Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 239: Yêu Tu Dáng Dấp Hung Thần Ác Sát Này Là Ai
“Hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh của Phi Tiên đảo và Thiên Phù Tông từ huyết chướng đi ra.”
Cha con Tô Thủ Linh tự mình đến khách viện, nói chuyện này cho Ninh Ngộ Châu đang giảng giải phù văn cho đệ tử Thiên Phù Tông.
Nghe được tin tức này đệ tử Thiên Phù Tông lập tức sốt ruột, hết sức kích động chạy tới vây lấy bọn hắn, mồm năm miệng mười hỏi thăm.
“Tô bảo chủ, lão tổ chúng ta không có sao chứ?”
“Tại sao bây giờ lão tổ mới ra ngoài?”
“Có phải là Thiên Chi Nguyên lại có biến cố gì?”
“Hai vị lão tổ đã gϊếŧ chết tà linh bên trong huyết chướng chưa?”
Đối mặt với những lời hỏi thăm từ đám đệ tử Thiên Phù Tông, Tô Thủ Linh nói: “Ta cũng mới nhận được tin tức, nghe nói hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh mới từ huyết chướng đi ra, hơn nữa đều bị thương, bây giờ bọn họ đã về Phi Tiên đảo và Thiên Phù Tông dưỡng thương, Thiên Chi Nguyên trái lại không có biến cố gì.”
Sau khi đệ tử Thiên Phù Tông nghe xong, lập tức không ở lại được nữa.
Đặc biệt là Hoằng Phù Tôn Giả, làm lão tổ cảnh giới Nguyên Đế ở Thiên Phù Tông, có thể nhàn nhã chạy đến Linh Lung bảo học tập phù văn cổ với Ninh Ngộ Châu như thế, trừ Thiên Phù Tông quả thực cần tìm hiểu phù văn cổ trên phù thạch, để làm phù thạch mới trấn áp tà linh, cũng là bởi vì có Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh gánh phía trước, có thể để cho ông ấy yên lòng tới học tập phù văn cổ.
Bây giờ Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh của bọn họ bị thương, sao còn có thể nán lại ở bên ngoài?
Lúc này Hoằng Phù Tôn Giả quay đầu nhìn Ninh Ngộ Châu nói: “Ninh hiền đệ, ta về Thiên Phù Tông trước một chuyến, ngày sau lại tới tìm ngươi.”
Các đệ tử khác của Thiên Phù Tông cũng dồn dập phụ họa.
Ninh Ngộ Châu vội nói: “Có thể dạy vãn bối cũng đã dạy các ngươi, còn lại chỉ có thể dựa vào chính các ngươi lĩnh ngộ.
Học được một năm, các ngươi đã có thể đọc hiểu phù văn cổ, những vấn đề khác cũng không lớn, chư vị không cần lại chạy tới chạy lui.
Huống chi, ta cũng muốn đi.”
“Đi?” Một đám đệ tử Thiên Phù Tông buồn bực nhìn hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Tất nhiên là rời khỏi Linh Lung bảo.”
Lúc này đệ tử Thiên Phù Tông mới phản ứng được, vị Ninh công tử này cũng không phải là đệ tử Linh Lung bảo, quả thực sẽ không một mực ở lại Linh Lung bảo.
Tô Thủ Linh trông thấy không nói nên lời, đám đệ tử Thiên Phù Tông này quả nhiên là sống quá hồ đồ rồi.
Nếu như Ninh Ngộ Châu thật sự là đệ tử Linh Lung bảo, ông ấy mới càng vui vẻ.
Biết được Ninh Ngộ Châu cũng muốn rời khỏi Linh Lung bảo, đệ tử Thiên Phù Tông thực sự không nỡ, nhưng bọn hắn lại về Thiên Phù Tông gấp, cũng muốn mang Ninh Ngộ Châu về.
Dù sao hắn cũng muốn rời khỏi Linh Lung bảo, đi Thiên Phù Tông không phải cũng giống vậy?
