Bạn đang đọc Phu Quý Hà Cầu [Hoàn] – Chương 77: Huyện Chúa Người Uống Trà
CHƯƠNG 75: HUYỆN CHÚA NGƯỜI UỐNG TRÀ
Editor: Luna Huang
Cứ việc trải qua một phen ‘Giáo dục’, hai phụ tử ở cửa Ninh phủ ăn canh bế môn.
Chuẩn xác mà nói, là Liên đại nhân ăn canh bế môn, Liên tiểu thú thuận lợi vào phủ.
Có thể là còn ghi nhớ cha của mình cho mình mấy viên kẹo, hùng hài tử ở bên trong ăn ngon uống ngon rất dư giả, vẫn không quên bớt thì giờ rống cổ họng lên.
“Nương a, để cho cha ta vào đi, cũng là quá đáng thương rồi.”
Nội dung khác mơ hồ không rõ, phồng má a ngô a ngô nhai lấy đồ vật này nọ, thật đúng là nghe không ra có mấy phần chân thành.
Liên đại nhân cúi đầu nhìn mấy viên kẹo còn thừa trong tay, là mùi vị chua xót.
Trình Nguyên ăn mặc trang điểm xinh đẹp từ trên xe ngựa xuống thì thấy Liên đại nhân ngây ngốc đứng ở cửa.
Cho nàng mà nói, trường hợp như vậy không thể nghi ngờ chính là bánh nóng cực đại trên trời rơi xuống, hương khí bốn phía, xốp giòn ngon miệng, nhanh vội vàng đi lên kêu.
“Lại khó thấy được Liên đại nhân nhàn rỗi, tại sao đứng ở chỗ này? Hài tử đâu?”
Lời này hỏi đích thực tim đủ đuôi mù.
Hài tử còn có thể thế nào?
Còn cách đều có thể nghe được thanh âm của Ninh Sơ Nhị đàm tiếu cùng vật nãi thanh nãi khí kia, rõ ràng cho thấy cô lập Liên Thập Cửu.
Nếu nói tâm trạng giờ phút này của Liên đại nhân, thật không phải là tốt lắm. Nghe ngửi không được hương khí son phấn của nữ nhân này, tùy ý chắp tay, nói câu.
“Huyện chúa kim an.”
Dưới chân cũng lui về phía sau môt bước, cũng không che giấu chán ghét của mình.
Trình Nguyên nhìn động tác của hắn nhướng mày, trên mặt cũng không nói cái gì.
Hôm nay nàng huân hương đậm một chút, chỉ vì sang đây, còn có chút dị hương đặc thù không vì nhân đạo.
“Bổn cung trên đường đi qua nơi đây, nghe nói trước cửa có một nhà làm kẹo rất ngon, nghĩ muốn mua cho Hấp nhi vài viện, vừa vặn liền gặp gỡ Liên đại nhân, coi như là duyên phận. Nếu hài tử hiện nay còn chỗ Ninh tỷ tỷ, không bằng Liên đại nhân liền bồi bổn cung đi mua hai khối điểm tâm, thuận tiện uống hai trản trà nóng.”
Tuy nói thời tiết chuyển ấm, nhưng gió bên ngoài lớn, hương của nàng, phải nóng mới có hiệu quả.
Lời này nói thuận lý thành chương, hơn nữa lần trước mấy lần Trình Nguyên mời đều bị cự tuyệt, hiện giờ gặp được, nếu Liên Thập Cửu không đi, liền thực sự có chút ném mặt mũi hoàng gia.
Trên mặt Liên đại nhân không thay đổi, trong giọng nói nhiều hơn vài phần áy náy.
“Huyện chúa ngưỡng mộ như thế, hạ quan tự nhiên là nên đi. Chỉ là tiểu nhi trong nhà còn ở đó, chờ chút tìm không thấy hạ quan, chỉ sợ lại khóc lên.”
Khóc lên?
Trình Nguyên thầm nghĩ, tên béo Ninh Sơ Nhị sinh kia, nước mắt nói rơi là rơi, nói thu là thu, cho viên kẹo cũng có thể cười híp mắt ngây ngốc cả ngày, xem thường ai không biết đó? Coi như qua loa tắc trách cũng không thể lấy cái này làm lý do được.
