Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 59


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 59:

CHƯƠNG 63: Cha con lần đầu gặp mặt
Tề Tuyên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lễ vật hắn đưa tự nhiên cũng không thể xem là thật, chỉ là Cố thị không muốn ngăn con mình biểu đạt thiện ý, cho nên tùy hắn, xong việc nàng đương nhiên cũng chuẩn bị một phần lễ vật khác cho Bạch Phù.
Nhưng nàng lần này xuất môn vội vàng, cũng không mang theo nhiều thứ tốt, liền chọn một đôi vòng ngọc trong đống trang sức thường ngày của mình đưa cho Bạch Phù.
Bạch Phù cảm thấy thật sự không cần thiết, nhưng là người ta đã đưa tới, cũng không tiện từ chối, liền kêu Lục Liễu nhận lấy.
……………………………………………

Buổi trưa ăn cơm xong liền ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại, Cố thị đã phái người tới hỏi nàng có muốn ra ngoài đi dạo hay không, tiện thể nhìn chút cảnh sắc núi Tang Nguyệt.
Nàng mời Bạch Phù ở lại đây, mà nhốt nàng cả ngày trong viện cũng không được, liền muốn màng nàng đi ra nhìn ngắm phong cảnh một chút.
Bạch Phù vui vẻ đồng ý, lúc ra ngoài thì gặp Tề Tuyên đi theo bên người Cố thị, ngoài ra còn có hai cẩm y thiếu niên mười hai mười ba tuổi, trong đó có một người lớn lên có chút giống Cố thị, nhớ đến hẳn là hai người con trai khác của Cố thị mà Tưởng Kình Phong đã nhắc đến.
Cố thị ở xa xa nhìn thấy nàng, vẫy vẫy tay kêu nàng đi qua.
“Đây là khuyển tử Tề Mặc và Tề Trác, là hai đứa sinh đôi, chỉ là bộ dạng lớn lên không giống nhau.”
Một đứa giống nàng, một đứa giống Vệ Quốc công.
“Ta lần này xuất môn cũng không mang theo nhiều người, để cho bọn chúng đi theo làm hộ vệ, ngươi đừng chê bai.”
Nàng cười cười nói với Bạch Phù.
Tề Mặc Tề Trác tiến lên chào hỏi với Bạch Phù, lại vì Tề Tuyên mà biểu đạt lòng biết ơn, lễ phép mà lại chu đáo.
Bạch Phù hoàn lễ xong đoàn người liền đi ra ngoài, trước đi đến rừng mai vô cùng nổi danh ở núi Tang Nguyệt, lại đi vào một trang viên sau sườn núi, cuối cùng đến cạnh một con sông.
Cố thị vốn không định dừng lại ở trong này, là Tề Tuyên ầm ĩ muốn ở lại chơi, mới không thể không dừng lại.
Nói đến cũng kỳ quái, Tề Tuyên ngày thường có chút sợ người lạ, nhưng lại vô cùng hòa hợp với Bạch Phù.
Hai người kém nhau tận mười tuổi, lại có thể chơi vui vẻ với nhau như vậy, chỉ mới nửa ngày mà đã thân thiết như tỷ đệ trong nhà, dính nhau không rời.

Bạch Phù ở trước mặt Cố thị nguyên bản còn có chút rụt rè, nhưng sau khi cùng vui chơi với Tề Tuyên thì hoàn toàn lộ ra bản tính, một lớn một nhỏ hai người lúc thì cầm gậy đánh đông đánh tây, lúc thì cầm cung tiễn đuổi gà vịt trong thôn trang chạy tán loạn.
Lúc này lại thương lượng muốn đi bờ sông câu cá.

