Đọc truyện Phu Quân Chết Trận Trở Lại – Chương 21: Vợ cũ giả mạo
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Cung tiễn
Edit + Beta: Cù lão bản
Dù Dương Hách đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn bị đáp án của Hoắc Nghiêm Đông làm kinh sợ. Người kia có thấy thế nào cũng không giống như nữ tắc nhân gia a! Tính tình hoang dã như vậy, còn muốn ở trong quân doanh “bắt cá” làm đồ đệ mà là nữ tắc nhân gia sao?!
Dương Hách hoài nghi có phải đầu óc Hoắc Nghiêm Đông bị úng nước không.
Nhưng Hoắc Nghiêm Đông có suy tính của chính y. Đầu tiên y cùng Dương Hách là huynh đệ giao mạng cho nhau, y coi Dương Hách như đại ca của mình, bằng không y cũng không tùy tiện đưa Lương Hiểu Tài đến doanh trại. Thứ hai, Dương Hách là Đại thống lĩnh Hổ Đầu quân, cho nên sự tình liên quan đến việc Lương Hiểu Tài nhậm chức giáo đầu ở đây phải nói rõ ràng mới được, nếu không vạn nhất xảy ra vấn đề gì sẽ ảnh hưởng đến giao tình giữa hai huynh đệ.
Vì thế y nói tóm tắt, lời ít ý nhiều giải thích mọi chuyện với Dương Hách.
Dương Hách nghe nói là vì tránh cho lão thái thái thương tâm liền vỗ vỗ vai Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi nói như thế vi huynh hiểu. Không sai, ngươi bôn ba bên ngoài ba năm, thẩm thẩm toàn dựa vào… tức phụ của ngươi chiếu cố. Thẩm thẩm nhất định đã xem hắn như nữ nhi, nếu đột nhiên nói ra sự thật khẳng định bà ấy không chịu được.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ta cũng đang buồn rầu đây. Không nói, ta thấy có lỗi với Tiểu Lương, nói, nương ta… Hơn nữa cô nương Thường Anh kia lại tới nữa rồi, lúc này ta nào dám để Tiểu Lương rời đi.”
Dương Hách cau mày: “Thường Anh kia cũng thật không biết liêm sỉ, nếu không phải nể mặt mũi Phó đô thống thật muốn nhổ cho cô ta hai ngụm! Bất quá nếu có Tiểu Lương Tử ở đây chắc cô ta không nháo được chuyện gì đi?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tất nhiên. Nương tử của ta thân thủ thế nào miệng mồm thế đấy. Thường Anh căn bản không nói lại hắn.”
Dương Hách tưởng tượng một chút mà không nhịn được cười: “Cũng khó cho ngươi. Bất quá càng làm khó Tiểu Lương huynh đệ đi. Hắn thật đủ trượng nghĩa, nếu là ta chưa chắc làm được.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Dương Hách: “Sao? Ta nói không đúng à?”
Hoắc Nghiêm Đông nhủ thầm, với tướng mạo kia của đại ca có muốn làm ta cũng không đồng ý đâu. Bất quá lời này không thể nói, y liền cười cười: “Đại ca nói đúng lắm, hắn làm người quả thực trượng nghĩa. Nếu không phải do tình huống đặc thù ta đã nhận hắn làm nghĩa đệ.”
Dương Hách nói: “Được rồi, không quản thế nào thì việc này ta đã biết rồi. Về sau ngươi cứ mang hắn đến, nên làm cứ làm. Ta cũng sẽ không nói sự thật ra, các ngươi chỉ cần để ý huấn luyện binh lính của ta thật tốt là được.”
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, vừa vặn Lương Hiểu Tài cùng Triệu Tam Canh hàn huyên được vài câu rồi đi đến đây, y liền nghênh đón hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lương Hiểu Tài nói: “Rất tốt, vung quyền thư giãn gân cốt. Ta dự định sau này có rảnh rỗi liền đến, luyện binh là một mặt, mặt khác ta có thể tự mình rèn luyện bản thân nhiều một chút.”
Người ngoài nhìn thấy hắn rất lợi hại, nhưng chỉ có hắn tự biết, hắn bây giờ còn cách trạng thái đỉnh cao ngày trước rất xa.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Được, mỗi khi đêm xuống ta liền dẫn ngươi tới. Còn… bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp nói giúp ngươi.”
