Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 224: Thần Mộc Đành Nhờ Ngươi
Edit: Jess93
Văn Kiều đặt hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên ở giữa hai tay, chuyển linh lực vào trong hạt sen.
Nhưng mà linh lực chuyển vào như đá chìm đáy biển, không có một tí động tĩnh.
Hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên vẫn thanh nhuận không tì vết, thậm chí không thể cảm giác được tâm tình của nó, phảng phất là một hạt giống đang trong kỳ ngủ đông.
Cho đến khi tiêu hao linh lực trong ba mươi linh khiếu, Văn Kiều rốt cuộc buông hạt sen xuống, ăn một viên Bổ Linh đan.
“A Xúc, sao rồi?” Ninh Ngộ Châu hỏi, nhìn thấy hạt sen kia không có động tĩnh, trong lòng hiểu rõ.
Văn Kiều thở dài: “Phu quân, tu vi của ta quá thấp, không thể câu thông với nó.”
Tịnh Linh Thủy Liên là linh vật siêu phẩm, không giống những linh thực nàng tiếp xúc lúc trước, có thể tuỳ tiện liền giục sinh thành công, thậm chí ngay cả câu thông với nó đều khó khăn.
Văn Kiều cảm thấy, Tịnh Linh Thủy Liên giao cho nàng một nhiệm vụ quá sức, trong thời gian ngắn, nàng không có cách nào giúp nó trồng ra một gốc Tịnh Linh Thủy Liên, để nó có thể trấn áp huyết chướng một lần nữa.
Ninh Ngộ Châu nói: “Không sao, nếu Tịnh Linh Thủy Liên không được thì đi tìm Thần mộc.”
Văn Kiều nhìn về phía biển máu cùng với những quái vật và huyết nhân khổng lồ hiện lên trong biển máu ở bên ngoài đại trận, một lần nữa thở dài: “Phu quân, Thần mộc cũng không dễ tìm.”
Trong biển máu mênh mông này, quái vật ở khắp nơi, làm sao tìm được
Đoán chừng bọn họ vừa tiến vào biển máu, sẽ lập tức bị những quái vật xé xác.
Hiện giờ bọn họ có thể dựa vào đại trận, đánh mệt mỏi, có thể trở lại trong trận nghỉ ngơi, sau đó lại ra ngoài đánh.
Nhưng nếu trực tiếp tiến vào biển máu, đối mặt với vô số quái vật và huyết nhân khổng lồ trong biển máu, không thể toàn thân trở ra, lại càng không cần phải nói tìm được Thần mộc ở trong biển máu.
Mặc dù Tô Vọng Linh có thể nhìn thấy Thần mộc ở trong biển máu, nhưng tình huống hiện tại của Thần mộc như thế nào, tại sao lại xuất hiện cùng lúc với biển máu, đều không biết được, trong đó biến số quá lớn, tình huống thực sự không khả quan.
Văn Kiều xưa nay sẽ không đánh giá quá cao lực chiến đấu của mình, rõ ràng nàng là đánh không lại những huyết nhân khổng lồ trong biển máu kia.
Ninh Ngộ Châu sờ sờ đầu của nàng, an ủi: “Việc này không vội, Tô thiếu chủ đã dám đến thỉnh cầu, tin tưởng hắn sẽ có biện pháp.”
So với bọn họ, hai kẻ ngoại lai này, tin tưởng người tu luyện Phi Tinh đại lục càng sốt ruột đối với tình huống hiện tại, đây không chỉ liên quan đến sự sống còn của mọi người ở đây, hơn nữa cũng liên quan đến sự tồn vong của Phi Tinh đại lục.
Văn Kiều nghĩ đến những cong cong quẹo quẹo trong bụng Tô Vọng Linh, cảm thấy hắn nói rất đúng, người thông minh làm việc kiểu gì cũng sẽ lưu lại hậu chiêu.
Nàng lập tức không hề để tâm đến chuyện này, cảm giác nghỉ ngơi gần đủ rồi, một lần nữa đi tìm những quái vật trong biển máu kia chiến đấu.
