Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 324: Nham Bì Ngư Yêu Dưới Đáy Hồ


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 324: Nham Bì Ngư Yêu Dưới Đáy Hồ


Mất vài ngày bọn họ mới trở lại hồ nước trước Xích Nhật sơn trang.
Sở dĩ không có trực tiếp tiến vào Xích Nhật sơn trang, là bởi vì bọn họ phát hiện bên trong Xích Nhật sơn trang lại có người.
Sư Vô Mệnh khẳng định: “Nhất định là Tả Ý Trai Bích Nữ các cùng Vệ Thiên Lý của Thập Phương thương hội!”
Bùi Tê Vũ như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra bọn họ đối với đồ vật trong Xích Nhật sơn trang cũng là tình thế bắt buộc! Sư Vô Mệnh, đã đến lúc này, cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, có thể nói cho chúng ta biết, các ngươi tới Xích Nhật sơn trang tìm thứ gì không?”
Túc Mạch Lan và Văn Kiều cũng hoài nghi nhìn hắn, chỉ có Ninh Ngộ Châu là một mặt chuyện không liên quan tới mình, đứng ở một bên nhìn Sư Vô Mệnh bị bọn họ ép hỏi.
“Ta thật sự không biết!” Sư Vô Mệnh buông tay: “Là Mệnh Hồn điện suy đoán ra Xích Nhật sơn trang có biến số, để cho ta tới xem xét, sau này nhìn thấy hai người Tả Ý Trai cùng Vệ thiếu chủ, ta mới có mấy phần suy đoán, những chuyện khác ta cũng biết không nhiều lắm.

À, đúng rồi, lúc ấy phỏng đoán về Xích Nhật sơn trang, có chỉ về hướng liên quan tới trận pháp, cho nên ta mới mời Ninh công tử cùng đi.”
Ninh Ngộ Châu tinh thông đan phù khí trận, Sư Vô Mệnh đã sớm thăm dò tại Khô Cốt Thập Tam phủ.
“Suy đoán?” Bùi Tê Vũ nhạy bén hỏi: “Mệnh Hồn điện các ngươi dùng cái gì đến suy đoán? Có đúng hay không?”
Sư Vô Mệnh bày ra bộ dáng bẽ bàng khi bị nghi ngờ: “Mệnh Hồn điện tự có biện pháp của nó, không cần phải giải thích với người ngoài!” Sau đó lại hung hăng nói: “Nếu không đúng, ta sẽ một lần nữa trở lại Khô Cốt Thập Tam phủ tiếp tục chạy khỏa thân!”
Cái giá phải trả này quá đáng sợ, xem ra Mệnh Hồn điện quả thật có thủ đoạn không muốn người biết, có thể suy đoán ra một loại biến số nào đó.
Trên mặt Bùi Tê Vũ không còn vẻ hoài nghi, chỉ là trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có bản thân hắn biết.
Nếu bên trong Xích Nhật sơn trang đã có người trông coi, như vậy có vào sơn trang hay không, cũng trở thành một vấn đề.
Túc Mạch Lan cau mày: “Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi vào hay không?”
Tình huống hiện tại, nếu bọn họ lại tiến vào Xích Nhật sơn trang, chỉ sợ sẽ bị Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý kiêng kị, thậm chí có thể sẽ khiến bọn họ động thủ.

