Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 227: Tiểu Thần Thụ Bày Tỏ Từ Chối Xấu Xí!
Sương máu mãnh liệt mà đến, không chút kiêng kỵ lan tràn ra phía ngoài, khí tức tà ác từ trong sương máu quét ngang mà đến, mạnh mẽ nghiền ép toàn bộ sinh linh bên ngoài Ngục Thủy Trạch.
.
Hầu hết người tu luyện trong đại trận đều bị khí tức kia áp chế không thể động đậy, trong mắt của bọn họ không khỏi toát ra thật sâu tuyệt vọng và không cam lòng.
Thời khắc mọi người ở đây tuyệt vọng, khí tức tà ác mạnh mẽ đáng sợ kia đột nhiên dừng lại.
Grào —
Phía sau sương máu vang lên một tiếng gầm thét thâm trầm không cam lòng.
Người tu luyện trong đại trận kinh ngạc nhìn sang, phát hiện sương máu vốn dĩ mãnh liệt lan tràn ra phía ngoài lại bị ép trở về, bọn nó phảng phất có ý thức của mình, sợ hãi rút lui, vậy mà lui về sau mấy chục trượng, co đầu rút cổ tại lối vào Ngục Thủy Trạch, không còn dám lan tràn ra bên ngoài một bước.
Lúc này, đám người cũng nhìn thấy một cái bình ngọc xuất hiện tại lối vào Ngục Thủy Trạch, trong bình ngọc tràn ngập mùi thơm ngát của Tịnh Linh Thủy Liên, còn có một loại khí tức làm cho tim người ta bất giác đập nhanh.
“Đây là cái gì?”
Đám người đã ngạc nhiên lại nghĩ mà sợ, cũng đã rõ ràng, nhất định là đồ vật trong cái bình này ngăn cản quái vật bên trong huyết chướng, không có để nó ra.
“Đây là khí tức Tịnh Linh Thủy Liên!”
“Chẳng phải Tịnh Linh Thủy Liên đã khô héo mà chết rồi ư?”
“Chẳng qua, chỉ có thanh khí Ngũ phẩm Thánh Liên giống Tịnh Linh Thủy Liên, mới có thể bức lui quái vật bên trong huyết chướng.
“
Có thể là sống sót sau tai nạn, sau khi đám người nghĩ mà sợ, cảm xúc không khỏi phấn khởi một chút, nhịn không được mồm năm miệng mười nói chuyện.
Ninh Ngộ Châu đi tới phía trước, đỡ bình ngọc bị rơi xuống đất kia lên, nói ra: “Đây là hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên.
“
Mọi người trông thấy hắn, đều không nói nữa.
Ngày đó, lúc tranh đoạt hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên ở bên trong Ngục Thủy Trạch, hai người Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều độc chiếm ba hạt sen, đây là chuyện tất cả mọi người ở đây đều biết.
Vậy nên mọi người cũng không nghi ngờ hắn, đối với chuyện Ninh Ngộ Châu thế mà cam lòng bỏ ra một hạt sen để bức lui quái vật bên trong huyết chướng, tâm tình mọi người hết sức phức tạp.
Vừa cảm tạ hắn kịp thời ra tay, vừa cảm thấy bọn họ có được ba hạt sen, dùng một hạt sen cứu bọn họ là chuyện đương nhiên.
Ninh Ngộ Châu không để ý tới suy nghĩ của những người này, hắn cũng không hề động vào bình ngọc kia, mà là nhanh chóng bày ra trận pháp ở chung quanh bình ngọc, rõ ràng là muốn ngăn cách nó.
Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn đi qua.
Ninh Ngộ Châu nhìn bọn hắn một chút, cũng không có che giấu.
Cho nên, khi hai người thấy rõ ràng tình huống trong bình ngọc, cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bình ngọc kia không có nắp bình, có thể nhìn thấy chất lỏng trắng đen rõ ràng trong bình ngọc kia, cùng với hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên ngâm ở trong đó, hơn nữa hạt sen kia đã mọc rễ nảy mầm, cũng không phải là hạt sen thuần túy.
