Phụ Nữ Vạn Người Mê

Chương 11: Thứ lưu giữ chỉ là kí ức (3)


Đọc truyện Phụ Nữ Vạn Người Mê – Chương 11: Thứ lưu giữ chỉ là kí ức (3)

Trở về nhà, thay quần áo, sau đó cô pha một ly trà cúc rồi ngồi trước cửa sổ. Bên ngoài, trời bắt đầu mưa, nhỏ rồi dần nặng hạt.

Cô co chân lên ghế, thu mình lại một góc nhỏ, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cuộc đời sao quá rộng lớn, còn cô sao lại nhỏ bé nhường này!

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là đã đến kỳ hạn trở về. Cô đếm từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây.

“Tối nay karaoke không?”

Tin nhắn gửi đến lúc cô đang xem tập tài liệu. Cô nhắn lại ngắn gọn: “Ok.”

20:00 – Karaoke Night Girls

Cô mở cửa phòng, thấy bạn bè đến đông đủ, hai trai, hai gái. Đặt túi sang một bên ghế, cô thở dài một hơi dựa ra đằng sau.

“Mệt quá!”

“Làm quá sức à?” Anh hỏi.

Cô gật đầu. “Nghỉ mấy ngày công việc chồng chất, cũng phải sắp xếp công việc để bàn giao, tuần sau bay rồi nên bận quá.”

Nghe cô nói vậy, anh cũng không nói gì, rót cho cô một ly rượu. Cô cũng không phản đối, cầm ly rượu uống một hơi cạn.


Đứa bạn cô thấy thế liền hỏi: “Ê, mày là ma men à? Từ từ thôi cho bọn tao uống với.”

Vui vẻ đến đêm muộn, tất cả đều đã ngà ngà say, mỗi đứa ngả đầu vào một góc.

“Hát một bài đi!” Đứa bạn gái lè nhè chỉ vào cô.

Cô cười nhạt, cũng không phản đối, tiện tay bấm số bài hát cô nhớ nhất và yêu thích nhất. Bản nhạc trầm buồn vang lên, tiếng nhạc réo rắt chảy vào lòng, vào tim…

“Đêm đã từng vì anh mà rơi bao nhiêu giọt lệ

Cũng chính là ngần ấy lời nói dối của anh dành cho em

Nhưng em luôn chọn lựa, chọn tin tưởng tin rằng anh yêu em.

Cứ bướng bỉnh nghĩ rằng em có thể thay đổi anh

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến em ngạt thở

Lẽ nào anh không thấy những gì tốt đẹp em dành cho anh

Hay anh đã lãng quên những ký ức đẹp giữa đôi ta…

Anh nói em ngốc, khi chỉ biết yêu người ích kỷ

Em nói anh ngốc, ngốc khi yêu cô ấy ánh mắt anh không thể dối gạt

Chúng ta đều ngốc vì đã hy sinh cho một tình yêu không có tương lai mà chỉ mong cầu kỳ tích xuất hiện.

Bài hát kết thúc, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, đôi tay run run chạm lên gò má. Nước mắt đọng trên đầu ngón tay khiến cô sợ hãi. Tại sao cô lại khóc? Tại sao cô lại khóc khi hát hết bài hát này? Tại sao? Cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời.


“Em sao thế?” Anh đẩy nhẹ vai cô.

Cô giật mình vội lắc đầu. “Không sao.”

Nói xong, cô cầm túi xách đi ra ngoài hành lang. Lúc này cô thực sự rất sợ hãi, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này. Bấm số của anh rất nhiều lần, tiếng chuông đổ dài mà không có ai nghe máy, đến cuộc gọi thứ mười lăm cô bất lực dựa vào hành lang.

Cô không dám tin vào cảm giác của bản thân, không chấp nhận điều mình đang linh cảm là có thật, không dám nghĩ rằng sẽ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Phụ nữ, đôi khi cũng linh cảm sai.

