Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 37


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 37:

CHƯƠNG 41: Đi gặp một người
Hai ngày tiếp theo Bạch Phù vẫn không có sinh lực gì, trên người mệt mỏi, trong lòng lại nặng nề.
Sự thay đổi của Lư Triệu nhất định không phải thình lình xảy ra, hắn nhất định ở bên ngoài mấy năm nay đã bất tri bất giác biến thành bộ dạng như thế.
Nhưng đối với Bạch Phù mà nói, hết thảy đều vô cùng đột ngột, như bị giáng một gậy vào đầu, đột nhiên bị đánh vỡ toàn bộ mộng đẹp, những gì trong mộng sau khi tỉnh lại đều biến mất không sót lại chút gì.
Nàng cũng không phải là người đắm chìm trong cảm xúc đau buồn mà khó có thể thoát khỏi, nhưng ít nhiều gì thì vẫn bị đả kích, tinh thần ủ rũ không còn hoạt bát như ngày xưa.

Tưởng Kình Phong thấy thế, muốn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại luôn trốn tránh hắn, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Tưởng Kình Phong sợ lại chọc giận nàng khiến nàng rời đi, cũng không dám làm gì, chỉ thường xuyên trốn ở góc phòng nhìn trộm nàng.
Lục Liễu biết Bạch Phù cũng không muốn ở cùng một chỗ với Tưởng Kình Phong, nhưng Tưởng Kình Phong thật tâm thích Bạch Phù, nên nhịn không được ở trước mặt nàng nói vài câu.
“Thời điểm cô nương vừa rời đi, tướng quân vô cùng tức giận, đem xiêm y ngài may cho hắn xé đi.”
“Nô tỳ nghĩ rằng lần này ngài ấy khẳng định thật sự nổi giận, không chừng sẽ đem cô nương bắt trở về.”
“Ai ngờ tướng quân một khắc trước còn tức giận, một khắc sau lại hỏi lúc ngài rời đi có mang theo thứ gì không, sợ ngài không đủ bạc để tiêu, không đủ y phục để mặc.”
“Mới đầu tướng quân không hỏi thăm được tung tích của cô nương, liền cả ngày tự giam mình ở trong phòng người.”
“Có một lần nô tỳ lén nhìn, phát hiện tướng quân ôm bộ xiêm y bị chính mình xé nát kia, nằm trên giường khóc.”

“Người không nhìn thấy cảnh đó, một đại nam nhân đội trời đạp đất như vậy, một đại tướng quân mà địch nhân vừa nghe tên đã sợ mất mật, lại khóc như một đứa trẻ, gối đầu đều có thể vắt ra nước, nô tỳ thấy cảnh đó sợ tới mức chạy nhanh đi, sợ bị tướng quân phát hiện muốn giết người diệt khẩu……..”
Nói đến đâu lại dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng dặn dò Bạch Phù: “Đúng rồi cô nương, người nhất định đừng nói cho tướng quân là nô tỳ nhìn thấy, bằng không ngài ấy thật sự sẽ giết nô tỳ mất!”
Bạch Phù cúi đầu ngồi trên giường, hai tay bện lại một chỗ, móng tay bất an đâm vào đốt ngón tay.

Tưởng Kình Phong khóc?
Hắn vậy mà………. vì nàng mà khóc?
Bạch Phù không thể tưởng tượng một người như vậy khi khóc sẽ có bộ dạng gì, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, rất nhiều cảm xúc không hiểu lẫn lộn một chỗ, làm cho nàng không biết làm thế nào.
Lục Liễu cũng không biết, nàng đã nhiều ngày trốn tránh Tưởng Kình Phong, không phải bởi vì chán ghét hắn, mà là bởi vì sợ hãi.

Sợ hãi nhớ tới ngày ấy nàng thần trí không rõ đã làm chuyện đó với Tưởng Kình Phong, sợ hãi nhớ tới giấc mộng buổi tối hôm trước.
Trong mộng Tưởng Kình Phong lại phát điên, vọt tới phòng nàng, đem nàng ấn ngã xuống giường.
Nàng cho rằng mình sẽ lại mơ thấy hắn biến thành một cái đầu heo, ở trên người nàng không ngừng động qua động lại.
Nhưng mà cuối cùng nửa câu sau thành sự thật, nửa câu đầu lại không có.
Tưởng Kình Phong không ngừng hôn môi nàng, bàn tay nóng bỏng lưu luyến qua lại trên người nàng, đè lên thân thể nàng thở hổn hển gọi tên nàng, nắm hông nàng một lần lại một lần lặp lại động tác khiến nàng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng mà trong mộng, nàng lại ôm chặt lấy hắn, thậm chí chủ động hùa theo hắn………
Bạch Phù khi tỉnh lại cả người đều là mồ hôi, cảm thấy so với từng mơ thấy hắn biến thành đầu heo còn đáng sợ hơn, ngày hôm sau cả ngày cũng không dám nhìn hắn, sợ lộ ra cảm xúc trong mắt.
Nàng không biết mình vì cái gì mà mơ giấc mơ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui liền kết luận đó là di chứng của ngày ấy trúng xuân dược, mặc dù bản thân cũng biết ý nghĩ này vô cùng hoang đường.
Lục Liễu ở bên kia tiếp tục lải nhải: “Ngày ấy cô nương được tướng quân cứu về, đại phu nói ngâm người vào trong nước lạnh có thể áp chế dược tính đi một chút, tướng quân sợ người lạnh, liền ôm người cùng nhau ngâm nước, đến khi từ trong thùng nước đi ra sợ cô nương bị cảm mạo, liền trông coi người một ngày một đêm, kết quả tướng quân cũng bệnh theo người.”
“Tướng quân trước kia chưa từng bị cảm mạo, đây là lần đầu, ngài ấy mấy ngày nay khẩu vị không tốt nên đến cơm cũng chưa có ăn, chỉ có khi ở bên cạnh cô nương dùng cơm mới ăn qua một ít.”
Chưa có ăn cơm?
Khó trách nhìn có chút gầy………
Bạch Phù trong lòng áy náy, nghĩ nghĩ, từ trên giường ngồi dậy.