Lần này Ninh Ngộ Châu cũng đi theo nàng, dự định ra ngoài giết một vòng, rèn luyện một chút sức chiến đấu.
Đối với quyết định của hắn, Văn Kiều tất nhiên là mừng rỡ không thôi, đồng thời vỗ ngực nói: “Phu quân chàng yên tâm, ta và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn đều sẽ bảo vệ chàng.”
Hai con yêu thú vội vàng phụ họa.
Ninh Ngộ Châu nở nụ cười hết sức dịu dàng với nàng.
Tất cả người tu luyện ở đây, cho dù là luyện đan sư sức chiến đấu không ra sao, cũng không có núp ở phía sau, mà là lựa chọn chiến đấu.
Chẳng qua sau khi phát hiện có người tu luyện bị thương, các luyện đan sư liền rút về, trị liệu cho những người tu luyện bị quái vật trong biển máu gây thương tích, hơn nữa còn lấy lò đan ra bắt đầu luyện chế Bổ Linh đan tại chỗ, sau đó phân phát Bổ Linh đan, để những người tu luyện đang chiến đấu kia có thể chống đỡ càng lâu.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vừa giết một con quái vật phía trước, liền thấy Hùng Ngôn được một thể tu che chở trở về.
Mấy con quái vật thừa dịp bọn họ không chú ý, đánh lén từ phía dưới, Văn Kiều vung roi dài qua, quất chúng nó trở về trong biển máu.
Thể tu đỡ Hùng Ngôn hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội nói với Văn Kiều: “Đa tạ tiên tử cứu giúp.”
Văn Kiều nhìn về phía Hùng Ngôn, phát hiện tình huống Hùng Ngôn hết sức gay go, trên người hắn ta có thêm không ít vết thương, những vết thương này tràn ngập dày đặc âm uế chi khí, vết thương thật lâu không thể khép lại, vết thương thấm đẫm máu kia, da tróc thịt bong, trông thật đáng sợ.
“Hùng tiền bối, ngươi không sao chứ?” Văn Kiều vung roi dài, vừa hất từng con quái vật kia trở lại trong biển máu, vừa hỏi thăm.
Hùng Ngôn miễn cưỡng nói: “Muội tử, ta không sao, còn có thể tiếp tục giết..”
Không chờ hắn ta nói xong, Ninh Ngộ Châu chém một kiếm giết chết quái vật nhào tới, nói với bọn họ: “Về đại trận trước.”
Văn Kiều lo lắng cho tình huống của Hùng Ngôn, cũng trở về theo.
Trở lại khu vực dành để chữa trị cho người tu luyện bị thương nghỉ ngơi trong đại trận phòng ngự, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho Hùng Ngôn, nói: “Uế khí nhập thể, nhất định phải nhanh chóng loại bỏ mới được.”
Hùng Ngôn cười khổ nói: “Lúc trước ta đã thử rồi, thứ này đặc biệt ngoan cố, cần tốn thời gian rất dài mới có thể loại bỏ ra ngoài.”
Hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất chính là thời gian, căn bản không có khả năng cho hắn ta một năm hay nửa năm, chậm rãi loại bỏ.
Đây cũng là lý do vì sao khi Hùng Ngôn bị thương, ngoại trừ ăn chút linh đan thì hầu như đều không thèm để ý đến nó.
Nhưng khi đó vết thương cũng không nhiều, mặc dù những uế khí ở trên vết thương làm hắn ta có chút không thoải mái, nhưng rốt cuộc cũng không ảnh hưởng đến lực chiến đấu của hắn ta.
Cho đến khi vết thương góp gió thành bão, âm uế chi khí lưu lại trong cơ thể càng ngày càng nhiều, đã nghiêm trọng đến mức phá hỏng linh thể sạch sẽ của người tu luyện, làm bọn hắn rất nhanh liền mất đi sức chiến đấu.
Không chỉ có Hùng Ngôn, tình huống của mấy người tu luyện bị thương bên kia cũng không kém bao nhiêu.
