Đọc truyện Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần – Chương 2
Edit: Songanh
Bị Kỷ Nguyệt nhìn đến, Kỷ Đình Nguyên càng không được tự nhiên, đem cánh tay rút ra một chút.
“Muội bệnh đến choáng váng rồi à, sao cứ quấn lấy ta, còn tưởng mình mới ba tuổi sao”
Khi còn nhỏ, Kỷ Dao chính là như vậy, thích quấn lấy hắn. hắn đi đến nơi nào, Kỷ Dao liền theo tới nơi đó. Khi đó bị cục thịt nho nhỏ, béo tròn này kêu réo tối ngày, nhưng Kỷ Đình Nguyên đã sớm trưởng thành, cả ngày cùng bằng hữu lui tới, làm sao còn có thể cùng chơi đùa với muội muội, để cho bạn bè chê cười sao?
Kỷ Dao bĩu môi: “Ca ca đáng ghét nhất.”
Kỷ Đình Nguyên nhướng mày: “Muội biết thì tốt, không có việc gì đừng tới tìm ta.” rồi phất tay áo bỏ đivừa nói “ Chờ ta mang đại phu đến xem bệnh cho muội!” nói xong rời đi sương phòng.
Kỷ Nguyệt ngồi ở đầu giường, quan tâm hỏi: “Như thế nào, còn khó chịu sao?”
“không có, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Kỷ Dao nhào vào trong lòng ngực tỷ tỷ.
Kiếp trước, khi Kỷ Nguyệt còn con gái, nguyên là có thể tuyển một người chồng tốt bên ngoài, ai ngờ lại được tuyển vào trong cung làm phi. Sau đó, bởi vì nàng, Kỷ gia cùng Tống Vân, chu lương âm kết thù. Dù muốn dù không, tỷ tỷ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị cuốn vào hoàng quyền chi tranh, cuối cùng khi Tống Vân đăng cơ liền bị ban cho ba thước lụa trắng.
Chỉ vì nàng không phải chu lương âm, nhất định phải trở thành người thua trận, nàng bại cũng khôngsao, do mệnh không bằng người, chỉ thương tiếc cho tỷ tỷ.
Kỷ Dao nghĩ càng đau lòng, càng gắt gao ôm lấy tỷ tỷ.
“Ai nha, rốt cuộc làm sao vậy?” Kỷ Nguyệt sốt ruột, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng trấn an, “Dao Dao, đừng sợ, mộng đều là giả. Tỷ tỷ đợi chút cùng muội ngủ, được không?”
“Được”, Kỷ Dao gật đầu.
Kỷ Nguyệt xoa xoa đầu nàng như dỗ dành một đứa bé.
Mộc Hương mời đại phu đến, đã làm kinh động tới Kỷ phu nhân Liêu thị, bà bước nhanh cùng đại phu cùng vào nhà.
“không phải chỉ bị cảm lạnh sao? Như thế nào còn nghiêm trọng vậy?” Liêu thị từ trước đến nay đau lòng này con gái nhỏ này nhất, thúc giục nói, “Trương đại phu, phiền ngươi mau chút xem cho nàng.”
“Đâu có nghiêm trọng, là Mộc Hương quá lo thôi, ca ca lại tin là thật, thế nào cũng phải muốn thỉnh đại phu.” Kỷ Dao rúc vào trong lòng ngực tỷ tỷ, càng ngày càng an tâm, hiện tại hết thảy đều còn kịp.
“không nghiêm trọng sao mặt đỏ hồng như thế?” Liêu thị la lên, “Ngoan, cho đại phu xem một chút.”
Kỷ Dao vươn tay cổ tay.
Trương đại phu cẩn thận bắt mạch sau, vân vê chòm râu nói: “Nhị cô nương không có việc gì, theo lão phu xem, hẳn là lo lắng quá nên gặp ác mộng, bị bóng đè, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày là được.”
Liêu thị yên tâm, ra lệnh cho mộc hương tiễn đại phu ra ngoài lĩnh bạc, ngay sau đó liền hỏi Kỷ Dao: “Con từ trước đến nay, hễ dính vào gối đầu liền ngủ, như thế nào còn sẽ……Đứa nhỏ này, có tâm sự gì phải không?”
“Con nào có tâm sự gì, có lẽ là vừa rồi ăn nhiều nên không tiêu.”
