Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 118: ‘Bí mật’ của Nam Cung Hi bị phơi bày (1)


Đọc truyện Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo – Chương 118: ‘Bí mật’ của Nam Cung Hi bị phơi bày (1)

Lâm Nhược Tịch lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng, Qúy Tinh cũng sốt ruột, nhưng mà nàng không hề giống với Lâm Nhược Tịch. “Nhược Tịch, tỷ phải tin tưởng bọn họ, tỷ đừng đi tới đi lui nữa, muội nhìn mãi cũng chóng mặt.” Lâm Nhược Tịch dừng lại: “Nói là nói như vậy, nhưng sao lại đi lâu như thế!” Nàng ngồi xuống, lúc muốn nói thêm điều gì đó, thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói của ba đứa trẻ.

“Mẫu thân, mẫu thân, chúng con trở về rồi.” Lâm Nhược Tịch và Qúy Tinh vội vàng đứng lên mở cửa ra, ba tiểu gia hỏa lập tức nhào đến. “Mẫu thân, Niệm Sầu rất nhớ người.” Quý Niệm Sầu ôm chân Qúy Tinh, nàng khom lưng ngồi xuống: “Mẫu thân cũng rất nhớ các con.” Lúc này Qúy Triết mới tiến lên: “Muội mau tránh ra! Huynh cũng rất muốn ôm mẫu thân.” Quý Niệm Sầu lắc đầu một cái, càng ôm chặt Qúy Tinh thêm.

“Lâm Tử Hào! Con có biết đã làm mẫu thân sợ chết khiếp hay không! Lần sau đừng lén chạy ra ngoài nữa, có biết hay không!” Lâm Nhược Tịch nghiêm nghị nói, nhưng vẫn nhào đến ôm chặt lấy thằng bé, thằng bé chính là hy vọng duy nhất để nnagf sống tiếp. “Mẫu thân, con biết rồi, lần sau Tử Hào không dám nữa.” Nói xong, Tử Hào ôm lấy nàng rồi khóc.

“Được rồi, bọn chúng cũng đã mệt mỏi, mau đi tìm nhũ mẫu tắm rửa cho chúng đi có được không?” Hách Liên Viên đi về phía bọn họ rồi nói. “Niệm Sầu, Triết Nhi, đi tìm nhũ mẫu trước đi, một lát nữa mẫu thân sẽ đến chỗ các con kể chuyện xưa có được không?” Hai đứa trẻ gật đầu với nàng.

“Tử Hào, con cũng đi tắm trước đi, tối nay mẫu thân sẽ ngủ cùng con.” Lâm Nhược Tịch xoa đầu thằng bé, Lâm Tử Hào gật đầu một cái. Ba đứa trẻ dắt tay nhau đi ra ngoài.

“Haizz! Các người còn nói cho ta biết, tại sao Triết nhi lại gọi hắn là thúc thúc? Còn Niệm Sầu cũng thế!” Nam Cung Hi lên tiếng, ba người cùng lúc liếc hắn một cái, không trả lời hắn.

“Chuyện này, ta có thể hỏi sau, trước tiên ta muốn hỏi là ai đã làm ám khí này?” Nghe được giọng nói ấy, Qúy Tinh nhìn hắn, là Diệp Thiên? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Nàng nhìn về phía Hách Liên Viên rồi cau mày lại, ý hỏi hắn vì sao Diệp Thiên lại ở đây.

“Thật xin lỗi, thứ cho chúng ta không thể trả lời.” Hách Liên Viên lên tiếng, đồng thời liếc nhìn Nam Cung Hi. Nếu như hắn muốn làm cho bọn họ căm ghét hắn hơn nữa, vậy thì hắn cứ nói đi.”Sư phụ, ngươi hỏi cái này để làm gì? Trước tiên hãy trở về cùng con đã, Vô Tình Minh vốn là của người, con nghĩ khi bọn họ gặp người nhất định sẽ rất vui mừng.” Diệp Thiên nhìn hắn rồi gật đầu, xem ra bọn họ không có ý định nói cho hắn biết.


