Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 43


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 43:

CHƯƠNG 47: Một cây củ cải
“Ngươi chuẩn bị đi kinh thành?”
Trong một viện hẻo lánh nào đó của Lâm Trạch, Từ Việt ngồi trên ghế cau mày.
Tưởng Kình Phong gật đầu: “Ừm, người nhà A Phù ở đó, ta muốn cùng nàng đi nhận người thân. Bây giờ kinh thành tình hình như thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, để nàng một mình đi ta thật sự không yên tâm.”
Từ Việt không nói gì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, như đang suy nghĩ gì đó.

Tưởng Kình Phong biết hắn lo lắng, cười nói: “Yên tâm đi, ta còn phải trở về thay ngươi coi giữ trấn Tam Tháp, sẽ không dễ dàng chết ở nơi khác đâu.”
Lời này hiển nhiên cũng không có an ủi Từ Việt, ngược lại càng khiến hắn thêm buồn bực.
Tưởng Kình Phong cùng hắn có quan hệ rất tốt, cho nên đó vẫn luôn là cái đinh trong mắt Từ Duệ, lần trước Tưởng Kính Phong cứu Mạc Diêm, càng khiến hắn không thuận mắt.
Từ Duệ không chỉ một lần hạ chỉ để Tưởng Kình Phong quay về kinh, nói là phong thưởng, nhưng thật sự có chủ ý gì thì tất cả mọi người đều biết.
“Không đi không được sao? Không thể để người khác đi cùng nàng sao? Ta sắp xếp một cao thủ đắc lực, không nhất định……..”
“Không được, đổi người khác ta không yên tâm.”
Tưởng Kình Phong lập tức từ chối.
Nhận người thân là chuyện lớn, hắn không muốn để người khác ở bên cạnh nàng.
Hơn nữa sư phụ của A Phù nói, người nhà nàng dòng dõi cao quý, không tầm thường.
Kinh thành quyền quý vô số, tùy tiện đụng liền có thể đụng tới quan tứ phẩm, lỡ như người nhà A Phù là công huân thế gia gì đó, nàng một tiểu cô nương không nơi nương tựa, trừ bỏ mấy phong thư có thể chứng minh thân phận, còn lại cái gì cũng không có, nói không chừng ngay cả cổng cũng không thể vào.
Từ Việt mặc dù có thể phái người đi theo, cũng không nhất định có biện pháp gì với bọn họ, vẫn là hắn đi thì thích hợp nhất.
Mắt thấy ngăn không được hắn, Từ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, đem một con dấu nhỏ đưa cho hắn.
“Cầm lấy con dấu này đi tìm Lâm Tiêu, bảo hắn đem đồ trong cửa hàng chữ Thiên số 1 cho ngươi, ngươi cầm nó vào kinh, bảo đảm giúp ngươi bình an vô sự.”

Tưởng Kình Phong biết đồ vật đó, lập tức cự tuyệt.
“Không cần, đó là đồ của tiên đế để lại cho ngươi, Từ Duệ không biết đến sự tồn tại của nó, nếu hắn biết được, không biết sẽ nổi điên như thế nào đâu.”

“Cầm đi.”
Từ Việt đem con dấu cứng rắn nhét vào trong tay hắn.
“Hiện giờ kinh thành đã không còn như trước kia, ta cho dù muốn che chở cho ngươi cũng là ngoài tầm tay. Nếu ngươi đi thì ta không lo lắng, nhưng ngươi cùng A Phù nhà ngươi đi, lỡ như có người đánh chủ ý lên người nàng, dùng nàng uy hiếp ngươi, lấy tính tình của ngươi nhất định sẽ cùng người khác liều mạng, đến lúc đó chẳng phải bị người ta bắt được nhược điểm sao?”
“Cho dù không vì ngươi, thì vì A Phù nhà ngươi, ngươi cũng đem đi cho ta, lo trước khỏi họa.”
Tưởng Kình Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ có khả năng như vậy, liền không nói gì nữa, đem con dấu thu vào.
Bên kia, Chu Văn Đào cũng đang cùng Mạc Diêm chào từ biệt, nói muốn đi núi Bạch Mao bái tế sư huynh.
Mạc Diêm tất nhiên sẽ không ngăn trở, chỉ dặn dò hắn sớm trở lại Tam quận, miễn cho biên cảnh Đại Ngụy bị người khác nhìn chằm chằm, đánh mất tính mạng.
Hai người trò chuyện một lúc, trước khi chia tay Mạc Diêm bỗng nhiên thấp giọng dặn dò hắn vài câu gì đó.
Chu Văn Đào vừa nghe, sắc mặt đại biến: “Lời tiểu trại chủ nói là sự thật?”
Mạc Diêm gật đầu: “Cụ thể khi nào thì ta không rõ lắm, tóm lại………. ngài coi chừng một chút là được. Nếu có thể giúp hắn vượt qua kiếp nạn này đương nhiên là tốt, nếu như không thể……… vậy đó là thiên mệnh không thể sửa đổi, chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Chu Văn Đào sau một lúc lâu cũng không nói gì, lúc sau mới thận trọng gật đầu: “Được, ta sẽ chú ý một chút, chỉ mong……. hắn không có việc gì.”
……………………………………………
Hai ngày sau, đoàn người Tưởng Kình Phong rời khỏi Lâm Trạch, đi đến núi Bạch Mao.
Mạc Diêm cùng Từ Việt tiễn bọn họ một đoạn đường, ở một chỗ giữa sườn núi cùng bọn họ chia tay.
Nhìn cảnh mọi người đi càng lúc càng xa, Mạc Diêm ngồi trên tảng đá thì thào ra tiếng: “Thật hâm mộ nàng ta.”
“Ai?”