Lời này chọc Kỷ Nguyệt cười rộ lên, trấn an mẫu thân: “Nương, ngài đừng lo lắng, đêm nay để con ngủ cùng muội muội”
Con gái lớn tinh tế săn sóc, Liêu thị cũng tín nhiệm nàng: “Được, vậy con cùng Dao Dao ngủ đi,” rồi phân phó mộc hương, bạch quả, “Hai người các ngươi đi chuẩn bị đệm chăn cho tốt, đừng làm cho Nguyệt Nhi cũng bị cảm lạnh đó.”
“Dạ.” Hai cái nha hoàn lĩnh mệnh.
Buổi tối, Kỷ Nguyệt tắm rửa sạch liền ngủ ở bên cạnh Kỷ Dao. Vốn là mỗi người một cái chăn, nhưng không nói lời nào, Kỷ Dao liền chui tọt vào trong chăn của tỷ tỷ.
Chờ đến lúc Kỷ Nguyệt ngủ rồi, dưới ánh trăng, Kỷ Dao lặng ngắm tỷ tỷ mình: một gương mặt trái xoan thanh tú, chân mày lá liễu, sóng mũi thẳng, đôi cánh môi hồng hồng. Nàng đang nhắm mắt tĩnh lặng, ôn nhu, trông giống như đóa hoa sen trong nước, trắng tinh không tì vết.
Tỷ tỷ như vậy, vào cung làm phi tần thật là đáng tiếc. Đương kim hoàng đế đã bốn mươi tuổi, cho dù bảo dưỡng thích đáng, phong độ nhẹ nhàng, thân thể kia so ra cũng kém người trẻ tuổi. Nghĩ đến tỷ tỷ về sau còn phải hầu hạ hắn, phải sinh con cho hắn, Kỷ Nguyệt đã cảm thấy cả người khó chịu, nghĩ thầm, kiếp trước nàng ngăn cản không được, lúc này nhất định không thể để việc này phát sinh.
Mang theo quyết tâm như vậy, Kỷ Dao đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dây, tinh thần sảng khoái.
“Quả nhiên tốt hơn.” Kỷ Nguyệt thực vui mừng, “Trương đại phu nói một chút không sai, sau này trước khi ngủ muội cũng không nên ăn đồ bậy bạ nữa, kẻo bụng nhỏ không thể tiêu hoá nổi.”
“Dạ.” Kỷ Dao đáp ứng.
Mộc hương cùng bạch quả bưng đồ ăn sáng tới, hai người cùng nhau dùng.
Năm nay, Kỷ Nguyệt đã mười sáu, đã là tuổi đính hôn. Gần đây càng ít ra cửa, thường xuyên ở sương phòng thêu thùa may vá, vẽ tranh. Kỷ Dao cũng không có quấn lấy nàng, xoay người đi tìm mẫu thân.
Phụ thân nàng là Hộ Bộ lang trung, phẩm cấp không cao, lại là người chăm chỉ, cần cù, mỗi ngày đi sớm về trễ, một lòng đặt vào công vụ. Sáng hôm nay, Kỷ Dao lại không có nhìn thấy cha, chỉ có mình Liêu thị ở thư phòng đang tính sổ.
Nàng tuy rằng xuất thân từ thương hộ, nhưng khi xuất giá, nhà mẹ đẻ một phân cũng không cho. Liêu gia cảm thấy, dựa vào khuôn mặt, Liêu thị vốn có thể gả cho một hôn phu tốt hơn, kết quả, Liêu thị cố tình coi trọng tú tài nghèo Kỷ Chương này (toan hủ tú tài). Đừng nhìn Liêu thị có dung mạo xinh đẹp mà lầm, nàng hành sự lại rất dứt khoát. Dưới sự tức giận, nàng cùng nhà mẹ chặt đứt lui tới, toàn gia chỉ sống bằng bổng lộc của trượng phu, nên làm cái gì đều phải tính toán kỹ.
May mắn nhi tử có tiền đồ, ở việc đọc sách (niệm thư thượng) rất có thiên phú, hiện tại làm Lại Bộ chủ sự, có bổng lộc của hắn trợ cấp thêm nên thoải mái hơn một chút ( đỉnh đầu còn tính rộng thùng thình). Năm trước chuyển vào kinh, năm sau lại mua được thêm mấy nha hoàn, cô nương trong nhà đi ra ngoài cũng có thể diện hơn một chút.
“Nương,” Kỷ Dao ló đầu nhỏ vào, gọi:“Nương đang bận a?”
Trông nàng giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, Liêu thị cười: “Mau vào đây, vừa lúc phòng bếp đưa canh nấm tuyết tới, con ăn đi.”
“Con no rồi, không cần ăn, nương ăn đi.” Kỷ Dao ngồi ở bên người mẫu thân, mắt nhìn sổ sách, “Nương, nhà của chúng ta ngày thường đủ bạc để tiêu không?”
