Phu Nhân Vạn An

Chương 6


Đọc truyện Phu Nhân Vạn An – Chương 6

Gió thổi xào xạc cuốn tung những chiếc lá bay lất phất giữa trời, trong hoa viên tĩnh lặng của Quý gia, hai vợ chồng Quý Quân Hào, Tào Huyên cùng lão Cao Hồng ngồi uống trà.

Bọn họ vừa mới hỏi qua hạ nhân, Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân ở chung tình hình như thế nào. Nghe xong thì ba người cùng không được hài lòng.

Nhất là Cao Hồng. Bà hướng hai nha hoàn đang đứng hầu bên cạnh cùng đám người hầu đang quét lá trong sân vẫy vẫy tay mất kiên nhẫn. Mọi người vội vàng hành lễ lui ra, còn lại ba người bọn họ nói chuyện với nhau.

“Thật sự ta muốn đem hai người chúng nó nhốt lại trong tân phòng, để xem khi nào bọn hắn mới chịu viên phòng!” Cao Hồng sắc mặt xanh mét, thật sự tức giận. (Kat: *giơ ngón tay cái* lão Cao Hồng, con rất thích bà ah)

Quý Quân Hào cùng Tào Huyên nhìn nhau, buông chén trà trên tay. Cũng khó trách nương tức giận đến vậy. Con dâu mới mỗi ngày đều ở phòng ngủ nghiên cứu sách thuốc về khoản đông, con trai mới thành thân thì lúc nào cũng bận rộn chuyện trong dược trang. Nói tóm lại, trừ bỏ ngủ hay dùng bữa đôi vợ chồng son căn bản là không chạm mặt nhau.

Nếu có ngủ chung đi nữa thì cũng chẳng hề viên phòng. Tiểu nha đầu hàng ngày thu dọn sàng đan vẫn không thấy lạc hồng bên trên. Quý Quân Hào lựa lời nói thay con: “Lần trước nương lấy sinh tử ra bức, Duy Lễ mới đáp ứng cưới vợ. Nương lúc này có phải hay không không nên ép quá?”

“Đúng vậy, nương!” Tào Huyên ôn nhu phụ họa “Ít nhất, cháu dâu cũng mới cưới về, chúng ta tránh làm phiền để hai đứa tự nhiên tiến triển.”

“Tiến triển? Bọn hạ nhân nói hôm trước trên sân viện, cháu dâu không cẩn thận trượt chân té, lỡ đụng phải miệng hắn, hắn liền rống nàng.” Cao Hồng càng nói càng tức. (Kat: Vân tỷ, tỷ xem cóa người bênh tỷ kìa. Vân tỷ: bà nội, ai nớp du.)

Chuyện này vợ chồng Quý Quân Hào cũng đã nghe nói, nhưng cũng không can thiệp. Con trai họ vốn là nam nhân nho nhã, bởi bị người tổn thương lòng tự trọng mà tính tình mới biến đổi như vậy.

“Người đâu, đi mời thiếu chủ lại đây cho ta.”

Cao Hồng không khỏi bực tức, vẻ mặt giận giữ ra lệnh cho nô bộc khiến vợ chồng Quý Quân Hào cũng không dám nhiều lời nữa.

Chỉ trong chốc lát kẻ lãnh đạm Quý Duy Lễ đã bị mời tới, hạ nhân lập tức lui ra.

Quý Duy Lễ hướng ba trưởng bối gật đầu, chú ý tới ánh mắt của mẫu thân rồi đi đến bên bà nội ngồi xuống.

“Thê tử của ngươi cưới về là để làm kiểng, một chút cũng không buồn động sao?” Cao Hồng nổi trận lôi đình, lập tức chất vấn.

“Thỉnh gia gia can thiệp có chừng mực, đem ý trung nhân theo ý bà nội cưới về là ta đã cố gắng nhượng bộ hết mức rồi.” Quý Duy Lễ cũng nói thẳng ý nghĩ của chính mình ra.

“Ngươi!” Cao Hồng căm tức nhìn cháu nội.


Quý Quân Hào cùng vợ vội vàng lắc đầu với hắn, không nên lấy cương đối cương a.