Ninh Ngộ Châu cười nói: “Đa tạ ý tốt của chư vị, ta còn có chuyện khác, sẽ không đi Thiên Phù Tông, ngày khác nếu như có cơ hội, chắc chắn đi Thiên Phù tông bái phỏng chư vị.”
Nghe Ninh Ngộ Châu nói như vậy, đệ tử Thiên Phù Tông cũng không tiện miễn cưỡng, dồn dập tạm biệt hắn.
Chờ sau khi đệ tử Thiên Phù Tông rời đi, Ninh Ngộ Châu mời cha con Tô Thủ Linh đến tòa nhà nhỏ ngồi tạm.
Nhận được tin tức Văn Kiều và Vũ Kỳ Kiệt cũng tới, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi cùng một chỗ, nhìn về phía hai cha con Tô Thủ Linh mang tin tức đến.
Ninh Ngộ Châu hỏi: “Tô bảo chủ, hai vị Tôn Giả bị thương nghiêm trọng không?”
“Nghe nói rất nghiêm trọng, nếu không cũng không sẽ vội vàng về tông môn tĩnh dưỡng như thế.” Nói đến đây, Tô Thủ Linh hơi nhíu mày.
Tô Vọng Linh mím môi, nói ra: “Quái vật trong huyết chướng quả thực lợi hại, ngay cả Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đều không thể tiêu diệt nó.”
Cho nên, ngày đó bọn họ có thể giữ vững lối ra Ngục Thủy Trạch, thực sự không dễ dàng.
Sau đó ngẫm lại, cũng may mắn hơn nhiều người khác, lúc ấy nếu để cho biển máu nuốt chửng Thiên Chi Nguyên, để quái vật trong huyết chướng tích góp đầy đủ lực lượng, đột phá trói buộc, chỉ sợ Phi Tinh đại lục sẽ không còn thái bình.
Mấy ngày nay, Tô Vọng Linh và phụ thân cùng nhau nghiên cứu thảo luận về Thiên Chi Nguyên, hai người đều suy đoán tình huống trong huyết chướng tại chỗ sâu Thiên Chi Nguyên.
Quái vật trong huyết chướng là tồn tại lợi hại nhất trong Thiên Chi Nguyên, may mà vị đại năng đã từng phong ấn Thiên Chi Nguyên đã dùng Tịnh Linh Thủy Liên phong ấn nó trong Ngục Thủy Trạch, bố trí trùng trùng điệp điệp cấm chế, lợi dụng Thiên Chi Nguyên kiềm chế nó, chỉ cần Thiên Chi Nguyên không bị biển máu nuốt chửng hoàn toàn, quái vật bên trong huyết chướng sẽ không thể tuỳ tiện ra ngoài.
Ngày đó, hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh lựa chọn đối phó quái vật trong huyết chướng, chỉ sợ cũng suy đoán ra nó mới là uy hiếp lớn nhất đối với Thiên Chi Nguyên.
Nào biết được hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh liên thủ, không chỉ không thể gϊếŧ chết nó, trái lại bị nó làm bị thương, không thể không lui ra ngoài dưỡng thương.
Tô Thủ Linh tiếp tục nói: “Qua lần này, hai vị Tôn Giả đã rõ ràng tình huống Thiên Chi Nguyên, không cho phép bất luận kẻ nào động vào Thần Âm Bảo thụ trong Thiên Chi Nguyên, cũng đã liên thủ phong ấn Thiên Chi Nguyên, người bình thường không được tuỳ tiện tiến vào.”
“Vậy thì thật sự là quá tốt.” Vũ Kỳ Kiệt vui mừng ra mặt, Thiên Chi Nguyên bị hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh liên thủ phong ấn, sau này những người khác muốn đánh chủ ý tới Thần thụ cũng không có cách, lúc này những người kia sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm Văn Kiều đi?
Vũ Kỳ Kiệt có thể nghĩ đến, người ở chỗ này đều đã nghĩ đến.
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu khẽ buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiều đặc biệt nhu hòa.
Hắn cũng không sợ thế nhân nhắm vào mình, nhưng nếu là nhằm vào A Xúc, lại là không vui.
