Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 292: Khô Cốt Thập Tam Phủ


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 292: Khô Cốt Thập Tam Phủ


Đột nhiên nghe được tin tức Bách Lý Trì báo cho bọn họ, vẻ mặt bốn người Văn Kiều đều có chút cổ quái.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, Ninh Ngộ Châu liền thu liễm thần sắc trên mặt, ôn hòa thành khẩn nói: “Đa tạ Bách Lý công tử đã báo, nếu không có ngươi, có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục chờ rồi.”
Bùi Tê Vũ khó được không có lên tiếng, mặc kệ ở trong lòng hắn đánh giá Bách Lý Trì như thế nào, đã được lợi không cần thì phí, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì miệng tiện hoặc nguyên nhân khác mà khước từ ra ngoài.
Bách Lý Trì không chút để ý nói: “Cái này không có gì, coi như ta không nói cho các ngươi biết, các ngươi hẳn là cũng có thể phát hiện được.”
Ninh Ngộ Châu chỉ cười cười, cũng không tiếp lời này, chỉ nói: “Bất kể như thế nào, chúng ta đều nhận phần nhân tình này, chờ sau khi chúng ta có thể may mắn tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ, nếu có gì cần, cứ việc nói.”
“Thế thì quá tốt rồi.” Bách Lý Trì mừng rỡ đáp.
Thấy hắn cười đến nỗi lộ cả lợi màu hồng phấn, thật sự là quá ngốc, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan cũng không biết làm sao đánh giá người này.
Sau khi Bách Lý Trì rời đi, bốn người liền bắt đầu chờ trời tối.
Sắc trời trấn Hoàn Cốt tối rất nhanh, gần đến chạng vạng tối, màn trời liền bắt đầu u ám, từng nhà thắp sáng Cốt Đăng, cúi nhìn từ giữa không trung, giống như những vì sao lấm ta lấm tấm bày ra trong bóng đêm.
Đêm nay trấn Hoàn Cốt dường như cũng không hề có sự khác biệt nào, nơi xa đường phố vẫn truyền đến từng tiếng ồn ào náo nhiệt, thoáng như ban ngày.
Văn Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn qua bầu trời đêm không sao, loại cảm giác kỳ quái kia lần nữa lóe lên trong đầu, trong gió dường như truyền đến một loại động tĩnh nhỏ xíu nào đó.
Khí tức quen thuộc xuất hiện ở sau lưng, một cánh tay lướt qua nàng đặt bên cửa sổ, giống như ôm nàng vào trong ngực.
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn nam nhân xuất hiện ở đằng sau, khí tức của hắn hoàn toàn bao phủ nàng, đồng thời cũng cắt ngang tin tức truyền đến từ trong gió kia.
Văn Kiều nhìn chằm chằm chiếc cằm lộ ra đường cong ưu mỹ và cương nghị của hắn, nói ra: “Phu quân, chàng có cảm thấy gần đây bầu trời đêm trấn Hoàn Cốt luôn luôn quái dị không nói ra được hay không.”
Ninh Ngộ Châu nói: “Ta không nhìn ra, chẳng qua nàng nói quái dị, hẳn là như vậy.”
Thấy hắn không có chút nào hoài nghi liền tin tưởng mình, trong lòng Văn Kiều rất vui vẻ, hé miệng cười lên.
Hai người thức tỉnh thần dị huyết mạch khác biệt, thần dị huyết mạch của hắn thiên về mặt phụ trợ, mà nàng lại là mặt cảm giác, cảm giác đối với sự biến hóa của hoàn cảnh xung quanh cực kì nhạy bén.
“Nàng còn phát hiện cái gì?” Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều nghĩ nghĩ: “Còn có gió đi..”
“Gió?”
“Ừm, là gió! Trong gió giống như có tin tức khác nhau, nhưng đáng tiếc ta không có cách nào phân biệt.” Văn Kiều có chút buồn bực, rõ ràng có thể cảm giác được dị thường, nhưng trước mặt lại giống như phủ kín một tầng sa mông lung, làm sao cũng không thấy rõ.
Ninh Ngộ Châu như có điều suy nghĩ nhìn xem trấn Hoàn Cốt trong bóng đêm.
Hoàn cốt ở ngoài sáng, Khô Cốt ở trong tối..

