Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? - Hoàn

Chương 11: Lãnh Thiên Hạo, Trong Ngoài Bất Nhất


Bạn đang đọc Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao? – Hoàn – Chương 11: Lãnh Thiên Hạo, Trong Ngoài Bất Nhất


CHƯƠNG 11: LÃNH THIÊN HẠO, TRONG NGOÀI BẤT NHẤT

Tác giả Luna Huang

Sáng hôm sau khi thức dậy bên ngoài đã rất náo nhiệt.

Vân Du vận một thân đỏ đậm tối màu. Thú thật màu này chỉ có mấy bà thím mới mặc thôi nhưng rương đồ của nàng chỉ có mấy màu này. Y phục lại là những kiểu theo như Lệ Chi nói thì đã lỗi thời. Mặc kệ đi, da nàng trắng sợ gì màu tối.

Lệ Chi lại ngăn cản với lý do: Y phục này chưa được thêu hoa văn, nhìn quá đơn giản không hợp với thân phận của nàng.

Vân Du lập tức phản bác: “Chẳng lẽ y phục này không thêu hoa văn liền cả đời này không mặc nữa sao? Thân phận của ta thế nào? Ở quân doanh cho dù thân phận có như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có ai dòm ngó đến đâu.”

Lệ Chi cắn môi không nói được lời nào. Dạo này nàng ta theo nàng đi khắp nơi dạo chơi cũng không có thời gian thêu thùa như trước nữa.

Tóc nàng cột hai cái sừng nhỏ ở hai bên, toàn bộ số tóc còn lại xõa dài ra phía sau. Lệ Chi giúp nàng dùng một dải băng trắng dài cố định hai cái sừng nhỏ.

Vân Du rạng rỡ bước ra khỏi lều, đám binh sĩ đang mang vác đồ đều dừng lại nhìn nàng như thần tượng sống. Nàng đắc ý, ta đây không bị cận nữa nên rất khả ái a.

Chân nàng bước đến lều nghị sự, bên trong Lãnh Thiên Hạo, Phó Đức Chính, Ngô Trọng Kỳ, Tiêu Tử, Vương Doãn đã ngồi đầy đủ trên bàn ăn.


Vân Du bước vào bọn họ liền hướng nàng nói: “Vương phi hảo.”

Phó Đức Chính là người thức thời nên cũng học theo bọn họ. Tính của tiểu Vương phi hắn không lạ gì nữa. Sắp rời đi rồi không nên làm nàng mất hứng tránh mang họa sát thân.

Vân Du vui vẻ liền nói: “Chào buổi sáng.” Tay nàng giơ lên làm động tác chào, miệng cũng cười tươi như hoa mùa xuân.

Lãnh Thiên Hạo nheo mắt nghi hoặc hỏi: “Đây là ý tứ gì?” Hắn chẳng thể nào hiểu nỗi năm người trước mặt đang làm gì.

“Hành lễ chào hỏi.” Vân Du thản nhiên đáp.

Bốn tên nam nhân kia đồng loạt im lặng cúi đầu không dám nhìn Lãnh Thiên Hạo để Vân Du tự giải quyết. Dù gì trò này cũng do nàng bày ra liền để nàng cùng Lãnh Thiên Hạo nói.

Lãnh Thiên Hạo hít một hơi thật sâu, mím chặt đôi môi nhìn nàng chằm chằm: “Nàng gọi như vậy là hành lễ chào hỏi?”

“Ân.” Vân Du vẫn thản nhiên như không có. Tay nàng còn tự tiện rót trà uống thấm giọng nữa.

Hắn hô to gọi Lệ Chi vào. Lệ Chi vừa bước vào đã nhún người xuống hướng mọi người có mặt trong lều nghị sự hành lễ. Tất nhiên trừ nàng ra, vì nàng đã dặn trước rồi mà.

Lãnh Thiên Hạo gật đầu rồi phất tay đuổi người bảo nàng ta lui xuống. Nàng ta không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Hắn hướng nàng nói: “Nàng đã biết cái gì gọi là hành lễ chưa?”

Vân Du lại véo mạnh vào đùi non của mình rồi nức nở: “Vương gia phu quân là muốn lập tân Vương phi phải không?”

Đầu óc hắn bỗng choáng váng một trận. Chuyện này đâu có liên quan gì đến việc lập tân Vương phi. Có chút không hiểu hắn lại hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”

“Lúc nào cũng tam quỳ cửu khấu, thiếp nhất định sớm quy tiên. Vương gia phu quân sẽ được như ý nguyện. Chi bằng mau chóng hưu thiếp, thiếp sống còn chưa đủ đâu” Nàng trưng ra bộ dáng ủy khuất nói.

Trong lòng nàng hiện tại xuất hiện hai trường hợp. Một là hắn nhường nàng để nàng tùy hứng, hai là hắn lập tức đem nàng hưu đi liền tự do hồi kinh. Cho dù xảy ra trường hợp nào thì đối với nàng đó cũng là chuyện tốt nên không cần lo lắng.

Vương Doãn nén cười đến đỏ cả mặt. Nàng cư nhiên dám ăn nói như vậy. Nhìn bộ dáng tiến thoái lưỡng nan của Lãnh Thiên Hạo liền biết lá gan của nàng không nhỏ rồi.


Ngô Trọng Kỳ cùng Tiêu Tử liên tục ho khan nén cười. Bọn họ thật muốn biết Lãnh Thiên Hạo sẽ đưa ra phương pháp giải quyết nào.

