Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 335: Ác Nhân Cáo Trạng Trước


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 335: Ác Nhân Cáo Trạng Trước


Edit: Jess93
Khi phát hiện khí tức thuộc về cảnh giới Nguyên Hoàng trên thân nam hài kia, vẻ mặt Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý hơi đổi.

Chờ nhìn thấy Sư Vô Mệnh lưu loát trốn sau lưng nam hài kia, dáng vẻ rất quen thuộc với hắn, trong lòng hai người tự nhiên sinh ra suy đoán, thậm chí khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới Mệnh Hồn điện.

Có phải Mệnh Hồn điện đã sớm suy đoán ra chỗ Xích Nhật sơn trang ẩn giấu truyền thừa, mới phái Sư Vô Mệnh tiến vào tìm kiếm truyền thừa, thậm chí còn để một người cảnh giới Nguyên Hoàng ẩn mình trong bóng tối, giấu diếm được tai mắt của bọn hắn, để cướp đoạt truyền thừa?
Không thể không nói, loại suy đoán này rất đáng tin cậy, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Nghe Sư Vô Mệnh nói xong, nam hài kia bất nhã trợn mắt, không khách khí nói: “Cút sang một bên, đừng vướng bận!”
Sư Vô Mệnh cười hắc hắc một tiếng, lưu loát lăn qua một bên, miệng cũng không có nhàn rỗi: “Văn Thỏ Thỏ, vừa rồi ca ca bị kinh sợ, ngươi nhất định phải giúp ca ca báo thù nha! Đợi sau khi trở về, ca ca đưa ngươi một viên Linh Ngọc tinh hệ phong.


“Thật không?” Văn Thỏ Thỏ quay đầu nhìn hắn, tròn mắt nhìn, vô cùng đáng yêu.

Sư Vô Mệnh ra hiệu: “Đây là đương nhiên, Sư Vô Mệnh ta nói lời giữ lời.


Đạt được lời chắc chắn của hắn, Văn Thỏ Thỏ thay đổi vẻ không kiên nhẫn vừa rồi, hắn lật tay gọi ra một thanh chùy cực lớn.

Thanh chùy kia còn cao hơn bản thân hắn, bị hắn xách trong tay nhẹ nhàng giống như không có trọng lượng.

Nhưng trên chùy lớn có khí tức thuộc về linh khí cấp địa thượng phẩm, để người ta biết trọng lượng của thanh chùy này cũng không nhẹ.

Khi thấy Văn Thỏ Thỏ xách chùy lớn, Văn Kiều cùng đám Bùi Tê Vũ đều muốn phun ra.

Người xung quanh nhìn thấy cũng sững sờ.

Rõ ràng nam hài này có dáng dấp đáng yêu như vậy, hơn nữa xét về hình dáng nhân loại, thì nam hài này còn chưa tới mười tuổi, thế mà cầm một thanh chùy lớn còn cao hơn hắn làm vũ khí, sự tương phản cự lớn này, tự nhiên để cho người ta khó thích ứng.

“Tại sao Văn Thỏ Thỏ lại dùng một thanh chùy lớn như thế? Không còn vũ khí nào khác sao?” Túc Mạch Lan nhỏ giọng hỏi.

Văn Kiều một mặt mờ mịt, nàng thật sự không biết nha, khoảng thời gian này Văn Thỏ Thỏ một mực ở trong không gian tu luyện, bởi vì nàng không có vào không gian, cũng không biết hắn tu luyện ra cái gì.

Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nói: “Thành chùy lớn này là ta tiện tay luyện, Văn Thỏ Thỏ cảm thấy thuận tay, nên lấy về dùng.


Làm một luyện khí sư, Ninh Ngộ Châu luyện không ít linh khí, từ cấp huyền tới cấp địa đều có, chủng loại cũng không bám vào một khuôn mẫu, tiện tay ném trong phòng dây leo, dự định về sau trở lại Thánh Vũ đại lục, đưa chúng nó cho Tiềm Thú đi phát triển Tiềm Lân, tuyệt đối có thể tiêu hao hết.

Văn Thỏ Thỏ vừa hóa hình, cần vũ khí, nên đi tới đó tìm, không nghĩ tới nhiều loại linh khí như vậy, hắn thế mà đào ra thanh chùy lớn này.

