Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 123: Giao dịch (1)


Đọc truyện Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo – Chương 123: Giao dịch (1)

Editor: Mai Tuyết Vân

“Thủy Linh! Ngươi ra đây cho ta!’’ Đường Tĩnh Thiên đứng trước của Thủy Duyệt sơn trang hét to, hai người Qúy Tinh và Hách Liên Viên chạy đến sau đều nhìn nhau, hắn cứ thế mà khẳng định là Thủy Linh làm? 

“Tiểu tử ngươi! Còn có mặt mũi tới ư?” Thủy Lãnh Ngạo bước ra, tối hôm qua nữ nhi mang theo ngoại tôn trở về, nói rằng Đường Tĩnh Thiên dám đuổi mẫu tử các nàng khỏi nhà. Sao ông có thể không tức giận, đã là nửa đêm, may mắn mẫu tử bọn họ không có chuyện gì, nếu không ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. 

“Ông, có phải là ông đã bắt Lâm Nhược Tịch hay không?’’ Đường Tĩnh Thiên không để ý đến lời nói của ông ta, hắn với Thủy Linh vốn không có gì, điều này sao Thủy Lãnh Ngạo không biết kia chứ? 

“Đường Tĩnh Thiên! Sao chàng có thể nghĩ là thiếp chứ?’’ Thủy Linh đi từ bên trong ra, khi nàng ta nghe thấy giọng nói của Đường Tĩnh Thiên thì còn rất vui vẻ, nhưng sao hắn có thể hoài nghi nàng bắt Lâm Nhược Tịch chứ? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều không nhắc tới đến nàng.

“Không phải là các người?” Hắn hoài nghi nhìn phụ tử các nàng, Thủy Linh càng thên đau lòng, ai cũng có thể nghi ngờ nàng, nhưng riêng hắn thì không thể! “Không có! Nếu như ả ta ở chỗ này, thiếp đã sớm giết chết ả rồi!’’ Thủy Linh cắn răng nghiến lợi, Đường Tĩnh Thiên ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm.  

“Đường Tĩnh Thiên! Chúng ta thật sự không bắt Lâm Nhược Tịch, về phần nàng ta ở đâu, các ngươi có đi tìm hay không? Nếu không có liền trực tiếp chạy đến đây, có phải quá đáng lắm hay không…’’ Bọn họ thật sự nghĩ rằng Thủy Lãnh Ngạo hắn rất dễ chèn ép sao? Nhìn hai người sau lưng Đường Tĩnh Thiên. 

“Đường Tĩnh Thiên, chúng ta trở về tìm tiếp, hoặc là Nhược Tịch đã về rồi chăng?’’ Quý Tinh mở miệng, nàng không muốn nói chuyện với Thủy Lãnh Ngạo. Dù sao thì có một nữ nhi như thế, thì phụ thân của nàng ta cũng sẽ như vậy, nàng cũng không muốn nhiều lời với bọn họ. 


“Các ngươi cứ đi như vậy sao?” Thủy Lãnh Ngạo nhìn Qúy Tinh và Hách Liên Viên, ‘‘Chẳng lẽ Thủy trang chủ muốn giữ chúng ta lại dùng cơm?’’ Qúy Tinh nhìn ông ta, Hách Liên Viên cũng nhìn ông ta, còn để ý đến mặt mũi của ông ta ư?

“Không có, chẳng qua nếu các ngươi tìm được Lâm đại tiểu thư thì nhớ báo với chúng ta một tiếng, để chúng ta an tâm.’’ Hách Liên Viên khẽ hừ một tiếng, cùng với Qúy Tinh rời đi, Đường Tĩnh Thiên cũng rời đi ngay.

“Phụ thân…” Thủy Linh mới vừa gọi nước mắt lại chảy xuống, “Còn không phải đều tại con sao! Cái gì không học lại học người ta bỏ nhà ra đi! Chuyện lần này chỉ có thể trách chính con!” Nói xong, Thủy Lãnh Ngạo không thèm nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Ánh mắt của Thủy Linh mờ mịt, một ngày nào đó, nàng sẽ làm phụ thân tự hào vì nàng, còn Lâm Nhược Tịch, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ tự tay giải quyết nàng ấy, mang theo phẫn hận, nàng ta xoay người đi vào.