Cố thị dở khóc dở cười, nghiêng đầu hỏi Lục Liễu: “Cô nương nhà các ngươi ngày thường luôn hoạt bát như vậy?”
Lục Liễu cong khóe miệng lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu: “Cô nương ngày thường vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ ở trước mặt tướng quân mới hoạt bát hơn chút, tướng quân cũng rất cưng chiều nàng, cho nên tính tình nàng khó tránh khỏi có chút như đứa nhỏ, phu nhân ngài đừng trách móc nàng.”
Trong lời nói lại sợ Cố thị cảm thấy Bạch Phù lỗ mãng, không đủ thận trọng.
Tiếng tăm mà truyền đến kinh thành liền không có lợi với cô nương.
Cố thị khoát tay áo: “Cái này thì có gì mà phải chê bai, ta thích tính tình như vậy, vui vẻ liền cười, không vui liền phát giận, sống thoải mái muốn thế nào thì thế đó, thật tốt………”
Đáng tiếc, không phải ai cũng có số mệnh như vậy, có người cưng chiều che chở, có thể tùy tâm sở dục.
Nàng chống đầu nhìn bóng người phía xa, ánh mắt có chút hâm mộ, còn có chút mất mát không hiểu.
Lúc trước nếu không phải mắt bị mù mà gả đến kinh thành, nàng bây giờ có phải cũng có thể sống những ngày như vậy hay không?
Nghĩ đến mà thêm phiền lòng, Cố thị đưa tay gọi một gã sai vặt tới.
“Tứ thiếu gia bọn họ đang làm gì? Làm sao mà ngay cả Tam thiếu gia cũng không thấy đâu?”
Gã sai vặt cười cười: “Bạch cô nương nói sẽ đi bắt cá, Tứ thiếu gia ầm ĩ nói với Bạch Phù bắt cho hắn một con, đợi lát nữa ra bên bờ sông nướng ăn.”
Cố thị nhíu mày: “Hồ đồ! Lạnh như thế này bắt cá làm gì, nước thấm ướt chân thì phải làm sao! Mau kêu bọn chúng trở lại, đừng quấn quít làm phiền Bạch cô nương nữa.”
Gã sai vặt ngượng ngùng chạy đi, kết quả không lâu sau liền quay lại.
“Bạch cô nương nói không có việc gì, nàng đứng trên tảng đá bên bờ, sẽ không bị ướt.”
Cố thị nâng trán, quả thực không biết nói gì mới được, một lớn một nhỏ này, làm sao chơi vào liền điên lên như vậy?
Chỉ là chính Bạch Phù cũng nói không sao, nàng cũng ngại đi ngăn cản, chỉ đành quay đầu hỏi Lục Liễu: “Cô nương nhà ngươi có mang theo xiêm y dự phòng không? Lỡ như không cẩn thận bị dính ướt, nên nhanh chóng đi thay, nước sông núi Tang Nguyệt tuy bởi vì ôn tuyền nên quanh năm không kết băng, nhưng mùa đông cũng rất lạnh.”