“Bà nội không phải đã nói, lão thiên gia đối với mỗi người đều an bài có đạo lý. Như vậy sao người không buông tay, để ta xem nương tử này ta cưới về có năng lực gì có thể thay đổi nhân sinh của ta.”

Quý Duy Lễ trào phúng nói. Nhưng trưởng bối là biết hắn hắn ý tại ngôn ngoại, chỉ có ý muốn thoái thác.

“Hôn nhân muốn hạnh phúc là phải cả hai người cùng cố gắng, ngươi không đếm xỉa đến chính là không chịu phụ trách!” Cao Hồng phản bác không thèm để ý cháu nội có ý vặn vẹo lời nói của bà.

Nhưng Quý Duy Lễ cũng không có hứng thú tiếp tục cùng bà nội tranh cãi, đứng dậy đi xuống “Quản sự cùng phòng thu chi đều ở môn thính chờ ta, có một số việc cần phân công trước.”

Lời này vừa nói ra, ba trưởng bối nhất thời trầm mặc, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn rời đi.

“Năn nay vẫn là không chịu buông tay sao?” Tào Huyên hốc mắt đỏ lên.

“Năm nay hay là để ta đi?”

Quý Quân Hào cần tay thê tử nhưng lại thấy nàng lắc đầu “Con sẽ không chịu, không người nào có thể thay đổi ý định của hắn hay ngăn cản được hắn.”

Cao Hồng cũng không nói tiếp, trong tâm của tôn tử lúc nào cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của của gia gia hắn. Cứ mỗi năm hắn đều dùng chính sinh mệnh khiêu chiến để tìm đông khảo. Lòng của bà khi nghĩ đến điều này không tránh khỏi đau đớn, nặng nề đứng dậy.

Trong khi Quý Duy Lễ cùng quản sự và phòng thu chi sắp xếp công việc vận chuyển, buôn bán của dược trang thì Khang Mộc Vân cũng đang chiến đấu cùng pho sách kia. Cũng may còn có Quý Tinh Tinh tốt bụng giúp, không phiền hà mỗi lần lập lại giúp nàng nhận thức từng mặt chữ, thậm chí còn thay nàng uất ức.

“Ca thực là, ngươi không biết chữ còn lấy bản thư dược cho ngươi đọc.”

“Hắn là coi trọng ta thôi, cho rằng ta có tiềm lực. Vả lại, nếu thân là dược trang thiếu chủ phu nhân, cũng phải biết xem qua dược thư chứ.” (Kat: phải hok đóa, ca đang hành tỷ thì cóa)

Nói là nói vậy nhưng quyển sách này thật dày, lại đầy chữ thật khó cho nàng. Nàng xem lại nhiều lần, viết lại nhiều lần, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, nhưng lật qua lật lại vẫn là không nhận ra mặt chữ, ai …

Lúc này nàng đang gắt gao “nắm” bút, tập trung tinh thần cúi đầu, viết từng nét từng nét tựa như đang vẽ vậy, có điều vẽ hồ lô cũng không thành hồ lô. (Kat: nghĩa là Vân tỷ viết chữ theo mẫu mà không giống mẫu ấy mà)


Lão thiên gia! Quý Tinh Tinh ngồi bên, nhịn không được trợn mắt nhìn những nét chữ như gà bới trên tờ giấy trắng, màu mực lại có chút loang lỗ, quả thực trông vô cùng thê thảm. Vì thế nàng hảo tâm đề nghị “Hay là chúng ta đổi sang sách thuốc đơn giản hơn?”

Khang Mộc Vân lắc đầu “Không được, đây là việc đầu tiên ca ca ngươi nhờ ta, chuyện này làm không tốt. Ngày sau việc thứ hai, thứ ba sẽ thế nào?” Nàng chấm lông bút trên nghiên mực, mỉm cười nhìn Quý Tinh Tinh “Tiếp tục dạy đi, ta sẽ cố gắng học.”

