Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 136: Cứu người như cứu hỏa


Đọc truyện Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo – Chương 136: Cứu người như cứu hỏa

Editor: Mai Tuyết Vân

“Lý Đại, ngươi đi đâu vậy?’’ Qúy Tinh nhìn bọc quần áo trong tay hắn lần nữa rồi hỏi, Lý Đại hoảng hốt, quỳ phịch xuống đất. “Qúy phó tướng tha mạng!’’ Hắn dập đầu, hắn biết nếu làm binh sĩ, một khi đào ngũ mà nói chính là tội tử hình.

“Tại sao ngươi lại làm thế?’’ Lý Đại bối rối nhìn nàng. “Qúy phó tướng tha mạng! Nếu tôi không làm vậy, thì cả nhà lớn bé cũng sẽ mất mạng!’’ Đại hoàng tử đã mang họ đi, nói hôm nay sẽ thả họ ra.

“Vì sao ngươi không tìm ta bàn bạc? Không có lòng tin với ta sao?’’ Nghe lời của nàng, Lý Đại ngẩng đầu nhìn Qúy Tinh, khi đó không phải do hắn đang rối loạn sao! Lúc này mới nhớ ra, “Qúy phó tướng, cầu xin ngài thu xếp cho họ giúp tôi, tôi không còn mặt mũi nào gặp bọn họ.’’ Nói xong lời trăn trối, thì dùng chủy thủ muốn tự sát.

“Phập!’’ Một tiếng, thanh chủy thủ trong tay hắn bị đánh rơi, hắn nhìn Qúy Tinh, còn nàng thì nhìn ra xa. “Tinh Nhi, sao muội lại ở đây?’’ Người đến không phải là Lâm Nhược Tịch và Nam Cung Hi sao? Cuối cùng thì bọn họ vẫn không chịu được, mạo hiểm bị Long Thiên Việt phát hiện, ra ngoài tìm nàng.

“Sao hai người lại tới đây?’’ Nàng cau mày, hơn nữa còn có Nam Cung Hi, tên Long Thiên Việt đó mà chịu thả người ư? “Đều do muội, đã đến giờ dùng bữa, tỷ lại không tìm được muội.’’ Lâm Nhược Tịch oán trách nhìn nàng, Nam Cung Hi không dám mở miệng, vì có người đang quỳ dưới đất. 

“Hả? Người này không phải thuộc quân đoàn Tình Thiên sao? Hắn làm gì vậy?’’ Lâm Nhược Tịch tò mò liếc nhìn người dưới đất. Vừa rồi nếu Nam Cung Hi không ra tay, người này đã tự sát. “Qúy phó tướng, Lý Đại chết không hối tiếc, cầu xin ngài cứu lấy người nhà của tôi.’’ Bây giờ hắn đã bị phát hiện. người nhà của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Người nhà ngươi sao rồi?’’ Lâm Nhược Tịch tò mò hỏi, thấy vị hôn thê của Qúy Tinh hỏi, Lý Đại không giấu giếm. “Đã bị Đại hoàng tử bắt đi, tôi vất vả như thế mới có được một nhi tử, tôi không muốn Lý gia đoạn tự không người lo hương khói.’’ Nói xong hắn quỳ gối dập đầu, Qúy Tinh nhìn Nam Cung Hi. 


“Tướng quân, sao ngài lại nhìn tiểu nữ?’’ Nam Cung Hi nháy mắt với nàng, Qúy Tinh đen mặt, còn Lâm Nhược Tịch thì run rẩy. Tên Nam Cung Hi này không phải bị bệnh chứ? “Khụ, ta nghe nói Long Thiên Việt muốn đến hoàng cung.’’ Đây cũng chỉ là nghe nói, cho nên ý của nàng là muốn Nam Cung Hi đi hỏi.

“Được thôi, tướng quân, ngài nhớ là đã nợ tiểu nữ một ân tình đó!’’ Lời nói của Nam Cung Hi suýt chút nữa khiến Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch hộc máu. Một nam tử có thể như vầy hay không chứ… “Qúy phó tướng chịu giúp tôi cứu người nhà sao?’’ Lý Đại mong mỏi nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu, nàng hận nhất chính là kẻ khác lấy người nhà ra uy hiếp nàng.

“Chằng qua, Lý Đại, ngươi phải giữ liên lạc với Đại hoàng tử.’’ Qúy Tinh nói xong, Lý Đại kinh ngạc nhìn nàng. “Chuyện ngày hôm nay, chúng ta không được nói ra ngoài. Lý Đại, ngươi cần làm gì thì cứ làm, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi.’’ Nói xong, nàng kéo Lâm Nhược Tịch rời đi, còn Nam Cung Hi cũng đi bên cạnh nàng.