Lục Liễu thấy thế, tưởng chính mình nói nhiều làm phiền nàng, vội vàng cất tiếng: “Là nô tỳ lắm lời, cô nương người đừng nổi giận, nô tỳ không nói nữa.”
Ngay sau đó thấy nàng đeo giày đi đến trước giá áo, chính mình mặc xiêm y vào, đi ra ngoài.
“Cô nương, người muốn đi đâu?”
Lục Liễu vội vàng buông đồ trong tay xuống đuổi theo.
Bạch Phù ra cửa, đi thẳng đến phòng Tưởng Kình Phong, quay người lại thì thấy Tưởng Kình Phong hoang mang lúng túng đi vào phòng hắn, giống như vừa rồi vẫn luôn đứng ở trong sân.
Nàng nhìn thoáng qua nơi hắn vừa đứng, phát hiện từ nơi đó vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng nàng, sắc mặt không nhịn được có chút nóng lên.
Tưởng Kình Phong không ngờ tới nàng đột nhiên đi tìm mình, lại bị bắt gặp, tuy không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, nhưng lại sợ Bạch Phù nghĩ hắn là người thích rình trộm, nên nói chuyện có chút lo lắng.
“A Phù, nàng……. nàng đến tìm ta? Có chuyện gì vậy?”
Bạch Phù cúi đầu, từ trong ngực lấy ra quyển sổ nhỏ viết viết: Ta muốn ra ngoài một chuyến.
“Đi đâu?”
Sắc mặt Tưởng Kình Phong đột nhiên thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Muốn đi mua chút đồ, tiện thể đi ăn cơm.
Cuối cùng lại thêm vào một câu: Ngươi đi cùng ta đi.
Tưởng Kình Phong lúc này mới bình tĩnh lại, nhoẻn miệng cười: “Được, nàng đợi ta một chút, ta cho người chuẩn bị xe ngựa.”
Chỉ cần không phải tính toán bỏ trốn, hắn nguyện ý cùng nàng đi bất cứ đâu.
Bạch Phù gật đầu, ngồi trong phòng hắn một lúc, đợi xe ngựa chuẩn bị xong liền cùng hắn xuất môn.
Tiểu Hồng cũng muốn đi theo, lại bị Tưởng Kình Phong trừng mắt bắt ở lại.

Từ sau lần trước nàng ta cứng rắn muốn đổ thuốc vào miệng Bạch Phù, Tưởng Kình Phong cũng không quan tâm đến nàng, vẫn như cũ để cho Lục Liễu không biết chữ hầu hạ Bạch Phù.
Bạch Phù đi đến những cửa hiệu bán tơ lụa mua những tấm vải tốt nhất, Tưởng Kình Phong thấy thế sắc mặt liền có chút khó coi, nhưng nghĩ đến Bạch Phù muốn may cho mình vài bộ xiêm y nên cũng không nói gì, tới thanh toán rồi mang nàng đi ăn cơm.
Những tiệm ăn tốt nhất ở Lâm Trạch Bạch Phù đã đi vô số lần, vả lại đều là đi theo Lư Triệu, lúc này không chỉ có nàng, Tưởng Kình Phong cũng không muốn mang nàng đi những chỗ đó, mấy người liền tìm một tiệm ăn khác có đồ ăn cũng không tệ.
Mới vừa ngồi vào không được bao lâu, đồ ăn còn chưa được đem lên, một gã sai vặt diện mạo thanh tú đem phong thư đi vào, cung kính đưa cho Tưởng Kình Phong, nói là khách nhân của nhã gian bên cạnh đưa.
Tưởng Kình Phong cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên, khoát tay áo để cho người nọ lui ra, lôi kéo Bạch Phù đứng lên.
“A Phù, ta mang nàng đi gặp một người.”
Gặp một người.
Bạch Phù có chút mơ hồ, không biết muốn đi gặp ai.
Tưởng Kình Phong ngay sau đó lại thêm vào một câu: “Vừa lúc có người cũng muốn gặp nàng.”
Gặp ta?
Bạch Phù lại càng mờ mịt.
Nghe ngữ khí Tưởng Kình Phong, hai người này dường như không cùng một người.
Nàng hồ đồ đi theo, đi tới trước cửa của nhã gian bên cạnh, hạ nhân canh giữ không vào thông báo mà lập tức mở cửa để cho bọn họ đi vào, hiển nhiên có thể thấy người bên trong đã dặn dò trước.
Phòng không lớn, có một cửa sổ lớn đối diện đường cái, lúc này cửa sổ đã đóng chặt, một thiếu niên dáng người thon thả dựa vào đó, trong tay đang cầm một nắm lạc, thỉnh thoảng ném vào miệng một hột, bộ dạng nhìn qua phong lưu mà tiêu sái, như một thiếu gia con nhà giàu ăn chơi trác táng.
“Ôi, Tưởng đại tướng quân đến rồi.”
Thấy bọn họ tiến vào, thiếu niên cong môi cười cười, ánh mắt lơ đãng ở trên người hai người họ đảo qua đảo lại, đem nắm lạc trên tay ném xuống, cà lơ phất phơ tiến lại.
“Vị này chắc hẳn là A Phù cô nương đi?”
“Đây là A Phù?”
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Một cái đến từ gã thiếu niên này, một cái đến từ một nam nhân trung niên khác.

