc càng khó coi, nàng tâm hoảng ý loạn, lo lắng nếu cứ tiếp tục lặng yên, hắn sẽ càng tin rằng, nàng chính là gián điệp nghe lén.

Đến lúc đó đừng nói đám hỏi, chỉ sợ hai tộc ân oán càng lúc càng dây dưa đi xuống.

Vì hai tộc hòa bình!

Vì chung thân hạnh phúc!

Tú Oa rốt cục cố lấy dũng khí, dự bị mở miệng làm sáng tỏ.

Chính là, nàng mới hé miệng, hít một hơi, còn không có mở miệng nói chuyện, Tây Môn Quý cũng đã cảnh giác lên.

Này tiểu nữ nhân há mồm hít vào, hắn lập tức nghĩ đến nàng muốn thất thanh thét chói tai, kêu cứu viện. Nhiều năm hành nghiệp thổ phỉ, sớm dưỡng thành quán tính, vừa thấy “người bị hại” muốn la lớn, lập tức suy nghĩ, dùng phương thức nhanh nhất, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia –

Hắn hôn nàng!

Nhiệt năng từ bạc môi nam tính ép chặt đôi môi nhuyễn nộn đỏ mọng, Tú Oa nháy mắt kinh ngạc, cả người như là bị tiếng sấm đánh trúng, sợ tới mức vừa động cũng không thể động. E lệ đỏ bừng, theo hắn làm càn mà bá đạo hôn, trục tấc nhiễm thấu da thịt của nàng, xấu hổ đến mức cả mặt nàng đều đỏ.

Tây Môn Quý miệng nhất thiếp thượng, giống như là chạm đến mỹ vị khó gặp, chẳng những liếm hôn môi của nàng, đầu lưỡi lớn mật còn tiến vào miệng nàng, cố ý nhấm nháp tư vị tuyệt đẹp, cánh tay thật lớn lại đem nàng vòng tiến trong lòng, đem thân thể mềm mại của nàng ép chặt vào trong ngực.

Sau một lúc lâu sau, khi hắn ngẩng đầu lên, Tú Oa đã bị hôn thở hồng hộc, vô lực cơ hồ muốn xụi lơ.

「 hương vị cũng không tệ lắm.」 chỉ thấy Tây Môn Quý liếm liếm khóe miệng, còn trở về chỗ cũ luyến tiếc chép chép miệng.「 là hoa quế cao đi?」 hắn hỏi, nhìn chằm chằm kia đôi môi ướt át đỏ mọng, nhịn không được lại cúi đầu lại lần nữa xác nhận.

Tú Oa bị hôn tận 2 lần, hai mắt trừng thật lớn, thân mình bất lực run rẩy, tay nhỏ bé nắm lấy quần áo Tây Môn Quý, theo đầu lưỡi làm càn kia, ở miệng nàng khuấy động, một lần lại một lần thu nhanh.

Thẳng đến khi nếm đủ tư vị, hắn mới rốt cục buông tha nàng.

「 trong kinh thành vừa đưa tới?」 hắn hỏi. Là nếm sai sao? Tư vị miệng nàng so với điểm tâm càng ngọt hơn.

Tú Oa đầu óc choáng váng, thẳng đến Tây Môn Quý hỏi lần thứ ba, nàng mới rốt cục nghe rõ , đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.

Ô ô, hảo tu nhân a, trước khi nàng xuất môn, thật là có ăn qua hoa quế cao! Chính là, nàng vạn vạn không thể tưởng được, tư vị trong miệng nàng, nhưng lại bị hắn dùng phương thức này nếm qua.

” hoa quế cao của hiệu bánh phượng tường ? ” hắn lại hỏi.

Tuy rằng e lệ như trước, nhưng câu hỏi của hắn, lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của nàng.

「 ngươi làm sao mà biết là hiệu bánh phượng tường ?」 Tú Oa hỏi. Phượng tường bánh phô là cửa hiệu làm điểm tâm nhất đẳng trong các danh điếm hàng đầu kinh thành, do bí quyết nấu ăn từ trong cung truyền ra, tư vị tuyệt hảo, là lễ vật của không ít quan to quý nhân.

Chính là, chỗ Tây Môn gia xa xôi, hơn nữa lại là nơi túng quẫn nhất, lương thực đều được tận dụng tối đa, như thế nào còn có thể có thừa tiền tiêu phí trên điểm tâm ngọt cao cấp kia?