Đánh nhau, bọn họ cũng không sợ, đánh không thắng còn không biết chạy sao? Nhưng chỉ sợ đưa tới phiền toái không cần thiết, tự nhiên đâm ngang.
Trong lòng Túc Mạch Lan còn băn khoăn trong Xích Nhật sơn trang có thể sẽ có Tiên khí.
Sư Vô Mệnh nói: “Không thì ta đi vào trước, thu hút sự chú ý của bọn hắn, sau đó các ngươi đi vào, tìm đúng thời cơ phá trận?”
“Phá cái gì trận?” Bùi Tê Vũ châm chọc hắn: “Trận pháp cũng không biết ở đâu, muốn phá trận cũng phải tìm được trận pháp ở chỗ nào?”
Sau khi biết Xích Nhật sơn trang có trận pháp khôi phục nhưng lại không tìm thấy dấu vết trận pháp, tất cả mọi người rõ ràng bên trong Xích Nhật sơn trang tuyệt đối có đại trận, chỉ là trận pháp này ẩn tàng quá tốt, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh cũng tìm không ra, sao bọn họ có thể tìm ra?
Vì vậy nghe được những lời này của Sư Vô Mệnh, Bùi Tê Vũ liền có chút ngứa tay, nghĩ đánh cho hắn một trận, để tránh người này luôn luôn nghĩ đến quá dễ.
Sư Vô Mệnh một mặt khϊếp sợ nhìn về phía Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, chẳng lẽ ngươi còn không tìm được trận pháp?”
Ninh Ngộ Châu: “Không có!”
Sư Vô Mệnh: “…”
Nhìn bộ dáng “Trong lòng rất thất vọng nhưng chỉ có thể cố nén” của Sư Vô Mệnh, Văn Kiều nhịn không được liền vung một quyền qua đó.

Rõ ràng đã không muốn đánh hắn, nhưng người này cứ muốn ăn đòn, không đánh trong lòng thực sự không vui!
Sư Vô Mệnh bị đánh một quyền, không còn dám tùy tiện lải nhải, ôn tồn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Ta có nên đi vào quấy nhiễu bọn hắn hay không?”
Hắn là đệ tử Thất Hồn tông, tăng thêm lúc trước lại cho thấy thân phận đệ tử Mệnh Hồn điện của mình, Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý sẽ cho hắn mặt mũi, coi như biết rõ hắn đến quấy rối, cũng không dám làm cái gì.

Đây cũng là nguyên nhân lúc ấy Sư Vô Mệnh đặc biệt khoe khoang thân phận ở trước mặt Tả Ý Trai, cũng để cho Tả Ý Trai giúp hắn tuyên truyền, thay đổi lực chú ý của bọn hắn, đem nước quấy đến càng đục càng tốt.
Biện pháp này của hắn cũng có hiệu quả, lúc Tả Ý Trai gặp được Vệ thiếu chủ Thập Phương thương hội, hai người đều hiểu mục đích của đối phương, sau khi khách khí hàn huyên, Tả Ý Trai liền nhắc đến Sư Vô Mệnh.
Thất Hồn tông quả thật kém hơn những tông môn đỉnh cấp kia tại Hỗn Nguyên đại lục, nhưng cũng có không ít người kiêng kị coi nó là tông môn hàng đầu.

