Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 62:
CHƯƠNG 66: Không thể buông tha
Bởi vì Bạch Phù xuất hiện, Cố thị vốn tính toán ở lại núi Tang Nguyệt cuối cùng lựa chọn trở về kinh thành.
Đoàn người rất nhanh thu thập xong hành trang, chạng vạng cùng ngày rời khỏi núi Tang Nguyệt.
Trước khi rời đi, Tần Nghị muốn lưu lại một người ở đây để báo tin cho Tưởng Kình Phong, tránh cho hắn quay lại không thấy người lại sốt ruột.
Tề Thuật nghe xong gật gật đầu: “Được, ta sẽ phái người ở lại, các ngươi cứ đi theo Đại tiểu thư vào kinh.”
Tần Nghị nghe xong tự nhiên cũng không nghĩ nhiều, yên tâm đem chuyện này giao cho Tề Thuật.
Kết quả không nghĩ tới, hắn chân trước vừa rời đi, Tề Thuật sau lưng, mặt liền trầm xuống.
Hắn đã biết Bạch Phù mấy ngày trước mới đổi thành kiểu tóc phụ nhân, mà những người của Tưởng Kình Phong bên cạnh Phù nhi vẫn như cũ gọi nó là cô nương, mà không phải phu nhân, có thể thấy được Tưởng Kình Phong căn bản chưa thành thân với nó!
Còn chưa thành thân mà dám quấy rầy nữ nhi hắn, hắn chưa đánh gãy chân Tưởng Kình Phong là may lắm rồi, làm sao có thể lưu lại người chờ báo tin?
Nằm mơ!
Tề Thuật không bao lâu liền đem theo người rời đi, không có để lại người truyền lời cho Tưởng Kình Phong, còn đặc biệt dặn dò hạ nhân trông coi biệt viện, nếu Tưởng Kình Phong đến hỏi Đại tiểu thư, liền nói không biết, để cho hắn sốt ruột.
Bạch Phù lúc này hoàn toàn không biết gì, vui vẻ xuống núi, theo người của Vệ Quốc công phủ tới kinh thành.
……………………………………………
Sắp sang năm mới, các phủ đệ đều vô cùng náo nhiệt.
Tề Thuật cùng Cố thị cũng không có ở nhà, phủ Vệ Quốc công to như vậy liền biến thành thiên hạ của Lư Triệu, hắn sống vô cùng tiêu diêu tự tại.
Tỳ nữ Ngọc Nga là đại nha hoàn của hắn, cũng là thông phòng của hắn, tướng mạo xinh đẹp duyên dáng, giờ phút này đang ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, cánh tay như rắn nước chuyển động trên người hắn, trong miệng không ngừng gọi: “Thế tử gia, Thế tử gia………”
Lư Triệu rất thích xưng hô này, động tác càng thêm ra sức, dâm đãng cười nói: “Chờ gia kế thừa tước vị, liền nâng ngươi làm thiếp.”
Ngọc Nga kêu càng lớn hơn, lắc lắc thân mình lấy lòng hắn, khiến Lư Triệu muốn ngừng mà không được, hô hấp càng nặng nề.
Ngoài cửa lúc này truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt đứng trước cửa lo lắng hô vào: “Đại thiếu gia! Quốc công mang phu nhân trở lại rồi! Còn có mấy vị thiếu gia!”
Lư Triệu dừng động tác, mày cau chặt, ngay sau đó lại cười nhạo một tiếng.
“Ta xem Cố thị lần này có thể kiên trì bao lâu, mới vài ngày đã bị phụ thân dỗ trở về, thật sự càng ngày càng phế vật!”
Nói xong lại tiếp tục đùa nghịch nữ nhân dưới thân, nói với người bên ngoài: “Ta biết rồi, đợi lát nữa qua thỉnh an bọn họ!”
Hắn trên đường quay về kinh đụng phải thổ phỉ mà bị kinh hách, trước đó vài ngày lại bị Cố thị quở mắng một trận nên không muốn đi gặp, Vệ Quốc công nhất định sẽ không làm khó hắn.
Gã sai vặt nghe xong vâng một tiếng, đang chuẩn bị rời đi liền nhớ tới gì đó lại nói: “Đúng rồi, phu nhân còn mang theo một cô nương từ trên núi Tang Nguyệt về, nói là được bằng hữu phó thác chiếu cố, gọi là……… A Phù.”
Lư Triệu vừa nghe thấy, cánh tay liền run rẩy, thân thể ngã lên người nữ nhân, dưới thân lập tức mềm nhũn.