Hơn nữa hôm nay nàng có chuẩn bị mà đến, làm sao dễ dàng buông tha cơ hội như vậy.
“Trái phải chỉ tốn thời gian một trản trà, sẽ không trì hoãn bao lâu, hay là Liên đại nhân ghét bỏ bổn cung, không chịu cho mặt mũi?”
Vừa lui vừa tiến, Trình Nguyên quyết định tâm tư muốn hắn đi cùng nàng.
Liên đại nhân cũng ghét bỏ, lại muốn thoái thác tiếp. . . Cũng không phải không có cách nào, chẳng qua.
Vọng Thư Uyển.com
Hắn đối mặt với đại môn sơn đỏ cười một tiếng.
“Một khi đã như vậy, hạ quan tự nhiên. . .”
“Đã đến đại môn rồi, nếu ta không thỉnh huyện chúa tiến vào uống chén trà nóng, làm sao nói được?”
Theo lời kia vừa dứt, đại môn Ninh phủ mở.
Ninh đại cô nương một thân biện diệp váy hoa câu lan ngẫu phấn sắc, cười cười đứng ở nơi đó. Không bày phấn trang điểm, mặt mày sáng sủa, mang theo ý cười ấm áp.
Liên tiểu gia tựa tại cạnh cửa sờ sờ mũi.
Liền biết nàng luôn luôn nghe.
Trình Nguyên, chợt thấy được Ninh Sơ Nhị như vậy cũng là ngẩn ra.
Nàng hiếm thấy nàng(NSN) mặc ngăn nắp, đa số thời gian nữ nhân này đều là một thân váy vải, thuận tay dùng mộc trâm búi tóc qua loa.
Hôm nay mặc dù cũng không rất tốt, nhưng này phần thanh lệ này cũng phi thường chói mắt.
Nàng nhìn thấy Ninh Sơ Nhị mỉm cười vươn tay đến chỗ nàng, ‘Nhiệt tình’ thỉnh Trình Nguyên vào trong viện nói..
“Không biết huyện chúa đại giá quang lâm thật sự không có từ xa tiếp đón, có lỗi có lỗi. Trong nhà cũng không có trà ngon, nhưng trản trà so với bên ngoài sạch sẽ hơn nhiều, thỉnh người ngồi.”
Nói xong, xoay người liền từ trong tay nha hoàn bưng ấm trà đi lên.
Động tác liền mạch lưu loát, tuy là đột ngột, nhưng hành vi đều rất khéo léo.
Trình Nguyên như lọt vào trong sương mù bị kéo vào, chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
Muốn nói nàng cùng Ninh Sơ Nhị nào có giao tình như vậy, nói lố, nàng vừa mới để ca ca nàng vào lao, không nói như nước lửa, cũng không tốt đến đâu được. Nói khiếm tốn chút, hai người coi như là tình địch, uống trà gì với nàng?
Trong phòng không khí nhất thời cứng ngắc.
Duy nhất sinh động ở trên ‘Chiến trường’ là Liên tiểu thú cũng giương mắt nhìn ngó, xác định là Trình Nguyên để người chán ghét kia, liền tiếp tục chiến đấu hăng hái ăn hết chén mì.
Liên tiểu gia mừng rỡ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, giữ yên lặng ngồi ở bên cạnh Ninh Sơ Nhị, thành thành thật thật giả bộ ngoan ngoãn.
Dù sao phòng này hắn là vào được, lại muốn đuổi hắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Lại nói Ninh Sơ Nhị bên này, những này qua cũng không phải thật sự giận Liên Thập Cửu.
Hoàng gia tứ hôn đều không phải là trò đùa, há phải tam cô lục bà làm mối trên phố nói từ chối là từ chối được.
Huống hồ tại lúc mấu chốt này, giá trị của trận tứ hôn này, xa không chỉ đơn giản phối hai người lại cùng một chỗ như thế.
Lợi hại trong đó, Ninh Sơ Nhị đều biết.
Nàng là cô nương trong sáng, tuy rằng ngẫu nhiên thích giả bộ hồ đồ. Nhưng vào lúc này, cũng rất rõ ràng.