Tây Môn Quý trả lời thẳng thắn.

「 ta cướp nha ! Đông Phương gia những năm gần đây đều đã có người từ kinh thành mang về .」

A, chân tướng rõ ràng !

Tú Oa bừng tỉnh đại ngộ, lại phát hiện đôi mắt mở lớn kia lại muốn nếm thử tư vị lần 3, nàng vội vàng vươn tay nhỏ bé, nhanh để trong ngực hắn, dùng hết toàn lực đẩy ra 1 ít khoảng cách giữa hai người.

「 Tây Môn công tử…… Ngươi, ngươi nếu muốn ăn hoa quế cao trong lời nói, ta có thể thỉnh phòng bếp đưa tới!」 làm ơn làm ơn, không cần lại nếm trong miệng nàng, lại như vậy lần nữa, nàng cho dù không xấu hổ chết, cũng sẽ xấu hổ đến ngất xỉu!

Tây Môn Quý dừng lại động tác, nheo lại nửa con ngươi, lo lắng trong chốc lát.

「 còn có hoa quế cao?」

「 còn.」

Hắn nhíu mày.「 còn có bao nhiêu?」

「 Còn hẳn 1 giỏ!」 nàng vừa thẹn vừa vội, cường điệu.「 ta chỉ mới ăn một khối mà thôi.」

Con ngươi đen chợt đảo, hắn thận trọng lo lắng trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu.「 hảo, ta muốn cả 1 giỏ!」 một cái giỏ hoa quế cao, với hắn mà nói chỉ đủ dính răng mà thôi.

Tú Oa thở dài nhẹ nhõm một hơi, e lệ nhìn Tây Môn Quý, lại đợi sau một lúc lâu, mới nho nhỏ thanh nhắc nhở.「 Tây Môn công tử, mời ngươi…… Ách, thả ta xuống dưới……」thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ.

Hắn miễn cưỡng lên tiếng, thong thả buông tay ra, nhìn thấy tiểu nữ nhân trong lòng hoả tốc thối lui, thối lui đến vài thước ở ngoài. Chước lượng con ngươi đen thủy chung rời không được nàng.

Nói thực ra, nàng vừa mềm lại ấm, ôm vào trong ngực cực kỳ thoải mái , chính là bất luận ở bữa tối hay lúc này, nàng đều mặc y bào rộng thùng thình, làm cho người ta xem không thấy phong ngực eo nhỏ của nàng, lúc ôm vào trong lòng mới có thể phát hiện, y bào dày rộng kia, kỳ thật là cái kinh hỉ đáng giận.

「 Tây Môn công tử, ta……」 nàng cúi gằm mặt, thanh âm nhỏ nhất.

「 cái gì ?」

Hắn thực không thói quen xưng hô nho nhã như thế này.

「 ta không phải đến nghe lén.」 nàng nhỏ giọng nói, ngay cả lỗ tai đều hồng nóng lên.

「 vậy ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?」 nữ nhi gia đình có tiền, đều thích hơn nửa đêm, lén lút trốn trong bụi hoa sao?

Nàng xấu hổ đến mức đầu nâng không nổi .

「 ta…… Ta…… Ta là……」tay trắng noãn nhỏ bé níu níu khăn tay thêu hoa tùy thân, lại nắm lại thả.「 ta là đến……」

「 ngươi nói cái gì?」trong thanh âm thấp trầm bắt đầu thêm chút không kiên nhẫn. Hắn trừng mắt nhìn đỉnh đầu của nàng, thái độ nàng ấp a ấp úng dần dần mất đi tính nhẫn nại.

「 ta là tới gặp ngươi.」

Gặp hắn?

「 gặp ta làm cái gì?」

Tú Oa cắn môi đỏ mọng, rốt cục ngẩng đầu lên.「 ngươi còn nhớ rõ ta sao ?」 nàng không đáp hỏi lại, trong mắt tràn ngập hy vọng.

phản ứng của Tây Môn Quý là nhíu mày càng nhanh.

Nàng nhẹ giọng nhắc nhở.

「 trước đây, ta ngã xuống khe suối, ngươi đã cứu ta.」 nàng nhìn hắn, trong lòng không yên , lo lắng hắn đem chuyện kia hoàn toàn đã quên.