Hai người đều kinh ngạc nhìn xem Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu không có giải thích với bọn hắn, theo động tác của hắn, bình ngọc đã bị trận pháp che giấu, ngăn cách ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người.
Vậy nên những người kia cũng không biết, cũng không phải là hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên ép quái vật bên trong huyết chướng lui về, mà là hạt sen đã mọc rễ nảy mầm bức về mới đúng.
Chỉ là một hạt sen nhỏ, cũng không thể tạo được tác dụng lớn như vậy.
Nhưng nếu là hạt sen đã mọc rễ nảy mầm, lại khác hẳn, nó tỏa ra thanh khí của Thánh Liên, mặc dù không thể trấn áp quái vật bên trong huyết chướng, nhưng có thể tạm thời ép bọn chúng lui lại.
Mặc dù Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn cũng coi là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy chất lỏng trắng đen rõ ràng trong bình ngọc kia, cũng không liên tưởng nó với Âm Dương tuyền, chỉ là cỗ khí tức kia làm người ta run sợ, không hiểu sao lại cảm thấy dường như đã từng thấy ở đâu.
Cho đến khi Ninh Ngộ Châu hoàn toàn che giấu càn khôn trong bình ngọc, bọn họ mới đột nhiên nhớ tới đây là cái gì, sắc mặt của hai người lập tức run lên.
“Ninh công tử, đây là.
.
“
“Đúng như các ngươi nghĩ.
” Ninh Ngộ Châu rất thẳng thắn, cũng không có ý đồ che giấu.
Nhưng mà sự thẳng thắn của hắn ngược lại làm cho hai người không biết nên nói cái gì cho phải.
Âm Dương tuyền là chí bảo trên thế gian, ở trong mắt vô số người tu luyện, xưng là tồn tại trong truyền thuyết cũng không quá đáng, thậm chí có rất nhiều người tu luyện đều cho rằng, chỉ có thời kỳ thượng cổ đã từng có linh khí dồi dào, có thể liên hệ tam giới, thì thiên địa mới có thể dựng dục ra Âm Dương tuyền.
Tình huống giới tu luyện bây giờ, không thể dựng dục ra Âm Dương tuyền.
Chí bảo thiên địa như vậy, không có ai không động lòng, nếu không phải hai người này đều là hạng người tâm tính kiên định, chỉ sợ cũng không thoát khỏi cám dỗ của Âm Dương tuyền.
Hai người cùng lúc thở sâu, nhìn về phía biển máu mãnh liệt mà đến ở bên ngoài đại trận, sau đó lại thầm cười khổ.
Chí bảo thiên địa quả thực khiến người động lòng, nhưng so với những chí bảo này, bọn họ càng muốn giải quyết khốn cục trước mắt, để Phi Tinh đại lục vượt qua kiếp nạn này.
Như thế, hai người liền quyết định, làm như không thấy được.
Ninh Ngộ Châu canh giữ ở trước bình ngọc, nhìn xem hai người Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn rời đi, đôi mắt ôn nhuận đen như mực khẽ nhíu lại, khóe môi lộ ra một nụ cười như có như không.
Những ngày tiếp theo, Ninh Ngộ Châu trông coi bình ngọc chứa nước Âm Dương tuyền và hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên.
Mỗi khi Âm Dương tuyền trong bình ngọc bị gốc Tịnh Linh Thủy Liên đã mọc rễ nảy mầm, đang chậm rãi sinh trưởng kia hấp thu gần hết, hắn lại đổ Âm Dương tuyền vào trong.
Ninh Ngộ Châu không có năng lực giục sinh linh thực như Văn Kiều, chỉ có thể dùng cách này để Tịnh Linh Thủy Liên tiếp tục sinh trưởng.