Đúng lúc này, Trần Thế Hinh và Chúc Anh và luyện đan sư qua tìm kiếm Ninh Ngộ Châu, đồng thời phản ánh tình huống này.
“Ninh công tử, tình huống của những người này cũng không khả quan, nếu như bỏ mặc không quan tâm, bọn họ không chỉ đánh mất sức chiến đấu, hơn nữa linh thể của bọn hắn cũng sẽ bị tổn hại, sẽ có chướng ngại cho việc tu hành trong tương lai.” Lông mày thon dài xinh đẹp của Trần Thế Hinh nhíu chặt.
Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, nói: “Có thể dùng Xích Dương đan, Thiểu Dương Độ Ách đan thử một chút, trước trừ bỏ uế khí trong cơ thể của bọn họ lại nói.”
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu lấy ra một viên Xích Dương đan, trước hết để cho Hùng Ngôn ăn vào.
Chỉ thấy uế khí trên vết thương của Hùng Ngôn dần dần tiêu trừ, nhưng mà còn có một số ngoan cố bám víu trong đó, Ninh Ngộ Châu lại để cho hắn ta ăn vào một viên Thiểu Dương Độ Ách đan, sau đó không lâu vết thương của Hùng Ngôn rốt cuộc hoàn toàn khép lại.
Luyện đan sư ở đây hết sức vui mừng, bọn họ biết Xích Dương đan, nhưng lại không biết Thiểu Dương Độ Ách đan.
“Ninh công tử, Thiểu Dương Độ Ách đan này..”
Trần Thế Hinh nhìn hắn với ánh mắt khát vọng, không có đan sư có thể bình tĩnh lúc đối mặt với đan phương mình chừng từng thấy, bọn họ khát vọng nghiên cứu những đan phương thất truyền, cổ xưa kia, đồng thời cũng khát vọng có thể sáng tạo ra cái mới trên cơ sở của người xưa.
Ninh Ngộ Châu lấy ra mấy tấm ngọc giản, phân ra đưa cho bọn hắn: “Đây là đan phương Thiểu Dương Độ Ách đan.”
Các luyện đan sư nâng ngọc giản bằng hai tay, như nhặt được chí bảo.
Chờ bọn hắn xem xong đan phương và vật liệu cần thiết trong ngọc giản, rất nhiều luyện đan sư đều lộ vẻ khó xử trên mặt, bởi vì trên thân bọn hắn cũng không đủ vật liệu luyện chế Thiểu Dương Độ Ách đan, người duy nhất có thể góp đủ, chỉ có Trần Thế Hinh, vị đệ tử thiên tài của Đan Phù Tông này, nhưng số lượng cũng không tính là nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng góp đủ ba phần tài liệu.
Ninh Ngộ Châu nói: “Chỗ ta có một ít vật liệu luyện chế Thiểu Dương Độ Ách đan, các ngươi dùng trước đi.”
Năm đó ở thành Đài Trạch, Ninh Ngộ Châu hào phóng đưa đan phương Thiểu Dương Độ Ách đan miễn phí cho luyện đan sư thành Đài Trạch, về sau không ít luyện đan sư đều chiếm được đan phương, vì cảm tạ Ninh Ngộ Châu khẳng khái hào phóng, bọn họ hồi báo hắn không ít vật liệu luyện chế Thiểu Dương Độ Ách đan, ngoại trừ một chút có thể trồng trong không gian, còn lại đều cất giữ.
Lúc này, ngược lại là có thể lấy ra dùng một chút.
Các luyện đan sư cảm kích bưng lấy vật liệu Ninh Ngộ Châu cho nhanh chóng đi luyện Thiểu Dương Độ Ách đan.
Cũng may trình độ những đan sư cấp địa này cũng không tệ, sau khi được Ninh Ngộ Châu chỉ điểm, hầu hết bọn họ chỉ thất bại một hai lần, sau đó liền có thể thành công luyện ra Thiểu Dương Độ Ách đan, chỉ là phẩm cấp hơi thấp, tỉ lệ ra đan cũng không cao.