Văn Thỏ Thỏ mang theo chùy lớn chỉ vào Tả Ý Trai: “Vừa rồi ngươi bắt nạt Sư ca ca của ta, ta muốn giúp hắn báo thù!”
Dứt lời, mang theo chùy lớn lao về phía Tả Ý Trai.

Ánh mắt Tả Ý Trai nhìn về phía Sư Vô Mệnh phẫn nộ đến muốn gϊếŧ hắn, nhưng thanh chùy lớn kia đã tới trước mặt, khiến hắn không thể phân tâm, chỉ có thể tế ra quạt bạch ngọc đối địch.


Sư Vô Mệnh đã thừa cơ mang theo đệ tử Thất Hồn tông chạy đến chỗ Ninh Ngộ Châu bọn họ.

“Vừa rồi thật sự là hù chết người, may mắn có Văn Thỏ Thỏ.

” Sư Vô Mệnh một mặt sống sót sau tai nạn nói.

Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan một lời khó nói hết mà nhìn xem hắn, thực sự không biết nói cái gì cho phải, nhịn không được hỏi: “Ngươi thật sự có Linh Ngọc tinh hệ phong? Cũng đừng vì để Văn Thỏ Thỏ giúp ngươi trút giận mà lừa hắn đấy?”
Không phải bọn họ hoài nghi hắn, mà là từ khi gặp Sư Vô Mệnh, hắn chính là một người nghèo rớt mồng tơi, thứ duy nhất để cho người ta cảm thấy hữu dụng, chính là thân thể đập không xấu kia.

Sư Vô Mệnh bất mãn nói: “Ta là hạng người như vậy sao? Ta đương nhiên không có Linh Ngọc tinh hệ phong, nhưng Mệnh Hồn điện có nha!”
Cho nên mới nói, người này vẫn là lấy đồ vật Mệnh Hồn điện của người phúc ta.

Đệ tử Thất Hồn tông tới cùng hắn cũng là vẻ mặt một lời khó nói hết, nhưng nghĩ tới vị này chính là đồ đệ của Thế Vũ Tôn Giả, không chừng tương lai Mệnh Hồn điện thật sự sẽ giao đến trong tay hắn, đồ vật của Mệnh Hồn điện còn không phải tùy tiện hắn an bài? Nghĩ như vậy lại cảm thấy không có gì, chỉ tiếc Mệnh Hồn điện thần bí, nếu thật sự để một con hàng phá của đến kế thừa, cũng không biết có thể tiếp tục bảo trì địa vị siêu nhiên của nó không nữa.

Bên kia Văn Thỏ Thỏ đã cùng Tả Ý Trai đánh đến trời long đất lở, dưới sự tàn phá của hai cảnh giới Nguyên Hoàng kiến trúc Xích Nhật sơn trang liên tục sụp đổ thành mảnh vỡ.

Đám người khẩn trương nhìn hai người, thắng thua của hai người có liên quan đến sinh tử của bọn hắn, một khắc cũng không dám buông lỏng.

Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu cũng vô cùng cảnh giác, chẳng qua đối tượng bọn họ cảnh giác cũng không phải là Tả Ý Trai, mà là Vệ Thiên Lý một mực không có cho thấy lập trường.

Vệ Thiên Lý và Tả Ý Trai cùng chung mục đích, Tả Ý Trai có thể vì truyền thừa Xích Nhật sơn trang, không tiếc ra tay với người tu luyện ở đây, đoán chừng Vệ Thiên Lý cũng có hậu chiêu.

Bọn họ muốn phòng chính là Vệ Thiên Lý lưu lại một tay.

Văn Thỏ Thỏ quơ một thanh chùy nặng nề, múa nó đến uy vũ sinh phong, quạt bạch ngọc của Tả Ý Trai cũng không thua kém bao nhiêu, quạt bạch ngọc cấp tốc biến thành một chiếc quạt khổng lồ, ngăn cản chùy lớn tập kích.

Trong lúc nhất thời, hai người thế mà bất phân thắng bại.

