Phu Quý Hà Cầu

Chương 67: Chua Xót Của Liên Tiểu Thú


Bạn đang đọc Phu Quý Hà Cầu FULL – Chương 67: Chua Xót Của Liên Tiểu Thú


CHƯƠNG 65: CHUA XÓT CỦA LIÊN TIỂU THÚ
Editor: Luna Huang
Náo một hồi kịch như vậy, Trương Vĩnh hận không thể phát, miệng không thể nói chỉ có thể thu đuôi.
Kỳ thật Ninh Sơ Nhị khi đó nên phát hiện.
Liên Thập Cửu quả thật thích làm hòa, nhưng trong chuyện của nàng, hắn cho tới bây giờ là không sợ đắc tội người.
Sau khi Phong Sầm đi ra, cả người đều mập lên một vòng.
(Luna: Ngồi tù mà sướng thế không biết)
Chỉ là đối với chuyện Liên Thập Cửu cứu mình ra khỏi lao, căm tức vài ngày.
Cuối cùng, dứt khoát huân một thân hoa đào, cưỡi ngựa trắng nhỏ quay về Tự Phong cốc.
Không lâu sau, Ninh Sơ Nhất cũng tiêu thất theo.
Ninh Sơ Nhị rời Liên phủ, ở Khâm Thiên Giám không lớn xu nịnh trên dưới, chỉ một năm thời gian, liền học được thành thục hết thảy những lời êm tai.
Liên Thập Cửu từng mỉm cười nói, nàng là hài tử không biết lớn.
Nhưng khi nàng thật sự ‘lớn’ rồi, hắn lại cảm giác khuôn mặt tươi cười như vậy chói mắt.
Kia không nên là nụ cười của nàng, bởi vì cười như vậy, để hắn cảm thấy được đau lòng.
Nhớ lại, mặc dù là quá khứ như vậy để người khác ôm bụng cười, như trước mang theo bi thương.
Liên Thập Cửu ôm Sơ Nhị trong lòng, hôn cái trán của nàng.
“Đêm nay chớ đi, ở tại nơi này đi?”
Phòng này trống lâu rồi, cũng chỉ có nàng về, mới cảm thấy được hương vị có nhà.
Ninh Sơ Nhị há to mồm, muốn nói, bây giờ còn chưa phải lúc.
Ở quan trường một năm này, nàng mới chính thức biết, đạo lý cao xử bất thắng hàn.
Liên gia càng phong quang, càng phải nơi chốn cẩn thận.
Chỉ là ôm ấp ấm áp như vậy, ấm áp đến nàng nói không nên lời cự tuyệt.
Nồng một giấc chiêm bao, nàng bừng tỉnh lại nhớ tới tuyết bay dưới cây mai, mấy ngày lười ngồi đó.
Hắn nới lỏng cổ áo triều phục còn chưa thay ra.

Thấy nàng mở cây dù, cười nhạt lấy tay đẩy đến bên cạnh.
“Không lạnh liền đứng thêm chút, đông tuyết hàn mai, vốn là cảnh trí tốt nhất.

Kiều thê trong ngực, cả đầu đều trắng hết thì lại có sao?”
Công tử như ngọc, lời hẹn đến già, một mắt mong tiến vào thâm mâu, đó là chờ đợi cả đời.
Khó được một cảm giác tốt, đó là nửa ngày nhàn rỗi trộm được trong đời, để hai người đều ngủ đến ngon lành.
Luồng sáng mờ thứ nhất đánh lên cửa sổ khắt hoa, tháng rét đậm cũng cảm thấy ấm áp cùng thích thú.
Nhưng mà dưới trời tốt thế, cũng không phải người nào cũng có phần hăng hái này.
Liền ví dụ như đứng ở hành lang, bưng chậu rửa mặt, Chiêu Tài cùng Đại Xuân mắt to trừng mắt nhỏ liền cùng phiền não, rốt cuộc, có nên đi gọi cửa hay không.
Canh giờ này, đúng lên nên thức dậy.
Nếu không đi vào hầu hạ, hai vị bên trong làm đại nhân, ứng mão đều sắp muộn rồi.
Nhưng hắn dán lỗ tai vài nghe một lát, cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh.
Buổi tối hôm qua Liên phu nhân thắt cổ không thành, dậy rất sớm.


Liền thấy hai ngốc tử canh giữ ở cửa cùng hai phần dụng cụ rửa mặt chải đầu trong tay, ngây ra một lúc.
“Buổi tối hôm qua Ninh Sơ Nhị không đi?”
Chiêu Tài cùng Đại Xuân lắc đầu.
“Ở trong phòng.

.

.

Ngủ?”
Hai người gật đầu.
Vọng Thư Uyển.com
Nàng liền nhíu, tấm tắc thở dài.
“Người đến kia.

.

.

Cũng ngủ?”
Nàng thế nào nhớ rõ, hôm qua Chiêu Tài nói chén canh bổ máu kia cũng để tức phụ kia của nàng uống rồi?
Chiêu Tài cùng Đại Xuân giờ mới hiểu được, ngủ này không phải ngủ kia, lập tức nhìn lẫn nhau, đều mặt đỏ là không biết nói cái gì cho phải.
Việc này, bọn họ làm sao có thể biết?
“.

