Đọc truyện Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ – Chương 47: Ở cữ
Yến Hồng nhớ, trong lịch sử có một người chủ trì tiết mục truyền hình nổi tiếng, ông ấy viết một cuốn sách gọi là Cuộc Sống. Lịch sử còn có một diễn viên kịch tiểu phẩm nổi tiếng, bà ấy thích diễn một bà lão, ý nguyện vĩ đại trong đời là viết một cuốn sách, gọi là Ở Cữ. Thảm ghê, bảy ngày nghẹn ra được sáu chữ…
Yến Hồng nghĩ nếu để nàng viết một quyển sách, nhất định ý tứ tràn trề, hạ bút như thần, nói không chừng còn thành kiệt tác để đời nữa. Bởi vì bản thân nàng chính là “quyển bách khoa ở cữ!”máu me đầm đìa sờ sờ ra đó.
Cây Đuốc Nhỏ ra đời khiến cả phủ từ trên xuống dưới vui mừng, mà nàng sinh ra Cây Đuốc Nhỏ càng được công nhận là công cao vất vả, tất nhiên bị Công phủ cung phụng như công thần cấp một, bắt đầu thời kỳ chỉ có thể nằm trên giường chờ cúng hơn một tháng, ngoài ăn uống vệ sinh, cho con bú ra, kiếp sống ở cữ như một con heo không cần quản gì cả.
Vậy nên, nàng mới cảm khái nhé, lĩnh hội nhé, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, lại như nước Hoàng Hà một đi không trở lại…
“Tiểu thư, mau uống canh chân giò đậu phụng này đi, như vậy tiểu thiếu gia mới có sữa bú.”
“Yến tỷ tỷ, nào nào nào, trong bình này là bách hoa quỳnh tương ta mò, á, lấy từ chỗ tẩu tẩu thái tử phi, tới cho tỷ đó, uống vào đẹp da bồi bổ khí huyết…”
“Tam thiếu phu nhân, trong này có dưa ngọt, nho, chuối tiêu, còn có bàn đào nữa, ngài muốn ăn loại nào? À, hay là ăn hết nhé?”
Oái, có ai nhớ nàng là người chứ không phải heo không vậy…
“Hồng Hồng, ăn cháo.” Đông Phương Manh cũng không rảnh rỗi, chờ đám người mồm năm miệng mười ngừng lại một chút, hắn không bỏ lỡ thời cơ chen vào. Hắn có vẻ lên tinh thần so với hôm sinh hơn nhiều, cười cũng rạng rỡ hơn, chỉ có một hậu di chứng, biến thành “Phu quân nấu cháo” riêng của nàng, từ đó đặc biệt ưa nấu cháo…
Được thôi, nàng hiểu, trong giai đoạn ở cữ, ăn mặc đi đứng đều phải chú ý, bằng không không có lợi cho hài tử, bản thân cũng để lại mầm bệnh. Có điều, không thể dính nước không thể thấy sáng không thể quạt gió, có thể thấy, chờ ở cữ bốn chục ngày xong phỏng chừng nàng cũng không cần gặp người nữa. Khổ nỗi cả nhà cực kỳ coi trọng vấn đề này, không cho phép nàng phản đối. Duy nhất đáng an ủi là, ở phương diện ăn uống, nàng thu được tài nguyên duy trì cực lớn.
Mỗi ngày nhà bếp dốc sức chế biến món ngon cho Yến Hồng, mỗi bữa chủ yếu là thức ăn mặn. Chịu thôi, hiện tại nàng là mẹ mà, phải bảo đảm lượng sữa dồi dào, thành thử, nàng chuyên môn phát huy phong thái hồi mang thai, lượng thức ăn không hề giảm ‘dũng mãnh như hồi trước’, ăn uống hăng say, cân nặng cũng không ngừng vươn lên đỉnh cao. Mỗi lần thập lục công chúa nhìn nàng đều há hốc mồm, còn không quên chen vào một câu: “Yến tỷ tỷ, tỷ cứ ăn tiếp như vậy, bụng sẽ nứt…”
Yến Hồng không nói gì rơi lệ, bụng nàng không nhỏ lại được chưa! Không biết đến chừng đó Manh Manh yêu quý nhà nàng có chê nàng không… không được, nhất định phải nghĩ cách giảm bớt!
