Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 43


Đọc truyện Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần – Chương 43

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Chuyện ở hồ Chân Châu, Tạ Minh Châu mất mặt trước các vị cô nương, một thời gian sau không dám ra ngoài, nghĩ tới sự vô tình của Tống Vân, ả ta không biết đã đập vỡ bao nhiêu đồ nữa.

Nha hoàn bên người cũng phải chịu tội, mấy ngày nay không dám lại gần ả ta.

Tạ Minh Thiều nhìn bọn nha hoàn đều trốn ở dưới hiên nhà, liền biết muội muội lại tức giận rồi, hắn ta bước nhanh vào sương phòng.

“Minh Châu, muội lại nhốt bản thân ở trong phòng rồi?”

Nếu không còn có thể làm gì?

Ngày đó không chỉ Tống Vân, ngay cả Phúc Gia công chúa cũng không giúp ả ta, mấy cô nương kia không biết ở sau lưng chê cười ả ta như thế nào, ả ta thực sự không muốn gặp người nữa.

“Sở vương điện hạ ở Vân Hòa Cư,” Tạ Minh Thiều nói, “từ trước ta đã đáp ứng muội….”

Nhắc tới người này, Tạ Minh Châu yêu hận đan xen, cắn răng nói: “hắn ở Vân Hòa Cư thì làm sao? Ca ca còn không rõ chuyện ngày đó hay sao, đến nay không ai không biết, cho dù muội có đi gặp, hắn có thể thích muội sao?”

“Cho nên muội muốn từ bỏ rồi?” Tạ Minh Thiều lạnh lùng nói, “ta nói cho muội biết, không chỉ Sở vương điện hạ, phu thê Tạ Minh Kha cũng có mặt ở đó, còn có Kỷ Dao kia….”

“Cái gì? Tiện nhân kia cư nhiên cũng ở Vân Hòa Cư?” tròng mắt Tạ Minh Châu bỗng chốc mở lớn, lạnh lùng nói, “sao nàng ta lại ở đó? Lẽ nào là đi gặp mặt riêng với Tống Vân?” nhất định là vậy, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy? không ngờ Tống Vân lại yêu thích tiện nhân kia như vậy.

“Ca ca,” Tạ Minh Châu kéo tay áo Tạ Minh Thiều, “huynh nhất định phải giúp ta báo thù!”

“Đương nhiên, nếu không sao ta phải nói với muội làm gì? Muội liền đợi tin tức tốt đi.” Tạ Minh Thiều cong khóe miệng, lộ ra nụ cười âm độc.

Lúc này Tạ Minh Kha đang uống trà với Tống Vân.


Đối với Sở vương điện hạ này, Tạ Minh Kha vẫn luôn có hảo cảm, nếu không hôm nay cũng sẽ không tới đây gặp mặt, trong lòng y, vẫn luôn cảm thấy Sở vương điện hạ thích hợp với Đông cung, càng thích hợp trở thành một vị trữ quân.

Tống Vân tao nhã lịch sự, đầy bụng kinh luân, nói chuyện với Tạ Minh Kha rất hợp nhau.

Mặc dù hai bên đều không thể hiện rõ, nhưng Tạ Minh Kha đã biết rõ ý tứ của Sở vương điện hạ, hi vọng y có thể dốc sức cho hắn ta, phụ tá hắn ta đăng lên Hoàng vị. Nhưng Tạ Minh Kha cũng không đồng ý ngay lập tức, với tình thế hiện nay, thái độ của Hoàng thượng không rõ ràng, mà Thái tử cũng không buồn nản như trước, nếu như bị cuốn vào vòng tranh đấu này, bản thân y thất bại thì cũng thôi, nhưng Kỷ Nguyệt nên làm thế nào?

Cho dù thưởng thức Tống Vân, nhưng Tạ Minh Kha đã có thê tử, cho nên càng cẩn thận hơn trước đây, hắn không chỉ phải suy nghĩ cho một người nữa rồi.

Khi hai người kia trò chuyện, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũng đang nhàn nhã thích ý uống trà.

Hải Đường viên trong Vân Hòa Cư, là Tạ Minh Kha đặc biệt chọn lựa cho họ.

Xung quanh nhà trúc thanh tịnh đẹp đẽ, hoa hải đường nở rộ, giống hệt những đám mây hồng theo từng đóa từng đóa, vị trí dưới cây hải đường cách nhà trúc gần nhất có bày một bộ bàn ghế gỗ, còn có hai con cừu tuyết trắng, trên cổ có đeo chuông lục lạc nho nhỏ, khi đi lại liền kêu đinh đang đinh đang. Ở phía sau nữa, là một bãi cỏ xanh mướt, nở đầy trăm loại hoa dại, hấp dẫn bươm bướm bay tới.