Không hề nghi ngờ, Khô Cốt đại biểu chính là Khô Cốt Thập Tam phủ, ở trong tối chính là ban đêm.

Những này rất dễ lý giải, nhưng kết hợp cả hai với nhau, lại làm cho người vô cùng khó hiểu.
Đúng lúc này, Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan tới, đồng thời nói cho bọn họ, tầng hai có động tĩnh.

“Ta nhìn thấy bọn họ rời khỏi nhà trọ.” Túc Tinh nói.
“Hiện giờ?” Văn Kiều hỏi, nhịn không được lại liếc mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, những người tu luyện không phải người trấn Hoàn Cốt mà tới từ bên ngoài giống bọn họ, bình thường sẽ không ra ngoài vào ban đêm, đây càng giống như một loại ăn ý ước định mà thành.
“Chúng ta có nên ra ngoài xem một chút hay không?” Túc Mạch Lan hỏi thăm, trong lòng nàng có mấy phần lo nghĩ.
Bách Lý Trì nói đêm nay sẽ là đêm trăng tròn, nhưng bọn họ bắt đầu nhìn từ khi trời tối, đừng nói trăng tròn, ngay cả chút ánh trăng đều không nhìn thấy, rõ ràng vẫn là bầu trời đầy mây, so với mấy ngày trước cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Bách Lý Trì hẳn là sẽ không lấy chuyện như vậy lừa bọn họ.
Bùi Tê Vũ và Văn Kiều, Túc Tinh cùng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, phảng phất đang chờ hắn đưa ra quyết định.
Trong lúc vô tình, chỉ cần gặp được chuyện gì, tất cả mọi người sẽ trưng cầu ý kiến Ninh Ngộ Châu trước, mơ hồ lấy hắn cầm đầu.

Lúc Bùi Tê Vũ kịp phản ứng, phát hiện loại hành vi theo bản năng này của mình, âm thầm bĩu môi, ngược lại cũng không nói gì.
Ninh Ngộ Châu cũng không do dự quá lâu, lúc này liền nói: “Chúng ta cũng ra ngoài.”
Bốn người mang theo một khí linh, một con Tiểu Thực Thiết thú xuất phát.
Lúc rời đi, Ninh Ngộ Châu đột nhiên nói: “Mang theo Cốt Đăng.”
Văn Kiều bưng lấy Cốt Đăng trên bàn, Bùi Tê Vũ cũng mang Cốt Đăng phòng sát vách tới, bốn người từ cầu thang đi xuống.
Trong đêm an tĩnh, lúc bậc thang bằng xương chịu tải phát ra tiếng kẽo kẹt cực kì chói tai, loại bầu không khí âm trầm kinh khủng kia vô hình lại cất cao mấy phần, giống như đè nặng ở trong lòng người.
Khi đi tới đại sảnh lầu một, bọn họ nhìn về phía quầy hàng bên kia một chút, không thấy Hoa Đại nương đâu.
Hoa Đại nương là bà chủ nhà trọ, bình thường không có việc gì, bà ấy đều sẽ ở trong đại sảnh nhà trọ, hoặc là đứng sau quầy, vô cùng có cảm giác tồn tại.