Đúng lúc này một bàn tay nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Cô ngẩng đầu, định gạt ra nhưng anh lại nắm chặt hơn.

“Muộn rồi, tôi đưa em về.” Anh nói ngắn gọn, không cho cô được phép từ chối.

Ngồi trong xe, cô tựa đầu vào cửa sổ, không lên tiếng. Hai người im lặng cả một đoạn đường dài.

Nhìn nghiêng, khuôn mặt cô càng thêm lạnh nhạt, sống mũi cao, bờ môi đỏ mọng càng tăng thêm nét yêu kiều của cô. Cô thở dài đến lần thứ năm thì anh lên tiếng.

“Em có gì không ổn à?” Giọng nói của anh rất ấm, trong xe chật chội, giọng anh càng trầm thấp.

Cô khẽ lắc đầu. “Không, ổn mà.”

“Đừng nói dối!” Anh khẽ trách, như hiểu cô hơn chính cô.

Cô không đáp, lúc này hơi men bốc lên khiên cô cảm thấy rất nóng. Đầu óc quay cuồng khiến cô càng thêm mệt mỏi, cô nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Anh rất tuấn tú. Từ ngày cô ở thành phố này, anh như một người anh trai, luôn xuất hiện khi cô cần.

Ít nhất ở đây có một người như thế khiến cô bớt đơn độc phần nào.


“Em nhìn gì?”

“Nhìn cho kĩ, chứ về rồi biết bao giờ mới gặp lại, nhỡ quên mặt thì sao?”

Anh im lặng, cô không nhìn thấy bàn tay cầm vô lăng đã dần siết chặt.

Đường phố ở đây cô không biết rõ. Đến khi anh rẽ vào một con đường ven sông rất vắng cô mới thấy lạ, đây không phải đường cô thường về, nghiêng đầu sang định hỏi thì đột nhiên cơ thể to lớn đổ ập tới.

Môi cô bị anh ngậm chặt, quấn quýt không rời. Hơi thở đàn ông vương trong không khí khiến cô run lên từng nhịp. Cô đẩy mạnh vai anh ra mà không thể, sức của phụ nữ trong tình huống này không thể thắng được đàn ông. Cô bị anh hôn đến mức đầu óc dần u mê, hơi men lại dâng lên khiến cô không còn tỉnh táo.

Đôi tay gầy vòng lên cổ anh khiến sống lưng anh bỗng cứng đờ. Nhận được sự đáp lại của cô, anh vui mừng và bế bổng cô ngồi sang ghế của anh, hôn đến mê loạn.

Đôi tay đặt trên eo cô dần dần men vào trong lớp áo, làn da mịn màng khiến anh run rẩy. Cô buông xõa mái tóc dài, càng nhìn cô anh càng thấy yêu.

Từng cúc áo sơ mi của cô bị anh cởi bỏ, đúng lúc chỉ còn chiếc nút cuối cùng, cô bỗng mở to mắt, nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Kinh ngạc, hoảng loạn rồi sợ hãi. Cô nhoài sang ghế của mình trong sự bất ngờ của anh, vội vàng cài lại cúc áo, trước khi xuống xe chỉ nói: “Xin lỗi, lúc nãy say quá rồi.”

Cô bắt taxi. Ngồi trên xe, đặt tay lên ngực cô mới biết tim mình đập nhanh đến nhường nào. Lúc này, chỉ thêm một chút nữa thôi cô đã gây ra sai lầm, cô sẽ phạm phải vết nhơ mà cả đời không thể xóa sạch.

Vừa rồi, nếu cô không tỉnh táo lại, cô sẽ có lỗi với anh, người đang chờ đợi cô. Nếu cô không giữ mình, cô không xứng đáng với tình cảm của anh. Bấm vào số điện thoại trong máy, cho vào danh sách chặn, cô không muốn nhớ lại điều vừa diễn ra, cũng không muốn lặp lại sai lầm này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.