Lý Đại nhìn theo bóng lưng đang rời đi, âm thầm thề. Nếu đổi lại thành Long tướng quân, hắn đã chết từ lâu rồi, không ngờ Qúy Tinh chẳng những không lấy mạng hắn, còn giúp hắn cứu người nhà. Hắn đứng lên, đi vào doanh trướng.

“Tinh Nhi, nàng lại muốn ta dùng mỹ nhân kế đối phó Long Thiên Việt. Vậy ta được gì nào?’’ Hai mắt Nam Cung Hi sáng lên nhìn nàng. “Lâm Nhược Tịch, đợi lát nữa lấy chút ngân phiếu cho hắn.’’ Qúy Tinh nói cười với người bên cạnh, Lâm Nhược Tịch liếc Nam Cung Hi rồi bật cười.

“Được lắm!’’ Mặt Nam Cung Hi xám như tro. “Tinh Nhi.’’ Hắn gọi nàng, Qúy Tinh làm như không nghe thấy. “Lâm Nhược Tịch, hưu thư muội đưa cho tỷ đã cất kỹ chưa?’’ Vừa nhắc đến hưu thư, sắc mặt Nam Cung Hi thay đổi, đáng ghét! Sao hắn lại quên mất chuyện này. “Đã cất kỹ rồi, yên tâm, đặt cùng chỗ với muội.’’ Nàng nói xong, Qúy Tinh nhìn nàng, sao nàng cũng có hưu thư thế này?

“Ừ, vậy cũng tốt.’’ Qúy Tinh không hỏi nàng vì sao mình cũng có hưu thư, Lâm Nhược Tịch đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nhưng nàng lại không hỏi, Lâm Nhược Tịch thở phào nhẹ nhõm. “Tinh Nhi, hưu thư đó…’’ Nam Cung Hi không biết phải nói sao, xem ra phải tìm cơ hội trộm lấy hưu thư rồi đốt đi.

“Ta đói rồi, Hi Nhi cô nương, mời về cho. Nếu không đợi lát nữa Long tướng quân lại đuổi tới đây!’’ Nói xong, nàng và Lâm Nhược Tịch vào doanh trướng, Nam Cung Hi cứ ngây người đứng bên ngoài, lại là Long Thiên Việt! Tức chết hắn!


“Ha ha…Tinh Nhi, buồn cười quá!’’ Vừa vào doanh trướng, Lâm Nhược Tịch đã không kiềm chế nổi, Qúy Tinh cũng cười. Đùa giỡn hắn như vậy rất vui, tức giận trước kia đã sớm biến mất. Nhưng lời nàng đã nói sao thu lại được, nói không cần là không cần. Nhưng làm người, tình cảm không nói trước được, dù sao nàng cũng không có ý định tái giá. Nếu Nam Cung Hi biết nàng suy nghĩ như thế, nhất định sẽ tức giận hộc máu.

“Được rồi, muội rất đói.’’ Nhìn thức ăn trên bàn, Qúy Tinh ngồi xuống ăn, dù sao chuyện cứu người còn phải đợi câu trả lời từ phía Nam Cung Hi. “Chừa cho tỷ một chút!’’ Lâm Nhược Tịch kêu to, nàng đã ăn đâu chứ, vừa nói xong đã lao đến ăn như hổ đói vồ mồi.

“Hi Nhi, nàng sao thế?’’ Long Thiên Việt nhìn thái độ khác thường tối nay của Nam Cung Hi, chẳng lẽ vị hôn thê của Qúy Tình Thiên dạy sao? Nhưng mà hắn rất thích, nhìn người đang rúc vào ngực mình, Long Thiên Việt đưa tay vuốt lưng Nam Cung Hi, quả thật Nam Cung Hi rất muốn hộc máu.

“Tướng quân, Hi Nhi cảm thấy ở quân doanh rất nhàm chán.’’ Hắn dùng giọng nói nũng nịu nhất từ trước đến giờ oán trách Long Thiên Việt. “Hi Nhi muốn ra ngoài sao?’’ Long Thiên Việt hỏi, Nam Cung Hi ở trong lòng hắn gật đầu. Long Thiên Việt trầm tư, để một mình Nam Cung Hi ra ngoài hắn không yên tâm, chi bằng…

“Hai ngày nữa ta và đại ca sẽ vào hoàng cung, ta dẫn nàng theo nhé?’’ Nghe nói thế, tinh thần Nam Cung Hi phấn chấn lên, tin tức của Tinh Nhi không sai. “Rất tốt! Tạ ơn tướng quân.’’ Hắn vui vẻ hoan hô, Long Thiên Việt nhìn bộ dạng của Nam Cung Hi, xem như hắn có bị quở trách cũng nhất định phải mang Nam Cung Hi đi.