Bọn họ phát hiện, bà ấy rất ít rời khỏi nhà trọ, giống như đang chờ đợi gì đó.
Bốn người không thấy Hoa Đại nương, cũng không có ý đồ đi tìm bà ấy, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Lúc mở cửa, một luồng gió mang theo hơi ẩm phất vào mặt.
Ánh mắt Bùi Tê Vũ trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn ra ngoài hẻm nhỏ, nói ra: “Ngọn gió này từ trên đường phố thổi tới.”
Túc Tinh và Văn Cổn Cổn có chút sợ hãi bám sát Văn Kiều, đi vào trấn Hoàn Cốt lâu như vậy, bọn nó còn chưa từng đi ra ngoài vào buổi tối, loại thời điểm này, bọn nó đã chen đến trên giường, tiến vào mộng đẹp ngọt ngào dưới sự bầu bạn của Ninh ca ca và Văn tỷ tỷ rồi.
“Hơi ẩm rất nặng.” Túc Mạch Lan nói theo, giơ tay sờ mặt một cái, sờ đến một lớp ướŧ áŧ.
Sự tồn tại của hơi ẩm này vô cùng quỷ dị, nhưng trong trấn Hoàn Cốt không có dâng lên sương mù, đó là bình thường, nhưng hơi ẩm lại ướŧ áŧ dính chặt trên thân thể, giống như kề bên này có nguồn nước rất dồi dào.

Nhưng trấn Hoàn Cốt xây trên bãi tha ma, trong vòng phương viên trăm dặm đều là một mảnh hoang sơn dã lĩnh, không nói là sông, thậm chí còn không nhìn thấy một vũng nước.
Bốn người không dám khinh thường, bưng lấy Cốt Đăng, xuyên qua hẻm nhỏ, đi vào đường cái duy nhất trên trấn Hoàn Cốt.
Hai bên đường phố rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn mỗi cửa hàng đều mở rộng, bên trong truyền đến tiếng cười nói của những người tu luyện.

Song khi bọn họ thấy tình huống từng cửa hàng ở hai bên đường phố, lông tơ không khỏi dựng đứng.
Xuyên thấu qua cánh cửa mở rộng kia, bên trong trống rỗng, không có một bóng người.

Những thanh âm huyên náo kia, rõ ràng chính là cốt phòng phát ra, vả lại nó còn có thể mô phỏng tiếng người tu luyện khác nhau, khắp nơi lộ ra một loại huyên náo thuộc về nhân thế.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, bọn họ gần như cho rằng nơi này ngồi đầy khách nhân, những khách nhân đang uống rượu kia vẫn bàn luận sôi nổi như thường ngày, thảo luận chuyện mới phát sinh gần nhất trong trấn.
Hóa ra mỗi lúc trời tối, náo nhiệt mà bọn họ nghe được lại đến như thế.
Một màn này thực sự quá quỷ dị, khiến lòng bọn họ phát lạnh.
Nhìn xem cốt phòng phát ra các loại âm thanh ở hai bên đường phố, bọn họ nhanh chóng phát hiện, những âm thanh này được tạo ra từ xương cốt dựng thành cốt phòng, thành công mô phỏng ra tiếng vang người tu luyện hoạt động vào lúc ban ngày.
“Người trong trấn đâu rồi?” Túc Mạch Lan khẽ hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
Người tu luyện trông trấn Hoàn Cốt cũng không ít, thậm chí bởi vì tính đặc thù của nó, dung nạp người tu luyện bên trong bao gồm linh tu, tà tu, ma tu, những người này đều không phải hạng người dễ trêu, cho dù mỗi ngày đều có người không có mắt tử vong, nhưng nhân khẩu ở trấn Hoàn Cốt vẫn có rất nhiều.
Nhiều người như vậy, giống như trong một đêm, đột nhiên liền biến mất, chỉ còn lại một tòa trấn bằng xương trắng hếu.
Ninh Ngộ Châu bọn họ tự nhiên cũng không biết.
Bọn họ quan sát xung quanh, ý đồ tra tìm ra một chút dấu vết để lại.
Hẻm nhỏ thứ ba cách đầu trấn không xa, Văn Kiều vô thức nhìn về hướng đầu trấn, nhưng mà làm cho nàng kinh ngạc chính là, dĩ vãng ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bãi tha ma bên ngoài trấn, nhưng lúc này nhìn lại, chỉ có một con đường bằng xương uốn lượn mà đi, không biết thông hướng phương nào.
Mà một hướng khác, cũng là đường bằng xương không có điểm cuối.
Bốn người đi ra từ hẻm nhỏ, giống như đứng giữa một con đường bằng xương kéo dài vô tận hai bên, hai bên đều không có điểm cuối, không nhìn thấy tình hình cuối cùng.
“Đi bên nào?” Bùi Tê Vũ hỏi ra vấn đề trong lòng mọi người.
Lối vào trấn đã biết mất, biến thành một con đường bằng xương quanh co vô hạn.
Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu nhìn về phía Văn Kiều, đột nhiên hỏi: “A Xúc, nàng cảm thấy chúng ta nên đi bên nào thì tốt?”
Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan cùng nhìn về phía Văn Kiều, mặc dù không hiểu vì sao Ninh Ngộ Châu để Văn Kiều quyết định, nhưng bọn họ cũng không lắm miệng hỏi thăm.
Văn Kiều nghiêng tai lắng nghe tiếng gió, nhắm mắt bắt giữ tin tức do gió mang đến.
Một hồi sau, nàng mở to mắt, chỉ về hướng lối vào trấn Hoàn Cốt, nói ra: “Chúng ta đi bên này.”
“Được.”
Ninh Ngộ Châu không chần chờ chút nào lôi kéo tay của nàng, đi về hướng con đường bằng xương uốn lượn theo lối vào trấn Hoàn Cốt.
Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ theo sát bọn họ.
Đường xương rất dài, uốn lượn mà đi, dần dần cốt phòng hai bên đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đen sì, màu đen thuần khiết kia, thậm chí có thể đánh lừa đôi mắt người tu luyện, ánh mắt và thần thức không cách nào xuyên thấu.