Ăn cháo mà đầu óc để đâu đâu, bị Đông Phương Manh phát hiện, trừng nàng kia. Vội vàng ăn cho nhanh mắc công hắn lại vươn tay ra đút, kết quả miếng cuối cùng ăn gấp quá, bị sặc.
Hắn vội vàng duỗi tay vỗ vỗ, lo lắng.
“Không sao không sao, Manh Manh xem, hết ho rồi.” Thật ra nuốt mấy ngụm nước miếng sẽ không sặc nữa…
“Táo.” Không biết hắn lấy từ chỗ nào ra một quả táo đưa cho nàng.
“Ồ, Hồng Hồng sẽ ăn hết. Nhưng bây giờ bụng căng quá, đợi lát nữa lại ăn được không?” Nàng chớp mắt cò kè mặc cả với hắn. Mới sáng sớm, bụng nàng đã chứa hai cái trứng gà, một tô canh lớn tướng, một dĩa trái cây cộng thêm cháo nữa, cho dù dạ dày nàng được khen là động không đáy hiện giờ cũng không có chỗ chứa táo nữa.
Hắn thấy nàng xoa bụng, thò tay ra xoa giúp nàng, thuận thế gật đầu, coi như đồng ý với lời năn nỉ của nàng. Có điều cái giá là hôn hắn một cái. Mọi người thấy thế nhất trí quay đi chỗ khác, xem bảo bảo, nhìn bàn ghế, giả vờ bận bịu. Kỳ thật Yến Hồng rất muốn nói, nàng không có để ý vậy đâu, đằng nào con cũng có rồi…
Hôn má xong, hắn thì thầm câu gì đó, Yến Hồng lơ đễnh không nghe rõ, hắn lặp lại một lượt: “Lát nữa phải ăn!” nàng gật đầu như mổ thóc.
“Oa…” Cây Đuốc Nhỏ lại gào khóc ầm ỹ, lão phu nhân vội vàng ôm nó tới: “Ôi ôi, cháu ngoan của bà đói rồi này…”
Cởi vạt áo, vô thức liếc nam nhân thứ hai tại hiện trường, quả nhiên chân mày lại nhíu, hic, vẫn không vui hả? Tốt xấu gì cũng là con mình mà, ăn một miếng cũng không cho nữa…
Hóa ra Cây Đuốc Nhỏ lớn lên dễ thương thế này, trắng như cục bánh dày đời trước nàng ăn, bú sữa mà tay còn làm dấu “OK”, dễ thương chết được. Thừa cơ hôn một cái, đột nhiên cảm thấy ánh mắt không vui từ phương hướng quen thuộc ập tới, ặc, ông bố nào đó yêu cầu đãi ngộ bình đẳng. Rồi rồi, mưa móc cùng hưởng.
Đông Phương Manh ngồi cạnh Yến Hồng, cúi đầu nhìn bé con nhắm mắt bú sữa, hít hít mũi, nói: “Thơm.”
Yến Hồng đợi Cây Đuốc Nhỏ bú no, bồng nó lên đưa tới trước mặt Đông Phương Manh, cười khuyến khích hắn: “Manh Manh hôn Cây Đuốc Nhỏ đi?”
Đông Phương Manh do dự một chút, nhìn nàng lại nhìn Cây Đuốc Nhỏ, nửa ngày mới lắc đầu: “Chỉ hôn Hồng Hồng thôi.”
