Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 211: Vượt Qua Sông Máu


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 211: Vượt Qua Sông Máu


Edit: Jess93
Yêu nhãn quả nhiên là nhược điểm của Thiên Mục Yêu, khi Văn Kiều cướp đi yêu nhãn của nó, Thiên Mục Yêu liền mất sức chiến đấu, còn lại thân thể không còn giương nanh múa vuốt công kϊƈɦ nữa, mà là mềm nhũn rủ xuống, ngay cả những con mắt treo trêи sợi tóc màu đen đều mất đi tia sáng.
Sau khi bị Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ cố gắng nhổ lông, cạo lông, thân thể Thiên Mục Yêu cũng co lại một mảng lớn.
Thấy Thiên Mục Yêu không tiếp tục công kϊƈɦ, Văn Kiều liền cầm lấy thân thể còn lại của Thiên Mục Yêu, cùng Ninh Ngộ Châu trở lại trêи thuyền.
Người trêи thuyền nhao nhao nhìn bọn họ, ngay cả Tô Vọng Linh cũng không tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm Thiên Mục Yêu trong tay nàng.
Văn Kiều nói: “Tô thiếu chủ, làm sao xử lý Thiên Mục Yêu này?”
Dứt lời, nàng lung lay Thiên Mục Yêu trong tay, những con mắt kia cũng lắc lư theo, Kiều Nhạc Thủy trông thấy liền buồn nôn.

Cách một tầng nước nhìn những con mắt này còn có thể nhẫn nhịn, không nghĩ tới thoát khỏi hồ nước, trông bọn nó càng ghê tởm hơn, làm cho người ta càng khó có thể chịu đựng.
Tô Vọng Linh nói: “Sau khi Thiên Mục Yêu mất đi yêu nhãn, chẳng mấy chốc sẽ chết, tùy tiện vứt đi là được.”
“Sẽ không phục sinh nữa sao?” Văn Kiều lại hỏi.
“Yên tâm, sẽ không.”
Đạt được câu khẳng định của hắn, Văn Kiều tiện tay vứt thân thể còn lại của Thiên Mục Yêu vào trong hồ.
Ngay khi thân thể Thiên Mục Yêu rơi vào trong hồ, chỉ thấy thân thể của nó đột nhiên hóa thành nghìn vạn sợi tóc, từng sợi từng sợi chìm vào đáy hồ, liên đới những con mắt kia cũng biến mất theo.
Người trêи thuyền nhìn xem một màn này, thật lâu không lên tiếng.
Chờ sau khi Thiên Mục Yêu biến mất, Văn Kiều nghĩ đến gì đó, lấy ra toàn bộ tóc của Thiên Mục Yêu vừa rồi để trong túi trữ vật, đổ hết tóc bên trong ra ngoài, những sợi tóc kia đã mất đi vẻ sáng bóng, sau khi rơi vào hồ, rất nhanh liền chìm xuống đáy hồ.
Kiều Nhạc Thủy ngồi xổm ở bên cạnh nhìn xem, nhịn không được hâm mộ nói: “Văn cô nương, sức lực của ngươi thật lớn.”
Chẳng lẽ sức lực thể tu đều lớn như vậy sao?
Văn Kiều nói: “Không cần hâm mộ, đây là trời sinh!”
Kiều Nhạc Thủy: “…”
Vẫn thật sự hâm mộ!
Vũ Kỳ Kiệt cười nói: “Tiểu cô nương nhà ngươi ngược lại rất thú vị, vậy mà dám to gan trực tiếp lôi Thiên Mục Yêu từ trong hồ ra ngoài.”
Có thể nói, vừa rồi Văn Kiều chiến đấu, tao thao tác thực sự quá nhiều, làm cho bọn hắn mở rộng tầm mắt.
Ai sẽ nghĩ tới chuyện trực tiếp lôi Thiên Mục Yêu ẩn núp trong hồ ra ngoài, lấy đi yêu nhãn của nó? Ngay cả Vũ Kỳ Kiệt cũng không nghĩ tới còn có thể làm như vậy.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, trông thân thể Thiên Mục Yêu chính là một đống tóc, có chút ghê tởm, nước hồ lại là cực âm chi thủy, người tu luyện không thể tuỳ tiện đụng chạm, thật đúng là không nghĩ tới chuyện phải kéo nó ra khỏi hồ, ngộ nhỡ vô ý bị nó kéo vào trong hồ làm sao bây giờ? Cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, đối mặt cực âm chi thủy, đều phải thận trọng mà đối mặt.