Lâm Nhược Tịch tỉnh lại, cảm thấy mình cổ rất đau, nàng nhớ khi nàng và Đường Tĩnh Thiên cáo biệt nhau ở cửa. Sau đó vừa tiến vào đã bị người ta đánh ngất xỉu, đây là chỗ nào? Nàng muốn xem một chút, nhưng phát hiện cặp mắt bị bịt kín, ‘‘Uhm…Uhm…’’ Hỏng rồi! Sao miệng cũng bị chặn? Đang lúc nàng giãy giụa, tiếng mở cửa vang lên, nàng vội vã không động đậy nữa.

“Không tệ, có chút thông minh.’’ Nghe được giọng nói kia, Lâm Nhược Tịch cau mày lại. Hình như người này không dùng giọng thật của hắn, nhưng vì sao hắn lại bắt nàng đến đây? ‘‘Đang nghĩ vì sao ta bắt ngươi ư?’’ Người nọ lại mở miệng, Lâm Nhược Tịch chấn động, làm sao hắn biết được nàng đang nghĩ cái gì? 

“Yên tâm, ngươi sẽ nhanh chóng biết được, trước tiên ngươi chịu uất ức đã.’’ Dứt lời, nàng nghe thấy tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, nàng biến mất, không biết bọn người Tinh Nhi phát hiện ra nàng mất tích hay không.

Qúy Tinh quay về nhà, Đường Tĩnh Thiên vì lo lắng nên vẫn đi theo các nàng. Mới vào cửa, đúng lúc gặp A Hảo cầm đồ đi đến: ‘‘Phu nhân, có người đưa nô tài cái này bảo gửi cho người.’’ Hắn dâng một bức thứ lên, úy Tinh nghi hoặc nhận lấy, ai đã viết thư cho nàng vậy? 


Nàng mở thư ra, nhanh chóng nhìn qua một lần, sau đó đưa cho Hách Liên Viên, “Cái gì? Tinh Nhi, muội không thể đi.” Hách Liên Viên vội vàng lên tiếng, Đường Tĩnh Thiên đoạt lấy bức thư, “Nhược Tịch thật bị bắt cóc rồi sao? Quý Tinh, cô phải đi cứu nàng ấy!” Lời nói của Đường Tĩnh Thiên và Hách Liên Viên trái ngược nhau.

“Đường Tĩnh Thiên, ngươi…” Quý Tinh vội vàng đứng giữa ngăn cản hai người, “Được rồi, đừng náo loạn, ta đi.” Nàng cũng muốn biết vì sao lại bắt cóc Lâm Nhược Tịch rồi tìm đến nàng, mà không phải là Đường Tĩnh Thiên, nàng đưa mắt nhìn người bên cạnh.

“Ta đi với cô.” Đường Tĩnh Thiên nhìn nàng rồi nói, Qúy Tinh lắc đầu. Người kia nói nàng chỉ có thể đi một mình, xem ra hắn ta biết nàng không có võ công rồi, hơn nữa làm sao hắn biết Nhược Tịch mất tích?  

“Ngươi cho rằng Qúy Tinh sẽ đến nơi hẹn một mình sao? Hơn nữa tại sao ngươi lại không bắt cóc hài tử của nàng ta, mà lại bắt nữ nhân này?’’ Ở ngoài cửa một nữ nhân hỏi người trước mặt. ‘‘Hừ! Ngươi cho rằng nơi ở của Minh chủ võ lâm là chỗ có thể tùy tiện ra vào sao?’’ Người bên trong chính là thiếu nữ hắn mới bắt được, thật ngoài dự liệu, nhà của các nàng lại có rất nhiều cơ quan, để bắt được thiếu nữ kia hắn suýt chút nữa là bị thương. 

“Xem ra võ công của ngươi quá kém rồi, còn nói là Nam…’’ Ả ta vừa mới nói chuyện, liền bị người trước mặt điểm á huyệt. ‘‘Chúng ta ngồi cùng một thuyền, cho nên về sau ngươi nên chú ý khi nói chuyện với ta. Ta có việc gì, ngươi cũng không thoát được đâu.’’ Ả ta gật đầu, hắn mới giải huyệt đạo cho ả: ‘‘Đi thôi, đã đến giờ rồi, nàng ta cũng phải đến.’’ Ả gật đầu lần nữa, không dám mở miệng, theo hắn rời đi. 