Có rất nhiều người kiêng kị nó, đặc biệt là Mệnh Hồn điện thần bí nhất bên trong Thất Hồn tông, nghe nói ngay cả đệ tử Thất Hồn tông cũng không biết nhiều về Hồn điện này, nhưng nếu Hỗn Nguyên đại lục xảy ra chuyện gì, điều đầu tiên mà thế nhân nghĩ đến sẽ là Mệnh Hồn điện của Thất Hồn tông, thậm chí tự mình tới thỉnh giáo.
Điều này cũng tạo thành thói quen khiêm tốn làm người, phách lối làm việc của Thất Hồn tông.
Cho nên rất nhiều người sẽ không dễ dàng đi đắc tội đệ tử Mệnh Hồn điện.
Cũng bởi vì Sư Vô Mệnh vị đệ tử Mệnh Hồn điện này tự mình đến bí cảnh, để cho hai người không khỏi hoài nghi có phải là Mệnh Hồn điện suy đoán ra bí mật ẩn giấu trong Xích Nhật sơn trang hay không, tất nhiên là đối với hắn vô cùng phòng bị.
Lúc này Bùi Tê Vũ cũng đã rõ ràng cách làm việc của Sư Vô Mệnh, mặc dù cảm thấy người này nghĩ gì làm đó, nhưng cũng vẫn có thể xem là một cách hay.
Chỉ là còn có một cái tiền đề, Ninh Ngộ Châu phải phá giải trận pháp ẩn tàng Xích Nhật sơn trang trước.
Hai người nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, hỏi: “Ninh công tử, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ninh Ngộ Châu nói: “Không cần phải phiền phức như thế.”
Đám người: “…”
Ninh Ngộ Châu không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Văn Kiều ngồi trên tảng đá bên hồ, gặm linh quả cùng với Văn Cổn Cổn: “A Xúc, kế tiếp phải nhờ nàng rồi.”
Văn Kiều cùng hắn làm bạn mấy chục năm, hai người tâm ý tương thông, không cần nói rõ liền biết ý tứ đối phương.
Nàng đem một ngụm linh quả cuối cùng nuốt vào, đáp lại: “Được, ta đi trước xem một chút.”
Đám người Sư Vô Mệnh lơ ngơ nhìn về phía Văn Kiều, không rõ đôi phu thê này đang chơi trò bí hiểm gì, chẳng lẽ trận pháp ngay cả Ninh Ngộ Châu cũng không thể nhìn thấu, Văn Kiều lại có thể khám phá?
Cũng không phải bọn họ xem nhẹ Văn Kiều, mà là so với bản lĩnh thần bí khó dò của Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều chỉ thích dùng nắm đấm đánh người có vẻ đơn giản hơn nhiều, nàng có lực chiến mạnh mẽ, nhưng đối với đan phù khí trận mọi thứ không thông, loại chuyện giống như tìm kiếm trận pháp ẩn tàng này, thật sự không dùng nàng được.
Đáng tiếc đôi phu thê này đều không có ý định giải thích với bọn hắn, ngự kiếm bay về hướng hồ nước.
“Các ngươi cũng đuổi theo đi.” Ninh Ngộ Châu hướng bọn họ nói.
Ba người đành phải ngự kiếm đuổi theo bọn họ.
Thẳng đến khu vực trung tâm hồ nước, Văn Kiều mới dừng lại, cúi đầu nhìn phía dưới hồ nước.
Diện tích hồ nước rất lớn, nước hồ sạch sẽ trong suốt, gió thổi vi vu, tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng trên mặt hồ, có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi lội tung tăng dưới mặt hồ.

Ninh Ngộ Châu lấy ra một chiếc thuyền, đám người rơi xuống trên thuyền.
Văn Kiều ném một viên Tị Thủy Châu vào trong miệng, lại nhét một viên cho Văn Cổn Cổn trên bờ vai, nói với bọn họ: “Ta đi xuống xem một chút, các ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Ninh Ngộ Châu lại cười nói: “Cẩn thận một chút, có cái gì ngoài ý muốn thì lập tức lên đây.”
“Ta biết.” Văn Kiều nói, sờ sờ đầu Văn Cổn Cổn, một người một thú liền nhảy xuống hồ nước.
Những người khác đứng trên thuyền, thò đầu ra nhìn vào trong hồ, nhìn thấy Văn Kiều giống một đầu Mỹ Nhân Ngư, ở trong nước linh hoạt lặn xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất ở trong hồ.
Hồ này sâu hơn so với bọn hắn nghĩ.
Sư Vô Mệnh cọ tới, lấy lòng hỏi: “Ninh công tử, chẳng lẽ hồ nước này có cái gì không đúng sao?”
Lúc vừa tiến vào bí cảnh, Văn Kiều còn hỏi hắn, có phải hồ này có cái gì đặc biệt.