Nên nàng không gặp Liên Thập Cửu, cũng không hỏi hắn sẽ quên nàng mà thú Trình Nguyên hay không. Nàng cũng nói không nên loại lời ‘Sự tình liên quan đến cửu tộc Liên gia, ngươi thú nàng, ta sẽ không trách ngươi.”
Nàng không khóc không nháo, là không muốn vào lúc này ngột ngạt Liên Thập Cửu, nhưng thời gian nên nói, nàng một chữ cũng nói không thiếu.
Liền ví dụ như Trình Nguyên ở cửa nhà nàng muốn kéo trượng phu của nàng đi, ngươi muốn mang đi? Nằm mơ! !
Ninh Sơ Nhị nhìn nhìn nước trà trong tay Trình Nguyên cũng chưa hề đụng tới, nhẹ giọng nói.
“Huyện chúa cảm thấy trà không dễ uống sao? Nói đến mi sơn lão ô cũng không thể nào để lên mặt bàn được.”
Liền đến nhà nàng cũng không uống loại trà này.
Nói đến thứ này còn là Phong Sầm đến trà nông bị hố, mười lượng bạc mua một xe, uống không hết dùng để ngâm chân.
Liền là chút lá trà để ngâm, thuận tay liền túm được một mớ.
Trình Nguyên đương nhiên không muốn uống trà, nàng hoàn toàn không tiến vào.
Thế nhưng miệng của Ninh Sơ Nhị của bắn liên hồi, nài ép lôi kéo vào cho bằng được.
Nàng nói: “Bổn cung, ngoại trừ động đỉnh thì uống không quen những thứ khác, Ninh đại cô nương xin đừng trách.”
Đa số thời điểm nàng đều phải xưng Ninh Sơ Nhị một câu đại cô nương, trên phố phụ nhân thành hôn phải lấy họ của phu gia xưng một câu phu nhân, nếu hòa lỳ hoặc bị hưu ngoại trừ họ của phu gia, cũng nên gọi tiếng nương tử. Bị gọi cô nương, hoặc là chưa gả, hoặc là không thể xuất khuê.
Một câu đại cô nương này của Trình Nguyên, không thể nghi ngờ mang theo nghĩa xấu.
Ninh Sơ Nhị nghe vậy trên mặt như trước cười khanh khách, ôm lấy tiểu tử mập mạp còn đang ăn mì.
“Huyện chúa nói đùa, ta cùng Thập Cửu đều đã có nhi tử lớn như vậy rồi, làm sao còn được xưng tụng cô nương cái gì nữa. Người hiền hoà, tính khí lại tốt, thật không tính toán những lễ tiết này, không bằng giống lúc trước, gọi ta một tiếng Ninh tỷ tỷ cũng được.”
Ngươi tính tỷ tỷ gì?
Trình Nguyên lúc trước luôn giả cho Liên Thập Cửu xem, kêu nàng một tiếng tỷ tỷ. Hiện giờ nàng cùng Liên Thập Cửu cũng sắp thành thân, lại kêu Ninh Sơ Nhị nàng một tiếng tỷ tỷ, thế nào nghe thế nào cảm giác mình như sắp làm thiếp.
Nàng nâng tay xoa xoa cái nắp trà hai cái, cũng lười trả lời, nhìn Ninh Sơ Nhị một mắt, mím môi không nói.
Tư thế như thế, cũng gọi là trong lòng Ninh Sơ Nhị hiểu được, thân phận của bản thân khinh thường chấp nhặt với nười có bực xuất thân này như nàng.
Nhưng mà Ninh nhị cô nương lại càng không sao cả, ngươi không muốn, ta liền cười nhìn ngươi, chỉ vào trản trà nói.
Vọng Thư Uyển.com
“Người thật không nếm thử? Trà này là lúc trước Thập Cửu rất thích uống, nhìn không tinh xảo lắm, phẩm chất, lại có nhiều hơn vài phần mùi vị, phải không?”
Sơ Nhị nói xong, nở nụ cười với Liên Thập Cửu.
Nụ cười này, xinh đẹp thủy nộn, lộ ra hai lúm đồng tiền, Liên tiểu gia sẽ lắc đầu mới là lạ.
Liên Thập Cửu thích?
Cái này không thể hất mặt mũi của hắn được.