Trước khi Văn Kiều rời đi, từng giục sinh hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên này, bởi vì giục sinh hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên cần quá nhiều linh lực, dẫn đến hạt sen vẫn luôn không có động tĩnh, lúc ấy Văn Kiều cũng không có từ bỏ, chỉ khi nào muốn nghỉ ngơi, có thời gian rảnh liền truyền một chút linh lực cho nó.
Ninh Ngộ Châu thấy nàng cố gắng như thế, nghĩ đến tác dụng của Âm Dương tuyền, vậy nên thử thả nó vào trong Âm Dương tuyền.
Văn Kiều tiến vào biển máu không bao lâu, sau đó Ninh Ngộ Châu phát hiện hạt sen ngâm mình ở trong nước Âm Dương tuyền thế mà nảy mầm.
Điều này khiến hắn hết sức kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, liền rõ ràng nước Âm Dương tuyền quả thật có tác dụng thai nghén vạn vật, cũng bởi vì nó hấp thu nước suối Âm Dương tuyền, mới có thể sớm nảy mầm.
Cho nên khi không có Văn Kiều sử dụng năng lực của nàng để giục sinh cho nó, sau khi nó thành công nảy mầm, chỉ cần có nước Âm Dương tuyền thai nghén thì nó vẫn có thể sinh trưởng.
Chờ sau khi mầm nhỏ bên trên hạt sen lớn hơn một chút, Ninh Ngộ Châu dời nó ra khỏi bình ngọc, đặt vào trong bát ngọc.
Khi làm xong mọi chuyện, vẫn là lén làm sau lưng đám người, chung quanh bày ra Ngăn Cách Trận và Huyễn trận, cùng Song Trọng Khảm Bộ trận, đám người cũng không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ cho là hắn đang đề phòng sương máu bên trong huyết chướng thừa cơ cắn trả hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên, nên mới cẩn thận như vậy.
Làm người biết chuyện Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn đều giữ yên lặng.
Mặc dù hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên rốt cuộc mọc rễ nảy mầm, nhưng tốc độ sinh trưởng của nó vẫn hết sức chậm chạp.
Mỗi khi nó hấp thu xong Âm Dương tuyền, Ninh Ngộ Châu liền rót một chút vào bên trong bát ngọc, chỉ có một tầng mỏng, để nó tiếp tục sinh trưởng.
Nước Âm Dương tuyền rất quý giá, mỗi lần Ninh Ngộ Châu sử dụng, đều dùng cực kì tiết kiệm, tất nhiên cũng sẽ không cho hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên này quá nhiều, chỉ cần hạt sen nảy mầm này có thể tiếp tục trấn ở đây, không cho quái vật bên trong huyết chướng chạy đến là đủ.
Sau khi phát hiện quái vật bên trong huyết chướng tạm thời sẽ không xông ra Ngục Thủy Trạch, người tu luyện trong đại trận rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, có một loại may mắn sống sót sau tai nạn.
Chết tử tế không bằng còn sống sót, cho dù nhất định phải chết, người cũng là vô thức muốn giãy dụa một chút, sống lâu một chút.
Đặc biệt là người tu luyện, con đường tu luyện vốn là hiểm cảnh trùng điệp, trải qua không ít sinh tử, bọn họ đều hiểu một đạo lý, cho dù người lâm vào hiểm cảnh, chỉ cần kiên trì, nói không chừng liền có thể tuyệt xử phùng sinh.
Những người tu luyện kia chạy tới hỏi thăm Tô Vọng Linh: “Tô thiếu chủ, hạt sen này có thể kiên trì bao lâu?”
Tô Vọng Linh tự nhủ trong lòng, chỉ là hạt sen, tối đa chỉ có thể chống đỡ một chút, sau đó sẽ bị những huyết chướng kia ăn mòn.
