Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn

Chương 18: Nàng Hảo Hảo Theo Vương Doãn Đọc Sách


Bạn đang đọc Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – Hoàn – Chương 18: Nàng Hảo Hảo Theo Vương Doãn Đọc Sách


CHƯƠNG 18: NÀNG HẢO HẢO THEO VƯƠNG DOÃN ĐỌC SÁCH

Tác giả: Luna Huang

Tiêu Tử và Ngô Trọng Kỳ lần lượt nhận nhiệm vụ của Lãnh Thiên Hạo giao cho rồi đi ra ngoài.

Lãnh Thiên Hạo đứng dậy đem một cuốn sách đến trước mặt nàng nói: “Nàng hảo hảo theo Vương Doãn đọc sách. Mỗi ngày học thuộc ba bài thơ phải hiểu hết ý nghĩa, tối ta sẽ đến khảo bài, không thuộc liền chép phạt.”

Dứt lời hắn dặn dò Vương Doãn vài thứ rồi bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Vân Du.

Quá bất ngờ, nàng mất luôn phản xạ vốn có. Tên khốn này cư nhiên bắt nàng đọc sách, viết chữ.

Vương Doãn mỉm cười gian xảo nhìn nàng nói: “Vương phi, chúng ta đọc sách thôi.” Nàng cư nhiên dám thu bạc của hắn, hắn nhất định chỉnh nàng đến cùng. Nếu nàng không chịu ngoan ngoãn nghe lời hắn sẽ để mặc cho nàng chép phạt đến mỏi tay.

“Ta không học.” Nàng hét to: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi có gan đứng lại cho ta. Ai cho ngươi cái quyền ép ta đọc sách. Ta sẽ không nghe lời ngươi đâu.”

Mắng hắn một hơi nàng bực bội bước ra khỏi lều. Bên ngoài có hai binh sĩ hướng nàng nói: “Thỉnh Vương phi bước vào trong. Vương gia có lệnh chưa thuộc bài không được rời khỏi lều nửa bước.”

Vân Du thét to: “Bổn phi muốn đi ai dám cản.”

Chân nhấc lên vừa định bước ra đã thấy hai cây thương sắt nhọn chắn trước mặt. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nàng đánh không lại bọn hắn. Làm người phải biết co biết duỗi, nàng vuốt vuốt ngực nặn ra một nụ cười: “Bổn phi chỉ nói đùa thôi, bây giờ lập tức đi vào trong.”

Nàng quay người bước vào, hai tay chống hông, ngửa mặt lên thét thất thanh: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi giỏi lắm ngươi chờ đó cho ta.” Nàng tức giận học đòi người khác vỗ thật mạnh vào bàn. Vỗ xong nàng mới thấy hối hận, tay nàng làm sao so được với độ cứng của cái bàn đây.

Vương Doãn ung dung mở cuốn sách ra đọc không để ý đến nàng. Nàng bước đến bàn rót vài tách trà uống cạn đến đáy lấy lại hơi sức tiếp tục mắng chửi.

“Ngươi dựa vào cái gì bắt ta đọc sách? Dựa vào cái gì giam lỏng ta? Ta muốn hảo hảo làm người mù chữ, ta không đọc sách.” Nàng cố ý hét to cho tất cả mọi người cùng nghe. Có học nhiều bao nhiêu đi nữa cũng chẳng thể đi du học, đúng không? Vậy thì việc gì nàng phải phí sức, nhỡ lại xuyên không thì sao?

Mắt không rời sách Vương Doãn nhàn nhạt thay Lãnh Thiên Hạo đáp trả: “Vương gia là phu quân của người.”


Hay thật, bây giờ đem cả cái mác “phu quân” hữu danh vô thực ném thẳng vào mặt nàng cơ đấy.

“Phu quân thì sao? Phu quân thì lớn lắm sao? Có quyền áp bức người khác à? Cả phụ thân, ta cũng không sợ. Cho dù là Khổng Minh tái thế cũng không thể bức ta đọc sách.” Nàng cao giọng mắng chửi.

Vương Doãn khó hiểu đặt sách xuống nói: “Vì sao người nhất quyết không chịu đọc sách?” Thì ra tiểu Vương phi không sợ Vân quốc công.

