Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 36


Đọc truyện Phu Quân, Kiềm Chế Chút! – Chương 36

Edit: Bất Niệm

Một đường đi đến giường, hai cánh môi vẫn dính vào một chỗ, Nhan Thế Ninh giống như người khát nước trên sa mạc, liều mạng, nhiệt tình mút vào không buông tha. Bùi Cẩn bị sự chủ động của nàng khơi lên lửa nóng, đặt nàng xuống giường nhưng lại không đành lòng xa nhau, hắn vừa hôn đáp lại nàng, vừa cởi quần áo của nàng ra. Nhan Thế Ninh cũng vươn tay cởi  thắt lưng của Bùi Cẩn, trút sạch quần áo trên người hắn xuống.

Từng món quần áo một bị ném xuống đất, trong nháy mắt trên người cả hai đều trống trơn.

Bùi Cẩn nhấc chân của nàng lên, đang muốn rút súng ra trận thì lại bị Nhan Thế Ninh ngăn lại. Nàng đẩy lồng ngực của hắn, nói, “Để thiếp.”

Nói xong liền đẩy ngã Bùi Cẩn nằm xuống giường, sau đó khẽ cắn môi, xoay người ngồi lên.

Kiếm sắc đâm vào, Nhan Thế Ninh cau chặt lông mày, mà lúc này Bùi Cẩn lại thẳng thắt lưng một cái, đem kiếm sắc hoàn toàn tiến vào. Nơi sâu nhất bị va chạm, đôi môi đang mím chặt của Nhan Thế Ninh bật ra một tiếng than nhẹ, vừa thống khổ lại vừa mất hồn. Bùi Cẩn ngồi dậy, ngậm lấy đôi môi của nàng, một tay ôm eo của nàng, một tay di chuyển xuống xoa nắn nơi mềm mại phía dưới của nàng.

Hắn nhìn ra được sự quyết tuyệt của Nhan Thế Ninh, nếu là trước kia, đường mòn của nàng chưa ướt đẫm, hắn sẽ không dám tùy tiện tiến vào bởi vì Nhan Thế Ninh cực kỳ sợ đau. Mà lần này, nàng không chờ bất kỳ dạo đầu nào đã đè xuống, hơn nữa lại dùng tư thế như vậy.. Nàng làm thế, chẳng qua là muốn dùng đau nhức giảm trừ đau nhức, dùng điên cuồng ngăn chặn điên cuồng.

Dưới sự trêu chọc của Bùi Cẩn, nơi đường mòn cũng dần dần tràn ra nước, cảm giác đau nhức của Nhan Thế Ninh cũng được giảm bớt, vì thế nàng bắt đầu dịch chuyển eo nhỏ.

Tư thế này khiến Bùi Cẩn đi vào rất sâu, mỗi lần cử động, Nhan Thế Ninh đều có thể cảm giác được Bùi Cẩn chạm tới nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất trong cơ thể mình. Không chỉ có thể, cảm giác tê ngứa ở ngực càng khiến nàng thêm tê dại.

Đôi môi đỏ mọng mím lại thật chặt, lông mày nhíu lại, thân thể tuyết trắng, mềm mại rung động, vòng eo lên xuống liên tục, mỗi lần đều giống như đang dùng hết sức lực toàn thân.

Bùi Cẩn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Nhan Thế Ninh, dục niệm vì nàng thiêu đốt không ngăn chặn được. Hắn đỡ eo của nàng, khiến động tác của nàng càng thêm mãnh liệt, hai người quên hết đi tất cả mọi việc, lâm vào khoái ý cực hạn.

Sau đó, thủy triều bị đẩy lên mức cao nhất, hai người đồng thời phát ra một tiếng than thỏa mãn, thủy triều lênh láng nhấn chìm tất cả…

Kích tình qua đi đã lâu mà choáng váng và kích động để lại vẫn chưa vơi bớt, hai người ôm nhau thật chặt, giống như sinh tử gắn bó, mãi mãi không rời.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh đã tỉnh, hai tròng mắt không còn trống rỗng vô hồn nữa nhưng nàng lại đang nhìn chằm chằm lên nóc giường.