Kỷ Dao ngồi trên ghế mềm, xem mấy bức tranh của Triệu Chân treo trên tường trúc, cảm khái nói: “Muội ở đây mấy ngày cũng không thấy buồn chán.”

Kỷ Nguyệt cũng rất vừa lòng, cầm bút lông ở trên bàn lên, vẽ hai con cừu kia: “Chẳng trách Vân Hòa Cư nổi tiếng trong Kinh Thành như vậy, chủ nhân phía sau xác thực là phải bỏ ra không ít tâm tư.

“Là tiêu tốn một đống tiền đi.” Kỷ Dao nhướng mày, đem non xanh nước biếc, phong cảnh điền viên chuyển tới Kinh Thành, đó là quy mô tầm cỡ nào cơ chứ?

Nàng xán lại xem tỷ tỷ vẽ tranh: “Có điều tỷ phu đúng là hiểu tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ thích tác phẩm của Triệu Chân hay sao?” Nàng chọc chọc Kỷ Nguyệt, “tỷ tỷ, dịp trước không thấy tỷ đạp thanh, tỷ và tỷ phu ở trong nhà không ra ngoài sao?”

Kỷ Nguyệt đỏ mặt, sẵng giọng: “Muội hỏi làm gì?”

“Muội hiếu kì mà!”

Kỷ Nguyệt không thèm để ý nàng: “Lại náo, ta đều không vẽ nổi nữa rồi.”


Thấy mặt nàng ấy càng ngày càng đỏ, Kỷ Dao dừng lại, trong lòng trộm cười.

Mặc dù hai tỷ muội ăn mặc giống công tử, nhưng dung mạo thanh lệ, làm sao có thể che dấu được chứ.

Nữ trà sư rót trà cho hai người đứng ở bên cạnh, vô cùng hâm mộ.

Gia cảnh nhà nàng ta bần hàn, từ nhỏ đã bị đưa tới đây học tay nghề để nuôi cả nhà, không giống các cô nương kim chi ngọc diệp này, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, đến Vân Hòa Cư, lại là phong hoa tuyết nguyệt, không biết cái khổ của nhân gian. Nhưng rất nhanh nàng ta có thể thoát khỏi địa phương này, không bao giờ phục vụ những người này nữa.

Trong đầu nữ trà sư hiện ra bộ dáng anh tuấn của một nam nhân, hắn ta thường xuyên tới Vân Hòa Cư, mỗi lần đều gọi nàng ta vào phục vụ rót trà. hắn ta mặc y phục hoa lệ, phong lưu phóng khoáng, phẩm vị trà hương nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nàng ta đã sớm thầm thích người đó rồi.

Sau đó có một ngày, người đó ôm nàng ta vào lòng.

Sắc mặt nữ trà sư hơi đỏ, nghĩ tới đôi tay đỡ thân thể của nàng ta, cả người nhịn không được run rẩy.

Nếu như nàng ta làm tốt chuyện này, có thể trở thành thiếp thất của người đó, có thể ngày ngày ở bên hắn ta, cũng có nha hoàn của chính mình, đình viện của chính mình, từ đó về sau không cần phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Nàng ta hít sâu một hơi, ôn nhu hỏi Kỷ Dao: “cô nương, còn muốn trà nữa không?”

Kỷ Dao nói: “Lại rót thêm một chút nữa.”

Trà này đúng là tuyệt diệu, cũng không biết làm sao chế thành, uống một ngụm đều lưu lại mùi hương.

Nhưng nàng thích trà hoa hơn, bởi vì chủng loại đa dạng, hoa quế, hoa nhài, hoa cúc, muốn loại nào có loại đó, nàng nói: “Đợi lát nữa pha cho ta một bình trà hoa quế.”

“Vâng.” Nữ trà sư ôn nhu đáp lại.


Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, Kỷ Nguyệt dừng bút giữa chừng, nghiêng tai lắng nghe, hình như có người hô hào đi lấy nước.

Sắc mặt nàng ấy đột nhiên thay đổi.

Kỷ Dao cũng nghe thấy, kinh ngạc nói: “Sao lại lấy nước? Tỷ tỷ, chúng ta đi xem sao, vạn nhất đốt cháy tới đây thì nguy.”

Tỷ muội hai người vội vàng ra ngoài, quả nhiên ở phía xa bốc lên khói đen, nhưng không nhìn thấy lửa, Kỷ Dao nói: “Có thể là phòng bếp đốt cháy đồ.” Kiếp trước nàng từng tới Vân Hòa Cư, biết phương hướng đó, nếu như bốc cháy thì khói không thể nhỏ như vậy được.