Mấy ngày nay, hắn sẽ tận tâm tận lực dạy bảo đệ tử Thiên Phù Tông học tập phù văn cổ như thế, cũng là nghĩ để đệ tử Thiên Phù Tông học thành, sau đó mang phù văn cổ về Thiên Phù Tông, đến lúc đó do lão tổ Thiên Phù Tông ra mặt phong ấn Thiên Chi Nguyên.
Giờ Thiên Chi Nguyên đã bị phong ấn, cắt đứt ý tưởng của những người tu luyện kia đối với Thần Âm Bảo thụ, đây là chuyện không thể tốt hơn.
Quả nhiên, sau khi biết hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh liên thủ phong ấn Thiên Chi Nguyên, ánh mắt nhìn chằm chằm Linh Lung bảo ít đi rất nhiều, những người còn lại kia không đáng để lo.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều liền dự định rời khỏi Linh Lung bảo, tiến về Xung Hư cốc.
Tô Thủ Linh không yên lòng, quyết định đưa bọn họ tới đó.
Trong khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn phong trần mệt mỏi đi vào Linh Lung bảo.
Kiều Nhạc Sơn đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Ninh công tử, các ngươi khi nào đi Xung Hư cốc? Chúng ta đi cùng ngươi.”
Biết được hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh rời khỏi huyết chướng, Kiều Nhạc Sơn liền biết hai người Ninh Ngộ Châu chắc chắn sẽ tiến về Xung Hư cốc, vậy nên tranh thủ thời gian tới đây, quả nhiên phát hiện bọn họ chuẩn bị xuất phát.
Tô Vọng Linh không khỏi cười lên: “Kiều đạo hữu đặc biệt chạy tới vì chuyện này? Ta và cha ta cũng dự định cùng đi tiễn Ninh công tử bọn họ đấy.”
Suy nghĩ của huynh đệ Kiều Nhạc Sơn rất dễ hiểu, tuy nói Thiên Chi Nguyên đã bị phong ấn, nhưng vẫn có một số người chưa từ bỏ ý định, chắc chắn nhìn chằm chằm Linh Lung bảo và Văn Kiều, muốn thừa cơ hỏi ra vị trí Thần Âm Bảo thụ, nói không chừng ngày nào đó Thiên Chi Nguyên lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đột nhiên có thể vào thì sao?
Người có loại ý nghĩ này cũng không ít, không thể không phòng.
Kiều Nhạc Thủy có chút thẹn thùng, bọn họ vốn có tính toán như vậy, chẳng qua có Tô Thủ Linh ở đây, hai người Ninh Ngộ Châu tất nhiên là an toàn không ngại, bọn họ có đi hay không đều không cần gấp.
Kiều Nhạc Sơn lại nói: “Chúng ta cũng muốn đi xem thử, nếu Ninh công tử muốn chữa trị Truyền Tống trận kia, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ.”
Mọi người nhìn Ninh Ngộ Châu, thấy Ninh Ngộ Châu không có từ chối, liền rõ ràng ý hắn.
Hắn thế mà muốn chữa trị Truyền Tống trận thượng cổ ở Thất Tinh Môn kia.
Khi biết có Truyền Tống trận thượng cổ kia, Ninh Ngộ Châu cũng không chỉ muốn đi thử thời vận, mà là muốn chữa trị nó.
Sau khi mọi người ở đây hết khiếp sợ, trong lòng đều có chút nóng lên, nếu Ninh Ngộ Châu có thể thành công chữa trị Truyền Tống trận thượng cổ, về sau đi đại lục khác sẽ dễ dàng hơn, liên hệ giữa đại lục và đại lục cũng càng sâu hơn.
Đặc biệt là Tô Thủ Linh, ông ấy vẫn chưa từ bỏ Kim Ô Phù Dung.
Tuy vết thương của con ông ấy đã chữa khỏi, không cần lo lắng cho tính mạng, nhưng thân thể Tô Vọng Linh lại bởi vậy mà lưu lại hậu hoạn, tu hành không thuận lợi như trước, thậm chí ảnh hưởng đến con đường tu hành của hắn trong tương lai.