Hành động lần này của Văn Kiều thực sự quá điên cuồng, cũng có phần đánh cược.
Ngộ nhỡ Thiên Mục Yêu còn có hậu chiêu, hoặc là trong hồ còn có cái gì ngoài ý muốn, đó cũng không phải là chuyện đùa.
Tóm lại, người bình thường đều sẽ không nghĩ tới chuyện kéo Thiên Mục Yêu từ trong hồ ra ngoài.
Văn Kiều nói: “Ta cảm thấy sức lực của nó nhất định không bằng ta, kéo ta không nổi.”
Vũ Kỳ Kiệt: “..

Tiểu cô nương đúng là tự tin.”
“Đúng thế, ta hiếm khi gặp được người có sức lực lớn hơn ta.” Văn Kiều hất cằm lên, một mặt tự tin nói.
Nàng tất nhiên sẽ không mạo muội đi nếm thử, mà là khi chiến đấu với Thiên Mục Yêu lúc trước, nàng đã thăm dò rõ ràng phương thức chiến đấu của Thiên Mục Yêu, mới có thể to gan kéo nó ra khỏi hồ.

Nếu như Thiên Mục Yêu còn lưu lại một tay thì cũng không sợ, nàng còn có phu quân cơ mà.
Phu quân nhà nàng có dị hỏa, không sợ!
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn nàng, có hắn ở đây, nhất định sẽ không để cho nàng vô ý rơi xuống nước.
Vũ Kỳ Kiệt nhìn xem hai người trẻ tuổi này, nhịn không được nở nụ cười, không khỏi cảm khái, quả nhiên tuổi trẻ đúng là tốt, hết sức kiên quyết, to gan mạo hiểm, mang theo mấy phần ngây thơ đơn thuần của trẻ con.
So với lão già mấy trăm tuổi như hắn ta, cốt linh hai người trẻ tuổi này vừa đầy ba mươi, quả thực được xưng là trẻ tuổi.
Văn Kiều dò xét yêu nhãn kia, yêu nhãn có màu xám, sau khi tách khỏi thân thể, ánh sáng lộng lẫy bên trong con mắt màu xám đã biến mất, trông hơi đáng sợ, không khỏi hỏi: “Tô thiếu chủ, yêu nhãn này có tác dụng gì?”
“Có thể cho người có được dị đồng tu luyện đồng lực.”
Nghe nói như thế, Văn Kiều không khỏi nhớ tới Hồ Song Nham gặp được trong sa mạc lưu động.
Hồ Song Nham là người có được dị đồng trời sinh!
Trước khi bọn họ xuất phát đến bí cảnh Thiên Đảo, huynh đệ Hồ Song Nham đã gia nhập Tiềm Lân, coi như là người một nhà, yêu nhãn này ngược lại thích hợp với hắn ta, để cho hắn ta tu luyện đồng lực đúng là không thể tốt hơn.
Thế là Văn Kiều thu nó lại, sau này về Thánh Vũ đại lục, lại cho Hồ Song Nham.
Không có Thiên Mục Yêu ngăn cản, bọn họ thành công đến bờ hồ bên kia.
Bờ hồ bên kia là dãy núi liên miên, nhìn từ đằng xa, dãy núi kia là một mảnh xanh um tươi tốt, nhưng mà nó cho người khác một cảm giác giống như gốc đại thụ trong hồ kia, không có chút sức sống nào.
“Hoàn cảnh của nơi này thật kỳ quái, giống như tất cả thực vật đều có hình dáng nhưng lại không có sức sống.” Kiều Nhạc Thủy cau mày, hỏi thăm Vũ Kỳ Kiệt: “Vũ tiền bối, ngươi có biết nguyên nhân không?”
“Vấn đề này cũng khó mà nói.” Vũ Kỳ Kiệt nói: “Thiên Chi Nguyên có quá nhiều biến số, người bình thường rất khó phán đoán.”
Quan sát dãy núi kia, nhìn không ra cái gì, cộng thêm vùng núi này trông thực sự bình tĩnh, âm khí ít hơn chỗ hồ nước có Thiên Mục Yêu, đoán chừng tính nguy hiểm không lớn.
“Chúng ta đi thôi.” Vũ Kỳ Kiệt nói.