Cũng không biết là ai sợ hãi này nọ, náo ra động tĩnh, làm hỏng hứng thú.

Kỷ Nguyệt không động, hơi hơi cau mày: “Có thể nào có cái gì đó…” nàng ấy cũng không thể nói rõ, chỉ cảm thấy chuyện này kì quái.

Tỷ tỷ từ trước tới nay đều cẩn thận, Kỷ Dao hỏi: “Tỷ tỷ cảm thấy là chuyện gì?”

“Ta cũng không biết.” Kỷ Nguyệt nắm chặt tay Kỷ Dao, “chúng ta nên cẩn thận hành sự,” phân phó Trầm Hương, “đi nói với tướng công một câu, nói vừa rồi có người hô bị cháy, không biết chàng có nghe thấy không,” lại dặn dò thêm, “nếu như vẫn đang nói chuyện với Sở vương điện hạ, thì không cần làm phiền.” Bản thân nàng ấy cũng có thể ứng phó tình huống.

Kỷ Dao nhìn tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy đúng là hiền thê lương mẫu, chẳng trách kiếp trước Hoàng thượng yêu thích tỷ ấy.

Hai tỷ muội đi ra ngoài, trong Hải Đường viên yên tĩnh.

Nữ trà sư chỉ cảm thấy trái tim nhảy bùm bùm.

Nàng ta nhìn ra ngoài một cái, lấy đồ từ trong tay áo ra, vụng trộm đổ vào trong trà.

Nghe nói dược tính của loại thuốc này chậm, cũng không lập tức phát tác, vậy thì cho dù Kỷ Dao có uống phải, cũng không có quan hệ gì tới Hải Đường viên, như vậy thì nàng ta sẽ không bị liên lụy.

Nữ trà sư làm xong việc, vội vàng chạy ra ngoài, muốn đi tranh công, ai ngờ vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, phía sau liền bị người ta dùng khăn bịt miệng, nàng ta chưa kịp nói gì, liền bị ngất đi.

Ánh mắt nhắm nghiền, không có động tĩnh gì nữa, nam tử nhìn nàng ta một cái, trong lòng chán ghét.


Loại bộ dáng này còn muốn trèo cao? Cũng không soi gương xem, nếu như nàng ta không phải là trà sư, hắn ta mới lười để ý tới!

Cho dù chỉ là thiếp thất của hắn ta, cũng không thể là loại mặt hàng như thế này được, dù sao cũng phải là….nghĩ tới bộ dáng thanh lệ của nữ nhân nào đó, thần sắc trở nên mê đắm, nhưng rất nhanh đã trở thành vặn vẹo, đá nữ trà sư một phát: ” Tìm một chỗ, đợi đến khi xảy ra chuyện thì ném nàng ta xuống hồ.” Lại cúi người nhét một khối ngọc bội vào trong tay áo nàng ta, “cái thứ tham tài, gia thiện tâm, khi chết cho ngươi một vật kỉ niệm.”

Đến lúc đó nếu chuyện bị phát hiện, cũng chỉ có thể nói là nữ trà sư trộm đồ của khách, loại người này, có chuyện gì mà không thể làm ra? Đừng nói chỉ là một chuyện hạ dược.

Có lẽ là vì đố kị gia thế của khách nữ.

Gã sai vặt lĩnh mệnh, đem nữ trà sư lôi đi, giấu ở một chỗ vắng vẻ.

Trong Hải Đường viên.

Lúc này hai tỷ muội trở về.

Hải Đường viên cũng không có gì thay đổi, ngược lại là bức họa Kỷ Nguyệt vẽ, bị gió thổi bay rơi xuống đất.

Kỷ Dao nhặt lên, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy nữ trà sư đâu, thầm nghĩ có phải là đi chuẩn bị trà hoa quế cho nàng rồi không?

E rằng là như vậy.

Nàng ngồi xuống, bưng ly trà vừa uống dở.

Chính vào lúc này, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân đi từ cửa tới, đường vân hoa sen thêu bằng chỉ vàng ở góc áo bào như ẩn như hiện, phảng phất như lúc nào cũng có thể nở rộ. Nàng ngơ ngẩn, vẫn chưa mở miệng, lại thấy hắn đoạt đi chung trà trong tay nàng.

Kỷ Dao ngây ra như phỗng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

đang yên đang lành sao lại đoạt trà của nàng, có khát đến mức độ đó sao?

không đúng, hắn còn thiếu trà để uống sao, trừ khi…. trong trà này có độc?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.