Thực sự nghị lực! Sách thuốc này rất cao siêu, thật chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức. Nhưng nhìn ánh mắt tẩu tử rạng rỡ, Quý Tinh Tinh gật gật đầu, vươn tay chỉ vào một đoạn trong bộ sách “Ngươi hãy nghe cho kỹ …” nàng đọc từng chữ, từng chữ “Bách thảo trung, duy thử bất cố băng tuyết, tối tiên xuân dã.” (Kat: nghĩa là thảo dược này không quản tuyết lạnh, nở trong giá lạnh tới đầu xuân. Ta để nguyên nghĩa Hán là nhấn mạnh Vân tỷ hok biết chữ ah.)

Khang Mộc Vân gật gật đầu, một chữ lại một chữ đọc theo. Đọc xong Quý Tinh Tinh sẽ dạy viết. Đối với những chữ đơn giản này, nàng đọc đi đọc lại còn cảm thấy thật khó nhớ, không nghĩ đến đoạn sau còn khó hơn.

Quý Tinh Tinh chỉ vào sách, đọc tiếp …

“Xuy vạn bất đồng, dương hú âm chưng. Khoản đông chi sinh, trạc dĩnh kiên băng. Vật thể sở an, yên tri hoán ngưng.” (Kat: tác động bao nhiêu cũng không đổi, ngoài chịu gió, trong chống đông lạnh. Cây khoản đông mọc từ băng cứng, khỏe mạnh, khó thu hái. Ta nghĩ là như vậy đóa. Tình êu nào dịch mượt hơn xin chỉ ta T.T)

Khang Mộc Vân run rẩy khóe miệng, kiên trì đọc. Đọc một chữ lại quên ba chữ.

Sau nửa canh giờ, Quý Tinh Tinh cuối cùng cũng nhận ra đây là một loại khổ hình đối với kẻ hiếu động như nàng. Nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ!

Kế tiếp “Bi tai vu ta hề, tâm nội thiết tha. Khoản đông nhi sinh hề, điêu bỉ diệp kha. Ngõa lịch tiến bảo hề, quyên khí tùy hòa. Duyên đao lệ ngự hề, đốn khí thái a.” (Kat: tóm ý là rất khó khăn khi tìm và thu hái cây khoản đông này)

“Này, này, này…” Khang Mộc Vân lứu cả lưỡi, mãi mới phun ra được ba chữ, nàng đành trừng mắt, căng lỗ tai nghe Quý Tinh Tinh sau khi ngáp một cái dài lại đọc lại.

Giống như là niệm kinh vậy! Rất giống a. Nhịp điệu cao thấp, trầm bổng, nàng thấy da đầu run lên, tim giộng thẳng xuống, thật không biết có phải do học đến phát điên không!

Nàng đọc không được, bút lông đưa qua đưa lại cũng không viết được gì. Nàng rên rĩ sắp đầu hàng.

“Lão thiên gia, rốt cuộc là làm cái gì chứ?!”

“Làm cái gì? Khoản đông có thể nhuận phế trị ho, khử đàm, bình suyễn, trị nan y, là thượng đẳng dược thảo a.” Quý Tinh Tinh không nghĩ nàng đang khóc thét trong lòng, hoàn hảo thay nàng giải thích.

Khang Mộc Vân sửng sốt bật cười.


“Tẩu tử cười cái gì?” Quý Tinh Tinh thật sự bội phục nàng nha. Nàng đã buồn ngủ lắm rồi, tinh thần tẩu tử còn tốt như vậy.

Khang Mộc Vân ghé vào người Quý Tinh Tinh cười, đột nhiên cảm thấy tinh thần thật phấn chấn “Không có gì, chính là đọc nhiều như vậy đều có liên quan tới khoản đông. Có hay không khả năng ta cũng cùng với ca ngươi đi hái khoản đông?”

Quý Tinh Tinh phút chốc trừng lớn mắt, ngẩng đầu ngồi thẳng “Không có khả năng, ta luyện khinh công chính là muốn đi hỗ trợ. Nhưng ca nói rất nguy hiểm, khoản đông là thị tuyết khai hoa, người đi hái không cẩn thận có thể trược chân ngã, còn có thể hại đến đóa hoa.”

“Thị tuyết khai hoa?”