Lương Hiểu Tài hiểu “bên kia” Hoắc Nghiêm Đông chỉ chính là lão thái thái, gật gật đầu: “Đúng rồi, có túi cát không? Loại có dây rút ấy. Muốn bước đi như bay ắt không thể thiếu vật này.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có, bất quá vật này dường như không phải thích hợp tất cả mọi người, có người lúc mới dùng thì không sao, song về sau sẽ xuất hiện trường hợp đau chân.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy hẳn là do phụ trọng quá nặng, hoặc là treo quá lâu. Vật này phải có cách sử dụng phù hợp mới có thể tạo được hiệu quả tốt nhất, đồng thời không gây ra tổn thương đến thân thể.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi từng dùng?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đoán đi?” Nói xong hắn khẽ cười kêu một tiếng: “Đại thống lĩnh.”
Dương Hách gật gật đầu: “Thân thủ Tiểu Lương huynh đệ quả thực khá lắm. Quen biết tức là duyên, đợi đến ngày hưu mộc nhất định phải cùng ngươi uống hai bát lớn!”
(Cù: ngày hưu mộc – là ngày các quan thời cổ đại được nghỉ, giống như ở hiện đại các công chức viên chức được nghỉ thứ bảy, chủ nhật)
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy tiểu đệ cũng không khách khí với Đại thống lĩnh, ta cũng đang có chút thèm rượu.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi thôi, đi chỗ khác dạo.”
Thao trường rất lớn, lúc này bọn họ đang đứng ở phần ranh giới phía tây bắc thao trường, mà phía đông thao trường chính là nơi luyện tập cung tiễn. Kỳ thực muộn như vậy, dù có ánh lửa thì luyện tập bắn cung vẫn có chút hại mắt, thế nhưng vẫn có người đang nghiêm túc luyện.
Lương Hiểu Tài đứng bên cạnh nhìn nhìn, tiện tay cầm một cái cung thử cảm giác một chút. Cung rất nặng, cũng không biết dùng thế nào.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Biết bắn tên?”
Lương Hiểu Tài nói: “Cũng không hẳn.”
Ngược lại đời trước hắn có chơi thử nỏ, nhưng cung thì thật sự chưa từng dùng, nhưng bảo không biết thì cũng không phải hoàn toàn. Khi còn bé, đại khái bảy tám tuổi gì đó, cha hắn dẫn hắn đi công viên. Hắn từng dùng cung tiễn của công viên, một đồng một cây tên, bắn trúng bao nhiêu quả bóng thì thắng được phần thưởng là gấu bông nhỏ. Bây giờ nghĩ lại đã là chuyện rất xa xưa.
Hoắc Nghiêm Đông cũng không hối thúc, ở một bên nhìn những người khác luyện tập. Lương Hiểu Tài chọn chọn, cuối cùng chọn một thân cung có trọng lượng thích hợp với bản thân, cầm mũi tên, kéo căng dây cung…
“Vèo!”
Mũi tên phóng ra rất có lực, thế nhưng không trúng hồng tâm. Binh trưởng Cung tiễn binh vừa nãy có nhìn thấy tình huống trên sân đấu võ, thấy thế cười nói: “Xem ra giáo đầu mới tới công phu quyền cước lợi hại, nhưng tài bắn cung lại yếu hơn một chút.”
Lương Hiểu Tài nghe vậy cũng không giận, cười cười cầm một mũi tên mới, vừa ngắm vừa hỏi: “Vị huynh đệ này xưng hô như thế nào?”
“Vèo!”
Lần này mũi tên phóng ra vẫn rất có lực, nhưng vẫn không trúng hồng tâm, chỉ là khoảng cách đã gần hơn một chút.
Binh trưởng Cung tiễn binh nói: “Ta tên Hàn Trường An, là Binh trưởng Cung tiễn binh. Tân giáo đầu, ngươi không thể tiếp tục như vậy, tư thế này của ngươi không đúng.”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Vậy phải như thế nào mới đúng?”
Hàn Trường An nói: “Đầu tiên vai phải hạ thấp một chút, giống như ta thế này…” Hàn Trường An nói mãi cảm thấy bất tiện, liền thẳng thắn đi tới áp sát Lương Hiểu Tài. Đều là nam nhân không có để ý nhiều như vậy, hắn trực tiếp giúp Lương Hiểu Tài sửa lỗi.
“Như vậy, còn như vậy.”
