Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 6


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 6:

CHƯƠNG 6: Ngủ cái đầu ngươi
Chớp mắt mùa đông giá rét trôi qua, đầu xuân đã về, cây liễu bên đường ra cành mới, Bạch Phù đã ở bên cạnh Tưởng Kình Phong hơn một tháng rồi.
Hơn một tháng này nàng bỏ trốn vô số lần, nhưng chưa lần nào thành công.
Tiểu nha hoàn Lục Liễu kia đối với Tưởng Kình Phong vô cùng trung thành. Nghe theo lời Tưởng Kình Phong phân phó, đi theo nàng cả ngày như hình với bóng, hễ nàng có chút dấu hiệu muốn bỏ trốn, tiểu nha hoàn kia sẽ cung kính dẫn người đem nàng “mời” về.
Về sau Bạch Phù không còn cách nào, nhẫn tâm dùng kim châm làm Lục Liễu hôn mê, sau đó thay y phục của nàng ta chạy ra ngoài.

Kết quả vừa mới trèo lên đầu tường, đã bị Tưởng Kình Phong một tay kéo thẳng xuống dưới, nắm lấy cổ áo nàng xách về phòng, ném nàng lên giường.
Cho dù chăn đệm trên giường được trải rất dày, nhưng Bạch Phù vẫn kêu to một tiếng, rồi đứng lên đầy tức giận trừng mắt liếc hắn.
Người này chẳng lẽ cầm tinh con chó? Nàng vừa chạy được vài bước đã bị hắn phát hiện.
Tưởng Kình Phong vô cùng tức giận, đứng bên giường nhìn nàng.
“Nếu nàng còn tiếp tục chạy loạn, ta sẽ tìm dây thừng trói nàng lại.”
Bạch Phù lật người xem thường: Ngươi trói đi, ngươi trói đi, trói đi, trói đi! Ngươi mà không trói ta liền tiếp tục chạy!
Tưởng Kình Phong căm tức nghiến chặt răng, nghĩ muốn hung hăng trừng phạt nàng một phen, nhưng lại sợ làm nàng bị dọa, làm nàng khóc.
Sau sự việc lần trước một thời gian, Bạch Phù vẫn chưa bình tâm lại, vừa thấy hắn là khóc, làm cho hắn không biết phải làm sao.
Lúc đó hắn thật sự rất lo lắng nàng về sau vẫn sẽ như vậy. Nhưng sau đó không biết sao nàng bỗng nhiên không sợ nữa, Tưởng Kình Phong lại cảm thấy đau đầu.
Bởi vì Bạch Phù một khi không sợ hắn, lá gan trở nên lớn hơn, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn.
Tưởng Kình Phong gần đây lại bề bộn nhiều việc, không rảnh rỗi nhìn chằm chằm nàng được, đặc biệt lo lắng có khi nào hắn lơ là một chút nàng liền chạy mất hay không, giống như lần trước ở trên núi.
“Tại sao nàng luôn chạy trốn? Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, hiện tại bên ngoài rất loạn, nàng sao không chịu nghe?”
Đe dọa không được, Tưởng Kình Phong liền chuyển qua phương án nói lời thành khẩn.

Bạch Phù hừ lạnh một tiếng, đi đến cầm lấy trái chuối trên bàn, bắt chéo chân ngồi lên ghế, chậm chạp ăn, làm bộ dáng ngươi cứ từ từ nói, ta không gấp.
Tưởng Kình Phong phiền não gãi gãi đầu: “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào mới không chạy trốn nữa?”

Vậy ngươi muốn như thế nào mới thả ta đi?
Bạch Phù thầm nghĩ.
Tưởng Kình Phong bực bội, nện lên bàn một quyền, mà trên bàn lúc này có để vài quả chuối, nên hắn đấm lên, trên tay liền dính đầy chuối, làm cho Bạch Phù ôm bụng cười to.
Người khác nếu dám giễu cợt Tưởng Kình Phong như vậy, đã sớm chết mấy trăm lần rồi.
Mà Bạch Phù làm như vậy, chẳng những không chọc giận hắn, ngược lại làm phiền muộn trong lòng hắn tan đi, khóe môi nhịn không được cong lên, đưa tay dính đầy chuối đến trước mặt Bạch Phù quệt xuống.
Bạch Phù chỉ lo cười, thình lình bị hắn quệt chuối vào mặt, liền tức giận đá hắn một cước, lau vết chuối dính trên mặt rồi quệt lại về phía Tưởng Kình Phong.
Nhưng nàng làm sao là đối thủ của Tưởng Kình Phong được, vừa mới lộ ra ý đồ này, đã bị Tưởng Kình Phong vững vàng bắt được cổ tay, làm nàng hoàn toàn không thể động đậy.
Bạch Phù giãy giụa, mắt thấy không cử động được, cái đầu chợt chuyển đến đem mặt nàng cọ mạnh vào mặt hắn…..
Tưởng Kình Phong sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì cùng Bạch Phù bốn mắt nhìn nhau, phát hiện nàng cũng đang choáng váng.
Không khí bỗng trở nên mập mờ, ám muội, Bạch Phù giờ mới phản ứng ra mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, liền xấu hổ lùi về phía sau trốn đi.
Tưởng Kình Phong lại nắm lấy hông nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
“A Phù……”
Thanh âm của nam nhân cất lên có chút ái muội, mâu quang cực nóng, môi dán chặt vào hai gò má nàng.
Bạch Phù đỏ mặt, tránh cũng không được, đẩy cũng không ra, chỉ có thể dựng thẳng ngón tay lên, dùng sức chọc chọc vào người hắn.
Tưởng Kình Phong nói, khi nào nàng cảm thấy không thoải mái, liền chọc chọc hắn vài cái, như vậy hắn sẽ buông nàng ra.