Chẳng qua chỉ có Tả Ý Trai giao thủ với Văn Thỏ Thỏ rõ ràng, Văn Thỏ Thỏ cũng không xuất ra toàn lực, giống như chỉ là kiềm chế hắn lại thôi, nếu có thể đập hắn thêm mấy lần, hắn cũng vui vẻ làm ra.

Tả Ý Trai càng đánh càng kinh hãi, đáy lòng phát nặng, tức giận không thôi.

Hắn cảm thấy đây nhất định là âm mưu của Thất Hồn tông, Thất Hồn tông nhất định nhận được tin tức gì từ chỗ Mệnh Hồn điện, đem đệ tử khác thả ra ngoài sáng làm yểm hộ, để đệ tử Mệnh Hồn điện cướp đi truyền thừa của Xích Nhật sơn trang.

Thất Hồn tông không hổ bị thế nhân coi là tông môn khiêm tốn làm người, phách lối gây sự!
Dưới cơn giận dữ, hắn vung quạt quét bay đối thủ, quay sang Vệ Thiên Lý tức hổn hển mà nói: “Vệ Thiên Lý, ngươi không động thủ còn chờ đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đợi bí cảnh đóng cửa mới ra tay?”
Đừng quên, Lệ Phạn còn chờ ở bên ngoài, đến lúc đó hai người cảnh giới Nguyên Hoàng của Thất Hồn tông liên thủ, bọn họ không phải là đối thủ.

Vệ Thiên Lý liếc hắn một cái, thấy nam hài kia lại mang theo chùy lớn đuổi theo hắn đánh, Tả Ý Trai chật vật tránh đi, so với dáng vẻ cao ngạo kiểu cách bình thường của hắn như một trời một vực, làm cho người ta quả thực muốn cười.

“Nếu Tả đạo hữu đã có lời, tại hạ đành phải giúp Tả đạo hữu một tay vậy.

Nghe nói như thế, Tả Ý Trai suýt chút nữa tức chết.

Rõ ràng cũng là vì truyền thừa Xích Nhật sơn trang mà đến, lại có mặt mũi nói lời lẽ chính nghĩa như thế, để hắn cõng nồi, thật sự là hận không thể xuất thêm một người cảnh giới Nguyên Hoàng, đem hắn đánh chết mới thôi.

Chỉ là cảnh giới Nguyên Hoàng không có, nhưng cảnh giới Nguyên Tông cũng không ít.

Lúc Vệ Thiên Lý xuất thủ, một người cảnh giới Nguyên Tông tiến lên, ngăn cản công kích của hắn.

Vệ Thiên Lý nhìn về phía người cảnh giới Nguyên Tông vừa ra mặt, nhận ra người này là bằng hữu cùng Sư Vô Mệnh tiến vào bí cảnh, mặc dù chỉ là cảnh giới Nguyên Tông, nhưng có thể tiếp được một chiêu của hắn, có thể thấy được sức chiến đấu không tầm thường.

Hắn cũng không vì đối phương thấp hơn hắn một cảnh giới mà xem nhẹ, ngược lại trận địa sẵn sàng.

Cũng vì hắn cẩn thận, để hắn kịp thời từ bên trong huyễn cảnh thanh tỉnh, châu phá trận trong thức hải chấn động.

Hắn trừng to mắt, nhìn xung quanh, sau đó nghe thấy Tả Ý Trai mắng to: “Đối thủ của ngươi ở đó, phát ngốc gì đấy?”
Mặc dù Tả Ý Trai mở miệng mắng đến kịch liệt, kỳ thật trong lòng rõ ràng, có thể để cho một người cảnh giới Nguyên Hoàng hoảng hốt trong lúc đối địch, có thể thấy được đối thủ lợi hại.

Vệ Thiên Lý biến sắc, không còn dám chần chờ, gọi ra một thanh trường kích, vung xuống người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông trước mặt.

Bùi Tê Vũ chậc một tiếng, không nghĩ tới trên người thiếu chủ Thập Phương thương hội này có bảo vật phá giải huyễn cảnh, để huyễn cảnh của hắn chỉ có thể kéo lại hắn mấy hơi thời gian.

Nếu huyễn cảnh không có tác dụng lớn, vậy chỉ có thể cứng rắn đối mặt.