“Vậy chúng ta đi trước.” Nam Cung Hi nhìn bọn họ, mặc dù các nàng không hề trả lời hắn, nhưng trong lòng hắn coi Qúy Triết như nhi tử của mình. Về phần Niệm Sầu, hắn nghi ngờ chẳng lẽ năm đó là long phượng thai? Nghĩ tới khả năng này, hắn không khỏi cười thầm.

“Ta tiễn các ngươi ra ngoài.” Hách Liên Viên làm động tác mời, Diệp Thiên và Nam Cung Hi xoay người rời đi.”Tinh nhi, ta cảm thấy Diệp Thiên đó rất kỳ quái, hi vọng tên Nam Cung Hi đừng nói lung tung.” Không phải nàng cố ý nói như vậy, mà là kẻ tên Diệp Thiên này cho nàng cảm giác không phải là người tốt lành gì.

“Muội biết.” Hắn vừa vào đã hỏi ám khi là do ai làm, thì nàng cũng biết nhất định hắn có gì đó không ổn. Hơn nữa, làm sao hắn lại cho đó là ám khí? Trừ phi…”Đi thôi, chúng ta đi xem bọn nhóc ấy.” Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, dù sao tên Diệp Thiên đã đi rồi cũng sẽ không trở lại.

“Hi nhi, con có biết ám khí này là do ai làm không?” Trở lại Vô Tình Minh vào lúc giữa đêm khuya, không ai biết hắn đã trở về, ngoại trừ những người canh gác. “Sư phụ, chuyện này con không biết, là bọn họ đưa cho ta, không nói người nào làm.” Nam Cung Hi thở dài, làm ra vẻ đáng tiếc, kì thực hắn cảm thấy sư phụ đã thay đổi, bây giờ ngay cả hắn cũng phải đề phong ông ta.

“Như vậy à…” Diệp Thiên khó nén được thất vọng nhìn hắn.”Được rồi, sư phụ, trời cũng không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi đi.” Hắn dẫn ông ta đến một căn phòng khác dành cho khách, còn căn phòng của Qúy Triết tạm thời giữ nguyên: “Được rồi.” Ông ta đi theo hắn, cảm thấy giữa bọn họ hình như có khoảng cách, thế nhưng chuyện năm xưa hắn cũng không muốn nhắc lại.

“Diệp Thiên, nhiệm vụ của ngươi sao lại có thể thất bại được!” Nghe được giọng nói này, người đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ra ai cả: “Đừng nhìn nữa, ta đang dùng thiên lý truyền âm.” Nghe nói như thế, Diệp Thiên cau mày lại: “Ngươi nghe đây, bây giờ ngươi cần phải mượn sức của người đã làm ra ám khí đó.’’ Diệp Thiên kinh sợ, làm sao hắn biết được?

“Nếu như hắn có thể làm việc cho ta, như vậy thiên hạ này, ta sẽ chi cho ngươi một phần.” Điều kiện này rất uy lực, nghĩ tới việc hắn khi tại vị cũng chỉ làm được tới Minh chủ giang hồ là cao nhất, hơn nữa đó là hắn của quá khứ rồi. “Thê tử và nữ nhi của ta có sao không?” Hắn hỏi, người nọ cười hai tiếng: “Không có việc gì, thật hâm mộ ngươi… Có một thê tử tốt.” Diệp Thiên không hiểu, hình như câu nói của hắn có ý tứ khác, có ý tứ gì đây?


“Nhớ! Tìm được người làm ám khí, lôi kéo hắn.” Sau đó giọng nói biến mất, Diệp Thiên nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Mới vừa rồi hắn nói có hàm ý gì? Dù hắn không nói Diệp Thiên đi lôi kéo người làm ra ám khí thì ông ta cũng sẽ đi làm, nhưng tại sao hắn lại nói thê tử của Diệp Thiên rất tốt?

Hôm sau, kể từ khi Nam Cung Hi biết Quý Triết gọi Hách Liên Viên là thúc thúc thì đã quyết định sẽ thường đến thăm bọn họ, chẳng là hôm nay sao lại kỳ quái thế này? Tại sao người trên phố cứ chỉ chõ vào hắn? Mà còn co người chạy thẳng đến chỗ hắn.