Tô Thủ Linh chỉ có một nhi tử như thế, xem hắn như châu như bảo, làm sao đồng ý như thế?
Ông ấy muốn tìm được Kim Ô Phù Dung, chữa khỏi thân thể nhi tử, để hắn có thể đi được xa hơn trên con đường tu hành, hoàn thành nguyện vọng của các tiền bối Tô thị.
Ban đầu Tô Thủ Linh dự định đi tìm hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, mời bọn họ dẫn hắn đi một chuyến đến đại lục khác.
Nệ mặt Linh Lung bảo, hai vị hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia quả thực sẽ hỗ trợ.
Nhưng mà cầu người không bằng cầu mình, đạo lý kia ai cũng hiểu, đặc biệt hiện tại hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia bởi vì quái vật trong huyết chướng mà bị thương, cũng không biết lúc nào có thể chữa khỏi vết thương, nếu thương thế quá nặng, căn bản không thể xuyên qua không gian, muốn tìm bọn họ hỗ trợ, còn không biết phải chờ tới khi nào, không bằng gửi hi vọng ở Truyền Tống trận kia.
** *
Cuối cùng hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn cũng cùng bọn họ đi Xung Hư cốc.
Hai cha con Tô Thủ Linh cũng quyết định đi một chuyến.
Tô Thủ Linh giao Linh Lung bảo cho Đan Hàm Nhã – vị phu nhân bảo chủ này, trong lòng Đan Hàm Nhã biết việc này can hệ trọng đại, dặn dò bọn họ cẩn thận, cũng không có miễn cưỡng gì nữa.
Không có vật gì cần thu thập, tùy tiện nhét đồ vật vào trong túi trữ vật, lại ôm lấy hai con yêu thú, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu liền cùng bọn hắn rời khỏi Linh Lung bảo, đi về hướng Xung Hư cốc.
Bọn họ vẫn là cưỡi phi thuyền cấp thiên của Linh Lung bảo qua đó.
Lần xuất hành này không có nhiều người, trừ Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều cùng hai cha con Tô Thủ Linh, huynh đệ Kiều Nhạc Sơn, cũng không còn người khác.
Mấy người đều cảm thấy, việc này càng ít người biết càng tốt, dù sao Truyền Tống trận thứ này quả thực vô cùng mê người, nếu để cho ngoại giới biết được, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng trước giấu diếm.
Phi thuyền đi được nửa đường, đột nhiên bị công kích.
Tô Thủ Linh thần sắc lạnh lẽo, phi thân ra, ngăn lại công kích của đối phương, rất nhanh liền nhìn thấy người công kích phi thuyền.
Tô Thủ Linh lạnh lùng nói: “Luyện Nguyệt Tôn Giả, ngươi đây là có ý gì?”
Luyện Nguyệt Tôn Giả là lão tổ cảnh giới Nguyên Đế Hoang Trạch Cao địa.
Thế lực tại Hoang Trạch Cao địa rắc rối phức tạp, hầu hết người tu luyện xuất thân Hoang Trạch Cao địa đều là hạng người lòng dạ độc ác, không có chút thủ đoạn không có cách nào sinh tồn tại Hoang Trạch Cao địa.
Luyện Nguyệt Tôn Giả có thể lấy thân phận tán tu tu luyện tới cảnh giới Nguyên Đế, cũng là một kẻ hung ác, tâm tư xảo trá, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy của ông ta.
Luyện Nguyệt Tôn Giả mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt trên người, đứng ở giữa không trung, ngọn gió phần phật phất qua tay áo ông ta, vẻ mặt tươi cười kia rất có vài phần phong lưu thoải mái, lại ẩn giấu âm lệ sát cơ.
“Tô bảo chủ, không biết các ngươi đi đâu vậy?” Luyện Nguyệt Tôn Giả cười hỏi.
Tô Thủ Linh nhàn nhạt nói: “Luyện Nguyệt Tôn Giả ngăn cản tại hạ, chỉ là vì hỏi thăm bản tôn đi đâu?”