“Vậy Hi Nhi phải cảm tạ ta thế nào đây?’’ Long Thiên Việt nói chuyện mập mờ, Nam Cung Hi đen mặt. Hắn thẹn thùng đẩy Long Thiên Việt ra, lại phát hiện hắn nắm lấy tay mình, hỏng rồi! Nam Cung Hi thầm than không ổn, con ngươi đảo nhanh một vòng.

“Tướng quân.’’ Nói xong, hắn hôn thật nhanh lên má Long Thiên Việt, sau đó xấu hổ lùi lại. Còn Long Thiên Việt thì xoa mặt, Hi Nhi chịu chủ động, đây là một dấu hiệu tốt. “Hi Nhi, về sau nàng phải học tập nữ công với Lâm cô nương nhiều hơn đấy.’’ Đương nhiên là hắn đã hiểu lầm.


Đang dùng sức lau miệng hắn đột nhiên dừng lại, “Cùng nếu tịch học nữ công?” Tướng quân này trúng cái gì gió? Long Thiên càng gật đầu một cái, “Đúng, thuận tiện để cho nàng dạy dỗ ngươi làm sao làm một… Khụ, nữ nhân.” Nam Cung hi coi như là nghe ra ý tứ của hắn, tức chết hắn! Tức chết hắn! Này công còn tới   Lâm Nhược tịch trên người.

Hôm sau, Nam Cung Hi đi tìm Lâm Nhược Tịch, chẳng những Long Thiên Việt không phản đối mà còn thúc giục hắn đi. Cho nên khi hắn đến doanh trướng của Qúy Tinh, trên mặt toàn vạch đen.

“Này, bị ai trêu chọc à?’’Lâm Nhược Tịch hỏi hắn, mới sáng sớm đã buồn bã, Qúy Tinh đang dùng điểm tâm cũng ngẩng đầu lên. Đúng vậy, hắn của sáng nay và tối qua rất khác nhau? Không phải đã bị…

“Sao thế, hôm qua ngươi và Long Thiên Việt không xảy ra chuyện gì chứ?’’ Qúy Tinh vừa dứt lời, sắc mặt Nam Cung Hi đã chuyển từ đen thành trắng. Qủa nhiên là có liên quan đến Long Thiên Việt: “Không phải là bị Long Thiên Việt bắt ngủ cùng chứ?’’ Lâm Nhược Tịch kêu lên, “Khụ khụ…Khụ khụ…’’ Qúy Tinh bị sặc, nàng liên tục vuốt ngực.

“Lâm Nhược Tịch! Cô không nói chuyện, không ai bảo cô câm!’’ Sắc mặt Nam Cung Hi không thể trắng hơn được nữa, Lâm Nhược Tịch nói chuyện không hề biết chừng mực. “Còn nói ta, ai bảo mới sáng sớm mặt đã đen lại, đương nhiên ta sẽ nghĩ như vậy rồi.’’ Lâm Nhược Tịch nói thầm, nhưng đã bị Nam Cung Hi nghe không sót lấy một chữ.

“Cô!’’ Thất hai người muốn cãi nhau, Qúy Tinh vội vàng lên tiếng, “Được rồi, có phải thu được tin tốt rồi không?’’ Qúy Tinh nhìn Nam Cung Hi, hắn gật đầu. “Hai ngày nữa ta vào cung, nàng tính thế nào?’’ Nam Cung Hi nói xong, Qúy Tinh lại nhìn hắn.

“Không phải chứ? Lại là ta?’’ Nam Cung Hi chỉ vào mình, Qúy Tinh gật đầu, hắn không đi chẳng lẽ nàng đi? Hắn biết võ công sợ cái gì. “Hi Nhi cô nương! Cô nương cũng biết cứu người như cứu hỏa.’’ Lâm Nhược Tịch mở miệng, Nam Cung Hi đã nhìn nàng chằm chằm, vừa cất lời đã toàn điều không hay.

“Lâm Nhược Tịch nói không sai, vậy ngươi có giúp không?’’ Thấy Qúy Tinh cũng nói thế, Nam Cung Hi thở dài: “Giúp, ta giúp.’’ Mong muốn của nàng, hắn sẽ không từ chối. “Cứu người thì ta được gì?’’ Nghe hắn nói thế, Lâm Nhược Tịch trừng mắt, rốt cuộc hắn muốn gì?