“Công tử, ta có loại thuốc này, bảo đảm với ngài uốn thuốc hết bệnh.” Người nọ nhỏ giọng nói, ngay sau đó hắn trừng mắt nhìn, Nam Cung Hi khó hiểu nhìn hắn, thuốc gì? Hắn vốn có bệnh sao?

“Thần kinh! Tránh ra!” Hắn đẩy người kia ra, người nọ nóng nảy, đây đều là vì muốn tốt cho hắn mà, còn bài thuốc kia cũng là do tổ tiên truyền lại: “Công tử, thuốc tráng dương bổ thận nhà ta là loại tốt nhất, còn có thể trị khỏi để ngài… Không… Bất… Lực…’’ Đột nhiên, hắn lắp bắp rồi nhìn người bên cạnh, khuôn mặt của Nam Cung Hi tái xanh, thuốc tráng dương bổ thận ư? Bất lực sao? Người nào đây? Là ai tung tin ra ngoài như vậy?

“Ta nghĩ ngươi nên để lại dùng cho mình thì hơn!” Nói xong thì muốn đi, liền bị một nữ nhân chặn lại. “Minh Chủ… Làm sao ngài có thể cự tuyệt lòng tốt của người ta như vậy đây.” Mỗi lần hắn chỉ làm tới bước cuối rồi dừng lại, cho nên nàng có thể không nghĩ rằng hắn bất lực hay sao? Hơn nữa theeo nàng biết, dù hắn mang nữ nhân về nhưng không có một ai được hắn thật sự đụng vào.

“Lê Mị, là ngươi sao!” Chỉ là hắn còn chưa nói hết, Lê Mị lại lên tiếng: “Minh Chủ, bệnh của người có phải càng nặng rồi hay không? Gần đây cũng không tìm chúng ta giúp người trị bệnh.” Nàng nói xong, người xung quanh lại bắt đầu chỉ chõ.

“Mẫu thân, chính thúc thúc đó đã cứu chứng con đó.” Trong đám người có một đứa trẻ nhận ra Nam Cung Hi. “Cái gì? Thật sao?” Đám người bắt đầu xôn xao, Lê Mị không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nhìn hắn bị người dân vây quanh, nàng tức giận dậm chân một cái rồi rời đi.


“Vị công tử này, thật sự cám ơn ngài, đã cứu nhi tử của ta.” Nam Cung Hi lắc đầu, “Đây là ta phải làm, không chỉ có ta, còn có người khác cũng cứu bọn trẻ.” Một nhóm người nhiệt tình nói cám ơn với hắn, hắn có chút không chịu nổi.

“Công tử, có thể dẫn chúng ta đi gặp những vị đại hiệp khác được không?” Bị quay đến mức đầu óc choáng váng, Nam Cung Hi gật đầu, dẫn theo một nhóm người đang vây quanh mình đi về phía nhà của Hách Liên Viên.

“Thật tốt quá, bọn trẻ đều đã trở về.” Lâm Nhược Tịch nhìn ba đứa trẻ đang chơi đùa với nhau rồi cảm thán, “Đúng vậy!” Quý Tinh phụ họa, nhưng gần đây nàng lại cảm thấy bất an có chút lo lắng, hi vọng là không xảy ra chuyện gì nữa.

“Phu nhân, Minh Chủ mời hai người đến trước sảnh.” Lâm Nhược Tịch và Qúy Tinh nhìn nhau, sao lại đột nhiên kêu các nàng đến đại sảnh? “Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Quý Tinh hỏi, người nọ lắc đầu một cái, “Thôi vậy, chúng ta đi xem một chút là biết.” Lâm Nhược tịch kéo Qúy Tinh đi.

“Mẫu thân, hai người đi đâu vậy? Con cũng muốn đi!” Quý Triết nhìn thấy các nàng muốn rời đi, “Mẫu thân, con cũng muốn đi!” Lâm Tử Hào cũng phụ họa, Qúy Niệm Sầu cứ đứng yên như ở chỗ đó, nhưng sự mong đợi trong ánh mắt đã nói lên tất cả.