Phó Đức Chính còn bận suy nghĩ không biết có nên báo cáo luôn vấn đề này với hoàng thượng và thái hậu hay không?

Lãnh Thiên Hạo trầm ngâm rồi ra lệnh: “Dùng bữa.” Thật không còn lời nói để nói cùng nàng nữa.

Vân Du đắc ý lau nước mắt hướng đám nam nhân trước mặt nói: “Các ngươi nghe rõ chưa. Sau này kẻ nào dám quy củ, lễ nghi trước mặt bổn phi liền đem hết đi lãnh quân côn.” Dứt lời nàng tập trung chuyên môn ăn uống của bản thân.

Bốn người không hẹn cùng đồng thanh đáp “Nghe rõ” cũng không quên lén nhìn sắc mặt không tốt của Lãnh Thiên Hạo. Vương gia của bọn họ xưa nay vẫn rất quy củ, nghiêm khắt thế mà tiểu Vương phi lại hời hợt phóng túng thế kia.

Dùng bữa xong mọi người ra ngoài tiễn Phó Đức Chính hồi kinh.

Phó Đức Chính cung kính ôm quyền hướng nàng nói: “Vương phi bảo trọng.”

Vân Du cao hứng khiễng chân vỗ vai hắn: “Phó giám quân đi đường bảo trọng. Không nên quá thương nhớ bổn phi mà tổn hại sức khỏe.”

Phó Đức Chính thụ sủng nhược kinh suýt chút nữa quên cả hô hấp. Rời xa nàng mới là phương pháp bảo vệ sức khỏe của hắn nên nhất định hắn sẽ không có thương nhớ nàng đâu.

Lãnh Thiên Hạo nhìn hắn run rẩy lại nhìn tấm lưng sớm ướt đẫm mồ hôi kia cũng biết hắn sợ tiểu Vương phi nhà mình đến mức nào rồi. Lãnh Thiên Hạo liếc mắt nhìn tiểu Vương phi không hiểu chuyện của mình thầm ngao ngán.

Chào hỏi, khách sáo xong hắn vội vàng leo lên xe ngựa cùng đoàn người chạy đi mất. Do quá vội vàng liền dẫm phải vạt áo suýt ngã mấy lần làm bọn Vương Doãn mím chặt môi, mặt đỏ ửng vì nén cười. Hắn cũng chẳng để tâm mà chỉ mong sao sớm thoát khỏi tầm mắt của tiểu Vương phi mà thôi.

Vân Du khiễng chân, một tay chống hông, một tay giơ cao vẫy vẫy hô to: “Hỉ nương, có dịp hồi kinh bổn phi nhất định tìm ngươi đâu tiên.”


Phó Đức Chính cảm thấy may mắn vì nàng không cùng hắn nói câu này. Nhưng hắn quên mất chỉ cần một ngày hắn còn làm giám quân cho dù nàng có hồi kinh hay không vẫn sẽ còn gặp lại. Gần hai tháng qua nguyên thọ của hắn bị tiểu Vương phi tổn thương đến không còn gì nữa. Lần này hồi kinh nhất định phải hảo hảo tẩm bổ lại mới được.

Hỉ nương liên tục đổ mồ hôi. Sao tiểu Vương phi đối với nàng ta lại có hứng thú như vậy? Lại còn bảo nhất định tìm nàng ta đầu tiên nữa chứ. Lúc nãy bị Lãnh Thiên Hạo hù dọa hồi kinh không được bép xép nếu không sẽ đem nàng ta cắt lưỡi. Nàng ta chỉ còn lại nửa cái mạng, bây giờ lại bị tiểu Vương phi hứa hẹn thăm hỏi. Có nên hay không về đến kinh thành liền lập tức chuyển nhà? Trong lòng nàng ta thầm mong tiểu Vương phi là nhất thời cao hứng thuận miệng nói ra. Hi vọng tiểu Vương phi mau chóng quên lời hứa hẹn này để nàng ta được bình an.

Đoàn người vội vã rời đi, bóng dáng dần dần khuất sau đường chân trời.

Lãnh Thiên Hạo nhìn sang thấy được cánh tay đucợ giơ cao của Vân Du lộ hết hơn một nửa ra bên ngoài liền đưa tay che miệng ho khan vài tiếng nhắc nhở. Có nữ tử nào lại vô ý như vậy cơ chứ, nhất là hiện tại thân phận của nàng là thê tử của hắn nữa.

Vân Du nghe âm thanh ho khan liền quay sang nhìn Lãnh Thiên Hạo, ánh mắt vô cùng bài xích. Tên này nhìn cao to như thế mà đánh ở mông phổi lại có vấn đề, đúng là trong ngoài bất nhất a. Nhìn người tuyệt không thể chỉ nhìn tướng mạo liền phán đoán được.

“Bệnh thì vào trong lều đi, đứng ngoài này nhỡ lây cho người khác thì sao.”

Ném lại lời này, nàng kéo tay Lệ Chi đi chơi với mình.

Vương Doãn liều mạng bưng miệng không để bản thân cười thành tiếng, hắn hiểu ý của Lãnh Thiên Hạo bất quá tiểu Vương phi lại hiểu sai a. Tiêu Tử cùng Ngô Trọng Kỳ cũng không kha khẩm hơn là bao, nếu không phải sắc mặt Lãnh Thiên Hạo không tốt bọn họ sớm cười to rồi.

Lãnh Thiên Hạo mím chặt môi gọi hết ba nam nhân này vào liều nghị sự.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.