Bởi vì thân thể Tô Vọng Linh không tốt, Vũ Kỳ Kiệt lo lắng hắn không chịu nổi, trực tiếp cõng hắn ở trêи lưng, bay về phía dãy núi kia.
Ba người Kiều Nhạc Thủy, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều theo sát phía sau.
Bỏ ra một ngày thời gian, bọn họ xuyên qua dãy núi liên miên kia, đi vào vùng hoang dã sau dãy núi.
Phóng tầm mắt nhìn tới, trêи mặt đất hoang dã rộng lớn lan tràn thổ nhưỡng màu đỏ thẫm, không có một ngọn cỏ, hoang vu đến mức không cảm giác được chút sức sống nào.
Khi mọi người đi một đoạn, từ đằng xa đã nhìn thấy một con sông máu nằm ngang trêи vùng hoang dã.
Nước sông màu máu tuôn ra từ mặt đất, ở trêи vùng hoang dã uốn lượn mà đi, không biết chảy về phương nào.
Đám người từ giữa không trung hạ xuống, đứng trước con sông máu này.
Một mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, bên trong mùi tanh trộn lẫn mùi hôi thối, khiến cho người ta nhịn không được phải nín thở.
Mùi hương kia tương đối nặng, những người khác còn có thể nhẫn, chỉ có Tô Vọng Linh có được Linh Tê Thể phải nhịn cực kì vất vả, tái xanh cả mặt.
Linh Tê Thể vốn theo đuổi thuần túy, yêu cầu đối với linh lực tương đối cao, không thể chịu đựng bất cứ loại khí dơ bẩn chẳng lành nào trêи thế gian, con sông máu này không chỉ có mùi khó ngửi, khí bẩn phát ra cũng nồng hơn chỗ khác.
Kiều Nhạc Thủy thấy hắn xanh cả mặt, lo lắng hỏi: “Tô thiếu chủ, ngươi không sao chứ?”
Tô Vọng Linh suy yếu nói: “Không có việc gì.”
Nhưng trông dáng vẻ vị thiếu chủ này thực sự không giống không có việc gì.
Thấy Tô Vọng Linh không muốn nói thêm gì nữa, Kiều Nhạc Thủy cũng không tiện hỏi lại, tiếp tục dò xét con sông máu kia.
Sông máu rộng chừng trăm trượng, nước sông lẳng lặng mà chảy xuôi, không nhìn ra điều khác thường gì.
Nhưng mà nó phát ra mùi máu tươi lại vô cùng chân thực, trong thoáng chốc làm cho người ta cho rằng, không biết con sông máu này đã cắn nuốt máu thịt bao nhiêu sinh linh, mới hình thành một con sông máu như vậy.
Đám người đang đánh giá con sông máu, đột nhiên phát hiện sông máu vốn bình tĩnh lại có biến hóa.
Chỉ thấy mặt sông giống như sôi trào quay cuồng lên, kế tiếp liền thấy quái vật xấu xí leo ra từ trong sông máu.
Những quái vật này có hình dạng thân thể con người, gầy còm đến mức chỉ còn lại da bọc xương, đặc biệt là tứ chi, giống như que diêm, làm nổi bật cái đầu to lớn khác thường của nó.
Quái vật này toàn thân trêи dưới đều không có lông tóc, da đầu trần trùng trục, cặp mắt kia to như chuông đồng, cái mũi bằng phẳng, trong miệng mọc ra răng nhanh cao thấp không đồng đều, răng nanh kia lồi ra bên ngoài, nâng khóe miệng lồi ra một độ cong hết sức đáng sợ..
Tóm lại, những con quái vật này thật sự là xấu đến mức không dám nhìn thẳng, khiến cho người ta không muốn nhìn thêm chút nào.
Sau khi bọn nó leo ra từ trong sông máu, quơ tứ chi nhỏ gầy, trong miệng phát ra tiếng gào to bén nhọn, xông lại chỗ bọn họ.
Tô Vọng Linh nói: “Không cần để ý tới bọn nó, bay qua đi.”
Nghe hắn nói thế, mấy người đang chuẩn bị chiến đấu lại ngự kiếm bay lên, bay về phía bờ sông bên kia.
Vừa bay lên trêи sông máu, trong sông máu phun ra một cột máu, mấy người suýt chút nữa đụng vào nó.
Bọn họ nhanh chóng đổi sang hướng khác, nhưng mà mặc kệ bọn họ đổi sang phương hướng nào, đều sẽ có cột máu từ trong sông máu nhảy lên, cản lại con đường bọn họ muốn đi qua.

Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải lui về một lần nữa.
Những quái vật xấu xí leo ra từ trong sông máu thấy thế, quơ tứ chi về phía bầu trời, phát ra tiếng hò hét thắng lợi.
Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều cùng nhau tế ra phù lục, đập xuống những con quái vật trêи đất, khiến chúng nó nổ tung máu thịt văng tung tóe, chỉ còn lại một cái đầu lăn xa nhanh như chớp.