Trình Nguyên nhíu mi nhấp một miếng, trà vị nhạt nhẽo, đâu đó còn xuất hiện mùi nấm mốc, lúc nàng bắt đầu uống trà đều chưa từng uống trà kém như thế.
Ở nơi này là thỉnh nàng uống trà, rõ ràng là phô trương cho nàng!
Nếu không phải ngại Liên Thập Cửu ở, chỉ sợ trà này Trình Nguyên muốn hất lên trên mặt Ninh Sơ Nhị rồi.
Nàng buông trản trà xuống, vẫn là cười.
“Ninh đại cô nương, trà này thật đúng là dùng để đãi khách!”
Giọng nói dĩ nhiên không vui.
Ninh gia tiểu nhị cũng cong một đôi mắt cười.
“Huyện chúa nói chí phải, cũng chính là người đến, bằng không chúng ta đều là uống miệng giếng ngoài viện kia. Chỗ này còn có chút điểm tâm vừa làm, người muốn nếm thử không?”
Lại nếm?
Những thứ kia nàng dám ăn sao?
Trình Nguyên nhìn thấy mặt ngây thơ cười, hận không thể xông lên quẹt cho mấy dao.
“Đồ vật này bổn cung không ăn, Ninh đại cô nương vẫn là tự giữ cho mình đi.”
Ninh nhị cô nương có chút khó xử cúi đầu.
“Như vậy a, vậy người uống thêm hai hớp trà đi, cũng không thể cứ để người ngồi như vậy.”
Khách nhân vào cửa, hoặc là ôn chuyện, hoặc là dùng trà, vốn là không gì đáng trách.
Ngươi một khách nhân, tiến vào không nói lời nào lại kiêng cử trà?
. . . Vậy ngồi ở đây làm gì?
Lệnh đuổi khách hạ xuống thật là rõ ràng một năm một mười.
Tay trong tay áo Trình Nguyên nắm lại lại buông ra, cũng biết ngồi nữa cũng không tốt, vén làn váy nói.
“Trà thì không uống nữa, bổn cung có chút không thoải mái, Liên đại nhân tiễn bổn cung trở về.”
Sắc mặt lạnh lùng.
Rất rõ ràng, đây là mệnh lệnh, đều không phải là thương lượng.
Ninh Sơ Nhị cười gật đầu.
“Đây tự nhiên là nên, vậy Thập Cửu ngươi liền tiễn huyện chúa trở về đi. Xuân hàn se lạnh, là dễ nhiễm bệnh!”
Giọng nói là hết sức tận tình, trên mặt cũng tốt.
Nhưng thực lên xe ngựa, còn cách bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê, trước mắt Trình Nguyên như trước là Ninh Sơ Nhị chọc người chán ghét.
Nàng lần lượt đến Liên Thập Cửu ngồi ở đối diện, xung phong nhận việc nói.
“Huyện chúa, ta biết chút tay nghề xoa bóp, người không thoải mái chỗ nào a? Ta xoa xoa cho ngươi, miễn cho Liên đại nhân tay chân vụng về, lãnh đạm.”
Trình Nguyên hít sâu.
“Bổn cung liền là bực mình, ra khỏi đại môn Ninh gia các ngươi là khỏi rồi, cũng không biết là có phải phản xung với nơi đó hay không.”
Giọng nói vài câu cuối cùng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Ninh Sơ Nhị còn thật sự nghĩ một lát, đưa tay vào trong tay áo cầm ra một bó bùa to trịnh trọng đưa đến trong tay Trình Nguyên.
“Tổ tông ta nhiều đời đều đảm nhiệm chức vụ Khâm Thiên Giám, hiểu nhất là trừ tà tránh hung. Những thứ này là tán tà khí, đây là phòng trúng gió, còn có đây là phòng tai họa phòng khó khăn phòng tiểu tam, đối với người mong nhớ tướng công người khác, chuyên đục khoét góc tường. . .”
“Ninh Sơ Nhị! ! !”
Trình Nguyên mạnh mẽ vỗ bàn.
“Huyện chúa có cái gì phân phó?”
“Bổn – cung – đến – rồi! ! !”
(Luna: Haha vả ngay mặt luôn)