Lúc ấy hắn chém đinh chặt sắt nói với bọn hắn không có, đồng thời còn nói trước kia từng người tu luyện đi vào, không ít người xuống hồ dò xét, hồ này chính là một cái hồ bình thường, thật sự không có chỗ nào đặc biết.
Nào biết được vả mặt đến nhanh như vậy.
Chỉ sợ lúc ấy Văn Kiều hỏi như vậy, hẳn là đã phát hiện cái gì.
Ninh Ngộ Châu nói: “Ta cũng không biết, chờ A Xúc đi lên là có thể biết.”
Nghe vậy, Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ đều sững sờ, thật sự không nghĩ tới vậy mà lại là Văn Kiều có phát hiện.
Bọn họ đã quen Ninh Ngộ Châu thần bí cùng đủ loại thủ đoạn, so với hắn, Văn Kiều có vẻ không có cảm giác tồn tại gì, chỉ có thời điểm chiến đấu, mới là thời điểm nàng rực rỡ hào quang.
Sư Vô Mệnh kích động: “Uầy, ta đã nói Văn cô nương không phải nhân vật đơn giản, chẳng trách mỗi lần nàng đánh ta đều đau như vậy, có thể thấy được người không đơn giản ngay cả đánh người cũng đau.”
Coi như muốn nịnh nọt cũng không cần thổi phồng đến mức không biết xấu hổ như vậy đi! Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan nghe được có chút buồn nôn.
Ninh Ngộ Châu cười nhẹ nhàng liếc hắn một cái, từ tốn nói: “A Xúc là thể tu, tu chính là >, đánh người quả thực đau.”
Sư Vô Mệnh: “…”
Thời gian trôi qua với những lời khen ngợi không biết xấu hổ của Sư Vô Mệnh.
Cũng may hồ này đủ lớn, trung tâm hồ cách Xích Nhật sơn trang một khoảng cách, những người trong sơn trang kia chưa chắc có thể phát hiện bọn họ, mới không có để Sư Vô Mệnh buồn nôn đến người khác.
Ước chừng sau ba canh giờ, trong hồ rốt cuộc có động tĩnh.
Hai mắt Ninh Ngộ Châu nhìn chằm chằm nước hồ, khi thấy người xuất hiện từ trong hồ, đưa tay kéo nàng lên.
Tiếng nước ào ào vang lên, giọt nước từ váy lụa trắng trượt xuống, không để lại chút vết tích nào, chỉ có làn da và tóc có chút ướŧ áŧ, chẳng qua vận chuyển linh lực một vòng, chẳng mấy chốc đã khô.
Nhưng Ninh Ngộ Châu vẫn lấy một chiếc khăn dài lau mặt cho nàng, bộ dáng lau mặt cẩn thận kia, giống như Văn Kiều đi làm việc gì khổ cực, mà không phải tiến vào trong hồ đi một chuyến.
Bùi Tê Vũ lại cảm thấy chán ngán một trận, Sư Vô Mệnh càng là các loại ước ao ghen tị, vì cái gì hắn lại không tìm được nàng dâu cơ chứ?

“A Xúc, phía dưới thế nào?” Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều ngửa mặt lên, ngoan ngoãn mặc cho hắn lau, đáp lại: “Dưới hồ này có một con sông ngầm, chẳng qua lối vào sông ngầm bị chặn rồi.

Chặn nó là một con Nham Bì Ngư yêu, con cá Nham Bì này đã tu luyện tới cấp chín, thân thể của nó cùng tầng nham thạch xung quanh hòa thành một khối, không có chút dị dạng nào, mới không có bị người phát hiện.”
Hai mắt Sư Vô Mệnh sáng lên mà nhìn nàng: “Văn cô nương, chẳng lẽ sông ngầm kia lại có quan hệ với Xích Nhật sơn trang?”
Văn Kiều gật đầu: “Nếu ta không có đoán sai, nơi con sông ngầm này dẫn đến, hẳn là nơi Xích Nhật sơn trang che giấu bí mật.”
Đạt được câu trả lời khẳng định của Văn Kiều, đám người đều hết sức kích động, quyết định phải vào trong hồ tìm kiếm.
Ninh Ngộ Châu mặc kệ bọn họ, kéo tay Văn Kiều, dịu dàng nói: “A Xúc cực khổ rồi, nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta lại vào hồ.”
Văn Kiều ứng một tiếng, ngồi ở bên cạnh hắn, lấy linh quả ra, cùng Văn Cổn Cổn ngươi một viên ta một viên gặm linh quả, thuận tiện truyền âm cho Ninh Ngộ Châu, đem phát hiện vừa rồi nói cho hắn biết.
[Phu quân, Nham Bì Ngư yêu nói, nó là Xích Nhật sơn trang đặc biệt nuôi trong hồ, từ khi bắt đầu có ký ức, vẫn luôn sống ở đáy hồ.