Bùi Cẩn cọ cọ lên người nàng, nói, “Ái phi tối hôm qua thật là mãnh nha! Người ta bị ái phi lăn qua lăn lại đến mức eo mỏi lưng đau rồi. Nhưng mà… chậc chậc.. cảm giác thật không tệ, ái phi có muốn tiếp một lần nữa không?”

Nhan Thế Ninh thấy hắn cười trêu tức mình thì đỏ mặt, sau đó mới nói, “Bùi Cẩn, chàng còn giấu diếm ta chuyện gì nữa không?”

Tâm Bùi Cẩn lộp lộp nhảy dựng lên, cuối cùng cũng đến lúc này.

Bất quá, hắn đã chuẩn bị từ trước rồi, cho nên sau khi trầm ngâm một lát, liền nói ra mọi chuyện mà hắn điều tra được, nói xong còn cẩn thận quan sát phản ứng của Nhan Thế Ninh.

Nhan Thế Ninh nghe nói Khang Hoa quận chúa không chỉ muốn hại mẫu thân của nàng mà còn muốn hại cả nàng thì sát ý lại hiện lên trong mắt, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, lập tức quay đầu hỏi Bùi Cẩn, “Cho nên, ngay từ đầu chàng không động vào ta là vì ta trúng độc?”

Bùi Cẩn nhếch miệng, “Nàng phản ứng nhanh như vậy làm gì?”

Nhan Thế Ninh trợn mắt, sau đó nâng chân lên, đạp cho Bùi Cẩn một phát.

Khốn kiếp! Uổng công ta lúc ấy còn nghĩ chàng là chính nhân quân tử! Vô sỉ!

Bùi Cẩn ôm chân của nàng vòng quanh thắt lưng của mình, cợt nhả nói, “Ái phi, hay là chúng ta nói chuyện khác đứng đắn hơn đi!!”

Nhan Thế Ninh cúi đầu hung hăng cắn lên cánh tay hắn một cái mới hả giận.

“Bây giờ nàng có kế hoạch gì?” Bùi Cẩn xoa cánh tay hỏi.

Nhan Thế Ninh nhìn hắn một cái, nói, “Chàng nói những việc chàng đã làm rồi trước đi..?” Nàng không tin sau khi biết những chuyện này rồi mà Bùi Cẩn lại ngồi im.

“Được, ta nói cho nàng nghe.” Bùi Cẩn hít sâu một hơi, sau đó kể hết chuyện đã đối phối phó với Khang Hoa quận chúa như thế nào cho nàng nghe.


Nhan Thế Ninh nghe xong, lắc đầu, “Như vậy quá dễ dàng với với bà ta, thiếp muốn ác hơn!”

“Nàng muốn làm như thế nào?”

Nhan Thế Ninh híp mắt, nói, “Chẳng phải bà ta muốn con gái của mình làm Thái Tử Phi sao, thiếp muốn khiến bà ta không thành công! Lúc đại hôn, thiếp muốn vạch trần chuyện Nhan Thế Tĩnh giả mang thai, thiếp muốn long nhan giận dữ, để bọn họ đều không được chết tử tế.”

Bùi Cẩn gật đầu, “Rất giống ý của ta. Nhưng phải vạch trần như thế nào mới thích hợp, ta đã để Bắc Đẩu đến Phúc Khánh Lâu truyền tin ra ngoài. Đúng rồi, nàng không biết đâu, ông chủ phía sau của Phúc Khánh Lâu có thể chính là Thất ca của ta đấy!”

“Thất Vương?”

“Đúng thế. Ta từng tự hỏi không biết vì sao mấy năm này thế lực của hắn lại lớn nhanh như vậy, thì ra là ảo diệu ở đấy! Tìm được bí mật của người khác xong lợi dụng, ta thấy Thất ca vì ngôi vị hoàng đế kia mà đã hao tổn không ít tâm cơ rồi!”

“Cho nên chàng muốn mượn đao giết người?”

Bùi Cẩn khẽ vuốt cằm, “Thái Tử kết thân với Tướng phủ vốn không phải việc Thất ca sẽ quan tâm. Nhưng hôm nay hắn biết được chân tướng rồi, làm sao có thể không làm gì chứ? Ta nghĩ hắn cũng đang chờ đến ngày đại hôn sẽ vạch trần trước mặt Phụ Hoàng, đến lúc đó, long nhan giận dữ, ai biết sẽ có kết quả gì. Tướng phủ nhất định sẽ bị giáng cho một đòn nghiêm trọng, mà Hoàng Hậu và Thái Tử cũng sẽ thất thế, như vậy, Thất ca nhất định sẽ nắm chặt phần thắng.”