Từ Việt hỏi.
“A Phù.”
“……… Hâm mộ nàng cái gì?”
“Tự do.”
Mạc Diêm cười khẽ, trong mắt có chút hâm mộ, tựa hồ lại có chút hoài niệm.
A Phù cùng nữ nhân khác bất đồng, nàng sống tiêu sái tự tại, cái gì quy củ lễ nghi, cái gì lễ giáo ràng buộc, chỉ cần nàng không muốn để ý, thì hết thảy đều có thể không quan tâm tới.
Nàng cũng không có áp lực, cũng không chịu trói buộc, giống chim sơn ca vui vẻ, vĩnh viễn sống dưới ánh mặt trời.
Mặc dù bầu trời thỉnh thoảng u ám, cũng rất nhanh liền trời quang mây tạnh, nàng lại là con chim kia, vô ưu vô lo.
Mạc Diêm thân là nữ nhân, nhưng luôn sống như một nam nhân, mà nàng không vì thế mà cảm thấy có cái gì không tốt, càng không có hâm mộ tiểu thư khuê các nhà giàu có.
Nàng chỉ hâm mộ nữ nhân giống A Phù, đó mới là tự do chân chính.
“Nàng cũng có thể.”
Từ Việt đưa tay sờ đỉnh đầu nàng.
“Ta?”
Mạc Diêm cười cười, lại như tự giễu.
“Không thể, ta từ nhỏ……… liền đã định trước không thể lại sống những ngày như vậy.”
Lại?
Từ Việt nhíu mày, vô cùng khó hiểu.
Không đợi hắn nghĩ thông suốt, Mạc Diêm đã đứng lên, trên mặt không còn vẻ mất mát, ngược lại trở lại bộ dạng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt như trước.

“Ta mặc dù không sống những ngày như vậy, nhưng có thể làm cho cô gái như A Phù tiếp tục sống những ngày như vậy! Nếu ai dám cản đường ta, ta liền làm thịt hắn! Khiến hắn đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”
Từ Việt trong lòng bật cười, xoay người sang chỗ khác kéo cánh tay nàng, cõng nàng lên lưng mình, chạy nhanh về dưới chân núi.
Gió núi gào thét bên tai, Mạc Diêm khó có khi lộ ra thanh âm nữ nhân, ghé lên lưng hắn hưng phấn la lên: “Nhanh một chút, Thạch Đầu, nhanh một chút!”
……………………………………………
Rời khỏi Lâm Trạch đã hai ngày, vì để có thể sớm đuổi tới kinh thành, Tưởng Kình Phong không muốn tốn nhiều thời gian cho hành trình lên núi Bạch Mao, cho nên vẫn cho người thúc ngựa, một đường cũng chưa từng dừng lại.
Trong xe ngựa, Bạch Phù mê man ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thở nổi, mở mắt ra liền thấy Tưởng Kình Phong đang kề mặt sát mặt nàng.
Nàng vươn tay muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm chặt hơn, một bên thở hổn hển hôn lên môi nàng một bên thấp giọng: “A Phù, nàng tỉnh rồi?”
Bị ngươi giày vò như vậy, có thể không tỉnh sao?
Bạch Phù bất mãn lầu bầu một tiếng, chỉ chỉ cái chén trên bàn: Buông, ta muốn uống nước.
Tưởng Kình Phong lại tự mình đem chén nước đến, chính mình ngửa đầu uống một ngụ, miệng đối miệng bón cho nàng.
Bạch Phù đỏ mặt, bị sặc một chút, một ít nước từ khóe môi tràn ra, theo cổ chảy xuống.
Tưởng Kình Phong giúp nàng thuận khí, đợi sau khi nàng bình thường lại liền cúi đầu hôn lên vết nước lau giùm nàng, đầu lưỡi dọc theo hai gò má nàng đi xuống cổ trắng nõn, lại chui vào khe áo liếm xương quai hàm mỏng manh của nàng.
Bạch Phù ưm một tiếng, muốn né tránh, hắn lại giữ chặt lưng nàng làm nàng không thể nhúc nhích, cằm lại dịch xuống dưới, chôn đầu vào trước người nàng.
Đừng…….. Đừng làm rộn.
Bạch Phù đỏ bừng mặt, vươn tay muốn đem cái đầu nặng trịch kia đẩy ra.
Tưởng Kình Phong thuận thế nghiêng đầu, nhưng không rời đi, mà ngậm lấy quả anh đào cách một lớp áo.
Bạch Phù kinh hãi, cắn chặt môi suýt nữa phát ra thanh âm yêu kiều trong miệng.
Nàng nắm chặt bả vai Tưởng Kình Phong, dùng sức đẩy hắn: Hỗn đản! Ngươi đứng lên cho ta! Ta sắp tức giận rồi!  
Tưởng Kình Phong nói cái gì cũng không thả, ngược lại tiến lên cởi xiêm y nàng ra.
Nàng cầm lấy vạt áo không cho hắn như mong muốn, hắn liền từ vạt áo nàng dò xét đi vào, bàn tay nóng bỏng dọc theo vòng eo mảnh khảnh hướng lên, xoa chỗ mềm mại bên cạnh.
Bạch Phù mạnh mẽ giãy giụa, Tưởng Kình Phong trên trán dính đầy mồ hôi, khàn giọng nói: “A Phù, để cho ta sờ chút, sư thúc nàng hai ngày nay phòng ta như phòng cướp, trừ bỏ ở trong xe ngựa, còn không ta căn bản không gặp được nàng, nàng cho ta sờ chút được không? Ta sẽ không làm gì khác, thật đấy, cho ta sờ chút là được rồi.”
Lời nói có chút ủy khuất, oán giận, Bạch Phù không biết nên tức giận hay làm gì mới tốt.