“Đúng vậy, qua mười một tháng, nụ hoa bên lá cây mới thành, có thể dùng phá chế thuốc. Hơn nữa màu vàng của nụ hoa là do hoa nở trong băng tuyết, khi băng tan thì viên mãn cho nên cổ nhân xưng là tuyết trung xuất hoa.”

Nghe qua đã thấy đẹp, Quý Tinh Tinh tò mò nhìn lại cuốn sách, quả thực là hình hoa khoản đông. Tuy nét mực đã có chút phai nhạt nhưng trên nền giấy trắng vẫn hiện rõ hình bông hoa mảnh mai vàng óng cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng cái gì càng trân quý càng xinh đẹp thì càng phải trả giá nhiều. Khang Mộc Vân nhìn Quý Tinh Tinh “Hái khoản đông rất nguy hiểm. Cha, nương, bà nội không phản đối sao?”

“Ân, đó là truyền đơn dược của Quý gia. Huynh ấy lại là tôn tử duy nhất. Các trưởng bối đã thử các phương pháp bào chế khác để ca không phải mạo hiểm.” Quý Tinh Tinh thở dài, hai tay chống mạnh lên đầu “Ngay từ đầu ca vốn đã định thôi, nhưng sau khi bị từ hôn thì lời người nào nói cũng không nghe. Còn nói không muốn gia tăng âm hồn trên núi, chỉ muốn một mình mình hoàn thành nguyện vọng của gia gia, ai cũng không được đi cùng.”

“Hắn là sợ ta làm lộ ra chuyện, không mang theo ta không được.” Nàng giải thích.

“Nhưng là rất nguy hiểm.” Quý Tinh Tinh nhắc nhở.

“Ta không phải loại tiểu thư được nuông chiều. Hơn nữa so với viêc đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của hắn và ở lại bị các trưởng bối vạch trần thân phận thì ta nguyện cùng hắn đi mạo hiểm.” nàng thật thà nói.

Quý Tinh Tinh cười khánh khách nhìn tẩu tử. Mấy ngày nay, nàng cũng luôn luôn quan sát tẩu tử. Nàng ấy đối với hạ nhân vô cùng tốt, đối với trưởng bối lại lễ phép cung kính. Trên dưới dược trang ai cũng yêu quý nàng trừ bỏ ca ca.

Nhưng không sao cả, nàng có dự cảm, nhiệt tình của tẩu tử sẽ xóa đi sự lạnh lùng, uất hận trong tâm của ca ca bởi vì nàng trời cho có một tính cách thật lạc quan, tâm hồn lại rất thiện lương làm cho người ta không tự chủ được mà thân thiết với nàng.

“Thiếu phu nhân, đại tiểu thư, đã đến giờ dùng cơm tối, lão phu nhân cùng gia đều đang chờ.

Nô bộc khẽ gõ cửa, nhắc hai vị chủ nhân. Hai người nghe vậy song song thu dọn bút giấy ngổn ngang trên bàn vì Khang Mộc Vân tập viết chữ thật quá hao phí giấy.

Dưới ánh đèn sáng ngời, Cao Hồng, hai vợ chồng Quý Quân Hào, Quý Duy Lễ, Khang Mộc Vân cùng Quý Tinh Tinh ngồi chung một bàn.

Cả ngày bận rộn, người của Quý gia chỉ tụ họp vào giờ cơm, cho nên bữa ăn đặc biệt phong phú, toàn là thức ăn ngon, rượu ngon. Khang Mộc Vân trước kia chỉ biết đến cháo rau, từ sau khi gã về Quý gia một ngày lại một ngày được ăn ngon, thật sự là hạnh phúc. Nàng trong lòng cũng không quên nhớ kỹ niệm “A di đà phật”, hy vọng Bồ Tát có thể phù hộ cho Hàn Chi Đồng bình an vô sự.


Nhưng Không Mộc Vân không nghĩ đến vẻ mặt xanh xao vì học chữ của nàng còn có thể suy ra từ nguyên nhân khác a.

“Cháu dâu, ngươi gầy như thế, làm sao hoài chắt nội?” Cao Hồng nói vào trọng điểm, cháu nội không nghe bà chỉ có thể trông mong vào cháu dâu mà thôi.

“Chắt nội sao?”