“Chờ ngươi cứu được người rồi hãy nói.’’ Nghe thấy lời nàng nói, hắn gật đầu. Có được câu nói này là tốt rồi, hắn không biết trong lòng Qúy Tinh cũng có tính toán. Nữ nhân ấy mà! Nói không giữ lời là chuyện thường tình, đáng thương cho Nam Cung Hi đến bây giờ còn chưa biết.

“Lâm cô nương, xin hãy dạy Hi Nhi nhà ta nhiều nữ công một chút.’’ Long Thiên Việt đi từ ngoài vào, trong lời nói có ẩn ý, Lâm Nhược Tịch không hiểu, nữ công sao? Nàng không biết mà? Lâm Nhược Tịch hoài nghi nhìn Nam Cung Hi, hắn ở sau ho nhẹ một tiếng.

“Hi Nhi, nàng phải học cho tốt đó!’’ Long Thiên Việt cưng chiều nhìn Nam Cung Hi, Qúy Tinh không kiềm được nổi da gà khắp người. Lâm Nhược Tịch cũng xoa tay liên tục, sao hắn có thể nói những lời rợn người như vậy! “Vâng!’’ Nam Cung Hi cúi đầu đáp vâng, không hề ngẩng đầu, Long Thiên Việt tưởng hắn xấu hổ.

“Đúng rồi, Lâm cô nương đã là hoa có chủ, nếu vậy vật đại ca ta tặng cô nương, cô nương không nên nhận.’’ Hắn có ý gì, Lâm Nhược Tịch cũng hiểu, nàng gật đầu. “Tôi hiểu, có cơ hội tôi sẽ trả lại cho ngài ấy.’’ Không phải chỉ là một khối ngọc bội thôi sao? Đối với nàng cũng không quý hiếm gì! 

“Qúy phó tướng sắp đi nghiên cứu ám khí sao? Cùng đi đi!’’ Nghe hắn nói thế, trong lòng Qúy Tinh không khỏi mỉa mai. Hắn cứ việc nói thẳng là không thích thấy nàng và Nam Cung Hi ở chung một chỗ là được. “Được, đi thôi,’’ Nàng đưa tay mời hắn, sau đó liếc mắt nhìn Nam Cung Hi và Lâm Nhược Tịch, rồi ra ngoài với Long Thiên Việt.

“Ngươi và Long Thiên Việt ở cùng nhau không sao chứ? Không phải trước đây ngươi bất lực sao, không phải đã thích…’’ Hai chữ nam nhân bị Nam Cung Hi nhìn chằm chằm nên đành nuốt xuống. “Ta cảnh cáo cô! Cô đừng nói lung tung.’’ Đều là tại chủ ý điên khùng của nàng mới hại hắn biến thành bộ dạng như bây giờ.

Qúy Tinh đi tới nơi nghiên cứu vũ khí hiện đại, hiệu suất của những người này không tê. Đồ nàng muốn, đều đã tìm đủ, bây giờ nàng bỉ cần ráp mọi thứ vào là được.Vì không thể thử trước, cho nên nàng nhất định phải làm một lần là xong.

“Mấy người các ngươi ra ngoài trông chừng, không cho phép bất cứ ai vào.’’ Sau khi phân phó xong, nàng liền sống trong doanh trướng không đi ra ngoài, ngoại trừ Lâm Nhược Tịch thỉnh thoảng đưa cơm đến. Khi Nam Cung Hi theo Long Thiên Việt vào cung nàng cũng không xuất hiện, Nam Cung Hi rất thất vọng, không ngờ nàng lại không tiễn hắn. Long Thiên Việt nhìn vẻ mặt của Nam Cung Hi, xem ra sau khi trở về không thể để Nam Cung Hi đi tìm Lâm Nhược Tịch được rồi.

“Hi Nhi, nàng đang tìm Lâm cô nương sao?’’ Nam Cung Hi lập tức gật đầu một cái, “Vâng, tỷ ấy nói sẽ tiễn thiếp.’’ Hắn thu lại vẻ mặt, ngượng ngùng nhìn Long Thiên Việt, vừa rồi không biết Long Thiên Việt có phát hiện hay không. “Gần đây Qúy phó tướng rất bận rộn, ta nghĩ Lâm cô nương cũng ở đó giúp một tay. Chờ khi nào chúng ta từ hoàng cung trở về, nói không chừng Lâm cô nương đã giúp xong.’’ Nam Cung Hi gật đầu, đoàn người đi về phía hoàng cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.