Chỉ có ánh sáng nhỏ yếu từ Cốt Đăng trong tay bọn họ chiếu sáng con đường dưới chân.
Đột nhiên, ánh sáng trên con đường xương lại sáng lên.
Bốn người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, đột nhiên phát hiện ánh trăng.
Ánh trăng ảm đạm chiếu sáng con đường bằng xương, để cho người ta có thể nhìn rõ ràng hình dạng mỗi một khúc xương dưới chân, ánh trăng cùng xương cốt kết hợp, khiến thế giới này càng trở nên âm trầm quỷ dị.
“Hóa ra đêm nay thật sự là đêm trăng tròn.” Túc Mạch Lan thì thào nói, cảm thấy trấn Hoàn Cốt thật không thể tưởng tượng nổi.
Ai có thể nghĩ tới, ánh trăng sẽ xuất hiện ở loại địa phương này? Trấn Hoàn Cốt xác thực như lời của những người tu luyện kia, không có mặt trời và trăng sao, nó chỉ xuất hiện ở một địa phương khác.
Nhưng quy luật ở trong đó, bọn họ vẫn không có cách nào hiểu thấu.
Cho dù Văn Kiều đột nhiên có cảm giác, lại vẫn là phủ một tầng sa, chỉ loáng thoáng có cái khái niệm.
Không biết đi được bao lâu, tiếng nước róc rách vang lên.
Bùi Tê Vũ tu vi cao nhất, ngay lập tức bắt được tiếng nước, cẩn thận nói: “Phía trước có tiếng nước, nghe thanh âm kia, hẳn là một con sông.”
Bốn người vội tăng tốc bước chân.
Theo tiếng nước càng ngày càng gần, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy điểm cuối của con đường xương này, nơi đó có một cánh cửa cao lớn nguy nga, cánh cửa kia đột ngột xuất hiện trong bóng đêm, lại làm cho người ta không có cách nào coi nhẹ nó.
Trước cửa dựng thẳng một khối bia khổng lồ bằng xương, trên tấm bia xương là năm chữ lớn rồng bay phượng múa màu đỏ quạch.
Dưới ánh trăng, bọn họ nhìn rõ xung quanh chữ lớn màu đỏ quạch kia đẫm máu, tựa như huyết lệ chảy xuống, không chịu nổi phụ trọng nên rủ xuống.