Lương Hiểu Tài cũng không phải là loại người hay câu nệ tiểu tiết. Ôm vai, nắm cổ tay, không phải không được. Thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông chỉ nhìn thôi cũng khó chịu. Muốn nói chỗ nào khó chịu y cũng không rõ, ngược lại chỉ biết thật không dễ chịu. Thật giống như có người mượn binh khí của y một chút, rõ ràng không phải là vấn đề lớn lao gì nhưng lại không yên lòng. Cuối cùng y tìm cho cái sự biệt nữu này một lý do – không hợp.
Y cảm thấy lấy tướng mạo cùng năng lực của Lương Hiểu Tài, coi như thật sự tìm được một người sánh đôi vậy thì điều kiện cũng phải không sai biệt lắm. Tính tình, nhân phẩm và năng lực của Hàn Trường An tuy đủ điều kiện làm bạn đời, thế nhưng da quá đen, quả thật không xứng với Lương Hiểu Tài, thay thành người nào dễ nhìn hơn chút là được rồi.
Sau khi được điều chỉnh tư thế, Lương Hiểu Tài thích ứng hai lần, mũi tên tiếp theo bắn ra so với ban đầu càng gần hồng tâm hơn. Mấy mũi trước chỉ đảo quanh bên mép bia, lúc này lại ghim vào trong vòng thứ sáu, có lúc còn suýt trúng hồng tâm. Vừa nhìn liền biết là hắn nắm giữ những điểm cốt yếu đặc biệt nhanh chóng, nói trắng ra chính là thông minh, học cái gì cũng mau lẹ.
Hàn Trường An nói: “Không trách Phó thống lĩnh dẫn ngươi đến, cái này mà học cũng quá nhanh đi.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Còn kém xa lắm, đa tạ Hàn Binh trưởng chỉ điểm.”
Hàn Trường An nói: “Chỉ điểm thì không dám. Ta đây không thể gọi là bắn tốt được đâu, muốn nói bắn tốt thì phải tìm Phó thống lĩnh kìa. Cặp mắt kia của ngài ấy giống hệt ưng, đã tập trung ngắm vật gì thì có muốn chạy cũng chạy không được.”
Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca, thiệt hay giả?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thường thôi.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy ngày nào đó ngươi rảnh rỗi bắn vài con chim cho ta đi, ta thích nướng chim nhỏ ăn.”
Hoắc Nghiêm Đông vừa nghe thấy hắn nói như vậy đột nhiên nhớ tới mấy con chim sẻ nướng kia, thực sự là thơm đến phát thèm. Nói đến mới nhớ, cái bếp kia lúc bọn đi cũng có mang theo. Hôm nào bắn vài con chim đi, có thể đem ra nướng. Nơi này ruộng ít đất hoang nhiều cho nên chim sẻ không kết thành đàn giống như ở quê nhà, thế nhưng vẫn có. Hơn nữa bên này có núi, món ăn dân dã trong núi cũng không thiếu.
Lương Hiểu Tài bắn thêm hai tên nữa liền buông cung xuống. Có một số việc không phải cứ một lần là xong, hắn cũng không nóng lòng cầu chuyện nhất thời. Hắn hiểu kỹ xảo xạ kích, tuy so với bắn tên có bất đồng mà cũng có chút tương thông, chỉ cần vững tâm nhọc lòng nghiên cứu sẽ có ngày thông thạo.
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông cũng nói: “Ngày khác ta dạy cho ngươi, ngươi trước tiên đi theo ta.”
Lương Hiểu Tài không hỏi nhiều liền đi theo. Hắn còn tưởng là đi đến chỗ huấn luyện nào khác, kết quả bị dẫn tới chỗ bờ sông ngoài doanh trại. Mấy ngày nay ban ngày coi như ấm áp nhưng ban đêm lại có chút lạnh. Lương Hiểu Tài nhìn trái nhìn phải, thấy không có người thứ ba liền cười nói: “Làm gì mà dẫn ta tới cái chỗ thế này a? Không biết còn tưởng ngươi muốn giết người chôn xác đó, có bí mật gì muốn nói hở?”
Hoắc Nghiêm Đông không lên tiếng. Y lẳng lặng đánh giá Lương Hiểu Tài trong chốc lát, đột nhiên vung quyền tấn công, nắm đấm mang theo kình phong quét qua gò má Lương Hiểu Tài. Tấn công và đáp trả, hai việc này đã sớm để lại dấu ấn khắc sâu trong linh hồn Lương Hiểu Tài. Cơ hồ là phản ứng của bản năng, hắn tránh né nắm đấm của Hoắc Nghiêm Đông, vòng ra sau lưng y. Hoắc Nghiêm Đông xoay người lại thúc khuỷu tay, Lương Hiểu Tài đỡ lấy, bổ một chưởng về phía sau gáy y. Hoắc Nghiêm Đông quả thực sợ cái tên này thóp cổ mình, cấp tốc tránh ra, ngay sau đó tung một chiêu quét ngang ngàn quân!