Cái đầu kia không có thân thể vẫn có thể há miệng hò hét, bờ môi lồi ra bên ngoài khẽ đóng khẽ mở, giống như đang tham lam cắn nuốt gì đó.
Hai người lại đập không ít phù lục.
Đập chết một nhóm, còn có một nhóm!
Chỉ trong chốc lát, quái vật bò ra từ trong sông máu đã lít nha lít nhít chiếm cứ toàn bộ bờ sông, bọn nó nhao nhao giơ móng vuốt như que diêm lên bầu trời, phảng phất muốn kéo người tu luyện trêи bầu trời xuống đất.
Số lượng quái vật rất nhiều, người trông thấy tê cả da đầu.
Dù nói thực lực của bọn nó không mạnh, nhưng lúc cùng nhau ùa lên, còn có thể tạo ra rắc rối cho người tu luyện.

Cộng thêm dáng dấp những quái vật này quá khϊế͙p͙ người, thực sự không ai muốn đối mặt với bọn chúng.
Tất cả mọi người cảm thấy có chút khó giải quyết.
Sông máu rõ ràng không cho phép bọn họ qua sông, bắt bọn họ đối diện với mấy quái vật vô cùng xấu xí này.
Thật ra thực lực quái vật không mạnh, ngược lại rất dễ đối phó, nhưng chúng nó cuồn cuộn không dứt, không biết con sông máu này còn thai nghén bao nhiêu quái vật, làm cho người ta có một loại ảo giác giết mãi cũng không hết.
Đúng lúc này, quái vật trêи đất đã bắt đầu một con chồng một con leo lên trêи, vậy mà lấy thân thể làm bậc thang, các quái vật khác lấy một loại động tác cực kì nhẹ nhàng nhanh nhẹn, vịn cầu thang do các quái vật kia dựng thành, xông về phía bọn họ.
Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy lại tế ra phù lục, đập chết những con quái vật dựng thành cầu thang kia.
“Làm sao bây giờ?”
Mắt thấy những quái vật này càng giết càng nhiều, căn bản giết không hết, Kiều Nhạc Thủy theo bản năng nhìn về phía Vũ Kỳ Kiệt và Tô Vọng Linh.
Tô Vọng Linh nằm trêи lưng Vũ Kỳ Kiệt, nhìn xuống con sông máu kia, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, làm nổi bật cặp mắt kia đen đến khϊế͙p͙ người.
“Bọn nó là quỷ đói do sông máu thai nghén, chỉ cần sông máu vẫn còn thì sẽ cuồn cuộn không dứt.” Tô Vọng Linh khẽ nói: “Không cần lãng phí thời gian ở trêи người chúng nó, qua sông là được.”
Tuy là nói như vậy, nhưng vấn đề là sông máu không cho phép bọn họ qua sông kia kìa.
Vũ Kỳ Kiệt nghĩ một lát, đặt Tô Vọng Linh trêи phi kiếm, nhờ Văn Kiều bọn họ hỗ trợ coi chừng, sau đó lấy ra trường đao của mình, bay về phía sông máu.
Khi sông máu lần nữa dâng lên cột máu cản người, Vũ Kỳ Kiệt chém xuống một đao.
Một đao phá vạn pháp!
Ánh đao bàng bạc, gần như xé rách không gian, trực tiếp chém xuống cột máu kia.
Cột máu bị một đao kia chém xuống, vang ầm lên rồi sụp đổ.
Nhưng mà nháy mắt sau, cột máu càng lớn hơn lại dâng lên, nước máu vẩy ra, suýt chút nữa dính vào thân thể Vũ Kỳ Kiệt.
Vũ Kỳ Kiệt lại liên tục chém ra ba đao, mỗi một đao đều chém xuống cột máu, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cột máu càng to hơn lại xuất hiện, cản ở trước mặt hắn ta.
Bốn người bên ngoài sông máu thấy cảnh này, liền hiểu sông máu này không phải công kϊƈɦ bình thường có thể ngăn cản.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều: “A Xúc, dùng Liệt Nhật Cung.”