Nàng đâu có ngu nói với hắn, bản thân do học nhiều mà xuyên không đến đây. Quan trọng là phải trả lời câu này như thế nào đây. Nàng quyết định quay mặt sang hướng khác từ chối trả lời.

Hắn hỏi lại xác định: “Người thật sự không chịu đọc sách.”

“Ta không đọc sách.” Nàng giận dỗi khoác tay trước ngực.

“Tốt.” Nói xong hắn lại cầm sách tiếp tục đọc.

Lệ Chi khuyên nàng: “Tiểu thư nên nghe lời Vương gia.”

“Tại sao ta phải nghe lời hắn? Tại sao hắn không nghe lời ta?”

Lệ Chi á khẩu. Tiểu thư thật không nói lý lẽ. Nàng ta lui ra ngoài làm chuyện của mình.

Lát sau Tiêu Tử và Ngô Trọng Kỳ vào xem nàng học đến đâu. Thấy nàng không chịu học bọn họ liền thay phiên nhau khuyên nhủ:

“Vương phi, ta đem ít cao điểm cho người đây.”

Nàng vui vẻ nhận lấy.

“Người đã thuộc rồi sao?”

“Ta không học.”


“Người học xong sẽ được ra ngoài chơi.”

Nàng không thèm cho ý kiến câu này.

“Tại sao người không nghe lời Vương gia?”

“Tại sao ta phải nghe lời hắn?”

“Vương gia là muốn tốt cho người thôi.”

“Ta không cần.” Bảo hắn tự lo cho bản thân còn hơn

“Vương gia thích nhất là nữ nhân tam tòng tứ đức, dịu dàng, nho nhã, lễ phép.”

“Bảo hắn về kinh thành mà tìm.” Hắn thích thì liên quan gì đến nàng. Do hắn không cẩn thận để người ta lan truyền tin xấu về mình, khắp kinh thành không ai chịu gả cho hắn nên nàng mới bị đem đi hiến tế thế này.

“Nữ nhân phải biết cầm kỳ thi họa.”

“Ta không làm nữ nhân nữa.”

“Người là Vương phi.”

“Ta không làm Vương phi nữa.” Là bọn họ ép nàng làm Vương phi tuyệt đối không phải chủ ý của nàng.

“……..”

Khuyên nhủ không được bọn họ thất bại bước ra ngoài.


Vân Du hết ăn lại ngủ, ngủ dậy liền bám lấy Vương Doãn rủ hắn cùng mình nói xấu Lãnh Thiên Hạo, nhưng hắn không rời mắt khỏi cuốn sách. Cuốn sách nhàm chán đó làm sao vui hơn cùng nàng nói xấu Lãnh Thiên Hạo được chứ.

Nàng nguyền rủa hắn đọc sách bị cận thị như nàng ở kiếp trước mà không có kính để đeo. Nguyền rủa Lãnh Thiên Hạo nuốt nước bọt cũng bị sặc chết, ăn cơm bị hốc xương chết, đi đường dẫm phải cọng cỏ té chết.

Đến tối, Lãnh Thiên Hạo bước về lều. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Vân Du và Vương Doãn như hai vị cao nhân đắc đạo ngồi nhàn nhã đánh cờ không màn thế sự.

Tức đến tím phổi hắn bước đến gằng từ tiếng: “Các người là đang làm gì?”

“Đánh cờ.” Nàng đặt một quân đen hạ xuống bàn cờ.

“Đã thuộc bài?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

“Không có học.” Nàng trả lời hắn nhưng não vẫn suy nghĩ xem bước kế tiếp phải đi như thế nào.

Vương Doãn thấy sát khí từ Lãnh Thiên Hạo tỏa ra khắp lều liền viện cớ chạy mất. Tránh cho Lãnh Thiên Hạo lại giận chó mắng mèo.

Lãnh Thiên Hạo hít một hơi sâu nói: “Tốt, không thuộc liền chép phạt mười lần mỗi bài” rồi bước ra.

Nàng có ngu mới nghe lời. Thế là khi hắn rời đi nàng cũng lăn lên giường ngủ.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lãnh Thiên Hạo bước ra ngoài tìm Vương Doãn hỏi tội: “Bổn Vương bảo ngươi giúp nàng đọc sách ngươi lại cùng nàng đánh cờ.”