Ngọc Nga đang buồn bực không biết hắn bị làm sao, chỉ thấy hắn kinh hoảng đứng lên, xiêm y cũng chưa mặc đã vọt tới cửa phòng mở cửa ra.
“Ngươi nói cái gì? Cái gì mà A Phù? Nàng nhìn như thế nào? Có phải là người câm hay không?”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, gã sai vặt hoảng sợ, nhìn Lư Triệu cả người lõa thể, ngay cả dấu vết dưới thân cũng chưa kịp lau khô, sợ tới mức quên luôn muốn nói gì.
“Ta hỏi ngươi nàng có phải là người câm hay không?”
Lư Triệu nắm chặt vạt áo của tên sai vặt, bộ mặt dữ tợn quát.
“Không……… Không phải!”
Gã sai vặt lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lại.
“Cô nương kia mang theo đấu lạp, nhìn không rõ mặt, nhưng không phải người câm, tiểu nhân nghe thấy nàng nói chuyện với Tứ thiếu gia.”
Không phải người câm?
Lư Triệu trong lòng buông lỏng, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất.
Dọa chết hắn, thật sự dọa chết hắn………
Cũng may không phải………
Năm đó chính hắn hạ độc A Phù, hắn nhớ rõ cha hắn không giải độc cho nàng, như vậy nàng đời này cũng không thể nói chuyện, tuyệt đối không thể khôi phục lại được.
Lư Triệu bình tĩnh lại lau đi mồ hôi trên trán, thẳng đến một trận gió lạnh thổi tới, làm hắn lạnh run cả người, mới kịp phản ứng giờ phút này bản thân không mặc gì trên người.
“Cút!”
Hắn trừng mắt nhìn gã sai vặt, đóng lại cửa phòng rồi xoay người lên giường.
A Phù………
A Phù?
Hừ……….
Lư Triệu khẽ cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
Cố thị đây là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử? Biết Diệp thị quá cố thích hoa phù dung, Vệ Quốc công cũng rất chú ý đến chuyện hoa phù dung, cho nên tìm một nữ tử tới, còn lấy cái tên như vậy?
Thật sự là buồn cười!
Ngọc Nga trên giường thấy hắn một lúc lâu cũng không nhúc nhích, chống thân thể dậy dính lấy hắn: “Thế tử gia……….”
Lư Triệu quay đầu lại, cũng muốn tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở, nhưng dưới thân thật lâu vẫn không có phản ứng, phỏng chừng sợ tới mức không cứng lên nổi, tâm tình cũng bởi vậy càng thêm phiền chán, buông nữ nhân đẫy đà kia ra, một cước đạp nàng xuống dưới.
“Cút đi! Gia hiện tại không có tâm trạng!”
Ngọc Nga trong lòng xem thường, không được thì không được, cái gì mà không có tâm trạng.
Nhưng ngoài mặt cũng không dám biểu hiện gì, cung kính lui ra ngoài.
……………………………………………
Lư Triệu nằm trên giường một lúc, rốt cuộc cũng đứng dậy mặc lại xiêm y, đi chính viện thỉnh an Tề Thuật và Cố thị.
Sau khi tới mới biết, Tề Thuật căn bản chưa trở lại, mà Cố thị đã trước một bước trở về, còn hắn sau khi vào thành cũng không có hồi phủ, trực tiếp vào cung, hình như có việc gì đó.
Trong chính viện chỉ có một mình Cố thị, Lư Triệu bĩu môi, thầm nghĩ sớm biết vậy thì đã không tới rồi.
Nhưng đã đến rồi, cũng không thể cứ thế rời đi được.
“Mẫu thân.”
Hắn kính cẩn hành lễ với Cố thị, hỏi nàng mấy ngày qua ở trên núi sống thế nào, vết thương của Tề Tuyên đã đỡ chút nào chưa.
Nhìn như đang ân cần thăm hỏi, nhưng mỗi một câu đều ẩn chứa lời nói khiêu khích cùng khinh miệt.
Cố thị thường ngày sẽ lạnh lùng, trong lòng sớm tức giận, lần này lại không có nửa điểm nổi giận, ngồi trên ghế cười nhẹ nhìn hắn.
“Rất tốt, phong cảnh trên núi hợp lòng người, trong viện lại có ôn tuyền, so với kinh thành thì ấm áp hơn vài phần, ta suýt nữa không nỡ trở về.”
“Nhưng ta nghĩ ta không trở lại thì không được, phủ Quốc công này chỉ còn một mình con, ta làm sao có thể yên tâm? Vừa nghĩ tới để con một mình cô đơn đón năm mới, ta liền không đành lòng, cho nên nhanh chóng trở về, con cao hứng không?”