“Được rồi, chẳng qua nhớ phải ngoan.” Quý Tinh vẫy tay kêu bọn trẻ, ba tiểu gia hỏa vui mừng lập tức chạy về phía trước, Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch lắc đầu một cái.

“Minh chủ, thật cám ơn các vị, nếu không phải nhờ các vị, sợ là Ngọc Nhi nhà chúng tôi đã gặp phải chuyện không may.” Người phụ nữ kia kích động dập đầu trước các nàng, Ngọc Nhi trong lời nàng ta nói, là những đứa trẻ được bọn họ cứu cũng là tìm được đường sống từ chỗ chết.

“Đừng khách khí, đây là việc chúng ta phải làm.” Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch vừa ra ngoài đã nhìn thấy một nhóm người mang theo tặng phẩm lớn nhỏ, tất cả đều đứng ở đó, đây là tình huống gì?


“Hai vị này chắc là Minh chủ phu nhân ư? Minh chủ đúng là phúc lớn!” Hách Liên Viên chỉ có thể cười khan, Qúy Tinh nhìn hắn: “Những người này tới đây để cảm tạ chúng ta vì đã cứu hài tử của bọn họ.” Quý Tinh gật đầu với họ, Lâm Nhược Tịch cũng làm như nàng, chẳng qua làm sao những người này lại biết là do bọn họ cứu?

“Công tử, cám ơn ngài dẫn chúng tôi đi.” Có người nói cảm tạ với Nam Cung Hi, thấy hắn ta Qúy Tinh cau mày lại, tại sao hắn lại tới đây? Thật sự coi đây là nhà của hắn rồi sao? Hình như nàng còn chưa tha thứ cho hắn mà?

“Sao lại là ngươi?” Nếu so sánh với bộ dạng lạnh lùng của Qúy Tinh thì Lâm Nhược Tịch lại không nhịn được, tại sao lại là Nam Cung Hi? Nhưng lần này sư phụ của hắn cũng đi theo ư? Nàng nhìn xung quanh một chút, may mắn là không đến.

“Ừ, ta đến để thăm các nàng một chút, còn xem cả Triết Nhi nữa.” Lâm Nhược Tịch liếc hắn một cái, cái gì mà thăm các nàng, nàng nhìn Qúy Triết, không phải là hắn đã kết luận thằng bé là con hắn rồi chứ? Lâm Nhược Tịch đưa mắt nhìn Qúy Tinh, còn nàng ấy lại không nói một câu nào.

“Thăm xong rồi, ngươi có thể đi được chưa?” Lâm Nhược Tịch mới vừa nói xong, thì có một vị phụ nhân bước đến, “Công tử, nếu như thật sự ngài có vấn đề ở phương diện kia, thì nhà ta có một bí quyết tổ tiên truyền lại. Ngài xem, Bảo Nhi nhà ta cũng nhờ vậy mà có.” Rầm một tiếng, khuôn mặt của Nam Cung Hi tái xanh, đúng là không mở nắp bình làm sao biết trong bình có gì, Qúy Tinh kỳ lạ nhìn hắn.

“Khụ, hắn có vấn đề gì à?” Lâm Nhược Tịch không nghiêm chỉnh nhìn hắn, Nam Cung Hi khẩn trương trừng mắt với người nọ, chuyện này không thể nói lung tung, “Haizz! Chuyện này chúng ta vẫn không nhắc đến là hơn.” Thấy người nọ không có nói ra, Nam Cung Hi thở phào nhẹ nhõm, Qúy Tinh nhíu mày lại, còn Lâm Nhược Tịch thì không tin.

“Mẫu thân, cái gì gọi là bất lực?” Quý Triết đi tới tò mò hỏi, tinh thần của Nam Cung Hi mới vừa buông lỏng lại lập tức căng thẳng. “Triết Nhi, con hỏi cái này làm gì?” Nam Cung Hi lập tức nghĩ cách muốn chặn miệng Qúy Triết, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

“Bọn họ đều nói Nam Cung thúc thúc bất lực, mẫu thân, bất lực là gì?” Nam Cung Hi nghe nói như thế, lập tức cứng người ngay tại chỗ, mà tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều nhìn hắn, bao gồm cả Qúy Tinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.