“Đương nhiên đủ rồi, còn có dư một ít.” Liêu thị cười tủm tỉm nói, “Tổ phụ con trước đó không lâu vừa gửi cho năm mươi lượng bạc.”
Kỷ gia tuy rằng không phải nhà cao cửa rộng, nhưng cũng có mấy phân ruộng màu mỡ. Kỷ lão gia tử lo cho con, mướn vài nông dân trồng trọt, lại nuôi heo nuôi gà, mỗi năm cũng thu được số tiền không nhỏ. Liêu thị thực cảm kích vị cha chồng này: “Chờ mùa hè, con cùng Nguyệt Nhi đi nông trang xem lão nhân gia, còn có thể tránh nóng, đáng tiếc phụ thân con bận quá, bằng không nương và hắn cũng cùng đi.”
Kỷ Dao chớp chớp mắt: “Có thể đón tổ phụ lại đây a.”
“Ông không chịu, sợ làm phiền chúng ta.”
“Nếu là tỷ tỷ gả chồng, tổ phụ hẳn phải tới đi? Tỷ tỷ mười sáu tuổi rồi, nương, mau chút tìm nhà chồng tốt cho tỷ tỷ!”
Liêu thị bật cười: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện này con khỏi lo. Cha con nói, sẽ giúp Nguyệt Nhi chọn phu quân thật tốt, xem ra con còn sốt ruột hơn cả chúng ta.”
“Cha bận rộn như vậy, nào có rảnh? Chờ cha thật sự nhàn rỗi, lỡ tỷ tỷ bỏ qua nhân duyên tốt nhất thì sao. Kinh thành có không ít cô nương nha, tuổi trẻ tài tuấn đã sớm bị người đoạt hết cho coi!” Nàng sâu kín thở dài, “ngày mai hoa úa, bướm cũng sầu, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều không vui”.
Liêu thị kỳ thật cũng vì việc đó mà lo lắng. Tuy rằng trượng phu đã lên tiếng, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng đã có hơi bất mãn, hiện tại bị con gái nói động vài câu, nhịn không được nóng lòng.
Đúng vậy, nhà bọn họ lại không phải danh môn vọng tộc như người ta, chờ những thanh niên tuổi trẻ tài tuấn đạp vỡ ngạch cửa. Muốn tuyển cho nữ nhi một mối hôn sự tốt cũng không dễ dàng. Chắc nàng phải để tâm thêm một chút, chứ không chỉ ngồi chờ trượng phu. Người này a, quá mức ngay thẳng đi, trong nha môn, mọi việc luôn cứ thích ôm đồm vào người.
Liêu thị quyết định mang con gái lớn lộ diện nhiều hơn. Sau mấy ngày, vào buổi sáng lúc đi thỉnh an, Kỷ Dao liền nghe thấy Liêu thị dặn dò Kỷ Nguyệt.
“ Tính tình con quá yên tĩnh, nếu có được một nửa hoạt bát của Dao Dao thì tốt rồi.”
Nàng rất không hài lòng Kỷ Nguyệt về phương diện này, các vị phu nhân thường thích các cô nương linh lợi hoạt bát, nhưng Kỷ Nguyệt ở bên ngoài lại không biết nói chuyện, cho nên khó được các phu nhân để ý.
Liêu thị hy vọng Kỷ Nguyệt có thể hơi chủ động một chút, đương nhiên, quá mức cũng không tốt, cônương cũng phải nên e thẹn một chút nữa.
Kỷ Nguyệt nghiêm túc nói: “Nữ nhi nhớ kỹ.”
Liêu thị liếc nhìn nàng một cái, gật đầu.
Bất quá, nếu không so về gia thế, con gái lớn của mình tính tình ôn nhu, dung mạo thanh lệ, vẽ tranh không kém, nàng vẫn rất tin tưởng, nghĩ thầm rồi sẽ có người có ánh mắt nhận ra thôi!
“Nương, hôm nay chúng ta đi làm khách sao?”
“Đúng vậy, đi Thẩm gia, Thẩm phu nhân đưa thiệp tới, nói mời chúng ta đi thưởng mai.” Liêu thị nhìn đến con gái nhỏ, mười ba tuổi, ngũ quan còn chưa hoàn toàn phát triển, rất non nớt, nhưng vẻ non nớt này lại làm cho nàng có vẻ đáng yêu. Liêu thị cười nói, “đi thôi, Thẩm phu nhân nói Thẩm cô nương rất nhớ con đó.”
Thẩm cô nương đây chính là Thẩm Nghiên.