Lúc này, liền nghe đến Sư Vô Mệnh la hét: “Chư vị, còn ba ngày nữa bí cảnh sẽ đóng cửa, chúng ta nhất định phải ngăn chặn hai người này, không thể để cho bọn hắn đạt được âm mưu! Chỉ cần rời khỏi bí cảnh, hai người này còn có mặt mũi tiếp tục bức bách chúng ta sao? Không muốn bị bọn họ gϊếŧ chết cướp đoạt bảo vật, thì mau mau ra tay.

.


Lời này vô cùng có tính kích động, hơn nữa còn trộm đổi khái niệm, suýt chút nữa đem Tả Ý Trai tức chết, ngay cả Vệ Thiên Lý đều có loại xúc động muốn hộc máu.

Bọn họ có âm mưu gì? Cướp đoạt truyền thừa của Xích Nhật sơn trang là âm mưu sao? Rõ ràng bọn họ là quang minh chính đại cướp đoạt, thậm chí âm mưu cũng không tính!
Đáng tiếc đã có rất nhiều người tu luyện nghe lọt những lời vừa rồi của Sư Vô Mệnh, dồn dập bổ nhào về hướng người Thập Phương thương hội cùng Bích Nữ các, đồng thời một đám người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông cũng liên thủ với Bùi Tê Vũ, chọi cứng với Vệ Thiên Lý.

Cho dù đẳng cấp Vệ Thiên Lý cao hơn bọn họ một đại cảnh giới, nhưng nếu đối đầu gần trăm cảnh giới Nguyên Tông, cũng làm cho hắn mệt mỏi.

Bởi vì Sư Vô Mệnh vung cánh tay lên một cái, chiến cuộc nhanh chóng chuyển biến.

Người tu luyện ở đây thực sự quá nhiều, cho dù Vệ Thiên Lý cùng Tả Ý Trai là cảnh giới Nguyên Hoàng, nhưng cũng không chịu nổi chiến thuật biển người, lại càng không cần phải nói Văn Thỏ Thỏ đã kiềm chế lại một người cảnh giới Nguyên Hoàng trong đó, còn lại hoàn toàn có thể để cảnh giới Nguyên Tông kiềm chế.

Thẳng đến sau khi chiến đấu kết thúc, Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý đều bị thương, mà nhân thủ bọn họ mang tới tử thương thảm trọng.


Hai mắt Tả Ý Trai hằn lên tơ máu, ánh mắt gϊếŧ người rơi xuống trên thân Sư Vô Mệnh.

Sư Vô Mệnh không đau không ngứa, cười ha hả đi lên trước, mặc kệ uy áp của hai người cảnh giới Nguyên Hoàng, một mặt tiểu nhân đắc chí: “Thế nào? Cảm giác bị người bức bách không dễ chịu đúng không?”
Tả Ý Trai miễn cưỡng gắng gượng chống đỡ thân thể, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay là Tả mỗ tài nghệ không bằng người, thế mà để ngươi tiểu nhân bực này đạt được! Không nghĩ tới Thất Hồn tông vì truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, đã sớm có dự mưu tiềm phục tại bí cảnh, là chúng ta thua.


Sắc mặt Vệ Thiên Lý cũng vô cùng nặng nề, nhìn về phía người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng vừa rồi chiến đấu với Tả Ý Trai.

Nam hài kia cũng bị thương, lúc này hắn đang ngồi bên cạnh hai nam nữ dung mạo xuất sắc, để bọn họ cho hắn ăn linh đan, trị thương cho hắn, trong miệng còn đang nắm một viên linh quả gặm, nhìn tựa như một đứa bé ỷ lại trưởng bối.

Nhưng cảnh giới Nguyên Hoàng sao có thể là đứa bé?
Bọn họ càng muốn tin tưởng, đứa bé này hẳn là tu luyện công pháp gì, mới biến thành bộ dáng này.

Thất Hồn tông vì truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, thế mà để một người cảnh giới Nguyên Hoàng biến thành bộ dáng trẻ con, ẩn tàng khí tức cảnh giới Nguyên Hoàng tiềm phục ở đây, có thể thấy bọn họ đối với truyền thừa Xích Nhật sơn trang là tình thế bắt buộc, bọn họ thua cũng không oan.