Ban đầu nó không chịu mở cửa cho chúng ta, chẳng qua ta cùng nó đánh một trận, lại cho nó một ít linh đan, nó rốt cuộc thỏa hiệp rồi.]
Ninh Ngộ Châu mỉm cười, bộ dáng nhã nhặn, không để cho người ta phát hiện lời nói lúc này của hắn có bao nhiêu hung tàn: [Có phải là nó đả thương nàng không? Trực tiếp gϊếŧ đi.]
Mặc dù khi Văn Kiều trở về trên thân cũng không có gì khác thường, nhưng Ninh Ngộ Châu là người nhạy cảm cỡ nào, lại đối với thân thể của nàng cực kỳ thấu hiểu, từ trong một chút động tác của nàng là có thể nhìn ra khác thường.
Văn Kiều nói: [Không cần đâu, nó cũng là nghe lệnh làm việc.

Vả lại Nham Bì Ngư yêu rất hữu dụng, còn có thể dùng nó để đánh lạc hướng những người tu luyện kia, chỉ cần Nham Bì Ngư yêu không rời đi, sẽ không ai có thể phát hiện trong hồ dị thường.

Đúng rồi, bên trong sông ngầm kia mơ hồ có khí tức cỏ cây cực kì thuần khiết, nhất định có bảo vật có liên quan tới cỏ cây, phu quân, chúng ta nhất định phải lấy được nó!]
Ninh Ngộ Châu mỉm cười gật đầu, đưa tay khẽ vuốt tóc của nàng, đút cho nàng một viên linh quả.
Văn Kiều cười híp mắt cắn linh quả, ăn đến phá lệ thơm ngọt.
Sau khi ăn xong linh quả, cũng nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, mấy người dồn dập tiến vào trong hồ.
Văn Kiều ở phía trước dẫn đường.
Hồ này rất sâu, với tốc độ của bọn hắn, muốn lặn xuống dưới, cũng phải mất nửa canh giờ mới được.

Chẳng qua đối với người tu luyện tu vi cảnh giới Nguyên Đế mà nói, chỉ cần một cái ý niệm, liền có thể xem toàn bộ đáy hồ, cũng không cần phiền phức.
Chờ bọn họ đến đáy hồ, liền thấy ngoại trừ cát mịn, dưới đáy hồ còn có lớp nham thạch cứng rắn.
Văn Kiều ở phía trước dẫn đường, mang bọn họ tới đáy hồ trải đầy nham thạch, sau đó gõ vào nham thạch kia.
Trong tầm mắt mọi người, chỉ thấy vùng nham thạch kia đột nhiên giống như tách khỏi đám nham thạch xung quanh, dần dần chập trùng, chẳng mấy chốc đã biến thành một con hải thú vô cùng to lớn.
Nhìn thấy con hải thú này, đám người Sư Vô Mệnh biết đây là Nham Bì Ngư yêu Văn Kiều nói trước đó, bản thể Nham Bì Ngư yêu cấp chính khổng lồ, nhìn từ ngoại hình, giống như một con cá đá.

Hơn nữa năng lực lợi hại nhất của Nham Bì Ngư yêu, đó là có thể hòa làm một thể với bất kỳ loại nham thạch nào, thậm chí để người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh đều phân không ra thật giả.