Lục Liễu vội vàng gật đầu: “Có mang theo, ở trên xe ngựa.”
Cố thị lúc này mới yên lòng, tùy bọn nhỏ.
……………………………………………
Bạch Phù mới được vài ngày đã quen thuộc với mấy vị thiếu gia của Vệ Quốc công phủ.
Tề Tuyên không cần phải nói, đệ đệ Tề Trác trong hai huynh đệ song sinh tính tình cũng hoạt bát, nếu không e ngại nàng là nữ tử, chỉ sợ đã cùng nàng xưng huynh gọi đệ.
Chỉ có ca ca Tề Mặc là xem như bình tĩnh, tuy rằng cũng theo chân bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng luôn chiếu cố bọn họ, luôn luôn ghi nhớ thân phận huynh trưởng.
Bạch Phù nếu là tiểu cô nương chưa lấy chồng, Cố thị nhất định không dám để cho đứa nhỏ của mình chơi với nàng như vậy.
Nhưng nàng đã búi tóc phụ nhân, vậy thì không có gì, chỉ cần chính nàng không thấy phiền là được.
Đoàn người ở núi Tang Nguyệt chơi mấy ngày, ngày hôm đó Bạch Phù đang ở trong viện Cố thị kể chuyện xưa cho Tề Tuyên, chợt nghe hạ nhân báo lại nói Quốc công đến đây, nghe nói nơi này có nữ quyến, liền nghỉ ngơi ở ngoại viện, không vào trong nội viện.
Bạch Phù nghe vậy vội vàng đứng dậy cáo từ, Cố thị lại khoát tay áo: “Không cần, ngươi tiếp tục kể đi, chuyện xưa này mới nghe được một nửa.”
Nói xong liền quay sang hạ nhân kia: “Kêu người ở ngoại viện thu dọn phòng ở cho Quốc công, để hắn nghỉ ngơi đi.”
Nhìn bộ dạng này căn bản không định để Vệ Quốc công qua đây, khiến cho hắn ở ngoại viện.
Bạch Phù trong nháy mắt có chút xấu hổ, hình như quan hệ Cố thị và Vệ Quốc công chỉ sợ là không tốt lắm, phu thê hai người là do có xích mích, khó trách nàng ngay cả lễ mừng năm mới cũng không muốn quay về kinh, mà tính toán ở lại núi Tang Nguyệt này.
Cố thị bây giờ hoàn toàn không thèm để ý người khác có nhìn ra cảm tình bất hòa của nàng và Vệ Quốc công hay không.
Dù sao người ở kinh thành biết được cũng không ít, nhiều hơn một người thì có gì khác nhau?
Nàng miễn cưỡng ngồi trên ghế, trên mặt vẫn lộ vẻ cười như cũ, giống như đang nghe Bạch Phù kể chuyện xưa, nhưng tâm tình rốt cuộc vẫn buồn bực, lòng sớm không còn đặt vào chuyện xưa nữa rồi, cười đến thập phần miễn cưỡng.
Bạch Phù không am hiểu loại tình huống này, kể xong chuyện xưa liền đứng dậy cáo từ.
Cố thị cũng không ngăn nàng, kêu người tiễn nàng ra ngoài.

Tề Tuyên lúc này lại đứng lên, nói muốn cùng Bạch Phù đi chơi, không muốn ở lại nơi này.
Cố thị sắc mặt cứng đờ, đem hắn ôm vào ngực, suýt nữa rơi lệ.
Đứa nhỏ giống như một cái gương, phản ánh chân thật thái độ của người lớn đối với hắn.
Bây giờ hắn tình nguyện cùng một tỷ tỷ mới quen mấy ngày đi ra ngoài chơi, cũng không bằng lòng gặp cha mình, điều này khiến cho người làm mẫu thân như nàng làm thế nào không đau lòng cho được?
Bạch Phù thấy thần sắc Cố thị không đúng, vội vàng xoay người nói với Tề Tuyên: “Chúng ta đi thả diều được không? Hôm qua đệ không phải nói có mang theo một con diều rất đẹp sao? Ta còn chưa thấy qua đâu.”
Tề Tuyên nghe xong liên tục gật đầu: “Được được, ta hiện tại sẽ đi lấy ngay.”
Hai người cứ như vậy mà quyết định, Cố thị cảm kích nhìn Bạch Phù, kêu người đi theo bọn họ thả diều.
………………………………………………
Hai người sau khi rời đi, mặc dù Cố thị không phái người đi mời, Tề Thuật cũng đi tới chính viện.
Hắn năm nay ba mươi tám tuổi, thân hình cao lớn mặt mày tuấn lãng, nhìn qua như mới đầu ba mươi, hoàn toàn không giống bộ dạng sắp bốn mươi tuổi.
Hạ nhân trong phòng thấy hắn tiến vào liền lui ra ngoài, chỉ chừa lại hai phu thê bọn họ.
Cố thị cùng hắn ở chung mười mấy năm, người khác có lẽ sợ hắn, nàng thì không, sau khi thấy hắn ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, ngồi một chỗ không nhúc nhích, càng miễn bàn đến như thê thiếp nhà khác quét dọn giường chiếu đón chào.
Tề Thuật đứng một lúc, tựa hồ không biết nên nói cái gì, ngồi xuống bên người nàng, hồi lâu mới nói một câu: “Ta tới đón nàng về nhà.”
Cố thị thản nhiên trả lời: “Không dám.” 
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc quỷ dị, chung quy vẫn là Tề Thuật lần thứ hai mở miệng: “Vết thương của Tuyên nhi như thế nào rồi? Đã đỡ chút nào chưa?”
Nhắc tới vết thương của Tề Tuyên, mặt Cố thị càng lạnh hơn.
“Đã đỡ rồi, không phiền đến Quốc công phải hỏi thăm.”
Tề Thuật mím môi: “A Triệu nó không cố ý, ta đã…………”
“Không cố ý?”
Cố thị đứng thẳng dậy.
“Không cố ý còn ít sao? Có phải ngày nào đó hắn muốn mạng của Tuyên nhi hoặc A Mặc, ngươi cũng thấy đó là không cố ý, răn dạy vài câu là được?”
“Ta cho chàng biết Tề Thuật! Chàng có thể nợ hắn, nhưng ta không nợ hắn! Hài tử của ta càng không nợ hắn!”