Lão phu nhân lại quay mặt đi cười trộm. Yến Hồng mếu, đỏ mặt nói: “Bảo bảo cũng hôn được mà, Manh Manh là cha của Cây Đuốc Nhỏ đó, Cây Đuốc Nhỏ muốn cha hôn.”
Hắn có vẻ khổ não, dường như động tâm, mắt chớp chớp một hồi mới chậm rãi khom người, chụt một cái lên mặt con, đứng dậy, kinh ngạc bình luận: “Mềm quá!”
Yến Hồng cười đang định nói da trẻ con đều mềm như thế, thuận tiện để cha hắn hôn thêm mấy cái, kết quả lại nghe hắn cười nói: “Mềm hơn bánh bao nữa.”
Lão phu nhân thắc mắc: “Bánh bao?”
Yến Hồng muốn hộc máu tại trận, đánh mắt ra hiệu cho Đông Phương Manh như rút gân, khổ nỗi hắn căn bản không hiểu, còn cho là mắt nàng không thoải mái, vươn tay định xoa giúp nàng, vừa vặn tránh được vấn đề xấu hổ của lão phu nhân.
Kết quả hắn xoa mấy cái, lại nghĩ ra một vấn đề, ngừng tay tiếp tục cười tít mắt: “Bánh bao lớn hơn.”
Phụt, dẫn hắn đi đi…
Vốn dĩ lão phu nhân sợ Yến Hồng không đủ sữa, muốn tìm vú em cho Cây Đuốc Nhỏ nhưng nàng cự tuyệt. Con mình mình nuôi, huống chi nàng biết sữa mẹ quan trọng giúp đứa nhỏ khỏe mạnh.
Lén lút sai Giai Nhân đi bưng trộm ít nước nóng vào phòng, Yến Hồng thừa dịp Đông Phương Manh chạy xuống nhà bếp nấu cháo không có ở đó lật đật lau người một lượt.
Người già đều cho rằng “ở cữ kiêng tắm rửa” nhưng thật tình đối với quan điểm này hiện giờ Yến Hồng không dám gật bừa. Hiện giờ nàng đang trong giai đoạn hồi phục sau sinh, mồ hôi đổ rất nhiều, thời gian dài như thế không tắm rửa không lau mặt, mùi vị nó thành cái gì nữa… với lại nàng nghe nói lúc trẻ con chưa phát triển thị lực hoàn toàn thì nhận ra mẹ mình bằng khứu giác, nàng không muốn đến chừng đó bị Cây Đuốc Nhỏ chê bai đâu: “Mẹ con sao lại có mùi này?! Huống chi da trẻ con non nớt như thế, còn phải thông qua xúc giác chạm vào người nàng bú sữa, lỡ lây nhiễm vi khuẩn thì làm sao?!
Có điều tóc thì nàng không dám gội, sợ tóc chưa khô cai ngục nhà nàng đã về rồi, đến chừng đó chắc chắn lại giận.
Cởi quần áo, nhìn thân hình biến dạng liền thấy bi ai. Sinh đứa con dễ lắm sao? Từ thiếu nữ yểu điệu biến thành bà bác ục ịch, bản thân nàng còn không dám nhìn, hễ nghĩ đến chừng phải cho cha Cây Đuốc Nhỏ coi, liền cảm thấy tương lai vô hạn…
Hồi trước, mấy cái động tác yoga làm thon bụng thon đùi như thế nào nhỉ? Yến Hồng vừa lau người vừa ráng nhớ lại.
Lau xong thấy Cây Đuốc Nhỏ ngủ đang ngon, lại sán lại hôn một cái, sau đó đi vòng vòng trong phòng ngủ, vận động tập thể dục. Kỳ thật trong thời gian ở cữ bà mẹ càng sớm hoạt động càng có ích cho việc hồi phục sức khỏe, chỉ cần không quá mệt nhọc, không tập quá lâu là được. Giai Nhân đứng bên muốn nói lại thôi, nhưng thấy tiểu thư nhà mình cũng chỉ đi lại trong phòng, không có ý định ra ngoài nên cũng mặc kệ nàng.