Quên thì không quên, chỉ là , đến khi nàng nhắc nhở, hắn mới nhớ lại.

「 nguyên lai, ngươi là cái kia tiểu bất điểm.」 hắn không đem chuyện xưa để trong lòng, nhưng cũng không có quên. Năm đó, bởi vì cứu cái kia tiểu nữ oa nhi, hắn đem tiểu oa đổi lấy 1 đống ngân lượng cùng một con bê cái.

Tú Oa đỏ mặt gật đầu, bỗng dưng, trước mắt đột nhiên hoa lên. Nguyên bản Tây Môn Quý đang đứng cách vài thước, nhưng lại nhoáng lên một cái đã đến trước mắt nàng. Hắn động tác quá nhanh, nàng thậm chí không có thấy rõ, hắn vừa đi vài bước đã vượt qua khoảng cách lúc đó giữa hai người.

Bàn tay to cường mà hữu lực, nhanh như thiểm điện, bắt lấy thắt lưng của nàng, dễ dàng đem nàng nâng lên, nho nhỏ thân hình run run, ngay cả mũi chân đều không chạm đất.

Nhiệt năng từ bàn tay to của hắn đặt trên lưng nhuyễn nộn, con ngươi đen bóng, lại tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, không buông tha một chỗ nào , nàng bị nhìn đến tâm hoảng loạn, bản năng muốn nhấc tay che khuất bản thân, hoặc là che đi cặp mắt quá mức lợi hại kia.

Hắn vì sao muốn xem nàng như vậy ? Phảng phất hắn rất rất đói bụng, mà nàng vừa vặn là món ngon……

Trong mắt Tây Môn Quý, nhìn thấy nàng thật muốn lấy 1 cái địa động, cả người đều trốn vào đi.

Thẳng đến đánh giá đủ, hắn mới gợi lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười vừa lòng.

「 tốt lắm, ngươi đã trưởng thành.」 hắn buông nàng ra, tầm mắt vẫn còn chiếu trên người nàng, như là có thể nhìn thấu qua y bào thật dày, nhìn thấy bảo vật người khác chưa bao giờ từng phát hiện. Bàn tay to gợi lên nàng khéo léo càng dưới, thẳng tắp vọng tiến vào trong mắt nàng.

「 ngươi muốn gả cho ta?」 hắn tươi cười với nàng.

Khuôn mặt anh tuấn kia đủ để cho nữ nhân thất hồn lạc phách, Tú Oa cũng không địch lại cường đại mị lực, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.


Hắn lại là cười.

「 ngươi sẽ mang thật nhiều tiền gả cho ta sao?」

Trái tim nàng nhảy loạn lên, lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, bởi vì mị lực nam tính bức người của hắn mà có chút choáng váng.

Hắn tươi cười như là mê hoặc nàng, nàng cả người nóng lên, choáng váng nhớ tới lúc trước hai nụ hôn nồng nhiệt, tầm mắt dừng ở bạc môi của hắn, như là bị thôi miên, chậm rãi, chậm rãi tiến đến, sẽ…… Sẽ……

Khách !

Cửa phòng khách viện bị đẩy ra.

「 đại ca, ngươi còn chưa ngủ a?」 Kim Bảo nhô đầu ra.

Ngân Bảo cũng la hét:「 Ở đó có con chuột sao?」

Hai người kêu la làm bừng tỉnh Tú Oa. Nàng bỗng dưng trợn to mắt, đảo cái miệng nhỏ nhắn vội vàng lui về phía sau, không thể tin được chính mình cư nhiên tưởng — tưởng –

Ông trời, nàng thế nhưng lại chủ động hôn môi nam nhân?!

Tú Oa cực thẹn, nghe thấy Kim Bảo, Ngân Bảo tiếng bước chân dần dần hướng bụi hoa này đi tới, làm sao còn dám ở lâu. Nàng cố lấy một tia dũng khí cuối cùng, đem khăn tay thêu hoa nhét vào trong tay Tây Môn Quý, sau đó gương mặt nóng lên, xoay người liền vội vàng đào tẩu.

Kim Bảo cùng Ngân Bảo chỉ tới kịp nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia ly khai.

「 oa, Đông Phương gia chuột thật lớn!」 Ngân Bảo bất khả tư nghị nói. Hơn nữa, chuột kia thoạt nhìn thật giống như nữ nhân nha!

Kim Bảo đảo cặp mắt trắng dã.