“Tinh Nhi, thật sự không thể để cho chúng ta đi với muội ư?” Hách Liên Viên nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu một cái, nàng có vũ khí “bí mật”, chỉ là nàng còn chưa thí nghiệm qua, có lẽ có người muốn làm vật thí nghiệm rồi. “Yên tâm đi, muội sẽ không sao.” Người nọ bắt cóc Nhược Tịch thì nhất định là muốn giao dịch gì đó với nàng, cho nên tạm thời nàng ấy sẽ không có nguy hiểm.

“Cô phải cứu Nhược Tình an toàn ra ngoài.’’ Hách Liên Viên nghe Đường Tĩnh Thiên nói câu này, tức giận đến mức muốn tiến lên đánh hắn một trận. ‘‘Đượ crồi, chuyện bây giờ đã đủ loạn, các huynh đừng làm loạn thêm nữa.” Nghe thấy nàng nói thế, lúc này Hách Liên Viên mới nén lửa giận của mình xuống. 


“Ta đi, không cho phép đi theo ta, các huynh phải trông nom bọn Triết Nhi, đúng rồi, trấn an Tử Hào nữa.’’ Vốn là Hách Liên Viên muốn lén lút đi theo nàng,chẳng qua nghe nhắc đến Tử Hào, hắn quyết định ở lại. Hắn sẽ không để Đường Tĩnh Thiên và Lâm Tử Hào tiếp xúc với nhau đâu. ‘‘Muội yên tâm đi đi, huynh sẽ ở cùng bọn trẻ.’’ Nói xong, hắn đi tìm ba tiểu hài tử, Đường Tĩnh Thiên cũng đi theo hắn. 

Quý Tinh nhìn bọn họ đi xa, nàng cũng rời đi, nhắm về phía mục tiêu mà tới. Dọc đường đi, nàng phân tích đồng nhất một số chuyện, cuối cùng đưa ra kết luận, đợi nàng nhìn thấy người kia sẽ tự hiểu. 

“Qủa nhiên cô giữ lời.’’ Qúy Tinh nhìn người đối diện, hắn mang theo mặt nạ, giọng nói cũng đã bị biến đổi, nhưng mà… ‘‘Không hiểu sao ngươi lại không đi cầu xin ta? Chẳng qua hành vi bắt người này cũng quá hạ lưu rồi!’’ Qúy Tinh hừ một tiếng, nữ nhân bên cạnh hắn muốn xông đến dạy dỗ nàng, nhưng bị hắn ngăn lại. 

“Ta không hiểu ý của ngươi là.” Nam nhân đeo mặt nạ nhìn nàng, quả nhiên đủ trấn định, dũng cảm cũng không ít. ‘‘Không hiểu sao? Diệp Thiên, Nhược Tịch đâu?’’ Qúy Tinh nói thẳng vào chuyện chính, hắn hóa trang rất cẩn thận, mà nữ nhân cạnh hắn cũng thế. 

“Ta nghĩ ngươi nhận sai người rồi nhỉ? Đi đi kéo nữ nhân kia ra đây.” Hắn phân phó nữ nhân bên cạnh, ả ta đi tới một bên, kéo người đang bị bịt mắt miệng sang, Qúy Tinh nhìn thấy, chính là Lâm Nhược Tịch. 

“Là ta nhận sai sao? Hay là ngươi không thừa nhận?” Thấy nàng chắc chắn như vậy, nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười hai tiếng. ‘‘Không hổ là nữ nhân Hi Nhi coi trọng.’’ Hắn buông mặt nạ, khuôn mặt bị hủy hoại của Diệp Thiên xuất hiện trước mặt Qúy Tinh. 

“Ngươi cũng không cần che, đừng che nữa không nóng à? Ngươi chính là nữ nhân bên cạnh Nam Cung Hi.’’ Qúy Tinh nhìn ả ta, không ngờ ả lại thông đồng với Diệp Thiên làm bậy.  Vốn là nàng cũng không muốn nghĩ như vậy, chỉ là nữ nhân kia mỗi lần nhìn nàng đều dùng một ánh mắt oánhaận, nàng vẫn không nhớ ra được rốt cuộc ả là ai

“Hừ! Quý Tinh, ngươi thật mau quên, cũng đúng, khuôn mặt bị hủy của ta về sau phải đeo mặt nạ gặp người này, không phải đều nên cảm tạ ngươi sao?’’ Nàng ta hận thù nói, Qúy Tinh hoàn toàn không hiểu. 