Tỉ lệ ra đan cao nhất phải kể tới Trần Thế Hinh, hắn ta không hổ là thiên tài luyện đan được Đan Phù Tông coi trọng, lò đầu tiên liền thành công, bắt đầu lò thứ hai, mỗi lò đều có thể ra năm sáu viên Thiểu Dương Độ Ách đan, hầu hết là trung phẩm, tốt hơn nhiều so với những người chỉ có thể luyện ra hạ phẩm.
Tất nhiên, không có lực so sánh với Ninh Ngộ Châu luyện ra cực phẩm.
Có Xích Dương đan và Thiểu Dương Độ Ách đan, những người tu luyện bị thương kia rất nhanh liền khôi phục, có thể lại gia nhập chiến đấu.
Nơi này thực sự quá ít người tu luyện, sức chiến đấu không đủ, có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thêm một người, thì thêm một phần hi vọng sống sót.
Cho nên những luyện đan sư này cũng không keo kiệt tặng linh đan cho bọn hắn, trước cứu người trở về, cùng nhau vượt qua nguy cơ lại nói cái khác.
Sau khi chỉ điểm những luyện đan sư này xong, Ninh Ngộ Châu lại xách theo kiếm, chuẩn bị cùng Văn Kiều đi giết địch.
Người tu luyện và luyện đan sư, phù lục sư ở đây thấy thế, trái tim khẽ run lện, vội vàng nói: “Ninh công tử, ngươi ở đây nghỉ ngơi là tốt rồi, chiến đấu bên ngoài cứ giao cho chúng ta.”
“Đúng vậy, Ninh công tử, ngươi tới đây nghỉ ngơi một lát.”
“Ninh công tử..”
Một đám người dồn dập khuyên can, sợ sau khi hắn rời khỏi đại trận phòng ngự, vô ý bị những quái vật trong biển máu kia làm bị thương làm sao bây giờ?
Tâm tư của bọn hắn cũng rất dễ hiểu, vừa rồi Ninh Ngộ Châu biểu hiện đã để rất nhiều người tu luyện ý thức được, thuật luyện đan của hắn cũng không kém trận pháp, có một luyện đan sư có thuật luyện đan siêu cao ở đây, tương đương có thêm một phần đảm bảo, nếu như bọn họ vô ý bị thương, còn phải dựa vào hắn cứu mạng đấy.
Hơn nữa luyện đan sư đều là một đám yếu ớt, không ai sẽ trông cậy vào luyện đan sư có thể giúp đỡ chiến đấu.
Ninh Ngộ Châu cười nói: “Không có gì đáng ngại, ta và A Xúc cùng một chỗ.”
Mọi người thấy không khuyên nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cặp hôn phu hôn thê kia rời khỏi đại trận, những người tu luyện khác đi theo ra ngoài giết địch có chí cùng nhau bảo hộ ở bên cạnh họ.
Một lần nữa giết hơn nửa ngày, Văn Kiều mệt mỏi lôi kéo Ninh Ngộ Châu về đại trận phòng ngự nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được một tiếng vù vù vang lên.
Đám người vô thức nhìn về phía lối vào Ngục Thủy Trạch ở sau lưng, kinh hãi trừng to mắt.
Vũ Kỳ Kiệt canh giữ tại lối vào Ngục Thủy Trạch bị một đạo sương máu hất bay.
“Vũ sư huynh!”
Mắt thấy Vũ Kỳ Kiệt sắp rơi xuống biển máu, đệ tử Linh Lung bảo phi người lên trước, cứu hắn ta khỏi biển máu kịp thời, nhưng mà vẫn để hắn ta bị quái vật trong biển máu xé một miếng thịt trên bả vai hắn ta, lưu lại vết thương sâu đủ thấy xương.
Vũ Kỳ Kiệt phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt trở nên hết sức tái nhợt, hai mắt sợ hãi nhìn về phía lối vào Ngục Thủy Trạch.