Diệu Nhân từ gian ngoài đi vào, tay cầm quần áo vải bông, cười nói: “Tiểu thư, đồ lót vải bông người cần làm xong rồi, đã chần qua nước sôi. Bây giờ người mặc luôn hay chờ ngày mai mới đổi?”
Đương nhiên Yến Hồng đổi ngay lập tức. Tơ lụa tuy rằng mặc thoải mái nhưng so sánh khả năng hút mồ hôi thì còn kém vải bông xa.
Vừa thay xong, Đông Phương Manh xách giỏ đựng cháo đi vào, thấy nàng xuống giường vội vàng chạy tới túm nàng lên giường: “Không được xuống giường, phải ngủ.”
Yến Hồng không có cách tranh luận mối liên quan giữa vận động thích hợp và hồi phục sau sinh với hắn, với lại nàng cũng ngộ ra được tinh túy của mấy động tác yoga kha khá rồi, tuy rằng đến lúc đó có khi động tác quên trước quên sau…
Ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, ôm chăn nhìn lom lom cái chén trong tay hắn, mới có một lát mà nàng đói thật đấy. Ăn trái cây nhiều bao nhiêu cũng dễ tiêu hóa.
Mở giỏ đồ ăn, có hai chén nhỏ, một chén cháo, chén kia là gì?
Mở ra xem, là canh trứng gà. Hì hì, nàng thích cái này, vì thế bưng lên múc một muỗng cho vào miệng, nhắm mắt hạnh phúc than: “Trơn quá… ách… mặn quá…”
Khuôn mặt hạnh phúc biến thành cái mặt ủ dột, bỏ muối nhiều quá…
Đông Phương Manh nhìn nàng chằm chằm, mắt sáng lấp lánh.
Không phải chứ? Hắn nấu? Hắn học chưng trứng lúc nào?! Sao có thể làm được…
Hắn còn đang nhìn nàng, kiên trì không tha, muốn được khen ngợi.
Sờ sờ đầu, bộ óc này đặc biệt cỡ nào, thông minh cỡ nào, đến chưng trứng cũng làm được, trở thành “phu quân nấu nướng gia đình” còn không phải chuyện trong tầm tay ư!
“Manh Manh giỏi quá, thật cừ!”
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn: “Thích?”
Gật đầu thật mạnh: “Cực kỳ cực kỳ thích!” Đương nhiên nếu bỏ ít muối lại nàng sẽ yêu chết luôn. Ăn được nửa chén cháo, Cây Đuốc Nhỏ tỉnh giấc, khóc oe oe, mơ hồ nhìn thấy bất mãn trong đôi mắt long lanh có hồn. Chào đời ngày thứ hai, nhóc con đã mở mắt, đôi mắt đen bóng như hai trái nho be bé, tròn xoe rất có thần thái, gặp ai cũng không sợ lạ, lúc hào hứng có thể nhìn người ta chằm chằm nửa ngày không chớp mắt…
Hic, không phải lại đói rồi chứ? Mới cho bú xong rồi ngủ mà!
Vừa ôm đến tay liền cảm giác không đúng, sờ, ướt sũng, nhìn lại, đệm trong nôi cũng ướt một mảng. Hic, đến lưng cũng tè ướt, cũng không biết tè kiểu gì!
Đông Phương Manh xuất thần nhìn Yến Hồng còn hơi vụng về thay tã và quần áo cho Cây Đuốc Nhỏ vừa chọc nhóc con: “Nhóc con nghịch ngợm này, xem xem có vẽ bản đồ không nào? Sau này kêu con là vương tử tè giường chịu không?”
Đông Phương Manh nhìn hình dạng chỗ bị ướt, vẻ mặt nghi hoặc so sánh, sao bản đồ trong thư phòng cha (Công gia) không giống với bản đồ của Cây Đuốc Nhỏ nhỉ?