“Triệu Trà Trà.” Nghe thấy cái tên này, Qúy Tinh chợt nhớ đến, hình như là nử tử thích người câm, khôg đúng, Nam Cung Hi không phải người câm sao? ‘‘Không nghĩ đến nhỉ? Thật không hiểu ngươi có chỗ nào tốt, sao người câm chỉ có thể vì ngươi mà từ chối ta chứ.’’ So với vết thương trên mặt, điều này mới làm ả để ý nhất. 


“Ta nói ngươi không phải chưa biết chứ? Bọn họ vốn chính là phu thê, nhưng mà thua trên tay ta, chẳng qua hài tử kia là ta thất sách.’’ Diệp Thiên nói với Triệu Trà Trà, ả ta trừng mắt, dù ả có nghĩ thế nào cũng không ngờ hai người họ vốn là phu thê. 

“Ý của ngươi là hài tử kia… Sớm biết thế ta đã giết nó rồi.” Nếu nàng xuống tay từ trước, nhất định sẽ không có ai đề phòng, nhưng bây giờ, sợ rằng giết nó cũng không dễ dàng.

“Không ngờ hai người các ngươi ngược lại là ngưu tầm ngưu.” Quý Tinh châm chọc nhìn hai người kia. ‘‘Trở lại chuyện chính, muốn ta thả nữ nhân này đi, nhưng ngươi phải đi theo ta.’’ Chủ thượng đã thay đổi ý định, muốn hắn dẫn nàng đi gặp chủ thượng.  

“Ta có thể hỏi vì sao không?” Quý Tinh cau mày, có lẽ người đứng sau Diệp Thiên có liên hệ với nàng. ‘‘Ngươi không cần phải biết, chỉ cần nói có hay không là được.’’ Nhìn thấy hắn không nói lý lẽ, Qúy Tinh nhún vai một cái: ‘‘Chỉ là hỏi thăm, không ép ngươi phải trả lời, thả tỷ ấy ra, ta đi với các ngươi là được.’’ Thấy nàng đồng ý dễ dàng như vậy, Diệp Thiên hồ nghi, phòng bị nhìn nàng. 

“Còn không thả người sao?” Diệp Thiên đi tới, tháo dây trói và bịt mắt cho Lâm Nhược Tịch, trực tiếp đẩy nàng về phía trước. Lâm Nhược Tịch được tự do, lập tức tháo giẻ bịt miệng, ‘‘Tinh Nhi, muội không thể đi cùng hắn!’’ Cuộc nói chuyện của bọn họ nàng đều nghe được, nàng không muốn Tinh Nhi dùng mạng muội ấy cứu mạng của nàng. 

“Yên tâm đi, muội sẽ không sao, tỷ trở về đi…” Quý Tinh nói mấy câu vào tai nàng ấy. ‘‘Để tỷ ấy đi trước, xác định tỷ tỷ an toàn rồi sẽ đi cùng các ngươi.’’ Không phải nàng không tin tưởng bọn họ, Diệp Thiên coi như nói được là làm được, nhưng Triệu Trà Trà là một uy hiếp. 

“Có thể.” Diệp Thiên sảng khoái đồng ý, “Tinh nhi, tỷ không muốn…” Lời còn lại đều bị ánh mắt của Qúy Tinh đè xuống, ‘‘Đi mau.’’ Qúy Tinh thúc giục, nàng gật đầu một cái, chạy đi như bay. 

“Có thể đi theo ta rồi chứ?” Diệp Thiên tiến lên, để nàng đến một mình vì hắn biết nàng không có võ công. ‘‘Gấp cái gì? Ta cũng sẽ không chạy mất.’’ Nàng cố ý nán lại một chút, vì muốn Lâm Nhược Tịch tranh thủ thời gian chạy trốn.

“Tốt lắm, đi thôi.” Quý Tinh lên tiếng, hắn mới tiến lên, dùng vải bịt mắt Lâm Nhược Tịch lúc nãy bịt mắt nàng. Vì an toàn, không thể để nàng nhìn thấy đường đi, ‘‘Cần phiền phức thế sao?’’ Diệp Thiên không để ý đến nàng, trực tiếp nhấc nàng lên rồi bay đi, trước khi đi nháy mắt với Triệu Trà Trà, ả ta lập tức đuổi theo Lâm Nhược Tịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.