“Chàng bồi thường như thế nào cho nó đó là chuyện của chàng, nhưng chàng không thể đem hài tử của ta đi nhân nhượng hắn! Tuyên nhi bọn nó đối với chàng mà nói có lẽ không quan trọng, nhưng là mạng của ta! Ai muốn hại bọn nó, ta dù cho liều cái mạng này, cũng muốn cùng người đó ngươi chết ta sống!”
Khóe môi Tề Thuật càng mím chặt, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nhịn lại, cuối cùng chỉ nói một câu: “Ta cũng không có nói bọn chúng không quan trọng.”
“Chàng không có nói, nhưng chàng lại làm như thế!”
Cố thị không chút khách khí hét lên.
“Hiện tại khắp kinh thành người nào mà không biết, Vệ Quốc công phủ chỉ có đại thiếu gia do phu nhân trước sinh ra mới là bảo bối, mấy vị thiếu gia khác như thứ xuất bình thường, không chỉ phải xem sắc mặt phụ thân, còn phải xem sắc mặt đại ca.”
“Đến cả ta một chính thê cưới hỏi đàng hoàng, lại ở trước mặt tên đại thiếu gia kia không ngẩng nổi đầu, chả khác gì một tiện thiếp!”
Tề Thuật nhau mày: “Toàn bộ phủ Vệ Quốc công chỉ có một mình nữ nhân nàng, ta khi nào thì nạp thiếp? Ai dám xem nàng là thiếp thất? Nàng đừng cố tình gây sự.”
“Cố tình gây sự? Ta cố tình gây sự?”
Cố thị khóe mắt phiếm hồng, không muốn cùng hắn nhiều lời, phất tay áo đi vào bên trong phòng.
Tề Thuật ở trong sảnh ngồi một lúc, cuối cùng thở dài chuẩn bị đi vào trong.
Ai ngờ vừa đi tới cửa, cửa phòng lại không đẩy ra được, Cố thị từ bên trong đã đem cửa khóa lại.
Hắn đứng hồi lâu, cũng không thấy người ở bên trong có ý mở cửa, đành phải xoay người rời đi.
Đi đến nửa đường liền nhớ tới vết thương của Tề Thuật, tùy tiện tìm một gã sai vặt hỏi Tứ thiếu gia đang ở đâu?
Gã sai vặt chỉ hướng hoa viên, nói Tứ thiếu gia cùng Bạch cô nương đang thả diều ở đó, hắn liền nhấc chân đi tới.
Trong hoa viên, con diều của Tề Tuyên không cẩn thận bị mắc trên cây, Tần Nghị theo phân phó của Bạch Phù giúp hắn lấy xuống.
Bạch Phù nhận lấy con diều không bị xây xước gì từ trong tay Tần Nghị, cười xoay người đưa cho Tề Tuyên.
Vừa quay người lại, dung nhan nữ hài tử xinh đẹp lộ ra dưới ánh mặt trời, mắt hạnh to tròn, chóp mũi thanh tú, lúc cười rộ lên hai gò má căng tròn đáng yêu.
Tề Thuật dừng lại bước chân, hô hấp bị kìm hãm.
“Thù nhi……….”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.