Lư Triệu nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố thị, khắp thân liền nổi da gà, cho rằng nàng điên rồi. Đi núi Tang Nguyệt một chuyến như thế nào cả người liền không bình thường rồi?
Nhưng lời này cũng không thể nói ra, trả lời nàng: “Cao hứng, mẫu thân trở lại con làm sao không cao hứng cho được?”
Nói xong lại sợ nàng tiếp tục dùng loại từ ngữ này nói chuyện với mình, vội nói sang chuyện khác: “Nghe nói mẫu thân dẫn theo một vị khách trở về, không biết là nam nhân hay nữ nhân? Nếu là nam nhân, phụ thân không ở nhà, con là con trưởng, thế nào cũng nên thay phụ thân đón tiếp mới đúng.”
Ánh mắt Cố thị cứng lại, vẻ mặt trở nên âm lãnh.
Nàng là phụ nhân nội viện, làm sao có thể đem khách là nam nhân trở về?
Huống hồ A Phù là nàng dẫn từ núi Tang Nguyệt về, lúc vào cửa cũng không trốn tránh ai, Lư Triệu làm sao có thể không biết là nam hay nữ được?
Biết rõ như thế, còn hỏi có phải là nam khách hay không, ngoại trừ nhấn mạnh việc hắn là trưởng tử, chỉ sợ còn trào phúng nàng cùng Tề Thuật tình cảm bất hòa, có ý ra bên ngoài tìm nam nhân.
Lư Triệu này, thật sự vừa đê tiện vừa ác độc!
Cố thị nổi giận kém chút nữa đập lên bàn, nhưng nghĩ một chút nàng liền bình tĩnh lại, nuốt xuống tức giận, ôn hòa cười cười.
“Là nữ khách, đừng nói là con, kể cả Quốc công cũng phải tránh đi, cho nên không cần con lo lắng, tự ta sẽ tiếp đãi.”
Lư Triệu nghe xong cũng không nói gì, ứng phó vài câu liền chuẩn bị cáo lui.
Cố thị hôm nay tâm tình dường như vô cùng tốt, thân thiện nói chuyện với hắn, hắn thân là con cái, đương nhiên cũng không thể chối từ, chỉ có thể nhẫn nại mà ngồi lại.
Hai người không biết hàn huyên bao lâu, Cố thị câu được câu không, từ đầu đến cuối cũng không cho người rót cho Lư Triệu chén trà.
Lư Triệu không kiên nhẫn được nữa, liền thấy một nha hoàn tiến vào nói gì đó vào bên tai Cố thị.
Hắn vội vàng thuận thế đứng lên nói: “Nếu mẫu thân còn có việc, vậy con cáo lui trước.”
Cố thị lần này cũng không làm khó hắn, cười hiền từ cho hắn rời đi.
Đợi hắn ra khỏi phòng, mới chậm rãi đứng lên.
“Đi, xem cuộc vui thôi.”
Vở tuồng hôm nay, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ qua.
……………………………………………
Từ chính viện đến viện của Lư Triệu có chút xa, nhưng xuyên qua hoa viên lại có đường gần hơn, Lư Triệu mỗi lần đều đi hướng đó, ngoại trừ biết trong hoa viên có nữ quyến cần phải lảng tránh.
Lần này không ai nói cho hắn biết, hắn đương nhiên vẫn là theo con đường này trở về, xuyên qua hành lang gấp khúc tiến đến ngõ nhỏ trong hoa viên, xa xa nhìn thấy một nữ tử đứng bên hồ nước, trên đầu cài bạch ngọc trâm, trên người khoác tấm áo choàng lông cừu trắng muốt, đẹp đẽ quý giá lạ thường.
Hắn nhìn tấm lưng kia nhíu mày, thấp giọng hỏi gã sai vặt bên người: “Ai vậy?”
Gã sai vặt tuy chưa từng nhìn thấy dung mạo Bạch Phù, nhưng khi nàng tiến vào phủ cũng thấy nàng mặc tấm áo choàng đó, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Đây là A Phù cô nương mà phu nhân mời tới làm khách.”
A Phù………
Lư Triệu cười cười, ánh mắt khinh thường.
Cố thị đúng là chịu chi bạc, vì để cho Vệ Quốc công chú ý đến A Phù này, mà áo choàng tốt như vậy cũng chuẩn bị cho nàng ta.
“Nếu đã đụng phải, vậy gặp một lần đi.”
Lư Triệu không chút do dự nhấc chân đi tới, mặc kệ có thể gặp phải nữ quyến trong viện hay không.