.

.

Gác đêm cũng không nghe thấy chút động tĩnh?”
Nhắc tới người đã có tuổi, cũng không thể bỏ nỗi tật xấu bát quái.

Người nhìn tư thế góp vui của Liên Phương thị một cái, làm gì có nửa điểm giác ngộ đương sự là thân nhi tử của nàng.
Chiêu Tài rất ngượng ngùng rủ cái đầu xuống.
“Hôm qua không cho không cho gác, liền đều lui ra, nô tài cũng không biết bên trong này.

.

.”
Đều làm chút gì.

Liên Phương thị trầm trầm, nhớ tới nhìn hướng bên trong, thúc giục hai người,
“Không biết liền không biết, các ngươi kêu cửa a, còn trì hoãn nưa, chờ chút đều đã muộn.”
Người lo lắng có muộn rồi không?
Đại Xuân cùng Chiêu Tài cũng không còn dám nói, nâng tay gõ cánh cửa hai cái.
“Gia, đã dậy chưa? Chúng tiểu nhân tiến vào hầu hạ.”
Bên trong im lặng không có nửa phần động tĩnh.
“Gia.

.

.”
Vân là không ai ứng.
Trong lòng Liên Phương thị đẽo gọt, nhi tử của mình có chút vô lý, tuyệt không phải không biết thương hương tiếc ngọc.
Sơ Nhị đang.

.

.

Cũng có thể như vậy?
Liền thử thăm dò .
“Không bằng, ta tìm đại phu đến xem?”
Trong phòng chợt nghe một tiếng rầm, không biết là tiếng vang của cái gì rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, chính là thanh âm của sột sột soạt soạt.
Ngoài phòng mọi người không biết là sao lại thế này, liền đều rất không tiết tháo nghe động tĩnh bên trong.
Lại nói bên này.
Liên Thập Cửu hoàn toàn sẽ không nghĩ đến thứ này dám đạp hắn xuống giường!
Người vào phòng ngươi ngủ?
Kỳ thật đã sớm tỉnh, vốn định gọi người tiến vào rửa mặt chải đầu, còn chưa có vén mành lên chỉ nghe thấy tiếng nói không lớn không nhỏ của Liên Phương thị.
Ninh Sơ Nhị coi như ngốc lâu trong đám nam nhân, da mặt cũng là không thể chịu nỗi.
Đáng tiếc Liên Thập Cửu không biết xấu hổ, một bên cười híp mắt nghe, một bên nói.
“Thật xem tiểu gia bụng đói vơ quàng.

.

.

Nếu không, chúng ta làm thật thử xem?”

Sơ Nhị nghe vậy buồn bực, trực tiếp đá người xuống giường.
Liên Thập Cửu nói: “Nàng kéo ta lên, bằng không ta hôm nay sẽ không vào triều.”
Hoàn toàn chính là cái dạng vô lại của hai người sau khi kết hôn.
Ninh Sơ Nhị bọc chăn trừng hắn, chính là bất động.

Còn nhướng mắt lên, trừng lớn xem thường.
Ức hiếp người cũng không phải diễn xuất này, xem nàng là quả hồng mềm sao?
Liên Thập Cửu liền nở nụ cười, dứt khoát khoanh chân ngồi trên mặt đất, giương giọng nói với bên ngoài.
“Đều về đi, muộn chút đến thay chăn nệm, nha môn bên kia xin phép cho ta, liền nói.

.

.


Hắn dừng, ẩn ý nói..
“Ban đêm gia nhiễm lạnh rồi.”
Tức giận Ninh Sơ Nhị muốn xé cái miệng của hắn.
Người có thể không cần mặt mũi như thế sao?
Ninh Sơ Nhị bị hắn chọc đến cái lỗ tai đều hồng thấu, người ở phía ngoài cũng đều cho là thật, một mảnh tiếng động chắc lưỡi thổn thức, căn bản hết đường chối cãi.
Chỉ trách bản thân hôm qua thuận ý của hắn, buổi sáng mới gặp ‘Vô vọng tai họa’ này.
Đang rối rắm làm sao đi ra ngoài, cửa sổ trong phòng đột nhiên bị ngoại lực đẩy ra.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đắm chìm trong ánh mặt trời, cái miệng nhỏ nhắn vốn đang cười toe toét.

Vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt phút chốc cứng đờ.
“Các ngươi! ! ! Ngủ chung rồi! Lại không có mang theo người ta! A a a.

.