“Tất nhiên không phải.” Luyện Nguyệt Tôn Giả cũng không giở giọng với ông ấy, nói thẳng ý đồ đến: “Nghe nói trong phi thuyền của Tô bảo chủ còn có hai hậu bối, ta có chút chuyện muốn hỏi bọn họ, không biết Tô bảo chủ có thể tạo điều kiện cho ta hay không?”
Vẻ mặt Tô Thủ Linh càng lạnh nhạt, làm sao không rõ ngày đó Luyện Nguyệt Tôn Giả cùng Lôi Đình Tôn Giả đến Linh Lung bảo, trông như bị xúi giục, kỳ thật cũng có tư tâm.
Thật ra, người thật sự bị xúi giục chỉ có Lôi Đình Tôn Giả, về sau bởi vì Hoằng Phù Tôn Giả mắng bọn họ một trận, đã kịp phản ứng, lúc rời đi quả thực đã bỏ đi những suy nghĩ kia.
Chỉ có Luyện Nguyệt Tôn Giả vẫn có tư tâm, trên mặt vờ như đã bỏ đi chủ ý, thật ra vẫn chưa hết lòng gian.
Cho nên khi Luyện Nguyệt Tôn Giả rời đi, Tô Thủ Linh cũng không tin tưởng ông ta, bây giờ bị ông ta ngăn lại ở đây, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Tô Thủ Linh quả quyết cự tuyệt: “Không có gì để hỏi, Thiên Chi Nguyên đã phong ấn, cho dù hỏi ra cái gì, ngươi lại có thể làm gì?”
“Thật sao? Vậy cũng đừng trách bản tôn không khách khí.”
Luyện Nguyệt Tôn Giả dứt lời, đã gọi ra một thanh Nguyệt Tinh Luân, công kích về hướng Tô Thủ Linh.
Hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Đế đánh nhau, người bên trong phi thuyền đều cảm giác được linh lực dao động kia, lập tức có chút lo lắng.
Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn thủ bên trong phi thuyền, cảnh giác nhìn xem chung quanh.
Bọn họ đối với Luyện Nguyệt Tôn Giả có vài phần hiểu rõ, ông ta dám công khai cứng đối cứng với Tô Thủ Linh ở chỗ này, nhất định sẽ có chuẩn bị, hơn nữa người này tâm tư cực kì xảo trá, quỷ kế đa đoan, không thể không phòng.
Ngay lúc hai người cảnh giác, đột nhiên cảm giác được người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng bỗng nhiên tiếp cận.
Sắc mặt hai người khẽ biến, biết người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này nhất định do Luyện Nguyệt Tôn Giả phái tới, lúc này tế ra vũ khí, đồng thời xông ra phi thuyền, ngăn cản người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia tới gần.
Trước có lão tổ cảnh giới Nguyên Đế, sau có người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, phi thuyền bị kẹp ở giữa, trong nháy mắt biến thành một nhóc đáng thương.
Kiều Nhạc Thủy khẩn trương nhìn quanh, hắn ngược lại không lo lắng Tô bảo chủ, chỉ lo lắng cho ca ca hắn và Tô thiếu chủ ngăn không được người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia, dù sao cảnh giới còn ở đó, một đại cảnh giới đủ để nghiền ép bọn họ.
May mắn, hai người đều là cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ, hơn nữa là người nổi bật trong số những người cùng cảnh giới Nguyên Tông, hai người liên thủ, ngược lại là có thể ngăn cản một chút.
Ngay khi Kiều Nhạc Thủy thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện trong phi thuyền có thêm một người.
Kiều Nhạc Thủy đang định mở miệng, đã bị uy áp của đối phương trấn áp tại chỗ, chỉ có thể kinh hãi nhìn người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng xa lạ xuất hiện bên trong phi thuyền, lập tức hiểu rõ lần này Luyện Nguyệt Tôn Giả mang đến hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, một người dùng để kiềm chế Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn, người còn lại mới là dùng để bắt người.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi ở đằng kia, không nhúc nhích nhìn xem người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia.