Cứ như vậy do dự, bàn tay to kia liền tìm cơ hội đi lên, không chút do dự vân vê, nhào nặn.
Bạch Phù mắt hạnh trừng lên, mười ngón tay siết chặt, cơ hồ muốn khảm vào bờ vai hắn.
Thật………. Thật khó chịu, thật kỳ lạ, thật nóng……….
Tiểu cô nương lần đầu nếm thử dục vọng không biết bị người khác đụng chạm lại có cảm giác như vậy, nàng muốn khóc, muốn cự tuyệt, thân mình như muốn tan chảy, ở trong lồng ngực hắn run rẩy.
Tưởng Kính Phong cũng không nghĩ tới thứ tròn tròn xinh xắn trong tay của tiểu cô nương nhà hắn lại mềm mại như vậy, mặc dù cách xiêm y không nhìn thấy được, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp kia.
Tưởng Kình Phong nuốt xuống một tiếng, lại há mồm ngậm lấy, giống như lúc mút cánh môi nàng, hắn nhẹ nhàng mút lấy quả anh đào kia một cách khéo léo.
Trong mắt Bạch Phù nổi lên một tầng hơi nước mông lung, khóe mắt phiếm hồng, lã chã chực khóc, ngậm chặt môi đứt quãng thở dốc, cố không phát ra âm thanh gì.
Thẳng đến cánh tay nhỏ bé vô lực bị Tưởng Kình Phong kéo qua, đụng tới thứ nóng bỏng gì đó, Bạch Phù mới giật mình tỉnh lại.
Ngươi…….. Ngươi ngươi ngươi…….. thối lưu manh này! Vô lại! Ngươi không phải nói trước khi cởi quần sẽ nói cho ta biết sao! Bây giờ tại sao không nói!
Tưởng Kình Phong hô hấp nặng nhọc, dường như biết nàng suy nghĩ gì đó, cọ cọ chóp mũi nàng nói: “Ngoan nào, ta không cởi quần, chỉ cởi thắt lưng ra, nàng…….. nàng giúp ta, ta đã nhịn mấy ngày nay rồi, căng trướng muốn chết mất.”
Bạch Phù lúc này cảm thấy Tưởng Kình Phong quá vô sỉ, cho hắn mấy phần màu sắc hắn đã muốn mở phường nhuộm!
Cút! Ta không muốn giúp ngươi!
Nàng đỏ mặt cự tuyệt, Tưởng Kình Phong cũng đã đợi không kịp, nắm lấy tay nàng bắt đầu động.
Bạch Phù vừa gấp vừa tức, không lay chuyển được hắn nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ bị người bên ngoài nghe được.
Tưởng Kình Phong không những nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia còn tham lam đi vào vạt áo nàng, thưởng thức sự mềm mại yêu kiều của nàng.
Bạch Phù bị hắn quấn quít không bao lâu liền mềm nhũn, ngồi cũng ngồi không xong, chỉ có thể tựa vào lồng ngực hắn, tay khoát lên bả vai hắn, tránh làm chính mình ngã xuống.
Mồ hôi trên trán Tưởng Kình Phong xuất hiện ngày càng nhiều, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp kết thúc, xe ngựa của Chu Văn Đào phía trước lại bỗng nhiên dừng lại, cho nên xe ngựa của bọn họ cũng chỉ có thể vội vàng dừng lại.
Thân mình Bạch Phù không ổn định, Tưởng Kình Phong nhanh tay nắm lấy hông nàng đề phòng nàng ngã xuống.
Nhưng quán tính lớn vẫn làm nữ hài tử nghiêng về phía trước một chút, theo bản năng nắm chặt thứ trong tay, giống như cây củ cải, kém chút nữa bị nhổ tận gốc.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.