.”
Có bực dũng mãnh này, lại có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của Liên Thập Cửu, không phải hùng hài tử Liên tiểu thú, còn có thể là người phương nào.
Lại nói tiểu tử kia hôm qua bị Liên Phương thị dỗ, liền nghỉ ngơi trong phòng nàng.
Sáng sớm cùng nhau thức dậy, liền theo thói quen mò đến phòng cha.
Mỗi ngày không ngủ với cha, hắn đều cũng dọn băng ghế nhỏ xuất hiện ở cửa sổ kêu Liên Thập Cửu rời giường.
Cửa sổ trong phòng này, cũng đều sẽ giữ lại một cái không khóa, để tiện tiểu tử kia ra vào.
Thế nào nghĩ tới, mới vừa tới, liền chứng kiến thứ để hắn chua xót như vậy.
Vừa nhìn thấy cha nương ném hắn ngủ một mình, mở cổ họng khóc lên.
Đó là thương tâm thật sự.
Ninh Sơ Nhị vội vàng hai bước ba bước ôm hài tử xuống, rất không biết xấu hổ nói lời nói không thật.
“Buổi tối hôm qua mẫu thân sinh bệnh, cha ngươi lo lắng bệnh lây cho ngươi mới không gọi ngươi tới.

Phì Phì đáng yêu như thế, mẫu thân làm sao nỡ không ngủ với ngươi được.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật.”
“Lần trước hai người các ngươi ngủ chung, nương cũng là nói như vậy, ô ô ô.


.

.”
Đều khi dễ hắn dễ dụ sao?
Người ngoài phòng nhìn thấy tình hình này, đều có điểm dở khóc dở cười, lại nhìn hai người như vậy, liền biết đây cũng là gia nhà bọn họ trêu chọc tức phụ, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nhanh chóng tiến lên hầu hạ.
Cả tâm tư của Ninh Sơ Nhị đều ở trên người hài tử, chỉ có Liên tiểu gia đối với cửa sổ này, vẻ mặt như có suy nghĩ gì.
Chỗ kia.

.

.

Cũng nên phong lại rồi.
Trải qua một đêm kia, cái nút trong lòng hai người cuối cùng là giải.
Chỉ là vấn đề là trọng yếu hơn, lại nổi lên mặt nước.
Ninh Sơ Nhất muốn tạo phản, nếu Liên Thập Cửu giúp đỡ liền không phải chuyện của một mình hắn.

Không nói công đạo của dòng họ bên kia như thế nào, chỉ là phụ thân của Liên Thập Cửu Liên Dụ ở nơi đó, đều là vấn đề thật lớn.
Vọng Thư Uyển.

com – Luna: Lâu rồi không nhắc đến thượng thư đại nhân để ta lại muốn đọc lại [Thượng Thư Đại Nhân Biến], có nên xin tác giả cho reup trên web ta hay không?
Lại nói Liên Dụ, lúc tuổi còn trẻ chính là nhân vật hạng nhất hạng nhì thượng kinh.

Trạng nguyên ba mươi bảy năm yến thu, một tay đan thanh miểu bút sinh hoa, tổ tiên lại từng là trọng thần uỷ thác.
Lại cứ nhân phẩm nội liễm, cực ít nói chuyện, tranh chấp vây cánh, từ trước đều là ba phải.
Hiện giờ chọc phải chuyện như vậy, rất khó nói hắn sẽ bày cái dạng thái độ gì .
Ninh Sơ Nhị suốt ngày làm ầm ĩ cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, Liên Thập Cửu lại không theo chuyện của người khác.
Mỗi ngày hạ triều trở về, sẽ không xấu hổ chạy đến hậu trù sến súa với nàng, nửa điểm cũng không có thái độ ưu tư.
Khâm Thiên Giám, theo thường lệ không có đi lầm.
Uống một ly lão quân mi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng có thể cứ như thế mà nhìn cả một buổi chiều.
Đánh danh hào càng làm cho người khinh thường.
“Gần đây bổn quan luôn ngủ không yên, nghĩ là nội tư ngoại ưu gây ra, đến chỗ các ngươi tĩnh chút tâm.”
Xem Khâm Thiên Giám trở thành đạo quan để dùng.
Ninh Sơ Nhị nhét lư hương cho hắn, đốt ba cái an thần hương cứ như vậy để hắn cầm, hắn như trước vẻ mặt tươi cười.
Phu thê hai người như ngốc tử, thỉnh thoảng nhìn nhau một mắt, ấm áp nói không nên lời.
Một ngày này, hắn trở về muộn chút, Ninh Sơ Nhị đang uy Phì Phì ăn cơm, thấy hắn tiến vào liền thuận tay tiếp áo khoác tính toán thả qua kia, xoay người đã bị ôm đầy cõi lòng.
Nghĩ là vừa xã giao ở ngoài về, trên người Liên Thập Cửu còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, lên gương mặt của nàng nói.
“Thế nào không thấy nàng cũng uy ta, suốt ngày chỉ biết uy cái đồ vật kia.”
Hiển nhiên là có lão bà liền quen nhi tử.
Hai má của Ninh Sơ Nhị ửng đỏ, đưa tay đẩy hắn.
“Không đứng đắn chút nào.”
Hai má trắng nõn lộ ra phấn nộn, không khỏi để hắn trộm hương ở má một cái.
“Sớm biết ta là người không đứng đắn.”
Trở về viện tử, thấy ánh nến, ngửi hương cơm, hắn chính là không khỏi thoải mái.
Đây là nhà hắn, bên trong có thê của hắn, cũng chỉ một cái lý do vô cùng đơn giản này, khiến cho hắn cảm thấy được thỏa mãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.