Lại nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Sư Vô Mệnh kia, hai người đồng thời đem cái nồi này chụp trên đầu Thất Hồn tông, hoàn toàn không nghĩ tới, kỳ thật Thất Hồn tông cũng không có làm cái gì, chính là Sư Vô Mệnh thích miệng pháo mà thôi.

Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý mặc dù thua, nhưng chỉ là không tiếp tục xuất thủ với những người tu luyện kia, còn những người kia nghĩ muốn gϊếŧ bọn hắn, cũng không có cách nào làm được, dù sao tu vi cảnh giới Nguyên Hoàng còn ở đó.

Như thế, toàn bộ quảng trường phân biệt rõ ràng hai phe nhân mã, cảnh giác lẫn nhau.

Sư Vô Mệnh cũng biết muốn gϊếŧ chết hai người cảnh giới Nguyên Hoàng trong bí cảnh là chuyện không có khả năng, coi như có thể gϊếŧ được bọn họ, cũng không thể gϊếŧ.

Nếu thật sự gϊếŧ, Thất Hồn tông sẽ cùng Thập Phương thương hội, Bích Nữ các kết xuống tử thù, Thất Hồn tông thế nhưng không có tôn giả cảnh giới Nguyên Thánh có thể vì bọn họ ôm lấy việc này.

Hắn lòng tràn đầy tiếc nuối nói: “Không thể gϊếŧ các ngươi, thật sự là tiện nghi các ngươi!”
Tên khốn này, ánh mắt Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý nhìn hắn thật sự là hận không thể xé hắn.

Đệ tử Thất Hồn tông vội lôi hắn đi, miễn cho cái miệng này của Tiểu sư thúc kéo thêm cừu hận, tương lai bị người ta âm thầm trả thù làm thịt.

Sư Vô Mệnh trở lại bên cạnh Văn Kiều bọn họ, lập tức đổi sắc mặt, một mặt cười ha hả tiến tới.

“Văn Thỏ Thỏ thật tuyệt, đem yêu nhân kia đánh cho một trận, ca ca phi thường hài lòng.


Văn Thỏ Thỏ đang hưởng thụ đãi ngộ được Văn tỷ tỷ đút linh quả đâu, liếc nhìn hắn một cái, nói ra: “Linh Ngọc tinh hệ phong của ta, ngươi đừng quên đó.


“Không quên đâu, trở lại Thất Hồn tông liền đưa cho ngươi.


Thấy hắn không có quỵt nợ, lúc này Văn Thỏ Thỏ mới hài lòng.

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Khi bí cảnh chấn động, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này.

Ba ngày này, mặc dù hai bên đều không có ra tay, nhưng Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý nhìn chằm chằm, Thất Hồn tông cũng không thua kém bao nhiêu, những người khác kẹp giữa hai bên, tựa như pháo hôi lúc nào cũng có thể bị hy sinh.

Giữa bọn hắn duy trì một loại không khí khẩn trương, giống như sau một khắc sẽ lập tức đánh nhau.


May mắn Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý đã nhận định ở trong lòng, là Thất Hồn tông cướp đi truyền thừa Xích Nhật sơn trang, không tiếp tục xuất thủ với những khác người.

Lúc này bọn họ đối với Thất Hồn tông đã hận đến thấu xương, tính toán chờ rời khỏi bí cảnh, lập tức đưa tin cho sư môn, để bọn hắn đi Thất Hồn tông vấn trách, tốt nhất có thể chia cắt truyền thừa của Xích Nhật sơn trang.

Truyền thừa của một thế lực cổ xưa từ thời kỳ thượng cổ, cho dù chỉ là một bộ phận, cũng đủ làm cho thế lực này hưởng thụ vô tận, bồi dưỡng được nhiều đệ tử ưu tú hơn.

Hai người đánh chủ ý rất tốt, lúc cảm giác được bí cảnh rung động, đang định rời khỏi, nào biết bí cảnh rung động càng ngày càng kịch liệt, thậm chí khiến cho người ta đứng không vững, thậm chí còn nói tới chuyện rời khỏi sơn trang.