Tưởng Kình Phong nhớ rõ lời của mình, nên trong lòng dù ngàn lần không muốn vẫn dừng lại, sau đó hơi thở có chút dồn dập, hỏi ý kiến của nàng: “A Phù, ta……. ta muốn ngủ với nàng, được không?”
Ngủ……..
Ngủ……..
Ngủ cái đầu ngươi!
Bạch Phù tức giận đánh một quyền tới ngay giữa hốc mắt của Tưởng Kình Phong.
Tần Nghị đứng thủ hộ bên ngoài nghe trong phòng truyền đến một tiếng thở dài đầy đau đớn, không lâu sau thì thấy Tưởng Kình Phong che một bên mắt đi ra.
Xem bộ dạng như vậy, hình như lại bị đánh rồi………
Ý niệm này mới hiện lên trong đầu, Tần Nghị liền nhịn không được sợ run cả người.
Lại?
Từ khi nào tướng quân anh minh thần võ trong lòng hắn lại biến thành một người thường xuyên bị đánh như thế kia chứ?
………………………………………………
Bạch Phù sau khi tỉnh táo lại liền có chút sợ hãi, vừa rồi nàng nhất thời xúc động đánh Tưởng Kình Phong một quyền, ngộ nhỡ Tưởng Kình Phong tức điên lên, gây bất lợi cho nàng thì phải làm sao?
Nàng vừa mới chọc tức hắn, nếu như trong tay xuất hiện một con dao, phỏng chừng hắn đã đâm nàng một đao rồi.
Nhưng cái tên Tưởng Kình Phong lại nói ra những lời vô liêm sỉ kia……. Nói lời như vậy! Làm sao khiến người khác không tức giận được cơ chứ.
Bạch Phù vừa thẹn vừa giận, lo lắng đi quanh phòng, suy nghĩ làm thế nào mới có thể nhanh chóng rời đi, miễn cho Tưởng Kình Phong trở về cảm thấy tức giận, quay lại tìm nàng tính sổ.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui không biết làm thế nào, dứt khoát đi ra ngoài, muốn nhìn xem trong viện này còn có con đường nào khác có thể đào tẩu được không.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, đã bị Tần Nghị đứng bên ngoài dọa sợ.