Nếu không phải đáy hồ truyền đến khí tức cỏ cây thuần khiết, chỉ sợ Văn Kiều cũng không có cách nào phát hiện dị thường của nó.
Chỉ có thể nói, nơi này chỉ có Văn Kiều mới có thể phát hiện, ngay cả Ninh Ngộ Châu cũng không thể.
Khi Nham Bì Ngư yêu từ tầng nham thạch đáy hồ tách ra, nơi ở ban đầu của nó, biến thành một hố đá lõm xuống, dưới hố đá xuất hiện một thủy động rộng khoảng một trượng, đám người có thể cảm giác được dòng nước chảy rõ ràng, từ trong thủy động kia chảy ra.
Nham Bì Ngư yêu dùng một đôi mắt cá chết lãnh khốc nhìn chằm chằm vào đám người này.
Nhưng mà trừ Túc Mạch Lan, người ở chỗ này đều không có bị nó chấn nhϊếp, đặc biệt là Văn Kiều cùng Văn Cổn Cổn đã từng đánh với nó một trận trước đó, đối với bại tướng dưới tay sẽ không đặt ở trong mắt.
Văn Kiều lấy ra một bình linh đan, đem linh đan đưa cho Nham Bì Ngư yêu, phân phó nó: “Ngươi tiếp tục ở đây trông coi, đừng để người tiến đến! Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi thêm một bình linh đan làm thù lao.”
Nham Bì Ngư yêu há mồm nuốt bình linh đan kia cùng với nước hồ, lắc lắc cái đuôi, biểu thị giao dịch thành công.
Tạm biệt Nham Bì Ngư yêu, đoàn người Văn Kiều liền tiến vào thủy động kia.
Sau khi bọn họ rời đi, Nham Bì Ngư yêu làm tổ trong cái hố kia, thân thể dần dần biến hóa, chỉ chốc lát đã hòa làm một thể với tầng nham thạch xung quanh.
Đám người xuôi dòng theo thủy động, bơi một lát, phát hiện động này quanh co khúc khuỷu, không biết thông hướng phương nào.
Không có bao nhiêu thời gian, bọn họ liền ra khỏi động hòa làm một thể, đi vào một thuỷ vực càng rộng lớn hơn, đây cũng là sông ngầm Văn Kiều nói tới trước đó.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một bình Tị Thủy đan, để người khác ăn vào.
Tuy rằng người tu luyện có thể nín thở ở trong nước, nhưng nín thở thời gian có hạn, vả lại hành động cũng sẽ bị lực cản, bất lợi cho chiến đấu.

Sau khi ăn Tị Thủy đan, không chỉ không cần nín thở, động tác cũng thông thuận rất nhiều.
Sư Vô Mệnh chậc chậc nói: “Tị Thủy đan quả thật là đồ tốt! Nghe nói vật liệu luyện chế nó chỉ có chỗ sâu ở Vô Tận Hải mới có, có rất ít người tu luyện có thể luyện ra Tị Thủy đan, không nghĩ tới Ninh hiền đệ chúng ta thế mà có thể luyện ra, nếu thả ra bên ngoài bán, nhất định có rất nhiều người tu luyện tranh đoạt.”
“Đây không phải là nói nhảm sao?” Bùi Tê Vũ dỗi hắn: “Lúc trước Ninh công tử bọn họ luân lạc tới Vô Tận Hải, chắc là ở nơi đó đạt được vật liệu Tị Thủy đan.

Không phải là ngươi muốn để Ninh công tử luyện Tị Thủy đan, sau đó để Thất Hồn tông bán hộ đấy chứ?”
“Uầy, bị ngươi phát hiện rồi?” Sư Vô Mệnh một mặt ngượng ngùng, quay đầu lại bày ra vẻ mặt nịnh nọt với Ninh Ngộ Châu: “Ninh hiền đệ, ngươi cứ nói đi?”
Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái: “Ai là hiền đệ của ngươi!”
Sư Vô Mệnh biết nghe lời phải: “Ninh hiền huynh?”
“…”
Sư Vô Mệnh không biết xấu hổ, lần nữa để cho người ta nhìn mà than thở!
Thậm chí Bùi Tê Vũ vị ma tu kiến thức rộng rãi này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ như thế, ngay cả ma tu cũng không làm đến mức độ này.
Chỉ có Văn Kiều cảm thấy, giống như cũng không có gì không đúng, bởi vì phu quân nhà nàng chính là máy thu hoạch “Hiền huynh,” Sư Vô Mệnh sẽ luân hãm, cũng không có gì kỳ quái.
Xung quanh thuỷ vực rất khoáng đạt, bốn phương tám hướng đều là nước, đám người cũng không biết đi hướng nào.

Cho nên, lúc để Văn Kiều chủ động dẫn đường, bọn họ cũng không có nghi vấn gì theo sát nàng đi.
Văn Kiều lần theo khí tức cỏ cây tinh thuần kia mà đi, mục tiêu phi thường rõ ràng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.