Kỷ Dao cũng không lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ gật đầu.
Ba người ngồi một cỗ kiệu đi Thẩm gia.
Thẩm lão gia làm quan cùng triều với Kỷ Chương, là cấp dưới của Kỷ Chương, Thẩm phu nhân chơi thân với Liêu thị nên hai nhà cũng thường lui tới. Bất quá so với Liêu thị, nhà mẹ đẻ Thẩm phu nhân rất giàu có, nàng cũng càng thích giao tế, ở nhà hay tổ chức yến hội.
Lúc mẹ con Liêu thị đến, trong viện đã rất náo nhiệt.
Nhìn thấy hai cô nương Kỷ gia, Thẩm phu nhân tươi cười, cùng Liêu thị nói: “Ngươi cũng thật có phúc, Nguyệt Nhi cùng Dao Dao đều ngoan cực kỳ, không giống ta, nhà chỉ có một đứa, còn luôn là khôngnghe lời.”
“Nương,” Thẩm Nghiên chu miệng, “Nào có ai như nương vậy? Cứ chê bai con! Chút con theo Dao Dao đi luôn, không về nữa”
Thẩm phu nhân cười to: “Nhìn xem, nàng thích nhất nhà các ngươi, liền ngay cả ta là nương cũng không cần.”
Thẩm Nghiên là con gái duy nhất của Thẩm gia, lớn lên xinh xắn lanh lợi, một gương mặt tròn tròn, mắt hạnh đen lúng liếng, hiền lành dễ thân cận, miệng nàng nói, lần đầu gặp Kỷ Dao đã yêu thích.
Lúc này gặp mặt, Thẩm Nghiên kéo tay Kỷ Dao, ngọt ngào nói: “Dao Dao, ta nhớ ngươi muốn chết, ta điđến nhà ngươi ở được không?”
không được! Kỷ Dao thiếu chút nữa liền nói thẳng ra.
Trước kia, nàng nguyện ý, là bởi vì Thẩm Nghiên làm người quá khéo léo, biết lấy lòng người, ngươi nóicái gì nàng đều có thể xuôi theo, khiến người ta rất thoải mái. Nhưng về sau Kỷ Dao biết, tất cả chỉ vì Kỷ Đình Nguyên, Thẩm Nghiên muốn được gả cho ca ca cho nên mới tận sức lấy lòng nàng thôi.
Thẩm Nghiên dưới sự trợ giúp của nàng, rồi cũng thực hiện được ý đồ, chỉ là sau khi gả cho ca ca, thường xuyên nháo đến gà bay chó sủa, sau lại còn cùng ca ca hòa li, khiến cho đứa cháu của nàng từ nhỏ liền không có mẹ chăm sóc, thật đáng thương.
Kỷ Dao nhíu mày, một đôi oan gia như thế, cũng không biết trước kia nàng nghĩ như thế nào, lại chỉ vì một chút chỗ tốt, liền bán đứng ca ca.
Hai người kia, căn bản là không thích hợp!
Thẩm Nghiên nhìn thấy ánh mắt nàng lãnh đạm, sửng sốt vội nói: “Dao Dao, ngươi không phải thích quạt sao? Ta tìm được một cây thật xinh đẹp nè, ngươi nhìn một chút xem.”
Nàng từ bên hông lấy ra một cây quạt, xòe ra, một cây quạt hai mặt, hoạ mẫu đơn, thanh sơn đen mạ vàng, rực rỡ lung linh.
“Ngươi thích không, ta tặng cho ngươi.” Thẩm Nghiên dụ dỗ nàng.
Kỷ Dao từ trước đến nay thích những gì tinh xảo, xa hoa, cho nên nàng mới chẳng e dè xuất thân, lòng thì ái mộ Tống Vân có thân phận hoàng gia, rồi lại gả cho Hoài Viễn hầu Dương Thiệu, việc này cùng tính tình nàng không phải không có quan hệ, trời sinh nàng chính là tiểu cô nương thích hư vinh.
Thẩm Nghiên cũng đã sớm nhìn ra điểm này, còn có biện pháp gãi đúng chỗ ngứa.
Ai ngờ Kỷ Dao chỉ thưởng thức một chút, liền nói: “Ta không cần, ngươi giữ cho chính mình chơi đi.”
Ca ca, hiện tại cây quạt chẳng thể quan trọng bằng ca ca được nha!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Đình Nguyên: Ngươi có ý là trước kia ta không quan trọng bằng cây quạt hả?
Kỷ Dao bĩu môi: với bánh bao còn hơn một chút.
Kỷ Đình Nguyên:…… ( vén tay áo.)