Bởi vì Quý Tinh Tinh lúc trước đã có nói qua, cho nên Khang Mộc Vân đã co1o chuẩn bị tâm lý. Nhưng là đang ở trên bàn ăn cơm, nói chuyện này thật khốm quẫn, nàng chỉ có thể đưa mắt nhìn Quý Duy Lễ, hy vọng hắn có thể thay nàng mà trả lời. Không ngờ hắn còn trừng mắt liếc lại nàng làm nàng sợ tới mức chỉ có thể lại cúi đầu, ngón tay lặng lẽ trỏ trỏ hắn.

Quý Duy Lễ nhướn mày, con ngươi đen trừng nàng, nàng nghĩ hắn tàn tật chân thì mắt cũng mù, không thấy nàng đang làm gì sao?

Cảm thấy có cỗ khí lạnh phóng tới, Khang Mộc Vân nhíu mày, lặng lẽ ngẩng đầu liền bị đôi con ngươi đen trầm hung ác của hắn dọa cho sợ tới mức lập tức cúi đầu lùi ra xa. (Kat: Lễ ca, ca thật hung dữ nha! Vân tỷ: *núp sau lưng Kat* muội cứu ta a!)

Hắn lúc này mới vừa lòng cúi đầu ăn cơm, cũng không có hưởng ứng gợi ý của bà nội, dù sao hắn đã nói là không thoả hiệp.

Tào Huyên thấy nương tức giận phát hỏa muốn mắng con trai thì chỉ biết lắc đầu, nhưng không nghĩ tới Quý Quân Hào lại là người lên tiếng.

“Duy Lễ, làm sao con có thể đối với con dâu hung như vậy?” Quý Quân Hào trách con, màn trừng mắt của hai vợ chồng con trai ông đều nhìn thấy toàn bộ.

“Ách, phu quân không hung, hắn chính là trời sinh vẻ mặt ác nhân.” Khang Mộc Vân không chút suy nghĩ lập tức ngẩng đầu, vội vã nói tốt thay hắn. (Kat: Phụt! Cái này là nói tốt à? Ta đến chết cười với tỷ *lau lau màn hình*)

“Phốc, phốc …” Quý Tinh Tinh nhịn không được cười ha ha “Tẩu tử ngươi càng miêu tả càng hay.”

Ôi. Mặt nàng hóa đỏ, cảm giác được Quý Duy Lễ lại bắn ánh mắt giết người về phía mình. Vẫn là khi ăn cơm tốt nhất nên ít nói, hảo hảo thưởng thức đồ ăn đi.

“Đây là tổ yến, vây cá, long can báo thai, ngươi ăn nhiều một chút mới có thể khỏe mạnh, sinh được đứa nhỏ xinh đẹp, tuấn tú.” Tào Huyên đổi đề tài, cũng liếc con ý dặn hắn không được hung hãn với nương tử của mình.

Nhưng Khang Mộc Vân trợn tròn mắt, khó tin nhìn hướng bà bà, kẻ có tiền thường ăn những loại thức ăn này sao? Lại nhìn trên bàn đầy sơn hào hải vị, nhịn không được thấp giọng nói “Tổ yến, vây cá là gì ta không hiểu. Nhưng long can báo thai nghe thực dọa người, mới nghe thấy toàn là máu me đầm đìa, A di đà Phật!”

Người này! Quý Duy Lễ dùng ánh mắt “ngươi thực ngốc” trừng mắt nhìn nàng trong khi đó Quý Tinh Tinh ngồi bên chịu không nổi, cười đến chảy cả nước mắt.

“Chuyện gì tốt mà cười như vậy?” Tào Huyên buông đũa, tò mò nhìn nữ nhi đang cười hỏi.

Quý Tinh Tinh vội vàng lau nước mắt, cố nín cười hô “Không có việc gì.”

Bữa cơm này Khang Mộc Vân trong lòng đầy bất ổn nhưng Quý Duy Lễ hoàn toàn không để ý tới nàng. Nàng chỉ có thể một bên niệm a di đà phật, một bên cố nuốt thứ đồ ăn đáng sợ kia vào bụng. Không ăn không được, đây là thành tâm của trưởng bối đối với nàng mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.