Thanh âm thiếu niên lười biếng trêu đùa, nam nhân kia thì vẻ mặt kích động, bộ dáng hận không thể lập tức đi tới.
Quạt giấy trong tay thiếu niên đóng lại, đem nam nhân trung niên đang muốn tiến lên ngăn lại, “Đào thúc, người đợi một lát, ta đây còn chưa nói xong đâu.”
Nam nhân được gọi là Đào thúc nhìn nàng một cái, hình như có chút bất mãn, nhưng vẫn nghe lời lui qua một bên, nhìn Bạch Phù với ánh mắt vô cùng khác thường.
Bạch Phù không rõ chuyện gì, trốn ra phía sau Tưởng Kình Phong.
Thiếu niên này vừa nhìn liền thấy không giống người tốt gì, ăn mặc đẹp đẽ, bắt đầu mùa đông rồi còn mang theo quạt, giống như tên du côn vô lại trên đường.
Cũng may mục tiêu của thiếu niên này là Tưởng Kình Phong, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái liền đem ánh mắt dán lên người Tưởng Kình Phong.
“Đa tạ Tưởng đại nhân nguyện ý bớt chút thời gian gặp Mạc mỗ, Mạc mỗ thật sự vô cùng vinh hạnh.”
Tưởng Kình Phong tùy tiện khoát tay áo, kéo Bạch Phù ngồi lên ghế, sợ nàng mệt nhọc.
“Mạc tiểu trại chủ không cần khách sáo, có lời gì trực tiếp nói thẳng đi, ta ở đây cơm nước xong xuôi còn phải mang theo A Phù đi dạo phố nữa.”
Mạc Diêm khóe miệng co rút, kéo cái ghế một bên qua ngồi xuống, nâng mày trêu ghẹo nói: “Nghe nói Tưởng đại tướng quân từ trước đến nay đều không gần nữ sắc, sao bây giờ lại xem trọng vị cô nương này như vậy? Ngay cả chính sự cũng không màng?”
Bạch Phù nghe vậy sắc mặt đỏ lên, tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
Tưởng Kình Phong quay đầu liếc Mạc Diêm một cái, cười nhạo lên tiếng: “Đừng đùa, ngươi thì có thể có chính sự gì?”
Nói xong quay đầu giải thích với Bạch Phù: “A Phù, nàng còn nhớ rõ ta lúc trước ở trong sơn cốc có cứu một người không?  Trong đó có trại chủ của mười một sơn trại Tam quận, vị này chính là nhi tử của hắn, Mạc Diêm, hay còn gọi là tiểu Diêm la.”
Bạch Phù vừa nghe, tay càng nắm chặt hơn, lưng nháy mắt dựng thẳng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đây là nam nhân tính tình cổ quái, hung thần ác sát giết người không chớp mắt, thích ăn thịt người trong truyền thuyết, đại ma đầu Mạc Diêm? Ngươi…….. Ngươi dẫn ta tới gặp hắn làm gì?
Nàng bị dọa đến mức chân tay run rẩy, vậy mà lúc này Mạc Diêm lại gần Tưởng Kình Phong, sắc mặt âm ngoan, ánh mắt đen tối, khóe môi cong lên lộ ra một cái răng nanh sắc nhọn.
“Ta chính là đại ma đầu Mạc Diêm tính tình cổ quái, hung thần ác sát giết người không chớp mắt, thích ăn thịt người trong truyền thuyết, ngươi sợ không?!”
Ba chữ cuối cùng giọng điệu nâng cao lên, Bạch Phù kinh hô một tiếng ôm chặt lấy cánh tay Tưởng Kình Phong, giống con chim nhỏ chui đầu vào lồng ngực hắn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.