Dù sao trước đó cũng không ai báo cho hắn, lỡ đụng phải thì cũng không phải lỗi của hắn.
Nếu là có thể làm cho Cố thị mất mặt, vậy càng tốt.
Ngay khi hắn nhấc chân bước tới, nàng kia tựa hồ phân phó gì đó với tỳ nữ bên cạnh, tỳ nữ kia liền gật đầu rời đi, bên cạnh hồ chỉ còn lại một mình nàng.
Gió mùa đông lạnh lẽo thổi đến từng đợt, bên hồ lại lạnh thêm vài phần, nàng đứng một lúc thì thấy lạnh, liền lùi về phía sau vài bước, lại nghe được tiếng bước chân phía sau nên quay người lại.
Ánh mắt quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, nụ cười cùng cái nhăn mày quen thuộc kia, khiến trong lòng Lư Triệu mạnh mẽ run lên, chân mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống.
Cũng may gã sai vặt bên người nhanh tay vội vàng đỡ lấy hắn.
“Ngươi…….. Ngươi tại sao lại ở đây?”
Hắn vô thức hỏi một câu, hỏi xong mới kịp phản ứng, vội vàng xem xét bốn phía, có người nghe thấy lời hắn nói hay không, có người chú ý đến nơi này hay không.
Cũng may trừ gã sai vặt của hắn ra, xung quanh không một bóng người.
Ánh mắt Bạch Phù trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không chút biểu tình.
“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới phải? Ngươi sao lại ở đây?”
“Ngươi có thể nói chuyện?”
Lư Triệu càng kinh ngạc, cánh tay được tên sai vặt giữ lấy run run.
Bạch Phù vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì tới ngươi.”
Nói xong liền nhấc chân muốn đi, bộ dáng không muốn cùng hắn nhiều lời.
Lư Triệu cũng không thể cứ như thế thả nàng đi, tiến lên bắt lấy cánh tay nàng.
Bạch Phù từ trong áo choàng lấy ra một đoản kiếm, cầm quơ tới, suýt nữa trúng tay Lư Triệu, cả giận nói: “Đừng đụng vào ta!”
Lư Triệu khó khăn lắm mới tránh thoát, gã sai vặt bên cạnh không nghĩ tới trên người Bạch Phù sẽ có binh khí, trong lòng cả kinh, vội vàng che lại phía trước Lư Triệu: “Ngươi dám đả thương đại thiếu gia nhà chúng ta? Ngươi không muốn sống nữa sao!”
“Đại thiếu gia?”
Bạch Phù nâng mi: “Cái gì mà Đại thiếu gia?”
“Đây là trưởng tử của Vệ Quốc công phủ! Tề Đại thiếu gia! Ngươi cho dù là khách quý được phu nhân mời đến, cũng không thể làm ngài ấy bị thương! Bằng không nhiều thêm một mạng cũng không đền được!”
“Tề Đại thiếu gia?”
Bạch Phù nhíu mày: “Ngươi khi nào đổi sang họ Tề?”
“Giết nàng!”
Lư Triệu ánh mắt trầm xuống, sắc mặt dữ tợn vọt tới bên Bạch Phù.
Nếu nàng bây giờ còn chưa biết gì, nếu nàng còn chưa gặp Vệ Quốc công, vậy thừa dịp nhanh chóng trừ bỏ nàng! Bằng không càng trễ một khắc hắn càng gặp nguy hiểm!
Dù sao cha hắn Lư Kiến Nam đã chết, hai cái tín vật kia cũng ở trong tay hắn, Bạch Phù không có khả năng biết được chuyện cũ.
Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, qua giờ phút này, thân phận của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần, đến lúc đó Vệ Quốc công nhất định sẽ đem hắn xé xác ra từng mảnh mất!
Gã sai vặt hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, như thế nào đang êm đẹp, thiếu gia lại muốn giết khách nhân của phu nhân?
Nhưng Lư Triệu vọt tới, hắn cũng theo bản năng đi qua.
Ai ngờ còn chưa đụng tới nàng, đã bị một mũi tên nhọn đâm xuyên qua cổ họng, cả người tên sai vặt ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, một mũi tên khác bắn lên vai trái của Lư Triệu, Lư Triệu thân mình nghiêng qua, hô một tiếng rồi ngã xuống bên cạnh tên sai vặt.
Tần Nghị cầm cung tên từ sau núi giả đi ra, Cố thị cùng Tề Thuật cũng từ trong một góc cạnh đám cây cỏ bước ra.
Lư Triệu lặng yên không một tiếng động nhìn xung quanh, hai mắt tối sầm: Bị lừa rồi!