Rõ ràng năm chữ kia có kiểu chữ vô cùng kỳ lạ, song khi bọn họ nhìn thấy nó, trong nháy mắt đó lại rõ ràng ý tứ đại biểu của nó:
Khô Cốt Thập Tam phủ.
Nhìn ở khoảng cách gần, đại môn nguy nga này dùng mấy cây lớn xương dựng thành, hình dạng xương lớn kia, nhìn xem giống xương đùi của người, nhưng là phóng đại gần mấy trăm lần.
Đám người dò xét nửa ngày, Ninh Ngộ Châu nói: “Đi vào đi.”
Một đoàn người đi vào Khô Cốt Thập Tam phủ.
Đêm nay dường như là một đêm trăng tròn, ánh trăng phá lệ sáng ngời, có thể để bọn họ nhìn rõ ràng thế giới bị che giấu này.
Phía trước xuất hiện một con sông, tiếng nước chảy róc rách làm thế giới này càng trở nên yên tĩnh.
Mọi người đi tới bờ sông, đầu tiên nhìn thấy chính là cát trắng nhỏ vụn trên bờ sông, đặc biệt nhẹ nhàng tinh tế, không có một tia tạp chất.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện bộ mặt thật của cát trắng này — rõ ràng chính là bột xương bị nghiền thành bột mịn.
Hai bên bờ sông đều là cát trắng như vậy, cần bao nhiêu xương cốt xếp thành?
Có lẽ là đợi ở trấn Hoàn Cốt đến quá lâu, mỗi ngày đều ở trong cốt phòng dựng từ xương người, bốn người đối với mọi thứ ở đây đều tiếp nhận tốt đẹp, cũng không có cảm giác khó chịu.
Bọn họ quan sát xung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện, con sông này là con đường duy nhất, bọn họ nhất định phải qua sông.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một chiếc thuyền bằng xương.
Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ trông thấy đều có chút sững sốt, hỏi: “Cốt thuyền này từ đâu tới?”
“Ta luyện chế.”
Khi cốt thuyền ném vào sông, nhanh chóng biến thành một chiếc thuyền thể tích bình thường, phát ra khí tức linh khí cấp địa.