Ngươi tại sao lại ở đây?
Tần Nghị ngượng ngùng cười cười: “Cô nương, tướng quân muốn cấp vài vú già tới coi cửa, nhưng còn chưa tìm được, tướng quân liền lệnh cho thuộc hạ ở đây trông chừng, khi nào tìm thấy người thích hợp sẽ đến thay.”
Nói xong còn lần nữa cam đoan: “Cô nương yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không bước qua cánh cửa này nửa bước, đợi tướng quân dẫn theo vài vú già đến, thuộc hạ sẽ lập tức rời đi.”
Bạch Phù như bị chặn họng, liếc hắn một cái rồi xoay người trở về phòng, cuối cùng không còn tâm tư nào đi nhìn sân nữa.
Tưởng Kình Phong kêu thuộc hạ tới trông cửa, rõ ràng là phái người đến giám thị nàng!
Một Lục Liễu chưa đủ, còn muốn kêu cả Thanh Liễu, Thúy Liễu đến?
Nhiều người như vậy đi theo nàng, nàng càng chạy không thoát!
Nghĩ vậy Bạch Phù lại nổi lên một trận phiền muộn, đem Lục Liễu cứu tỉnh sau đó bảo nàng ta đem cho mình chút gì ăn vậy.
…………………………………………
Tưởng Kình Phong quanh năm đều sinh hoạt trong doanh trại, nên bên người có rất ít nha hoàn và vú già, phần lớn là vài tên thuộc hạ, hoặc vài tùy tùng cơ trí.
Sau khi hắn tìm được Bạch Phù cũng luôn bôn ba khắp nơi, đi đến đâu cũng đem theo Bạch Phù, chẳng qua không ăn gió nằm sương như trước, lúc có thể ở lại biệt viện thì liền ở lại biệt viện, không ở lại biệt viện thì tới khách điếm ngủ.
Khi không có chỗ ở thì để Bạch Phù nghỉ ngơi trong xe ngựa.
Vì thế hắn đặc biệt mua một cỗ xe ngựa rộng lớn, bên trong cái gì cũng có, ở chỗ ngồi còn trải một cái đệm cực dày, để Bạch Phù lúc ngủ không bị xóc nảy.
Chính vì chuẩn bị nhiều như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ cần thêm nha hoàn và vú già hầu hạ Bạch Phù.
Bởi vì nữ nhân mà nhiều, tốc độ đi đường sẽ càng chậm, hắn mang theo Bạch Phù và Lục Liễu đã chậm hơn nhiều so với trước kia, thêm vài nha hoàn vú già, ắt phải thêm một cái xe ngựa nữa, đến lúc đó tốc độ lại càng chậm, Tưởng Kình Phong nghĩ như vậy liền thấy phiền toái.
Nhưng mà hiện tại hắn không còn cách nào khác.
Bạch Phù rất thông minh, nếu không phải không nói được, chỉ sợ sớm đã nghĩ được biện pháp đào tẩu rồi. Dựa vào cái nha đầu Lục Liễu kia, căn bản không trông coi được nàng.
Cho nên bây giờ Tưởng Kình Phong mới lựa chọn vú già, đặc biệt chọn hai người khỏe mạnh, còn phải nói rõ ràng, vú già chỉ có một việc, đó là cẩn thận canh chừng Bạch Phù, không để nàng chạy loạn.
Hai vú già khôn khéo liếc nhìn nhau, gật gật đầu, nhiều lần cam đoan sẽ cẩn thận trông chừng, nhất định không để Bạch Phù chạy đi.
Tưởng Kình Phong vừa lòng gật đầu, kêu người dẫn họ đi.
Bạch Phù phát hiện trước cửa phòng có thêm vú già liền vô cùng tức giận, thế nhưng viện này là của Tưởng Kình Phong, người cũng là hắn tìm tới, nàng thì như tù nhân bị giam ở trong, trừ bỏ một bụng hờn dỗi, còn có thể làm gì được nữa?

Trời gần tối, Lục Liễu giống như mọi khi đi tới phòng bếp lấy cơm, lại không ngờ rằng, mới bước tới cửa viện liền bị ngăn lại.
Hai vú già thân hình to lớn xoa thắt lưng đứng nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu?”
Lục Liễu hoảng sợ, sau khi đứng lại có chút không hiểu nói: “Đến giờ dùng bữa tối rồi, ta đi lấy cơm cho cô nương.”
“Lấy cơm?”
Vú già kia lỗ mũi muốn hướng lên trời hừ một tiếng: “Ngươi trở về đi, ta đi lấy cho.”
Nói xong vẫy tay với vú già còn lại, để bà ta đến trước cửa đứng trông chừng thay.
Lục Liễu nhíu mày: “Vì sao? Trước kia luôn là ta đi, như thế nào bỗng nhiên……..”
“Trước kia là trước kia! Bây giờ là bây giờ!”
Vú già vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cũng không nhìn xem ngươi hiện giờ là thân phận gì, cho rằng tiểu thư nhà người còn được cưng chiều như trước nữa sao? Đúng là một chút năng lực nhận biết cũng không có!”
Lục Liễu từ trước đến nay đều thông minh, nên nghe ra được bà ta đang nói bóng gió, hận không thể chặn miệng bà ta lại.
“Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy! Nếu để cô nương nghe được thì phải làm sao!”
Nàng cố đè thấp giọng trách cứ.
Vú già ai ui một tiếng, tay ôm trước ngực: “Ta rất sợ hãi, để nàng nghe được ta coi như xong rồi!”
Nói xong cười ha ha, lắc lắc cái mông đi đến phòng bếp.
Lục Liễu tức giận dậm chân, vừa định đuổi theo liền bị một vú già khác túm trở về.
“Đi đi, nhanh trở về phòng, không có việc gì thì đừng có chạy loạn!”
Lục Liễu không làm được gì, đành phải rời đi, từ xa hô lại một câu: “Trước khi bưng cơm nhớ phải rửa tay, cô nương thích sạch sẽ!”
Vú già kia cũng không thèm để ý, trái lại còn cười giễu cợt: “Có ăn là may lắm rồi, còn quản cái gì mà sạch với chả không sạch.” 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.