Nhan Thế Ninh nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nói, “Nói như vậy thì chúng ta đang giúp đỡ Thất Vương sao?”

Ánh mắt Bùi Cẩn thâm thúy, “Cũng không nhất định.”

Nhan Thế Ninh im lặng nhìn hắn thật lâu mới mở miệng hỏi, “Bùi Cẩn, chàng muốn làm hoàng đế à?”

Nàng đã sớm muốn hỏi hắn câu này, nhưng Bùi Cẩn lại luôn trả lời hư hư thực thực, khiến người ta rất khó phân biệt, nhưng lúc này, nàng lại rất muốn biết.


Trong lòng nàng luôn tồn tại suy nghĩ, so với đám người kia, Bùi Cẩn mới là người thích hợp nhất để ngồi lên chiếc ghế kia!

Bị hỏi khó, Bùi Cẩn thấy vẻ mặt Nhan Thế Ninh rất muốn biết câu trả lời thì nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó ghé sát vào tai nàng nói nhỏ một câu.

Nhan Thế Ninh nghe xong, nở nụ cười.

Một lát sau, Nhan Thế Ninh đảo con ngươi, nói, “Chàng và Hoàng Hậu có cừu oán, thiếp và Khang Hoa có cừu oán, đã như vậy thì chúng ta thanh trừ cả hai người bọn họ đi! Dùng máu trả máu! Dùng mạng đền mạng!”

“Vậy còn Nhan Chính thì sao?” Bùi Cẩn cầm tay của nàng, hỏi.

Nhan Thế Ninh ngẩn ra, sau đó thấp giọng nói, “Ông ấy mặc dù là cha của thiếp, nhưng nếu không phải là do ông ấy thì mẫu thân của thiếp cũng không bị người ta hại chết! Không phải là ông ta ham luyến quyền thế sao? Thiếp không cần ông ta phải chết, chỉ cần ông ta thân bại danh liệt là đủ rồi!”

Thanh âm lạnh lùng của nàng truyền đến lỗ tai, Bùi Cẩn khẽ gật đầu. Nếu như thiên tử nổi cơn thịnh nộ, có lẽ tính mạng của Nhan Chính cũng khó bảo toàn, nếu đúng như vậy thì đến lúc đó, hắn cầu xin một chút cũng được đúng không?

Không muốn ngươi chết, chỉ cần ngươi mất đi thứ ngươi coi trọng nhất, khiến ngươi hai bàn tay trắng.. Quả nhiên là hung ác!

“Ta vẫn thắc mắc vì sao Nhan Chính lại hoài nghi Nhan Thế Tĩnh không phải là con ruột của mình? Nếu đã có hoài nghi thì tại sao lại không làm gì? Thế lý mà nói thì chắc chắn Nhan Chính sẽ không để im khi bản thân bị cắm sừng mới phải. Ta đã cho người đi điều tra chuyện này, chỉ tiếc là không tra ra được gì.” Bùi Cẩn lại nói.

Nhan Thế Ninh suy nghĩ một chút, trả lời, “Có hai khả năng, một là ông ấy đã hiểu lầm, hai là hoài nghi của ông ấy là chính xác, nhưng Khang Hoa lại nói rằng ông hoài nghi sai.. Nhưng, nghe chàng nói phản ứng của Khang Hoa khi nhận được hai phong thư kia, thiếp nghĩ chân tướng phải là khả năng thứ hai! Nhan Thế Tĩnh không phải là con gái ruột của cha thiếp!”

Nói đến đây, Nhan Thế Ninh ngồi dậy, nói, “Bùi Cẩn, đưa thư chàng viết cho thiếp, thiếp sẽ mang đến Tướng phủ cho phụ thân xem! Thiếp muốn xem ông ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết được tiểu nữ nhi mình yêu thương từ nhỏ lại không phải là ruột thịt của mình…”

“Mặt khác, mượn đao của Thất Vương để đối phó với bọn họ tuy tốt nhưng cũng phải hết sức cẩn thận. Bùi Cẩn, hôm đại hôn, thiếp sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu!”