Lương Hiểu Tài nhảy dựng lên tránh thoát công kích lần này, hô to: “Chờ một chút!”
Hoắc Nghiêm Đông ngừng tay. Vốn tưởng rằng Lương Hiểu Tài không muốn đánh với y nữa, kết quả tiểu tử này tháo khăn che mặt xuống, nhanh chóng quấn lên tay phải: “Xương cốt ngươi quá cứng, vạn nhất tay ta bị thương người trong nhà sẽ phát hiện mất. Như vầy còn được. Đến, tiếp tục!”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
“Tiếp tục cái rắm! Ngươi thành thật trả lời ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Lương Hiểu Tài sững sờ, lát sau cười ra tiếng: “Ai da, đêm nay gió đâu có lớn đâu a, sao ngươi bị thổi đến váng đầu rồi? Ta không phải là vợ cũ giả mạo kiêm đệ đệ của vợ cũ giả mạo Lương Hiểu Tài hay sao?”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Ý ta là thân phận thật của ngươi.”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta cũng chưa nói ta là giả nha.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Nếu như ngươi chỉ giỏi quyền cước công phu ta tạm thời coi ngươi là người thiên tư thông tuệ. Nhưng lúc ngươi dùng cung tiễn thì không phải là lần đầu tiên. Còn nữa, lúc dùng Uyên ương việt cũng không phải là đầu tiên ngươi dùng binh khí. Thậm chí trên đường chúng ta đến Hổ Đầu Quan cũng không phải là lần đầu tiên ngươi cưỡi ngựa!”
Lương Hiểu Tài đặt mông ngồi trên bãi cỏ: “Vậy thì thế nào? Có nói thật ngươi cũng sẽ không tin.”
Hoắc Nghiêm Đông ngồi xuống đối diện Lương Hiểu Tài: “Ngươi chưa nói sao biết ta sẽ không tin?”
Lương Hiểu Tài ở trong bóng tối nhìn cặp mắt sắc bén kia, suy nghĩ một chút nói: “Ta đại khái là người đã chết đi.”
Hoắc Nghiêm Đông tức giận muốn đánh hắn: “Miệng thối! Trên người còn ấm đây sao bảo là người đã chết?”
Lương Hiểu Tài ngắt một cọng cỏ ngậm bên mép: “Chính là đã chết qua một lần a, cho nên mới trở thành như bây giờ. Ngươi xem, ta nói rồi mà ngươi có tin đâu.”
Hoắc Nghiêm Đông không nói, đợi hết nửa ngày y đột nhiên túm lấy Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài đột nhiên nhảy dựng: “Ngươi làm gì thế?”
Hoắc Nghiêm Đông tức giận nói: “Còn có thể làm gì? Về nhà!”
Lúc này Lương Hiểu Tài mới đứng lên phủi mông một cái, sau đó cong ngón tay quay về phía trạm canh gác huýt sáo. Chỉ chốc lát sau tiếng vó ngựa truyền đến từ xa xa, không phải Dạ Phong thì là ai? Dạ Phong dừng lại trước mặt Lương Hiểu Tài, hắn xoay người một cái nhảy lên lưng ngựa: “Giá!”
Dạ Phong cất vó lập tức chạy đi, trong nháy mắt ẩn vào trong sắc đêm, không thèm quản chủ tử có đi bộ về nhà không. Hoắc Nghiêm Đông tức đến nổ phổi, gào thét: “Dạ Phong ngươi trở lại cho ta!!!”
Dạ Phong vừa nghe tiếng rống giận của chủ nhân lập tức quay trở lại. Hoắc Nghiêm Đông nhìn tên tiểu tử cưỡi trên lưng ngựa cười đến run người. Kéo người ta xuống cũng thật không phải, tự mình lên cưỡi cũng không phải. Cuối cùng y đành phải dắt cương ngựa, không cho người ngựa chạy trước, bắt họ đi cùng y.
Lương Hiểu Tài lại nằm dài trên lưng Dạ Phong, hết sức lười biếng. Hắn nghiêng đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Rõ ràng xung quanh không có người nào, hai người lại cũng kỳ quái mà không lên tiếng nữa.