Nhưng hạt sen đã mọc rễ nảy mầm lại khác, nó đã có được khí tức của Thánh Liên, đủ để bức lui những tà linh đó.
Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng hắn lại không tiện lộ ra cái gì, uyển chuyển nói: “Ta cũng không biết, chỉ có thể nhìn tình huống.
“
Đám người lại bắt đầu lo lắng.
Chỉ là lo lắng đến đâu, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi, tiếp tục chiến đấu, chiến đấu với biển máu và những quái vật trong biển máu có ý đồ công phá đại trận phòng ngự, thủ hộ đại trận phòng ngự này.
Mặc dù đại trận phòng ngự trông như vững chắc, nhưng nếu tiếp tục bị biển máu và quái vật trong biển máu công kích, đoán chừng cũng cản không được bao lâu.
Tiếp theo, những người tu luyện kia đều nhìn thấy, quái vật bên trong huyết chướng muốn xông ra Ngục Thủy Trạch mấy lần, đều bị Tịnh Linh Thủy Liên tại lối vào bức về.
Mỗi lần nhìn thấy sương máu mãnh liệt tại lối vào kia, cùng với tiếng rống giận dữ truyền đến trong sương máu, bọn người tu luyện này liền run như cầy sấy, lo lắng hạt sen kia ngăn không được.
Nếu như ngăn không được, những người khác chỉ có thể dâng ra hạt sen bọn hắn đạt được.
Mặc dù những người cướp được hạt sen không muốn lắm, nhưng loại tình huống này, cũng không phải tùy theo bọn họ, chỉ có thể chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Tô Vọng Linh cũng có chút lo lắng, nhịn không được đi hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, nó có thể ngăn bao lâu?”
Ninh Ngộ Châu nhìn xem Tịnh Linh Thủy Liên bên trong bát ngọc, nhạy bén phát hiện rễ của nó đã nhiễm lên một lớp máu đỏ nhạt, màu sắc này rất nhạt, nếu không nhìn kỹ, gần như không thể nhận ra.
Giống như gốc Tịnh Linh Thủy Liên trấn thủ ở bên trong Ngục Thủy Trạch lúc trước, tất cả mọi người chỉ thấy nó sinh trưởng duyên dáng yêu kiều ở trên mặt nước, cùng với hương thơm thanh mát của nó, lại không biết rễ của nó đã bị huyết chướng ô nhiễm từ lâu.
Quả nhiên, chỉ là hạt sen vừa nảy mầm, vẫn không thể trấn áp được quái vật đã cường thịnh ở bên trong huyết chướng.
Ninh Ngộ Châu nói: “Nhìn tình huống, hẳn là còn có thể lại trấn áp khoảng mười ngày nửa tháng.
“
Tô Vọng Linh lập tức lo lắng: “Nếu như nó bị hủy hoại, có thể sử dụng hạt sen thứ hai chống đỡ không?”
Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói: “Không được, A Xúc không ở đây.
“
Không có Văn Kiều giục sinh cho hạt sen, cho dù có nước Âm Dương tuyền, muốn chờ nó mọc rễ nảy mầm, cần thời gian rất dài, sao có thể chống đỡ nổi?
Âm Dương tuyền chỉ có thể cung cấp sinh cơ cho chúng nó, rút ngắn thời gian bọn nó sinh trưởng, nhưng lại không thể để nó lập tức sinh trưởng ngay.
Tô Vọng Linh lập tức nín thinh, nghĩ đến Văn Kiều đã rời đi gần một tháng, không khỏi thở dài.
Hắn không biết tình huống hiện tại của Văn Kiều như thế nào, phải chăng đã tìm được Thần mộc, nếu không phải Ninh Ngộ Châu chắc chắn Văn Kiều không có chuyện gì, hắn cũng nhịn không được nghĩ, có phải cô nương kia đã xảy ra chuyện gì bất trắc?
Hai người này là hôn phu hôn thê, giữa bọn họ hẳn là có bảo vật gì đó có thể xác định sinh tử của đối phương.