Lúc này hai người mới hiểu được, thuyền này chỉ có hình dạng xương cốt, trên lý thuyết rõ ràng là linh khí, không liên quan gì tới tà khí.
“Ngươi làm như thế, không sợ bị người giễu cợt sao?” Bùi Tê Vũ có chút dở khóc dở cười, không rõ mạch não của Ninh Ngộ Châu, coi như trấn Hoàn Cốt quỷ dị, nhưng cũng không cần trực tiếp đem thuyền luyện chế thành hình dạng xương cốt chứ?
Người sáng suốt nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra mánh khóe.
Ninh Ngộ Châu tùy ý nói: “Mặc dù nó là linh khí, nhưng bên trong dung nhập không ít yêu cốt, cũng coi là cốt thuyền đi.”
Mặc dù chất lượng những yêu cốt này đều không cao, nhưng cũng coi là phù hợp với đặc thù của trấn Hoàn Cốt — duy nhất không hợp chính là xương yêu mà không phải xương người, cũng không sao cả.
Sự thật chứng minh, thuyền được luyện chế từ yêu cốt cũng có thể sử dụng trên con sông này.
Bọn họ cũng không có khống chế cốt thuyền, để thuyền thuận dòng mà đi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Văn Kiều khoác tay lên roi dài bên hông, nhịn không được liếc nhìn bầu trời, vòng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung kia vẫn không có dấu hiệu lặn về tây, giống như ngưng kết trên không trung, ánh trăng chiếu sáng một vùng này.
“Văn cô nương, ngươi có chú ý đến hay không, thời gian đã qua mấy canh giờ, chẳng mấy chốc sẽ hừng đông.” Túc Mạch Lan đến bên người Văn Kiều, khẽ nói.
Văn Kiều gật đầu, suy tư nói: “Có lẽ Khô Cốt Thập Tam phủ vẫn luôn là đêm trăng tròn đi.”
Túc Mạch Lan cảm thấy suy đoán này của nàng rất có khả năng, nhìn đường thủy phía trước, con sông này tương tự đường xương lúc trước, không có điểm cuối, cốt thuyền đi qua, mặt nước nổi lên từng cơn sóng gợn, phản chiếu ánh trăng tròn trên mặt nước lắc lư theo gợn sóng, ánh trăng trắng bệch kia giống như chia năm xẻ bảy.
Không đúng!
Túc Mạch Lan nhanh chóng kịp phản ứng, một kiếm chém vào một bộ khô lâu trắng hếu từ trong sông nhảy ra.
Biến cố trong nháy mắt, Văn Kiều và Bùi Tê Vũ nhanh chóng gọi ra vũ khí, đánh những khô lâu từ trong sông nhảy ra kia rơi về trong sông, Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bày trận trên thuyền.
Chỉ trong giây lát, toàn bộ con sông giống như bị vô số khô lâu lấp đầy.
Những khô lâu này toàn thân trắng hếu, không hề dữ tợn.
Động tác của bọn nó phá lệ linh hoạt, trong hốc mắt đen ngòm kia lóe ra ánh sáng màu huyết sắc, mỗi khi đối mặt với hốc mắt kia, để cho người ta có một loại ảo giác bị nó nhìn chăm chằm.
Cốt thuyền sáng lên một tia linh quang, khô lâu từ trong sông nhảy ra bị linh quang ngăn cản, khiến cho chúng nó không cách nào tiến thêm một bước.
Lúc này Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan mới phát hiện, hóa ra Ninh Ngộ Châu đã bày trận phòng ngự trên cốt thuyền, trận phòng ngự này hiển nhiên có thể ngăn cản công kích của khô lâu xuất hiện trong sông.
Lũ khô lâu công kích một hồi, phát hiện không có cách nào đột phá phòng ngự của cốt thuyền, hai hàm răng khẽ đóng khẽ mở, phát ra tiếng ha ha ha, cho người ta một loại ảo giác bọn nó đang giao lưu.
Văn Kiều và Túc Mạch Lan cảnh giác nhìn chằm chằm bọn nó.
“Những thứ này là cái gì?” Bùi Tê Vũ nhíu mày hỏi, phát hiện trong sông đều là những bộ xương này, thực sự để cho lòng người cảm thấy không tốt.
“Xem như cốt yêu đi.” Ninh Ngộ Châu nói.
Mọi người nhìn về phía những khô lâu trong sông đó, cảm thấy danh xưng cốt yêu này rất thích hợp.
“Xem ra Khô Cốt Thập Tam phủ cũng không an toàn.” Túc Mạch Lan cau mày, có chút lo lắng nhìn về phía trước, trực giác cảm thấy con đường phía trước nguy cơ trùng trùng, cũng không biết chuyến này có thể thuận lợi hay không.
Bùi Tê Vũ liếc nhìn nàng một cái, sờ cằm nói: “Ta ngược lại rất tò mò, đám người trong trấn Hoàn Cốt kia rốt cuộc đã đi đâu.”
Nếu nói lúc bọn họ rời khỏi nhà trọ, không nhìn thấy Hoa Đại nương còn cảm thấy kỳ quái.

Thẳng đến thấy rõ ràng tình huống trên đường cái kia, liền có một loại trực giác, có phải Hoa Đại nương cũng biến mất như những người kia, đều đã không còn ở trong trấn Hoàn Cốt hay không.
Tại sao Hỗn Nguyên đại lục lại có một nơi quỷ dị như vậy?
“Hoàn Cốt ở ngoài sáng, Khô Cốt ở trong tối.” Ninh Ngộ Châu đột nhiên nói: “Nơi bọn họ đến, hẳn là có liên quan tới hai câu này.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.