Chỉ thấy sương máu tại lối vào Ngục Thủy Trạch đã từ đỏ nhạt biến thành đỏ thẫm, sương máu cuồn cuộn không ngớt, đang công kích lối vào hai cái đại trận.
Phía sau sương máu không chỉ truyền đến tiếng gào thét của Huyết Yêu, đồng thời cũng có tiếng gầm thét của quái vật bò ra từ trong huyết chướng, giống như muốn phá vỡ lối vào đại trận.
Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì tình huống này, người tu luyện bên ngoài đại trận dồn dập rút về trong trận, nhìn chằm chặp lối vào Ngục Thủy Trạch.
Mặc dù quái vật và huyết nhân khổng lồ trong biển máu vô cùng đáng sợ, nhưng bọn hắn càng kiêng kị chính là quái vật bị trấn áp bên trong huyết chướng.
Đồ Lương đi tới, hỏi: “Cần bày thêm phù trận trấn tà và Tịnh Linh trận hay không?”
Kiều Nhạc Sơn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây đã là trận pháp mạnh nhất chúng ta có thể bày ra, nếu như ngay cả bọn chúng cũng ngăn không được, lại thêm trận pháp cũng không thể làm nên chuyện gì.”
Đệ tử Thiên Phù Tông cũng ngưng trọng nói: “Như Kiều đạo hữu đã nói, đây đã là phòng ngự mạnh nhất chúng ta có thể bày ra.”
Tô Vọng Linh nhìn chằm chằm sương máu lật chuyển kia, lặng thinh hồi lâu.
Kiều Nhạc Sơn đột nhiên hỏi hắn: “Tô thiếu chủ, ngươi thấy thế nào?”
Tô Vọng Linh cười khổ nói: “Chúng ta phải nắm chặt thời gian, nếu như chờ quái vật bên trong huyết chướng đi ra, chỉ sợ toàn bộ Thiên Chi Nguyên đều giữ không được.”
Nắm chặt thời gian là ý gì?
Người tu luyện ở đây đều không rõ ý hắn, chỉ có Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều rõ ràng, bọn họ nhất định phải mau chóng tìm được Thần mộc, để Thần mộc tái hiện, trấn áp những tà sát này, trả lại sự bình tĩnh cho Thiên Chi Nguyên.
Lúc này, Tô Vọng Linh đi đến trước mặt Kiều Nhạc Sơn, nói nhỏ vài câu với hắn.
Bọn họ bày ra Cách Âm trận và Lẫn Lộn trận ở xung quanh, không ai có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, cũng không thể từ môi ngữ phân biệt ra.
Đồ Lương nhìn hai người kia, chân mày hơi nhíu lại.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông giao hảo với Đồ Lương thấp giọng nói: “Đồ đạo hữu, ngươi nói lần này chúng ta có thể vượt qua một kiếp này hay không?”
“Lấy nền tảng Phi Tiên đảo, ta cảm thấy bọn họ hẳn là còn có át chủ bài gì đó chưa có lấy ra.”
“Bây giờ có thể mang chúng ta bình an vượt qua kiếp nạn này, trừ Phi Tiên đảo, cũng không có người khác.”
“Nhưng các ngươi nhìn xem, đệ tử Phi Tiên đảo ngoại trừ thủ hộ đại trận, chém giết quái vật trong biển máu, lại không thấy bọn họ làm gì khác, chỉ sợ bọn họ cũng bất lực.”
“Đúng vậy.”
Đám người thấp giọng trò chuyện, trong lòng đều có mấy phần tuyệt vọng.
Đồ Lương lại nhíu mày, tuy những người này nói có đạo lý, nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Hắn ta biết Linh Lung bảo và Phi Tiên đảo nhất định là có hậu chiêu gì, đặc biệt là Tô Vọng Linh, hắn là thiếu chủ Linh Lung bảo, là truyền nhân duy nhất của Tô gia, nếu như hắn chết ở đây, chỉ sợ Linh Lung bảo sẽ phải thất truyền.