Cho dù Tô Vọng Linh lo lắng đến đâu, cũng chỉ có thể dằn lo lắng xuống, chờ đợi kết quả.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, trải qua hai tháng chém gϊếŧ, số người còn sống sót càng ngày càng ít, chỉ còn lại hơn ba ngàn người.
Hơn ba ngàn người này, đều là đệ tử tinh anh của các thế lực, mà những người thực lực không đủ, lại nhát gan sợ phiền phức kia, đã sớm chết trong chiến đấu, hầu hết là bị quái vật kéo vào biển máu, hoặc là tự mình bất cẩn, bị huyết nhân khổng lồ đánh chết.
Ầm! Ầm ầm!
Lúc tiếng ầm ầm vang lên, đám người chết lặng nhìn về phía lối vào Ngục Thủy Trạch, phát hiện những sương máu kia lại bắt đầu công kích, theo thời gian trôi qua, sương máu lại lần nữa lan tràn ra phía ngoài, hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên nảy mầm kia sắp trấn áp không được nữa.
Tô Vọng Linh nhắm mắt lại.
Thời gian trở nên hết sức gian nan.
Tất cả mọi người đang kéo dài thời gian, bọn họ không muốn chết, muốn còn sống rời khỏi Thiên Chi Nguyên, muốn tiếp tục truy cầu con đường tu luyện của bọn họ, muốn muốn phi thăng lên thượng giới.
.
Nhưng mà cho dù không cam lòng bao nhiêu, đối mặt biển máu vô tận, cùng với sương máu bên trong Ngục Thủy Trạch không ngừng dồn ép, đều khiến bọn hắn chỉ có thể bó tay hết cách chờ đợi phán quyết của vận mệnh.
Cho đến khi toàn bộ rễ của hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên nảy mầm bên trong bát ngọc kia hoàn toàn bị huyết chướng ăn mòn thành màu máu đỏ tươi, người tu luyện đang chiến đấu đột nhiên phát hiện gì đó, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Các ngươi nhìn xem, có phải biển máu đang thối lui?” Có người hoảng hốt kêu lên.
Lời này rốt cuộc khiến tất cả người tu luyện chú ý, đám người máy móc dừng lại chiến đấu, nhịn không được nhìn biển máu không có giới hạn chiến đấu, nhìn kỹ phía dưới, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu mừng như điên.
“Biển máu thật sự tại thối lui!”
Biển máu đúng là lui lại, những quái vật trong biển máu kia lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn nó không tiếp tục công kích đại trận đã lung lay sắp đổ kia, mà là đuổi theo biển máu đang lui lại, phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Tiếng kêu sắc lạnh, the thé kia truyền đến từ xa, lần đầu tiên để những người tu luyện này cảm thấy cũng không phải là khó chịu đựng như vậy.
Tất cả mọi người đứng trước đại trận, nhìn xem biển máu đang lui lại kia.
Biển máu giống như lúc nó đến, khi nó thối lui cũng là không hề có điềm báo trước, tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng ở Thiên Chi Nguyên rộng lớn như vậy, vẫn làm cho những người tu luyện kia cảm thấy nó lui lại quá chậm, hận không thể để nó lập tức biến mất.
Vào lúc phát hiện biển máu thối lui, đám Kiều Nhạc Sơn vô thức quay đầu nhìn về phía lối vào Ngục Thủy Trạch.
Sương máu tại lối vào Ngục Thủy Trạch cũng đang giằng co, quái vật trong sương máu phát ra tiếng không cam lòng, sóng âm kia đẩy ra từng đợt, nhưng lại lộ ra vẻ bất lực như thế.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Vọng Linh nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nói khẽ: “Nàng thành công rồi.
“
Ninh Ngộ Châu nhìn xem hạt sen đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi ở bên trong bát ngọc, ngón tay bắn ra một tia lửa Địa Tâm Xích Diễm, thiêu rụi nó và bát ngọc kia không còn một mảnh.