Trên thực tế, sau khi bồi luyện cùng Hổ Yến Sinh và Vũ Kỳ Kiệt, uy áp của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đối với Văn Kiều đã không có tác dụng gì, cho nên người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này tự cho là dùng uy áp chấn nhiếp bọn họ, Văn Kiều lại vẫn có dư lực xuất thủ.
Chẳng qua nàng có chút bận tâm Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh.
Phu quân nhà nàng chỉ là luyện đan sư yếu ớt cảnh giới Nguyên Không sơ kỳ, nếu đối phương muốn gây bất lợi cho bọn họ, nàng cần phải bảo vệ phu quân nhà nàng trước mới được.
Khi người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia muốn xách nàng lên, Văn Kiều không có phản kháng.
Ninh Ngộ Châu nhíu mày, vươn tay đè lại bàn tay vươn tới của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia, nói ra: “Đừng đụng vào nàng, chúng ta đi theo ngươi là được.”
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên phát hiện khi đối mặt với uy áp của hắn, hai tiểu bối này còn có thể thần sắc tự nhiên, không khỏi có mấy phần ngạc nhiên.
Chẳng qua, tu vi của hai người đúng là cảnh giới Nguyên Không và cảnh giới Nguyên Mạch, dung mạo và tu vi đều đúng, chính là người bọn họ muốn tìm.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng cũng không thèm để ý hành vi của Ninh Ngộ Châu, Luyện Nguyệt Tôn Giả chỉ rõ không thể động thủ với bọn họ, còn cần tìm bọn họ nói chuyện, tốt nhất đừng làm cho hai tiểu bối này bị thương không nói được.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đứng lên, ngoan ngoãn đi theo người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia ra ngoài.
Kiều Nhạc Thủy nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy hai người bọn họ bị mang đi, vô cùng lo lắng.
Nhưng mà người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng không phải là người mà cảnh giới Nguyên Linh có thể đối phó, mặc hắn cố gắng như thế nào, đều chỉ là phí công, xương cằm co rúm, phẫn nộ nhìn người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng cũng không quan tâm hắn, hắn ta cũng sợ Luyện Nguyệt Tôn Giả ngăn không được Tô Thủ Linh, phải mau chóng mang người đi, để phòng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay khi hắn ta nghĩ như vậy, vừa đi khỏi phi thuyền, đột nhiên một chưởng cách không đập tới.
Chưởng phong vô cùng sắc bén, phá không mà đến, người kia không kịp phản ứng, miễn cưỡng nhận một chưởng này, cả người nện trên mặt đất, nện ra một cái hố sâu.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy yêu tu treo đứng ở giữa không trung cách đó không xa, một thân bá khí, hung thần ác sát.
“Hổ tiền bối!” Hai người trăm miệng một lời kêu lên.
Hổ Yến Sinh lạnh lùng nghiêm mặt, gật đầu với bọn họ, sau đó bay vút đi, đối đầu người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng bị hắn đánh bay nện trên đất.
Mặc dù cùng là cảnh giới Nguyên Hoàng, nhưng sức chiến đấu cũng có phân chia cao thấp, không hề nghi ngờ, làm yêu tu Hổ Yến Sinh sức chiến đấu cao hơn một bậc, không chỉ đánh người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng lẻn vào phi thuyền trước đó gần chết, đồng thời cũng đánh người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng ngăn lại hai người Tô Vọng Linh một trận.
Thoát khỏi uy áp của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, Kiều Nhạc Thủy vội chạy tới, phát hiện hai người đều khỏe mạnh, lập tức thở phào một hơi.
Chờ sau khi hắn nhìn thấy Hổ Yến Sinh đơn giản thô bạo đánh hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng Luyện Nguyệt Tôn Giả mang tới đến mức nửa chết nửa sống, kinh ngạc hỏi: “Tiền bối này thật lợi hại, là ai thế?”
Tô Vọng Linh cùng Kiều Nhạc Sơn bị Hổ Yến Sinh đoạt đối thủ cũng rất muốn biết, yêu tu dáng dấp hung thần ác sát này là ai?.