“Mau nhìn, đó là cái gì?”
Một giọng nói hoảng sợ vang lên, chỉ vào bầu trời bên ngoài sơn trang.

Chỉ thấy chân trời xuất hiện một cái bóng mờ, bóng mờ kia giống một cánh cửa, lấy một loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lao về phía sơn trang.

Tất cả mọi người có thể cảm giác được cỗ sức mạnh đáng sợ kia, áp chế bọn họ không thể động đậy, cho dù là Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này, cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hai người thần sắc hơi rét, âm thầm súc thế.

Bóng mờ hình cánh cửa kia đã bao phủ sơn trang lại, ngay sau đó toàn bộ sơn trang chấn động lần nữa.

Trong nháy mắt, giống như hư thực giao thoa, lại giống như trời đất đảo ngược, không ai có thể nói rõ loại cảm giác này, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho hư ảnh cánh cửa kia nghiền ép xuyên qua thân thể của bọn hắn.

Thẳng đến tất cả động tĩnh rốt cuộc an tĩnh lại, đám người mới chậm rãi bò dậy, chẳng mấy chốc đã phát hiện dị thường.

Sơn trang vẫn là sơn trang đó, nhưng hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, không còn là một mảnh núi sông tươi đẹp, mà là núi non cằn cỗi.

Bọn họ kinh ngạc nhìn xem làn gió từ đằng xa thổi tới, trong làn gió khô ráp mang theo tro bụi, bên ngoài sơn trang không còn là hồ nước, mà là một đám người.

“Sư đệ!”
Lệ Phạn ngạc nhiên chạy vào sơn trang, thấy Sư Vô Mệnh không có việc gì, một mặt mừng rỡ.

So với hắn mừng rỡ, những người khác thì ngơ ngác, mặc kệ là người trong sơn trang hay là bên ngoài sơn trang, nhìn xem lẫn nhau, tất cả đều trợn tròn mắt.

Bí cảnh đúng là đóng lại, nhưng trước khi nó đóng lại, thế mà đem sơn trang to như vậy vứt ra khỏi bí cảnh.

Chờ người tu luyện bên ngoài bí cảnh thấy được rõ ràng, trong nháy mắt đó, bí cảnh thật sự đem một cái sơn trang phun ra, cảnh tượng đó quá đồ sộ, để bọn hắn phản ứng không kịp.

“Lệ sư huynh!” Sư Vô Mệnh nhìn thấy Lệ Phạn cũng rất mừng rỡ, nhảy đến bên cạnh hắn, bắt đầu cáo trạng: “Sư huynh, hai người này, vậy mà bắt nạt đệ tử Thất Hồn tông chúng ta trong bí cảnh!”
Lệ Phạn thần sắc bất thiện nhìn về phía hai người Tả Ý Trai, lạnh lùng nói: “Tả đạo hữu, Vệ đạo hữu, các ngươi thân là chân quân cảnh giới Nguyên Hoàng, thế mà ức hϊếp tiểu bối, cho rằng Thất Hồn tông chúng ta dễ bắt nạt sao?”
Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý lần nữa tức đến hộc máu.

Lẽ nào lại như vậy, rõ ràng là ác nhân cáo trạng trước!
“Lệ Phạn ngươi nhìn cho rõ ràng, đến cùng là ai bắt nạt ai, đệ tử Thất Hồn tông các ngươi đều còn khỏe mạnh ở đây!” Tả Ý Trai cũng không còn cách nào duy trì phong độ nam tử, chửi ầm lên: “Thất Hồn tông các ngươi đều là một đám hèn hạ, chỗ tốt để các ngươi được, còn trả đũa, việc này Bích Nữ các chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


Lệ Phạn cười lạnh một tiếng: “Thất Hồn tông chúng ta chờ lấy!”
Dứt lời, tay áo dài của hắn vung lên, dùng linh lực cuốn các đệ tử Thất Hồn tông vào linh thuyền, linh thuyền vút một tiếng phá không mà đi.

Thẳng đến linh thuyền kia biến mất, người xung quanh mới kịp phản ứng.

Tả Ý Trai lần nữa chửi ầm lên: “Con mẹ ngươi Lệ Phạn, ngươi có gan đừng chạy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.