Linh Lung bảo khác với thế lực khác, Linh Lung bảo là phụ truyền tử, tử truyền tôn, trừ người có Tô thị huyết mạch, tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài, nếu như người thừa kế Linh Lung bảo thật sự không còn, bọn họ tình nguyện Linh Lung bảo thất truyền, cũng tuyệt đối sẽ không tuyển người khác không có quan hệ máu mủ.
Cũng may Linh Lung bảo truyền đến ngày nay, người thừa kế mỗi một đời đều hết sức xuất sắc, có thể bình an tiếp nhận vị trí bảo chủ Linh Lung bảo, mới có thể để cho Linh Lung bảo truyền đến nay ngày.
Linh Lung bảo tuyệt đối sẽ không để người thừa kế của bọn hắn chết ở đây.
Chỉ là trong lòng của hắn ta cũng có chút sầu lo, lo lắng tình huống lần này là một ngoại lệ, nếu ngay cả Linh Lung bảo cũng không giữ được thiếu chủ của bọn họ thì sao? Tình huống hiện tại cực kỳ hung hiểm, có khả năng tất cả bọn họ sẽ phải chết ở chỗ này.
Có thể còn sống, ai sẽ muốn chết
Hắn ta chỉ hi vọng, Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn còn có át chủ bài chưa ra, để bọn hắn vượt qua lần nguy cơ này.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn vậy mà cùng nhau đi tới giữa đại trận, đi tới trước mặt Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Đám người thấy cảnh này, lại kinh ngạc.
Bọn họ không nghi ngờ bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, đan phù trận đều tinh thông, nhưng dù tinh thông, tu vi và sức chiến đấu của hắn vẫn thiếu hụt, ở tình huống hiện tại căn bản không thể làm chuyện gì.
Đáng tiếc mặc kệ bọn hắn kinh ngạc như thế nào, vẫn không có cách nào biết Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn muốn làm gì.
Mà lúc này, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng biết tính toán của Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn.
“Đây là hạt Bồ Đề của Phật môn, tắm Phật quang mà sinh, mang theo trên người có thể khiến yêu tà bất xâm, có thể bình an vượt qua biển máu.” Kiều Nhạc Sơn cầm một hạt Bồ Đề mượt mà trong tay.
Tô Vọng Linh nói: “Văn cô nương, Thần mộc đành nhờ ngươi.”
Văn Kiều nhìn xem hạt Bồ Đề nở rộ kim quang nhàn nhạt kia, nói: “Kiều tiền bối, có hạt Bồ Đề này, thật ra ngươi có thể mượn nó rời đi.”
Kiều Nhạc Sơn bình tĩnh nói: “Đệ đệ và sư muội sư đệ của ta đều ở đây, ta muốn đưa tất cả bọn hắn bình an trở về.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, vẻ mặt lại cực kì nghiêm túc.
Cho dù có hạt Bồ Đề của Phật môn, cũng chưa hề nghĩ tới chuyện một mình rời đi, mà là muốn đưa tất cả mọi người đi ra ngoài, đây là trách nhiệm của hắn.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên hỏi: “Vì sao không cho Kiều tiền bối đi tìm Thần mộc?”
Nghe nói như thế, Kiều Nhạc Sơn ngừng tạm, giữ yên lặng.
Tô Vọng Linh nói: “Việc này chỉ có Văn cô nương có thể làm được, những người khác không được, các ngươi hẳn là hiểu ý ta.”
Mặc kệ là Ngũ phẩm Thánh Liên, hay là Thần mộc, bọn nó đều là vật vô cùng có linh tính, sẽ có vui buồn và lựa chọn của mình.
Lúc ấy Tịnh Linh Thủy Liên chọn Văn Kiều, chứng minh những vật có linh tính này thân cận nàng.
Để nàng đi tìm, hiệu quả tốt hơn so với bọn hắn.
“Thật ra còn có một nguyên nhân, ta không thể nhìn thấy tình huống hiện tại của Thần mộc như thế nào, lĩnh vực tuyệt đối của nó ngăn cách tất cả dò xét, ta chỉ có thể mơ hồ cảm giác được nó còn đang kiên trì.”.