“Nàng không học thì ta biết phải làm sao?” Vương Doãn nhăn mặt kể khổ: “Cả ngày hôm nay nàng không nói xấu người chính là mắng người căn bản không có thời gian để đọc sách.”

Lãnh Thiên Hạo tức đến hô hấp không thông: “Ngươi không biết khuyên nhủ nàng sao?”

“Lão Tiêu và Lão Ngô có vào khuyên nhưng nàng cũng chẳng để vào tai” Vương Doãn nhàn nhạt phân trần: “Không tin người có thể hỏi họ.”

Tiêu Tử nghe được liền bước đến thay Vương Doãn đỡ lời: “Đúng vậy, Vương phi thật sự không chịu nghe lời. Người không nên trách lão Vương.”

Ngô Trọng Kỳ cũng đi đến: “Vương gia nên đích thân dạy nàng.”


Lãnh Thiên Hạo thở dài rồi ra lệnh: “Ngày mai ngươi liền cùng nàng luyện chữ đi” Nếu không chịu đọc sách liền để nàng viết vậy. Viết nhiều nàng cũng sẽ nhớ thôi.

Vương Doãn trợn to con mắt. Không phải chứ, sao lại hành hạ hắn như vậy?

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Vân Du nằm trên giường lăn qua lăn lại rất lâu cũng không thể ngủ được. Nàng ngủ cả ngày hôm nay rồi, khó khăn lắm mới dụ được Vương Doãn cùng nàng chơi cờ thế mà bị Lãnh Thiên Hạo phá đám. Thật đáng ghét mà!

Nàng chạy ra ngoài dạo. Buổi tối lệnh cấm của Lãnh Thiên Hạo cũng không có tác dụng. Nàng vươn vai hít một hơi không khí trong lành rồi đi dạo khắp nơi.

Bỗng nghe được tiếng tiêu rất êm tai nhưng lại mang theo chút u sầu. Chân nàng bất giác si mê đi về nơi phát ra tiếng tiêu kia. Nàng tò mò không biết là ai thổi ra được tiếng tiêu hay như vậy. Ở quân doanh toàn võ biền làm sao có thể thổi được.

Bước đến gần nàng thấy nam tử đứng trên mõm đá, áo khoác đen như mực bay bay cùng gió khiêu vũ. Ánh trăng sáng nhưng lại không cách nào khiến nàng thấy được gương mặt của nam tử đó.

Nhẹ nhàng bước đến gần, hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp hơn. Đột nhiên nam tử đó quay qua quát: “Kẻ nào?” Đôi mắt phượng sắc bén tỏ ra làn sát khí vô hình lướt đến chỗ nàng đứng.

Nghe được âm thanh quen thuộc nàng vội nín thở rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Nàng tự trách bản thân ngu ngốc, tò mò tự rước họa vào thân.

“Tối rồi không ở trong lều lại chạy ra đây làm gì?” Hắn bước đến gần nàng hỏi.

Nàng vuốt ngực trấn an bản thân rồi quay qua nặn một nụ cười méo mó: “Ta ngủ không được nên ra ngoài dạo.” Chân bất giác lùi về phía sau.

Thấy hắn bước đến nàng vội lắp bắp nói: “Ngươi đừng bước đến đây.”

“Ngủ không được liền chép phạt.” Lãnh Thiên Hạo nheo mắt nhìn nàng, giọng nói không mang cảm xúc.

Nàng vội vươn vai giả vờ ngáp ngắn, ngắn dài: “Tự nhiên buồn ngủ rồi. Ngươi ở lại vui vẻ.” Nói xong nàng ôm cao gấu váy chạy một mạch về lều.

Hóa ra đó mới là con người thật của hắn sao? Thật đáng sợ a. Nàng chưa bao giờ thấy có người đáng sợ như vậy. Lời đồn quả không sai.

Lãnh Thiên Hạo nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng hấp tấp biến mất sau màn đêm liền bất giác cười khổ. Nàng là đang sợ hắn sao? Lúc đầu nàng cũng không có sợ hắn như vậy đâu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.