Thánh Liên bị huyết chướng ô nhiễm, đã không phải là Thánh Liên.
** *
Khi Văn Kiều từ trong hôn mê tỉnh lại, liền nhìn thấy gốc cây vô cùng cao lớn trên đỉnh đầu.
Lá cây tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, khiến cây này trông giống như đang phát ánh sáng, thánh khiết xinh đẹp, thanh khí Thần mộc cực kì nồng đậm trong không khí, làm cho thể xác và tinh thần của nàng dễ chịu một hồi.
Nàng sững sờ nhìn một lát, mới phát hiện thì ra là mình biến trở về yêu thể, mới cảm thấy cây kia vô cùng cao lớn.
Trên thực tế, cũng giống như những cây nhỏ mới sinh trưởng một năm thôi.
Văn Kiều nhìn chung quanh một chút, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn ở bên cạnh, một con cũng không thiếu.
Kế tiếp nàng lại nhìn quanh, phát hiện bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối của Thần thụ, đã không còn máu loãng ở khắp nơi kia nữa, mặc dù xung quanh vẫn là không gian tối tăm, nhưng lại có một loại yên tĩnh làm cho lòng người an tâm.
Ánh mắt Văn Kiều lại rơi vào trên thân gốc Thần thụ trên đỉnh đầu.
Lúc này nàng biến thành mầm non nhỏ, đang cắm rễ ở dưới cây Thần, một lớn một nhỏ, trông lại giống mấy phần.
Văn Kiều nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ huyết mạch thần dị của nàng thật ra là đến từ Thần thụ? Nếu đã có ví dụ linh dược có thể tu luyện thành người, Thần thụ tu luyện thành người cũng không có vấn đề gì đi.
Ngay lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung, một vài điểm sáng từ Thần thụ rơi xuống, tràn vào trong thân thể của nàng.
Văn Kiều thoải mái gần như rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng nàng bây giờ không phải là hình người, không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có lá cây xanh biếc kia run lên mấy lần, để bày tỏ ý vui mừng.
Lá cây Thần thụ cũng phát ra tiếng rì rào, giống như đáp lại lời nàng.
Biểu hiện của hai gốc cây một lớn một nhỏ thu hút sự chú ý của hai con yêu thú kia, bọn nó tò mò nhìn xem Thần thụ, lại nhìn xem mầm non nhỏ, do dự một chút, vẫn cảm thấy mầm non nhỏ hấp dẫn bọn nó hơn.
Một hồi lâu, Văn Kiều mới biến trở về hình người.
Sau khi biến trở về hình người, nàng duỗi lưng một cái, sau đó vui sướng cho Tiểu Thần thụ chỉ cao hơn nàng một chút một cái ôm, ngón tay lại vuốt ve cành cây kia, đột nhiên một đống tin tức tràn vào thức hải của nàng, làm cho nàng suýt chút nữa không chịu nổi.
Văn Kiều lắc đầu, cười khổ nói: “Ngươi đừng đưa một mạch tất cả tin tức cho ta, để cho ta từ từ.
“
Lá cây Thần thụ run lên, một lần nữa phát ra tiếng rì rào, phảng phất đang nói chuyện với nàng.
Hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ không thể hiểu giao lưu giữa thực vật, bọn nó nhảy lên trên bờ vai Văn Kiều, rốt cuộc có thể ngang hàng với lá cây Thần thụ, trông thấy lá cây phát sáng kia, nhịn không được duỗi móng vuốt ra.
Vừa duỗi móng vuốt ra liền bị cành lá mềm mại non nớt kia đánh rớt.
Tiểu Thần thụ bày tỏ: Từ chối xấu xí!
Hai con thú loạn thất bát tao đến từ đâu, cũng dám tùy tiện sờ nó? Nó không cần thủ hộ thú!.