「 ánh mắt ngươi chạy đi đâu, kia không phải chuột, là 1 nữ nhân!」 ai, vì sao hắn cư nhiên cùng tên ngu ngốc là song sinh đâu?

「 nữ nhân? Kia nữ nhân tới nơi này làm cái gì?」 Ngân Bảo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức lại la lên.「 a! Nữ nhân này đến nghe lén chúng ta sao? Đông Phương gia quả nhiên gian trá!」

「 nàng đến nghe lén?」 Kim Bảo cũng khẩn trương đi lên.「 đại ca, thật vậy chăng? Kia nữ nhân là tới nghe lén ?」

Tây Môn Quý nhìn bóng dáng kiều nhỏ kia đi xa, dung nhập vào bên trong bóng đêm, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy, mới chậm rãi mở miệng.

「 nàng là tới gặp ta.」 hắn vi câu khóe miệng, thủy chung nhiễm một chút cười.「 còn có, chờ một chút nữa nàng sẽ cho người đưa hoa quế cao đến.」

Nghe thấy sắp có hoa quế cao để ăn, Kim Bảo, Ngân Bảo cảnh giác nháy mắt lơi lỏng, đồng thời nhếch miệng, vui vẻ, hoàn toàn quên tiếp tục truy cứu.

「 hoa quế cao? Oa, chúng ta đã lâu chưa ăn !」

「 khi nào thì đưa tới?」

「 đại ca, ngươi cười cái gì?」 Kim Bảo tò mò hỏi.「 ngươi đã ăn trước hoa quế cao sao ?」 hắn khó được thấy đại ca cười đến vui vẻ như vậy.

「 a, đại ca, ngươi ăn trước bao nhiêu?」 Ngân Bảo vội vàng truy vấn, lại nghĩ tới bóng dáng kia vội vàng đào tẩu.「 nữ nhân kia là ai, vì sao tốt như vậy , nửa đêm còn muốn đưa hoa quế cao đến?」

Tây Môn Quý cười đến vui vẻ.

「 nữ nhân kia là người nói muốn gả cho ta.」 không nghĩ tới, nguyên bản xuất phát từ đám hỏi bất đắc dĩ, lúc này lại làm cho hắn bắt đầu cảm thấy mong đợi. Hắn rõ ràng nhớ rõ, tư vị của nàng, hương khí của nàng, thân thể của nàng ôm lấy có độ ấm cùng mềm mại, đẫy đà cùng tinh tế……

「 đại ca, ngươi cầm trong tay là cái gì?」 thanh âm Kim Bảo đánh gãy hồi tưởng đẹp của hắn.

Tây Môn Quý lúc này mới nhớ tới, tiểu nữ nhân kia trước khi đi, đem 1 miếng vải dệt nhỏ nhét vào trong lòng tay hắn. Hắn buông bàn tay to ra, mở khối vải nhỏ bé, vải dệt cẩn thận, nhuyễn hoạt như là da thịt của nàng, còn mang theo hương khí thản nhiên.

Khăn tay thêu uyên ương hí thủy, là tâm tư thiếu nữ, không thể nào lầm.

Chỉ tiếc, các nam nhân căn bản không hiểu!

「 này hai con vịt hảo béo nha.」 Ngân Bảo tán thưởng, còn lau nước miếng.「 nàng sao đưa ngươi cái này? Trực tiếp đưa con vịt không phải rất tốt sao?」 nghĩ đến vịt nướng phì nộn, hắn giống như lại đói bụng.

Kim Bảo suy nghĩ trong chốc lát.

「 nàng có thể là đang ám chỉ, nếu ngươi cưới nàng, nàng sẽ mang rất nhiều vịt béo đến làm đồ cưới.」

Con vịt?

Tây Môn Quý nheo mày rậm.

「 con vịt có ích lợi gì? Tiền có vẻ thực dụng hơn!」 hắn còn ngàn công đạo vạn dặn dò, muốn nàng nhớ rõ mang ngân lượng xuất giá a! Chẳng lẽ, này đó con vịt chính là đồ cưới của nàng? Hay là nói, đây là phụ gia dự bị của nàng mang đến Tây Môn gia làm đồ ăn?

Không xong!

Tây Môn Quý bắt đầu lo lắng .

Nữ nhân mà hắn sắp kết hôn , có khi nào lại là người ngu ngốc không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.