Văn Kiều ừ một tiếng, lấy ra Liệt Nhật Cung.
Khi Liệt Nhật tiễn thoát dây cung mà ra, bắn về phía cột máu trong sông, mọi người đều có thể cảm giác được nhật chi lực phát ra từ Liệt Nhật tiễn, đây là chí dương chi khí cực kì thuần khiết, vừa lúc là khắc tinh của những vật âm tà kia.
Vũ Kỳ Kiệt nhanh chóng tránh ra, nhìn xem Liệt Nhật tiễn kia phá vỡ cột máu, cột máu ở giữa không trung sụp đổ, sông máu phía dưới sôi trào mãnh liệt, lại không có cách nào kịp thời ngưng tụ thành cột máu.
Những quái vật trêи bờ sông máu kinh hoảng kêu lên, cầu thang dựng lên chưa được một nửa liền sụp đổ, sợ đến mức chạy vào trong sông máu.
Kiều Nhạc Thủy mừng rỡ nói: “Văn cô nương, Liệt Nhật tiễn này của ngươi đúng là không tệ.”
Văn Kiều vui vẻ nói: “Tất nhiên không tệ, đây là linh khí phu quân ta luyện.”
Kiều Nhạc Thủy: “…”
Có thể đừng khoe phu quân ngươi nữa hay không?
Tô Vọng Linh nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, kinh ngạc nói: “Ninh công tử còn biết luyện khí?”
Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: “Chỉ biết một chút thôi.”
“Liệt Nhật Cung này đã là linh khí cấp địa, khả năng luyện khí của Ninh công tử cũng không phải chỉ là biết một chút.” Tô Vọng Linh nói, cẩn thận nhớ lại những đệ tử xuất sắc của các môn phái tại Phi Tinh đại lục, nhưng những đệ tử xuất sắc kia lại không thể đối chiếu phù hợp với hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu.
Hai người này bày ra thực lực và nền tảng, tán tu tầm thường không thể so sánh, nhất định là đệ tử một số thế lực lớn tỉ mỉ bồi dưỡng ra được.
Bên kia, sau khi Vũ Kỳ Kiệt xác nhận cột máu trong sông bị Liệt Nhật tiễn công kϊƈɦ thì phải cần một khoảng thời gian mới có thể ngưng tụ một lần nữa, liền trở lại bờ.
Hắn ta vui mừng nói: “Văn cô nương, mũi tên này của ngươi thật là lợi hại, có tác dụng khắc chế con sông máu này, lần này phải dựa vào ngươi rồi.”
Văn Kiều nói: “Không có vấn đề, ta mở đường cho các ngươi, các ngươi qua trước đi.”
Vũ Kỳ Kiệt lại cõng Tô Vọng Linh trêи lưng, bọn họ thử qua sông lần nữa.
Khi cột máu trong sông xuất hiện ngăn cản một lần nữa, Văn Kiều ở phía sau bắn tên, đánh tan cột máu, thừa dịp cột máu chưa kịp ngưng tụ, một đám người tranh thủ thời gian bay qua sông, một hơi bay đến bờ sông bên kia.
Ngay khi bọn hắn bình an qua sông, những quái vật ở bờ sông đối diện phát ra tiếng thét thê lương, đinh tai nhức óc.
Đám người dừng bên bờ sông máu, nhìn lại con sông sau lưng.
Chỉ thấy những quái vật kia giống như thủy triều dồn dập trở lại trong sông máu, nhưng chúng nó cũng không chìm vào trong sông, mà là lơ lửng ở trêи mặt sông, cứ như vậy nhìn bọn họ ở bờ bên kia, thần sắc hung hãn cực điểm.
Tô Vọng Linh nằm trêи lưng Vũ Kỳ Kiệt nhắm mắt lại, nói ra: “Các ngươi tìm ở bờ sông thử xem, nhìn xem có phù thạch không.”
Vẻ mặt Kiều Nhạc Thủy và Vũ Kỳ Kiệt hơi rét, tìm kiếm ở chung quanh.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, cũng hỗ trợ tìm kiếm.
Bờ sông máu không có một ngọn cỏ, cũng không biết có phải bị sông máu ảnh hưởng hay không, bùn đất chung quanh đều là màu đỏ thẫm.
Tìm dọc theo bờ sông một lát, Văn Kiều đột nhiên cảm giác được bùn đất dưới chân không đúng, lui lại hai bước, lấy ra một thanh linh kiếm, đào khoét bùn đất đỏ thẫm trêи mặt đất, lộ ra một khối phù thạch bị bùn đất đỏ thẫm bao phủ.
“Ở đây.” Văn Kiều hướng về phía những người khác kêu lên.
Kiều Nhạc Thủy và Vũ Kỳ Kiệt cõng theo Tô Vọng Linh vội vàng chạy tới, dồn dập nhìn về phía khối phù thạch trêи mặt đất kia.
Văn Kiều đã gạt ra lớp đất bao phủ phù thạch, đám người có thể nhìn thấy rõ ràng những phù văn cổ xưa bên trêи phù thạch đó, bởi vì cả khối phù thạch bị bùn đất đỏ thẫm bao trùm, khiến cho nó trông dơ bẩn không chịu nổi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.