Bùi Cẩn nằm trên giường, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nhan Thế Ninh thì gào lên một tiếng, “Nhan Thế Ninh! Mau trả tiểu sư tử hoạt bát đáng yêu lại cho ta!”

Nhan Thế Ninh quay đầu lại cười nói, “Bùi Cẩn, chàng yên tâm, thiếp vẫn là thiếp, sẽ không thay đổi!”

….

Nhan Chính cảm thấy gần đây mọi chuyện đều không được như ý, đầu tiên là nữ nhi chưa thành thân đã có thai khiến ông cảm thấy rất mất mặt, sau đó là Diên Đế vì chuyện này mà vô duyên vô cớ bắt bẻ ông nhiều lần, thêm nữa là thân thể Khang Hoa đột nhiên không tốt, ngày hôm qua thì là ông chủ Tô của Tô y phường cầm sổ sách đến phủ tính tiền.


Vốn định thuận tay thì thanh toán, nhưng vừa nhìn thấy số lượng thì Nhan Chính sợ run, lập tức bảo ông chủ Tô đi tìm Khang Hoa, ai ngờ hắn lại đau khổ nói, “Đã tìm rồi, nhưng Quận chúa nói đau đầu, muốn khất đến lần sau. Thực ra khất lại cũng không sao cả, nhưng gần đây tiệm làm ăn không tốt, đang thiếu bạc để quay vòng..”

Thật vất vả mới đuổi được ông chủ Tô đi, Nhan Chính liền đi tìm Khang Hoa quận chúa hỏi chuyện tiền bạc. Khang Hoa có bao nhiêu bạc thì ông không biết, cũng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng ông cũng biết là số lượng sẽ không nhỏ, vậy thì làm sao lại đột nhiên lại không có bạc đây?

Ai ngờ vừa mới mở miệng, Khang Hoa lại lạnh lùng nói, “Bạc của tôi ông không cần quan tâm!”

Thật sự là quá uất ức!

Nhan Chính đứng trước cửa sổ thư phòng nhìn lá rụng, cảm thấy rất bực bội. Hít sâu một hơi, tự nói với mình nhẫn nhịn cũng tốt.

Lúc này, có người đến gần, Nhan Chính quay đầu lại, hóa ra là đại nữ nhi Nhan Thế Ninh đến.

“Thế Ninh, con…”

Nhan Thế Ninh cười đến nhu nhược, lẫn vào một tia sầu lo mờ nhạt, “Phụ thân, con tới tặng Thế Tĩnh một bộ vòng tay, Thế Tĩnh đeo vào nhìn rất đẹp!”

Nhan Chính thấy đại nữ nhi của mình nhu thuận hiểu chuyện như thế thì trong lòng càng cảm khái vạn phần, “Vẫn là con tốt!” Cảm thấy sầu lo trong mắt Nhan Thế Ninh, lại hỏi tiếp, “Thế Ninh, có phải là có chuyện gì hay không?”

Nhan Thế Ninh ngập ngừng cắn môi, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra, “Phụ thân, con.. Cái kia… Lẽ ra con không định nói chuyện này với người, nhưng Thế Ninh không nhịn được, kính xin phụ thân thứ lỗi.”

Chưa từng thấy Nhan Thế Ninh khó xử trước mặt mình như vậy bao giờ, thấy nàng muốn nói lại thôi, Nhan Chính cũng căng thẳng, “Thế Ninh, có chuyện gì con cứ nói, phụ thân sẽ làm chủ cho con!”

Nhan Thế Ninh thầm cười lạnh, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, “Phụ thân, tối hôm qua có người đưa thư này tới cho con, sau khi xem xong, con thấy rất kinh ngạc nên muốn hỏi người một chút xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào…”

Nhan Chính mở thư ra đọc xong thì ngây ngẩn cả người, thư này, rõ ràng là năm đó ông viết cho Dung thị!

Chữ viết này, giấy này, đều là của ông!

Nhan Thế Ninh thấy Nhan Chính kinh ngạc thì mím môi, dè dặt hỏi, “Phụ thân, sao người lại nói Thế Tĩnh có khả năng không phải là cốt nhục của người?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.